Thương Hiệu

Chương 13: Lẩu





Quán lẩu không xa nhưng đêm đông gió rét, lúc đến nơi thì Nhan Khởi vẫn cảm thấy tai mình cóng đơ ra rồi.

Chu Phóng vừa vào quán đã cởi áo phao, gấp vài lần rồi đặt lên ghế bên cạnh.

Nhân viên phục vụ mang thực đơn ra, Chu Phóng không thèm nhìn.

Nhan Khởi đẩy thực đơn về phía hắn, “Anh gọi món đi.”

“Khỏi,” Chu Phóng nói luôn, “Bốn đĩa thịt bò.”

“Thế thôi?” Nhan Khởi hỏi.

Chu Phóng im lặng.

Nhan Khởi nhận ra mình hiểu hơi sai về Chu Phóng, có lẽ là do trước đó anh toàn gặp hắn lúc đầu óc không mấy tỉnh táo, anh tưởng Chu Phóng là một anh chàng ngầu lòi hơi nóng tính, nhưng bây giờ xét lại thì hắn ngầu thật nhưng tính không nóng, bảo lạnh nhạt thì chính xác hơn.

Chu Phóng cực kỳ thờ ơ với những chuyện không liên quan đến mình, cứ như không cần cả quan hệ xã giao bình thường.

Nhan Khởi thấy ấm hơn rồi, anh cởi khoá áo phao và nghiêm túc nghiên cứu thực đơn, “Vậy gọi thêm một phần rau, một phần nấm, một phần tôm băm, một phần sách bò, một phần miến, một phần…”

Nhan Khởi gọi một mạch cả đống đồ ăn, chừng phục vụ đi rồi thì mỉm cười lịch sự với với Chu Phóng, “Anh không bảo mình thích ăn gì nên tôi gọi nhiều một chút.”

Chu Phóng tỏ vẻ ổn thôi, “Dù sao anh cũng là người trả tiền.”

Lẩu vừa bật là cả hai cho ngay đồ nhúng vào, thực ra Nhan Khởi vốn chẳng thân thiết gì với Chu Phóng, ngay cả tên cũng phải đến trưa nay mới được cho biết, nhưng anh chẳng hề thấy ngại khi đi ăn cùng hắn, bởi…

Nhan Khởi nhìn Chu Phóng ngồi đối diện cứ mãi vùi đầu ăn thịt mà không nói câu nào, hơi buồn cười.

Bởi không hề có cơ hội để ngại.

Ăn một lúc thì thấy hơi nóng, anh cởi áo phao ra gấp gọn rồi cũng đặt xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh.

Nhưng bên trong là áo len cao cổ khiến Nhan Khởi vẫn chẳng mát mẻ gì, anh bèn xắn cổ áo xuống.

Bàn tay đang gắp thịt bò khựng lại, Chu Phóng gác đũa hớp nước ô mai.

Thấy hắn rốt cuộc cũng đã nghỉ giữa hiệp, Nhan Khởi mới tìm chủ đề nói chuyện: “Anh Phóng ăn mấy món khác đi, đừng chỉ gắp mỗi thịt.”

Chu Phóng “Ờ” rồi gắp một đũa rau.

Cơ mà vừa đưa rau đến miệng thì tỉnh ra, “Anh hai tám?”

Nhan Khởi không hiểu lắm, “Ừ.”

“Gọi tôi là anh?”

Nhan Khởi cười, “Ơ không được hả? Tôi nghe họ gọi thế cả mà.”

“Tuỳ anh.”

“Anh nhỏ hơn tôi nhiều?” Nhan Khởi hỏi.

“Hai mốt.”

“Thế thì nhỏ thật.”

Nhan Khởi uống nước, bình thường anh không thẳng đuột như thế, cơ mà tính Chu Phóng lạ quá, dường như khi bên hắn thì anh khỏi cần cân nhắc xem lời này có đúng mực hoặc có nên nói câu nọ hay không, bởi Chu Phóng chẳng hề để bụng.

Mười mấy phút sau đó cả hai lại không hề giao tiếp, hiếm khi Nhan Khởi gặp tình huống ăn cơm có người ngồi chung nhưng chẳng cần hàn huyên như này, lúc đi cùng Viên Cánh thì…

Nhan Khởi dừng ngay ý nghĩ, tâm tình dằn mãi đáy lòng lại chực bùng lên.

