Thương Tiến Tửu

Chương 105: Gian xảo



Lôi Thường Minh đã đến vùng núi trăm dặm bên ngoài Từ châu, đất trời nổi mưa nhỏ. Gã không vội vã tiến quân tiếp mà chọn chỗ dừng chân, bắt đầu dựng trại đóng quân.

“Đây là đánh lâu dài rồi,” Đàm Đài Hổ ngồi xổm trong lùm cỏ, nhìn xuống dưới, “Hắn dàn quân dài như vậy, khiến người ta không nhìn ra nổi có bao nhiêu binh ngựa.”

“Nhưng bọn chúng đào bếp dày lắm, ta nhìn mà phát khiếp.” Đinh Đào vẽ một vòng quanh nơi đóng binh của Lôi Thường Minh, “Ta đến trấn dọc đường để nghe ngóng tin tức, ai cũng bảo lần này gã mang hơn bốn vạn người thật đấy, bọn chúng ăn luôn cả đám thổ phỉ dọc đường đến Từ châu cơ.”

“Thật giả lẫn lộn mới có thể khiến người ta không phân biệt nổi,” Tiêu Trì Dã đứng dậy, gạt cành cây dính nước ra, “Nếu gã quả thực có nhiều người đến vậy, cần gì phải tiếp tục chiêu nạp người? Một đội quân sắp đánh trận, sợ nhất chính là tự dưng thêm người, làm thế sẽ bắt buộc phải phá vỡ sự nhịp nhàng từ trước đến nay trong quân sĩ, biến sư lang sư hổ thành một đám ô hợp.”

“Tôi cũng đoán thế,” Đàm Đài Hổ đi ra khỏi rừng theo Tiêu Trì Dã, “Gã càng muốn người ta biết gã có bốn vạn người, kỳ thực gã lại càng không tự tin. Chủ tử, hắn đang sợ chúng ta.”

Tiêu Trì Dã cởi áo choàng trong cơn mưa lất phất, vứt cho Đinh Đào đang đứng đằng sau. Hắn vừa treo đao vừa nhìn Đàm Đài Hổ, nói: “Nếu gã sợ thì đã không đến rồi. Gã đây là đang mượn cớ để đe, thấy chúng ta đi ra từ Khuất đô nên muốn dọa chúng ta.”

Ở trường săn Nam Lâm không đánh, đó là bởi Thích Trúc Âm dẫn quân phòng vệ Khải Đông đến áp chế phiến quân, nhìn bề ngoài thì có vẻ không liên quan gì đến Tiêu Trì Dã. Lúc trước cấm quân ở Khuất đô toàn phải cúi đầu trước tám đại doanh, chẳng khác gì phế vật, mấy năm nay tuy có tiếp quản tuần phòng Khuất đô, nhưng đều chỉ là thay đổi quyền lực. Trông bọn họ không giống đã đánh được một trận nên hồn nào, bọn họ với Tiêu Trì Dã, đều bị Lôi Thường Minh coi như oắt con vắt mũi chưa sạch.

“Gã khinh địch, đấy là lợi thế của chúng ta, nhưng nếu chính chúng ta cũng khinh địch theo thì đáng bị đánh lắm. Lôi Thường Minh không phải người bình thường, nếu gã đã có thể xưng bá ở phía Đông Nam Trung Bác, đương nhiên gã có chỗ hơn người.” Tiêu Trì Dã xoay người lên ngựa, cầm dây cương nói, “Đàm Đài Hổ, sáu năm trước ngươi chạy trốn từ Đăng châu đến Khuất đô, giờ chúng ta đã quay trở lại rồi, ta hỏi ngươi, ngươi có còn nhớ lời ta nói lúc ngươi mang theo binh ngựa nhập hộ cấm quân không?”

Hạt mưa rơi xuống mắt Đàm Đài Hổ, hắn ngẩng mặt nhìn Tiêu Trì Dã, nói: “Ti chức một khắc cũng không dám quên, chủ tử nói nhục nước chưa tan, thù nhà chưa báo!”

