Thương Hiệu

Chương 4: Trà sữa dâu tây



Có một tích tắc Viên Cánh đã hoảng hốt, “Hôm qua… Hôm qua bạn em có việc gấp, cậu ấy… cậu ấy phải mổ ruột thừa, cần bạn đi cùng nên em mới sang.”

Viên Cánh đi tới kéo tay áo Nhan Khởi, “Em thừa nhận không đón sinh nhật cùng anh là em sai, nhưng chuyện gì cũng có mức độ của nó, hôm nay em đã đến với anh còn gì, anh đừng giận nữa được không…”

Thấy Nhan Khởi làm thinh thì cậu ta cúi xuống sà tới định hôn anh luôn, Nhan Khởi lại nghiêng cả đầu đi.

Vành mắt Viên Cánh đỏ ửng ngay, cậu ta tủi thân bảo: “Rốt cục anh muốn sao đây Nhan Khởi… Em đã giải thích rõ ràng với anh rồi còn gì…”

“Tôi nói rồi,” Nhan Khởi rút một tờ khăn giấy ra lau miệng, không hề động lòng, “Chia tay.”

Viên Cánh cứng đầu đọ mắt với anh vài giây, phát hiện đáy mắt Nhan Khởi đã vắng hẳn nét yêu chiều của trước kia.

Viên Cánh hoảng hốt ôm chầm lấy Nhan Khởi, “Em không chia tay, cớ gì, cớ gì anh bảo chia tay thì em phải làm theo, em không…”

Nước mắt nóng hổi của Viên Cánh dây ra cổ Nhan Khởi.

Nhan Khởi nhắm mắt, lâu sau anh nắm lấy cổ tay Viên Cánh rồi hơi thở của họ hoà quyện, đây là khoảng cách thân mật nhất trước khi người ta hôn nhau.

Nhan Khởi nghiêm túc nhìn Viên Cánh rồi hỏi gần như dịu dàng, “Tiểu Cánh, đêm qua rốt cuộc em đã đi đâu?”

Nếu bây giờ em thẳng thắn, nếu em nhận lỗi với anh, biết đâu anh sẽ…

Nhưng Viên Cánh không cho Nhan Khởi cơ hội đánh mất giới hạn, cậu ta khẳng định chắc nịch: “Đêm qua em đến bệnh viện thật mà, anh không tin thì em gọi cho cậu bạn ấy ngay bây giờ nhé…”

“Không cần đâu.” Nhan Khởi lạnh lùng giãy tay cậu ta ra, đứng dậy nhìn xuống Viên Cánh.

Khoé mắt Viên Cánh vẫn ươn ướt đỏ hoe, nhìn vào chỉ thấy vô tội tủi thân thôi.

Nhan Khởi cười khẽ, “Bát phố trong viện à?”

Viên Cánh đờ ra một chốc.

“Uống trà sữa trong viện? Tay đan tay níu đứa khác trong viện?”

Viên Cánh hoảng loạn nhìn anh, “Anh… Có phải anh…”

Nhan Khởi thôi cười, “Ừ, tôi thấy cả rồi, nên chia tay được chưa?”

Viên Cánh lần lữa nhìn anh, như đang đoán xem có còn đường xoay chuyển không.

Hồi lâu sau cậu ta lau nước mắt, giọng vẫn nghẹn ngào, “Em sai rồi Nhan Khởi…”

Nhan Khởi ngắt lời cậu ta, lạnh lùng bảo: “Chia tay, ra ngoài.”

Viên Cánh ngóng anh rồi dè dặt hỏi: “Em biết anh đang giận lắm, chờ khi nào anh bình tĩnh lại rồi mình nói chuyện đàng hoàng sau, nhé?”

Cậu ta rề rà ra đến cửa, trước khi về còn lưu luyến ngoảnh lại thỏ thẻ dặn dò, “Nhớ uống thuốc, bệnh rồi thì phải nghỉ ngơi nhiều vào.”

Nhìn Viên Cánh đi hẳn từ trong nhà ra ngoài, Nhan Khởi mới cau mày xoa thái dương.

Anh nhìn chỗ thức ăn hầu như chẳng chạm được mấy miếng, thực sự nuốt không trôi nữa. Anh cho hết thức ăn thừa vào thùng rác rồi cầm thuốc Viên Cánh vứt trên bàn lên, định uống thuốc rồi ngủ thêm một lúc.

