Thương Hiệu

Chương 12: Bún



Nhan Khởi ngồi trông Chu Nhạc ăn một lúc, bún rất nóng nhưng Chu Nhạc dùng đũa giỏi cực, cậu nhóc gắp vài sợi bún lên thong thả thổi nguội rồi mới thử cho vào miệng. Nhóc nhất quyết phải hút trọn chứ không cắn đứt sợi bún, miệng phồng lên giống hệt hamster.

Nhan Khởi thấy Chu Nhạc ăn đến là ngon lành, trưa nay anh không dùng bữa nên bây giờ đói meo.

Nhan Khởi xoa bụng, Chu Nhạc nhìn anh, “Anh Nhan Khởi đói rồi ạ? Anh cũng gọi một phần rồi ăn cùng em đi.”

Nhan Khởi cười, “Anh cũng đói lắm, cơ mà muốn chờ anh hai em ăn chung ấy.”

“Nhưng hai ăn muộn lắm, phải hết bận rồi mới được ăn.”

“Không sao, không vội, anh mang ơn nên định mời anh hai em một bữa.”

Chu Nhạc gật đầu, “Ồ vâng, mà anh đừng để mình đói quá, hay em sớt một ít cho anh nhé, mình em ăn không hết bát này.”

Nhan Khởi sửng sốt vì Chu Nhạc ngoan ngoãn hiểu chuyện cực, “Không cần đâu Nhạc Nhạc, em ăn đi, anh không đói lắm.”

Anh lại hỏi: “Năm nay Nhạc Nhạc mấy tuổi rồi?”

Chu Nhạc nuốt hết bún đang nhai rồi mới trả lời: “Chín tuổi ạ.”

“Chín tuổi… Lớp ba hả?”

Chu Nhạc lắc đầu, chút ít nước dùng dây bên mép, “Em đi học muộn một năm, đang lớp hai ạ.”

Nhan Khởi rút một tờ khăn giấy khỏi túi khăn mang theo, “Khoé môi Nhạc Nhạc dây bẩn kìa, có cần anh lau giúp em không?”

Chu Nhạc cười ngượng, nhắm mắt rồi đưa mặt đến gần, “Dạ cần, em không thấy nên anh lau giúp nhé ạ, em cảm ơn anh.”

Nhan Khởi chấm nhẹ khăn giấy bên môi cậu nhóc, đầu ngón chạm phải làn da săn chắc của Chu Nhạc, khiến anh cực kỳ muốn véo cục sữa bé xíu đang ngồi đối diện mình.

Nhan Khởi cười với nhóc, vô thức dịu giọng, “Xong rồi.”

Chu Nhạc ngồi ăn trong quán hơi nóng, Nhan Khởi lại lấy khăn giấy lau mồ hôi trên đầu cậu nhóc, anh nhìn nhóc vùi đầu ăn ngon lành trước mặt rồi thấy kỳ diệu quá thể.

Anh trai cứng đầu thế mà có cậu em ngoan ngoãn đáng yêu như vậy. Do bệnh nghề nghiệp nên hồi mới quen, Nhan Khởi đã cho rằng gia đình hoặc tuổi thơ Chu Phóng không được hạnh phúc cho lắm, nhưng giờ nhìn Chu Nhạc thì anh lại thấy có khi mình nghĩ nhiều rồi.

Anh trông Chu Nhạc húp hết nước dùng rồi thoả thuê lau miệng, lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào.

“No căng luôn,” Chu Nhạc nói, “Mình về đi anh Nhan Khởi.”

“Chờ mồ hôi em khô thì mình về.”

“Vâng ạ, anh định khao anh hai món gì thế ạ?”

“Anh chưa tính nữa, anh không biết anh hai em thích ăn gì, Nhạc Nhạc có biết không nè?”

Chu Nhạc đăm chiêu một chốc rồi hơi hụt hẫng: “Hình như em cũng không biết… Hai chưa từng bảo mình ưng ăn gì cả, em cũng không thấy hai cực kỳ thích món nào.”

Cảm nhận được tâm trạng của Chu Nhạc, Nhan Khởi bèn an ủi: “Không sao hết, bây giờ Nhạc Nhạc nhận ra vấn đề rồi thì sau này có thể từ từ để ý, thể nào cũng sẽ biết thôi.”

Chu Nhạc nghiêm túc gật đầu, “Vâng, em chắc chắn sẽ chú ý.”