“Đúng vậy,” Tiêu Trì Dã ghìm cương nâng mắt nhìn, thấy lớp lớp đầu người đen kịt trong mưa, trầm giọng nói, “Người Biên Sa đồ sát mấy tòa thành của Trung Bác, thiết kỵ Ly Bắc và quân phòng vệ Khải Đông đánh đuổi bọn được bọn chúng, nhưng thù này đã được báo chưa? Cái đó với kỵ binh Biên Sa chẳng qua chỉ là cưỡi ngựa tiêu khiển mà thôi! Trong Khuất đô truyền thế nào? Bọn họ nói thà làm chó, còn hơn làm làm người Trung Bác! Nỗi nhục nằm dưới dao mổ của Trung Bác, giờ có thể chắp tay dâng lên cho người khác rửa được hay sao? Chúng ta phi ngựa thâu đêm không ngừng trong mộng, giờ phút này Lôi Thường Minh chính là vật ngăn cản ngươi ta, cơ hội tái chiến với kỵ binh Biên Sa nằm ngay trước mắt —— muốn thua hay sao?”

Thắng thua là chuyện thường tình của nhà binh, nhưng làm gì có đội quân nào lại tình nguyện mãi mãi chịu thua. Trong sáu năm nay, bọn họ từ một đoàn ong đội kiến chia năm xẻ bảy trở thành đội quân khiên giáp huấn luyện bài bản, cấm quân có thể coi như một mặt của Tiêu Trì Dã, bọn họ đều bị vùi vào cát vàng, trở thành con kiến không đáng nhắc đến trong kẽ hở của mấy vạn hùng binh của Đại Chu. Xưa kia người ta miêu tả bọn họ thế nào cũng được, mang ô danh phế vật cũng được, bọn họ cuối cùng lộ ra mũi nhọn trong sỏi đá.

Gió dữ bỗng cuốn tung cờ xí, Đàm Đài Hổ nhếch môi, nói: “Muốn thắng.”

Tiếng mưa rơi trong chớp mắt trở nên ồ ạt.

Đàm Đài Hổ thô bạo lau mắt, tiếng hô khàn khàn sau lưng dần vang lên thành sóng triều: “Muốn thắng!”

Muốn thắng!

Bắt đầu từ trận này, đến tận giây phút chết trận, muốn thắng nhất định phải trở thành ý niệm duy nhất của cấm quân. Bọn họ đối mặt với tiền bối thành danh lâu đời, bọn họ phải rút đao giương kiếm, phải cưỡi ngựa đuổi sói, phải từng bước từng bước đánh bại người đang cản trở trước mặt —— bọn họ chỉ có thể thắng! Thiết kỵ Ly Bắc có thể thua, quân phòng vệ Khải Đông có thể thua, thậm chí cả quân đội của Lôi Thường Minh cũng có thể thua, nhưng cấm quân và Tiêu Trì Dã thì không thể. Lúc bọn họ vùng vẫy khỏi xiềng xích cũng là lúc bọn họ đã rời khỏi hỗ trợ, nếu bọn họ không thể thắng, thì cũng chỉ có thể chết.

Tiêu Trì Dã quay ngựa lại, lau nước mưa trên cằm, giống như con sói ngửi thấy mùi máu thịt. Hắn rút thanh đao tượng trưng cho sự tham lam lẫn tàn nhẫn ra, nói với bầy sói ở đằng sau: “Đến giờ ăn rồi.”

Mưa “rào rào” phá tan mặt nước.

***

Lôi Thường Minh nghe nói đặc sứ của Từ châu đã đến, gã tiếp kiến đối phương trong lều.

“Thành Phong tiên sinh,” Lôi Thường Minh ngồi cao trên hổ tọa (*), khoác áo nhìn Khổng Lĩnh, “Đã lâu không gặp.”

Khổng Lĩnh hành lễ, nói: “Xưa kia đại đương gia hay đến Từ châu chúng ta, đều là người quen lâu năm cả, sao lần này lại gây chiến?”

