Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 253: Không thể bỏ xuống được sao?



Lâm Nam Vũ nhận được một cuộc gọi nội bộ, trái tim cậu ta nảy lên một cái, trong khoảng thời gian này, tâm trạng của Bạc Minh Thành rất tệ, nếu không cần thiết, cậu ta thật sự không muốn vào phòng làm việc.

Nhưng bây giờ, đây không còn là vấn đề cậu ta muốn hay không, Bạc Minh Thành gọi cậu ta vào trong đó.

Lâm Nam Vũ không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, gõ cửa phòng làm việc: "Tổng giám đốc Bạc?"

Lâm Nam Vũ bước tới bàn làm việc, dè dặt gọi một tiếng.

Bạc Minh Thành đang ngồi ở bàn làm việc, cúi đầu bấm... một chiếc điện thoại cục gạch?

Lâm Nam Vũ hơi khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi, đợi hai giây vẫn không thấy Bạc Minh Thành có phản ứng gì, cậu ta đành phải gọi lại: "Tổng giám đốc Bạc?"

Nghe thấy giọng nói của Lâm Nam Vũ, Bạc Minh Thành mới thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: "Chuyện trên mạng, cậu giúp tôi đè xuống."

Lâm Nam Vũ gật đầu: "Vâng, thưa tổng giám đốc."

Bạc Minh Thành nhìn cậu ta, một lúc lâu sau đột nhiên hỏi: "Cậu đã từng thích một người trong mười năm chưa?"

Lâm Nam Vũ không biết tại sao Bạc Minh Thành lại đột nhiên hỏi tới chuyện tình cảm của mình, cậu ta hơi do dự: "Tổng giám đốc Bạc, tôi không chuyên tâm được như thế, chưa từng thích ai lâu như vậy."

"Vậy cậu cảm thấy một người thích ai đó hơn mười năm có dễ dàng buông tay không?"

"Đương nhiên là không, nếu có thể thích một người hơn mười năm, thì người này nhất định rất chung tình, người chung tình thường rất cố chấp, ngoài miệng nói không thích nhưng thực ra trong lòng vẫn không bỏ xuống được."

Nghe được những lời này của Lâm Nam Vũ, Bạc Minh Thành hơi ngẩn người một chút.

Không thể bỏ xuống được sao?

Thật sự là như vậy sao?

"Không còn chuyện gì nữa, cậu ra ngoài đi."

Cũng không biết có phải là ảo giác không nhưng Lâm Nam Vũ luôn cảm thấy lúc này Bạc Minh Thành hơi kỳ quái.

Hình như tâm trạng đã tốt hơn?

Mà hình như cũng không phải vậy.

Dù sao thì cũng không còn đáng sợ như trước.

Tất nhiên, Bạc Minh Thành chỉ là bớt đáng sợ chứ vẫn đáng sợ như cũ.

Có thể cậu ta nói đúng, tình cảm hơn mười năm, Thầm Thanh Ngọc sao có thể nói bỏ là bỏ được.

Vấn đề trên mạng liên quan tới mảnh đất ở Bắc Thành nhanh chóng được Lâm Nam Vũ đè xuống, Bách Gia Tính mới cho người tung tin lên trong vài giờ.

Thẩm Thanh Ngọc rất nhanh đã biết chuyện này, phần lớn tin tức đều bị Bạc Minh Thành loại bỏ triệt để.

Con người Bạc Minh Thành kiêu ngạo đến mức nào, Thẩm Thanh Ngọc phải mất ba năm mới hiểu được.

So với chuyện này, Thẩm Thanh Ngọc quan tâm đến bữa cơm tối nay nhiều hơn.

Mặc dù ai cũng biết Thẩm Thanh Ngọc bây giờ là cô cả của Vạn Tượng, nhưng trên thương trường cũng có quy tắc, chưa kể những công ty hợp tác với Vạn Tượng ngày nay cũng không hề kém cạnh Vạn Tượng.

Người Trung Quốc thích bàn chuyện làm ăn trên bàn rượu, Thẩm Thanh Ngọc là người đại diện, uống mấy ly rượu xuống bụng là điều không tránh khỏi.

Tửu lượng của Thẩm Thanh Ngọc không quá tốt, cũng không thể từ chối ra miệng, sau khi uống vài ly rượu trắng xuống bụng, cô bắt đầu cảm thấy không thoải mái.

Cảm thấy có chút say, Thẩm Thanh Ngọc đưa tay day huyệt thái dương: "Thư ký Phó, em gọi tài xế qua trước, chị đi rửa mặt."

Phó Ngọc Lam hơi lo lắng: "Cô Thẩm, có cần em đi cùng không?"

Nghe được lời của cô ấy, Thẩm Thanh Ngọc cười: "Không phiền đến em, chị vẫn chưa say."

Phó Ngọc Lam nhìn Thẩm Thanh Ngọc, thấy mắt cô vẫn sáng trong, không giống như người say rượu mới gật đầu: "Vậy em đợi chị ngoài cửa."

"Ừ."

Thẩm Thanh Ngọc đáp lại, giẫm giày cao gót vào phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh cách đó không xa, Thẩm Thanh Ngọc nhanh chóng đến nơi.

Nước mát tạt vào mặt, cơn say lập tức tan đi rất nhiều.

Cô liếc nhìn mình trong gương, thấy lớp trang điểm vẫn còn nguyên, lấy ra một tờ giấy vệ sinh, lau sạch rồi mới rời khỏi phòng vệ sinh.

Không bao lâu sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, một người đàn ông say rượu đi qua.

Thẩm Thanh Ngọc tránh sang một bên, nhưng không ngờ đối phương trực tiếp vươn tay kéo cô lại: "Người đẹp, cô xinh thật đấy, chậc chậc chậc, làm quen với tôi đi?"

Người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ bỉ ổi, Thẩm Thanh Ngọc hơi nhướng mày, vừa định nhấc chân đi thì một người đàn ông đột nhiên xuất hiện bên cạnh: "Cút."