Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 254: Anh thật sự thích Thẩm Thanh Ngọc rồi



Cổ tay của người đàn ông trung niên bị khóa chặt khiến gã kêu ầm lên, hồn hển gào thét muốn tìm người đến tính sổ với Bạc Minh Thành. Sức lực trên tay Bạc Minh Thành lại tăng thêm vài lần. Người đàn ông kia bị đau nên tỉnh ra rất nhiều, vội vàng chịu thiệt sợ hãi giải thích.

Bạc Minh Thành buông lỏng tay ra. Người đàn ông che cổ tay lại rồi chạy mất dép.

Bóng dáng của gã kia nhanh chóng mất hút. Trên hành lang thật dài chỉ còn lại mỗi Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành.

Sau khi xem xong hơn hai trăm dòng tin nhắn ngắn, bên trong là bản ghi chép rành mạch về mến mộ và tình yêu dành cho anh của Thẩm Thanh Ngọc trong mười hai năm qua.

Bây giờ lúc nhìn Thẩm Thanh Ngọc, tâm trạng của Bạc Minh Thành đến chính anh cũng không biết nên dùng lời nào để diễn tả.

Anh dùng vẻ mặt phức tạp nhìn cô, muốn mở miệng nói với cô chuyện điện thoại di động nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Con ngươi đen láy của anh khẽ thay đổi, khó được một lần thốt ra câu quan tâm: "Khiến em sợ rồi à?"

Thẩm Thanh Ngọc lắc lắc đầu: "Không, vừa rồi cảm ơn cậu hai Bạc nhé."

Lúc Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, mặc dù trên mặt vẫn cười cười nhưng trong đáy mắt lại không hề có chút vui vẻ nào. Sự đối lập này hiện lên vô cùng rõ ràng.

Bạc Minh Thành hơi hơi mím môi một cái: "Xin lỗi nhiều."

Bạc Minh Thành lại nhận lỗi.

Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày một cái: "Không có gì đâu, thư ký của tôi đang chờ tôi trước cửa. Tôi đi trước đây."

Thẩm Thanh Ngọc nói xong thì thản nhiên nở một nụ cười rồi xoay người nhấc chân đi thẳng.

Bạc Minh Thành đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng của cô. Sự lo lắng quẩn quanh mấy ngày nay như bị xóa tan trong nháy mắt.

Anh không thể không thừa nhận rằng anh thật sự thích Thẩm Thanh Ngọc rồi.

Cảm giác này thật là kỳ quái, rồi lại không thể chống cự được.

Châu Du Dân há hốc mồm. Để anh ta đoán trúng phóc thật rồi kìa.

Thẩm Thanh Ngọc đi đến cửa khách sạn, Phó Ngọc Lam đã đứng cạnh xe chờ cô ở đó rồi.

Thấy cô đi ra, Phó Ngọc Lam mới nhẹ nhàng thở phào một hơi rồi đi tới mở cửa xe ra: "Cô Thẩm."

Thẩm Thanh Ngọc gật gật đầu, cúi người ngồi vào trong xe.

Rất nhanh sau đó, chiếc xe chậm rãi lăn bánh.

Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn dòng xe đông đúc lướt nhanh qua ngoài cửa sổ xe. Nhớ tới chuyện xảy ra vừa rồi, cô không khỏi giật giật khóe miệng.

Đây có lẽ là lần gặp nhau trong hòa bình đầu tiên sau khi cô và Bạc Minh Thành ly hôn.

Chậc, thật đúng là khiến người ta khó mà tin nổi.

Hai mươi phút sau, xe chậm rãi dừng lại.

Phó Ngọc Lam bên cạnh nhẹ giọng gọi Thẩm Thanh Ngọc một tiếng: "Cô Thẩm ơi?"

Nghe thấy giọng của cô ấy, Thẩm Thanh Ngọc chầm chậm mở mắt ra.

Tác dụng chậm của mấy chén rượu đế lót bụng một tiếng trước bắt đầu phát huy khiến cơn say của Thẩm Thanh Ngọc càng ngấm sâu hơn.

Nhưng cô vẫn chưa say xỉn hoàn toàn. Nhìn thấy quang cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ xe, Thẩm Thanh Ngọc gật đầu một cái: "Ngủ ngon nhé, thư ký Phó."

Rất vui khi nói về chuyện hạng mục lớn đó.

Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân xuống xe. Mới vừa đi đến dưới lầu nhà trọ, cô đã phát hiện ra Phó Ngọc Hải.

Từ sau khi "biết điều" rời khỏi nhà trọ của cô vào sáng sớm tuần trước, đã năm sáu ngày Thẩm Thanh Ngọc không gặp lại anh ta rồi.

"Em uống rượu à?"

Phó Ngọc Hải ngửi được mùi rượu, đôi mắt đào hoa hơi giật giật.

Thẩm Thanh Ngọc gật đầu một cái rồi nhướng mày: "Anh Phó có việc gì sao?"

Nghe thấy lời này của cô, Phó Ngọc Hải cười rộ lên: "Sao thế, không có việc gì thì không thể đến gặp em sao?"

Thẩm Thanh Ngọc đang ngấm rượu nên không quá muốn tốn thời gian ở chỗ này với anh ta: "Vậy bây giờ anh gặp xong rồi chứ?"

"Ừ."

Phó Ngọc Hải nhìn cô, đôi mày cụp xuống đầy dịu dàng.

Thẩm Thanh Ngọc bị nhìn hơi không chịu nổi nên quay qua chỗ khác tránh khỏi tầm mắt anh ta: "Tôi đi lên đây, ngủ ngon, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Anh ta đứng tại chỗ vẫy vẫy tay với cô.

Thẩm Thanh Ngọc lấy thẻ từ ra mở cửa rồi đi vào thang máy, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào cô lại quay đầu liếc nhìn ra phía sau. Cô nhận ra Phó Ngọc Hải vẫn đang đứng ngoài cửa kính nhìn theo mình.

Khoảng cách không gần không xa nên ngọn đèn trong tòa nhà chiếu lên mặt Phó Ngọc Hải đã ít đi mấy tia sáng. Anh ta đứng ở cửa không tối cũng không sáng, vết thương nơi khóe miệng đã biến mất, như có ánh sáng lấp lánh hiện lên trong đôi mắt đào hoa hơi híp lại kia.

Chết cha, thế mà cô lại cảm thấy tim mình đang đập hơi nhanh một cách không thể giải thích được.