Trái với tưởng tượng, Lôi Thường Minh lại không phải một tên lỗ mãng, hai tay chằng chịt sẹo của hắn không đeo trang sức, ăn mặc đơn giản, chuôi đao đã bị mài ra vết. Thoạt nhìn, trông gã chẳng khác gì một thường dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời ở Trung Bác. Gã chưa từng đọc sách, trên người có một luồng phỉ khí lăn lộn giang hồ quanh năm, nhưng đây dường như chỉ là một lớp ngụy trang mà thôi, bởi vì gã khá sắc bén.

Lôi Thường Minh không buồn vờ vịt với Khổng Lĩnh, hai mắt của gã nhìn thẳng vào Thẩm Trạch Xuyên, nhếch miệng cười rồi nói: “Nếu đều là người quen lâu năm, uống chén rượu, Thành Phong tiên sinh còn phải mang theo Cẩm y vệ làm gì?”

Khổng Lĩnh nói rất thản nhiên: “Đại đương gia binh mạnh siết thành, không phải là muốn gặp hầu gia và Thẩm đồng tri còn gì? Bây giờ ta cả gan thay hai vị giới thiệu lẫn nhau. Đồng tri đại nhân, vị này là đại đương gia danh vang Trung Bác, là lão tử thiên vương hai châu Đoan, Đôn Lôi Thường Minh. Đại đương gia, vị này là cận thần bên cạnh thiên tử, Khuất đô tự mình phá lệ đề bạt Thẩm đồng tri Thẩm Trạch Xuyên.”

“Ngưỡng mộ đã lâu,” Lôi Thường Minh như có điểm hứng thú, gã nói, “Thẩm Trạch Xuyên sao, ngươi chính là Thẩm Trạch Xuyên, đúng chứ. Nghe nói Hàn Thừa bày mưu đóng thành bao vây tiêu diệt, một mình ngươi giết sạch đám binh lính tinh nhuệ còn sót lại của hắn, đao đao lấy mạng, nhanh không thấy bóng. Giờ ngươi đi theo Tiêu Trì Dã, sao không về Ly Bắc mà lại đi lăn lộn với đám Chu Quế? Hắn là một châu phủ quy quy củ củ, sao chứa chấp nổi sát thần như ngươi.”

“Ta cũng là người quy củ mà,” Thẩm Trạch Xuyên khẽ nâng tay phải, để lộ ra bên hông, “Ta đến gặp Lôi đại đương gia, đến cả đao cũng không mang đây.”

Lôi Thường Minh giơ tay vẫy lui thị vệ toan tới gần vì động tác của Thẩm Trạch Xuyên, chỉ vào Thẩm Trạch Xuyên mà nói: “Gặp thiên tử ngươi còn không tháo đao, sao gặp ta thì lại tận tâm thế.” Gã cười phá lên, tiếng cười rung vang như tiếng chuông, lớn tiếng mà nói, “Chẳng lẽ ta còn tôn quý hơn cả thiên tử cơ à?”

“Bây giờ Thái hậu chủ chính, triều cương không thịnh, đã sớm không còn thiên tử rồi.” Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười, “Đại đương gia anh hùng xuất chúng, ta đương nhiên phải nghiêm tuân lễ nghĩa chứ.”

“Các ngươi sống ở Khuất đô lâu, ăn nói êm tai thật.” Lôi Thường Minh dựa vào hổ tọa, bẻ nửa củ khoai lang ra, cắn hai miếng rồi nói, “Ngươi nói thẳng đi, ngươi gặp ta làm gì?”

“Hôm nay ta vào lều của đại đương gia, một là đặc biệt đến chào hỏi, hai là hy vọng được nói chuyện tương lai với đại đương gia.” Thẩm Trạch Xuyên nói xong thì nhìn quanh lều, rồi tiếp tục, “Đại đương gia dựng trại đóng quân bây giờ rốt cuộc cũng không phải kế lâu dài, nếu cấm quân mãi không đến, chẳng lẽ đại đương gia định ngày nào cũng chờ sao?”

“Ngươi hiểu Tiêu Trì Dã hơn ta,” Lôi Thường Minh nhai khoai lang nhồm nhoàm, “Cha hắn với anh trai hắn đều là danh tướng, chính hắn kém hơn được chắc? Ta chờ hắn đến nói chuyện với ta. Từ châu chỉ lớn thế thôi, ta thậm chí còn chẳng cần tìm cũng đoán được hắn đang trốn ở đâu. Hắn cứ chiếm Từ châu không đi thì ta sẽ không vào được! Việc này phải giải quyết chứ, đúng không? Ta đang chờ hắn đây, ta không vội.”