Anh chẳng ăn mấy miếng đã gác đũa chống trán nhìn Chu Phóng ngồi đối diện.

Chu Phóng bị quan sát một lúc thì ngước lên so mắt với anh.

Nhan Khởi rất trắng, làn da hẳn là tông lạnh đã ửng hồng trước nồi lẩu nóng hổi.

Đuôi mắt phiếm ý cười nhàn nhạt, anh nghiêng đầu hỏi Chu Phóng, “Có muốn nhậu không?”

“Không.” Chu Phóng từ chối rất gọn.

Nhan Khởi không giận mà tủm tỉm nhìn hắn, “Sao vậy?”

“Chẳng sao cả.”

“Thế anh ngồi chơi với tôi, tôi uống.”

Nhan Khởi gọi phục vụ đến rồi cười với người ta, chưa uống giọt nào mà như đã say, “Cho tôi hai chai bia tươi ướp lạnh.”

Phục vụ là một cô gái trẻ, cô cười ngượng khi nhìn Nhan Khởi, “Vâng, phiền anh chờ một chút.”

Chu Phóng trông Nhan Khởi rót đầy cốc mình rồi đầy cốc hắn, sau đó chạm cốc nhau, “Anh không phải uống đâu.”

Chu Phóng vốn đinh ninh một người đàn ông tinh tế khéo léo như Nhan Khởi cũng sẽ rất lịch sự khi uống bia, nào ngờ anh lại lưu loát cạn sạch cả cốc.

Nhan Khởi rót thêm cốc nữa cho mình nhưng lần này không vội uống, anh cầm cốc bia lên, nhìn lớp bọt trắng trên cùng chầm chậm tan đi.

Anh cười mà vẻ mặt lại rét căm, “Anh Phóng này, anh nghĩ trên đời có thứ gì là không thay đổi không …”

Chu Phóng nghĩ đến từ đơn mà mình từng tra, permanent.

Nhan Khởi không cần câu trả lời, anh lại chạm cốc với Chu Phóng, nhỏ giọng: “Tôi đoán là không.”

Nhan Khởi lúc này đây tựa một đoá hoa nở rộ giữa đêm đen, đẹp đến độ phi giới tính nhưng vẫn đầy vẻ công kích đáng gờm nhất của phái mạnh.

Nhan Khởi một hơi cạn chai bia, chắc do uống quá nhanh mà hơi bia bốc lên đầu, khiến ánh mắt anh không sáng và thản nhiên như trước.

Anh đưa tay định mở chai kia thì bị Chu Phóng dằn lại.

Nhan Khởi nhìn Chu Phóng, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của hắn.

Chu Phóng nói: “Đừng uống nữa, nói chuyện đi.”

Nhan Khởi híp mắt trông như một chú mèo lười tạm dịu lại, “Nói chuyện gì?”

“Chuyện của anh.”

Nhan Khởi giãy ra rồi bắt ngược lại tay Chu Phóng, “Chuyện gì của tôi?”

Chu Phóng vung mạnh tay anh ra, Nhan Khởi lắc đầu cười, “Tôi ấy à, chẳng có gì đáng nói, chán lắm.”

Anh gõ ngón trỏ lên thân chai đã rỗng, “Cha mẹ không cần tôi rồi sau này viện trưởng cũng mất, để lại tôi sống vô vị đến giờ, bị cắm sừng hai lần chắc là chuyện hay ho nhất rồi.”

Chu Phóng lặng thinh trước lời anh kể, không lấy làm khó hiểu cũng chả tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn nhìn cốc bia vẫn chưa động đến ở trước mặt mình, chẳng hay đang nghĩ gì.

Nhan Khởi cũng im lìm nhìn hắn, hồi lâu mới chêm thêm, “Cơ mà giờ tôi thấy anh cũng hay ho lắm.”

Chu Phóng đối diện với ánh mắt của Nhan Khởi, đáy mắt anh hơi sóng sánh, nom vừa đẹp vừa hiền.


Seven Liễu:

Anh Phóng: Đàn ông đẹp thế làm chi?

Nhan Nhan vừa đẹp vừa hiền: Làm anh.

Cứ thấy anh Phóng bây giờ bị Nhan Nhan phỉnh phờ tội quá há há há.