Nhan Khởi dắt Chu Nhạc về tiệm, ánh mắt Chu Phóng đảo sang rồi hạ cánh trên tay anh và cậu nhóc.

Nhan Khởi rút tay lại, Chu Nhạc khó hiểu nhìn anh rồi lại ngó Chu Phóng.

Cậu nhóc đến bên hắn, bảo: “Anh Nhan Khởi vừa ngồi với em nhưng ảnh không ăn, ảnh muốn ăn cùng hai đấy.”

Chu Phóng nhìn Chu Nhạc rồi đến Nhan Khởi, “Em gọi anh ta là gì?”

Chu Nhạc cười tít mắt, “Anh Nhan Khởi ạ!”

Chu Phóng tỉ mỉ quan sát Nhan Khởi một lượt, bỗng hỏi: “Anh bao tuổi?”

Nhan Khởi hơi ngại, “Hai tám.”

Chu Phóng cau mày nhìn anh một chốc, “Vậy mà anh còn để nó gọi mình là anh?”

Nhan Khởi hắng giọng, cơn ngượng ban nãy bay sạch, anh thản nhiên nhìn Chu Phóng, “Không được à?”

Chu Nhạc lắc tay Chu Phóng, “Hai ơi, chính em gọi ảnh là anh Nhan Khởi trước mà.”

Chu Phóng cúi xuống nói với cậu nhóc, “Đừng cứ bạ ai cũng gọi anh như thế, em nên gọi người này là chú.”

Chu Nhạc ngờ vực chớp đôi mắt to, nhóc nhìn Nhan Khởi rồi ngó Chu Phóng, “Gọi là anh mới đúng chứ, trông anh Nhan Khởi cũng tầm tuổi hai thôi.”

Nhan Khởi ngồi xổm xuống xoa mặt Chu Nhạc, thực sự hết kiềm nổi rồi: “Nhạc Nhạc ngoan thật.”

Anh đứng dậy nhìn quanh tiệm rồi nói với Chu Phóng: “Bây giờ bớt đông rồi, đi ăn thôi.”

Dứt lời cũng không chờ hắn mà xoay người đi ra.

Chu Nhạc bắt đầu lay tay Chu Phóng, “Hai đi đi mà, anh Nhan Khởi để bụng đói chờ hai mãi, ảnh muốn ăn cùng hai đó.”

Nhan Khởi ra ngoài rồi xoay lại nhìn Chu Phóng, ánh đèn trong tiệm như dát thêm vầng sáng dịu dàng lên hắn.

Chắc bởi lạnh mà Nhan Khởi khép cổ áo phao rồi kéo dây kéo đến tận cằm, đút hai tay vào túi chờ hắn.

Chu Phóng sải vài bước, bảo Tiểu Vũ: “Trông tiệm nhé.”

Tiểu Vũ ra dấu “OK” với hắn, ánh mắt vẫn khó lòng kiềm chế mà nhìn sang Nhan Khởi.

Chu Phóng lại dặn Chu Nhạc “Ngoan ngoãn chờ anh về” rồi mới đi nhanh ra ngoài.

Bên ngoài tù mù khiến Chu Phóng không thấy rõ nét mặt của Nhan Khởi, chỉ nghĩ chắc anh hơi lạnh.

Hắn hỏi: “Ăn gì?”

“Anh chọn đi, tôi không biết ở gần đây có gì ngon không.”

Chu Phóng nói thẳng chứ không vờ vĩnh khách sáo với anh: “Thế ăn đồ nướng.”

“Được, anh dẫn đường.”

Chu Phóng đang định đưa Nhan Khởi đến quán nướng nhà Phùng Hạo, chừng xoay lại thì chợt nhận ra anh trùm cả mũ lên rồi.

Hắn khựng bước, “Thôi lẩu đi.”

Nhan Khởi đi bên cạnh hắn, lúc nói chuyện phả khói trắng rõ ràng, “Được tất, anh cứ xem mình muốn ăn gì là được.”

Chu Phóng chẳng thèm kéo cả áo khoác, sải nhanh lên trước, “Lẩu.”

Nhan Khởi cười cười, “Tôi cũng thích ăn lẩu lắm.”


Seven Liễu:

Anh Phóng: Gọi chú chứ anh gì.

Nhan Nhan: Mốt anh cũng gọi em là chú nhớ?