Lúc đi ngang phòng khách thì Nhan Khởi khựng lại, trên bàn trà có một cốc nước, là cái cốc mà anh thường dùng.

Nước trong cốc giờ đây đã không còn ấm nữa, chỉ để lại vài giọt nước li ti ngoài thành cốc.

Nhan Khởi nhìn chằm chằm chiếc cốc Viên Cánh đã dùng một lúc mới bước sang cầm lên, đổ hết nước ra rồi vứt cốc vào thùng rác.

Nhan Khởi uống thuốc xong thì về giường ngủ tiếp, song giấc ngủ này chẳng yên lành gì.

Anh cứ mơ thấy mình đang ở một nơi tối đen lạnh lẽo toàn là cửa, nhưng dù anh có đẩy, gõ, hét ra sao thì những cánh cửa ấy vẫn hoài đóng chặt, không một cái nào chịu mở vì anh.

Nhan Khởi choàng tỉnh mới nhận ra mình toát mồ hôi lạnh đầy người, anh sờ trán thì thấy cực kỳ nóng, coi bộ chỗ thuốc vừa uống vô dụng rồi.

Nhan Khởi vừa ho vừa tìm thuốc hạ sốt, trầy trật mãi mới tìm được thì lại thấy hết thuốc rồi.

Anh vòng hai tay ôm đầu gối ngồi dưới thảm trải sàn phòng khách, trông có vẻ mờ mịt.

Lâu sau anh mới từ từ đứng dậy vào nhà tắm xối nước nóng.

Nhan Khởi dằn cơn khó chịu và mệt mỏi cả người để thay đồ tươm tất, trước khi ra ngoài còn soi gương, hình như đã sốt hẳn rồi nên trông mặt mũi lại tươi hơn nhiều.

Nhan Khởi không hiểu sao mình đang sốt mà phải đội gió rét ra đường.

Có lẽ là tại hết thuốc hạ sốt rồi.

Hay bởi đã vài bữa không ăn cơm đàng hoàng.

Hoặc vì anh chỉ có một mình.

Nhưng đến khi đứng trước cửa tiệm trà sữa và thấy hai chữ “Thương Hiệu” kia, Nhan Khởi mới ngơ ngẩn nhận ra rằng có khi lại do… chút ít ấm áp mình nhận được đêm qua.

Lần này Nhan Khởi chỉ gọi một cốc trà sữa dâu tây và vẫn ngồi chỗ hôm qua, ngặt nỗi nhìn quanh lại không thấy anh chủ đâu.

Nhan Khởi hớp vài ngụm trà sữa, vị ngọt của dâu tây và hương trà sữa lan toả trong khoang miệng làm ấm cả người, thân nhiệt giảm do gió rét bên ngoài lại tăng lên.

Anh sờ mặt mình, nóng rẫy.

Nhan Khởi sốt mơ màng mụ mẫm, anh không biết mình đến đây làm gì, chỉ gồng mình nằm bò ra bàn rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Thế nên Chu Phóng vừa về tiệm đã thấy một bóng người quen mắt qua lớp kính.

Nhan Khởi đội mũ, chôn đầu giữa hai cánh tay chỉ chừa vài ngọn tóc, toàn thân trông như một cái bánh chưng màu trắng tự đóng gói rất kỹ.

Cũng nhờ không đổi áo lông và khăn choàng nên Chu Phóng mới nhận ra anh.

Hắn cau mày đi vào tiệm.

“Về rồi à, thế nào rồi, Nhạc Nhạc không sao chứ?” Phùng Hạo hỏi.

“Không sao, tẩn con nít nhà người ta tơi tả.”

Phùng Hạo hớn hở, “Sao nghe như anh ưng lắm ấy, định truyền ngai cho Nhạc Nhạc hả anh Phóng?”

Chu Phóng phẩy tay rồi hất cằm về phía Nhan Khởi, “Người kia đến hồi nào vậy?”

Phùng Hạo nhìn anh, “Không để ý nữa, ban nãy bận lắm, cơ mà chắc cũng được một lúc rồi đấy, người ta có gọi đồ chứ không phải đến hưởng ké máy sưởi của anh.”

“Tôi biết.” Chu Phóng lại liếc Nhan Khởi một cái, không nói gì thêm.