“Hai vạn cấm quân của hắn tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, năng lực trên ngựa không thua gì thiết kỵ Ly Bắc. Giờ mà đánh với hắn, với đại đương gia ngược lại lại bất lợi.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn thấy thị vệ kia vừa định động thì nở một nụ cười, rồi mới nói, “Hắn ở trong thành, có kho lúa của Từ châu chống đỡ. Đại đương gia ở ngoài thành, chỉ có thể dựa vào lương thảo ở phía sau. Ăn tiêu một ngày của bốn vạn người là một con số kinh người, trận này càng kéo dài, đại đương gia càng thiệt nhiều. Khoản này, chắc chắn đại đương gia phải hiểu hơn ta.”

“Thì sao? Ta tiêu được đấy. Cấm quân được không? Lương của Từ châu Tiêu Trì Dã không ăn cả đời được, Ly Bắc vương còn đang đánh giặc ở Ly Bắc kia, Tiêu Trì Dã nóng lòng về nhà mà.  Thời gian kéo dài càng lâu, ta chỉ lỗ tiền thôi, nhưng Tiêu Trì Dã thì phải lỗ mệnh. Hắn phản, nhưng quân phòng vệ Khải Đông không phản, Thích Trúc Âm dẫn người đến đây chỉ mất nửa tháng, đến lúc đó thiết kỵ Ly Bắc đến viện trợ sẽ phải lo hai đầu. Thích Trúc Âm cũng không hề dễ đánh hơn kỵ binh Biên Sa, bản lĩnh của cô ả thế nào, các ngươi hay qua lại rõ nhất rồi, nàng ta đến cả vương tọa Biên Sa còn dám đốt, đánh Từ châu không thành vấn đề, Tiêu Trì Dã dám chắc?” Lôi Thường Minh lau miệng, thản nhiên mà cười, ánh mắt bình tĩnh, “Tiêu Trì Dã xứng chắc?”

Thẩm Trạch Xuyên tỏ vẻ tiếc nuối mà nói: “Nếu lương thảo dự bị của đại đương gia dồi dào như vậy thật thì hôm nay ta đã chẳng nhiều lời với đại đương gia làm gì. Quả thực không dám giấu, ta đúng là vì lo Thích đại soái đến đột ngột, cho nên mới muốn thương lượng một mối làm ăn với đại đương gia.”

Khổng Lĩnh khẽ biến sắc, bước hai bước vượt lên trước Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Đồng tri, trước đó chúng ta nói không có…”

“Ngươi muốn nói làm ăn gì với ta cơ?” Lôi Thường Minh cắt ngang lời của Khổng Lĩnh.

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Nếu Tiêu Trì Dã có thể đi qua Từ châu thuận lợi thì cả nhà cùng vui rồi, nhưng nếu đại đương gia dẫn binh đến, hai vạn cấm quân của hắn sẽ không còn là lựa chọn duy nhất của ta nữa. Chuyện ta muốn thương lượng với đại đương gia đúng là lương thảo, hiện giờ ta đang có hai trăm vạn bạc, sẵn sàng cung cấp cho đại đương gia, tiêu vào lương thảo cho trận này. Nhưng đổi lại, mai sau đại đương gia vào triều làm quan, phải giữ mạng cho ta trước mặt Hàn Thừa.”

Khổng Lĩnh sững sờ nói: “Thẩm Trạch Xuyên! Sao ngươi có thể lừa bọn ta! Hai trăm vạn bạc kia, không phải đã bảo sẽ cho Từ châu để tái tạo quân phòng vệ sao?!”

“Ta chỉ nói là sẵn sàng thôi mà,” Thẩm Trạch Xuyên hơi nghiêng đầu, chân thành nói với Khổng Lĩnh, “Có bảo là nhất định đâu.”

Khổng Lĩnh túm chặt lấy tay áo Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Ngươi lừa bọn ta! Đồ nhãi ranh gian xảo nhà ngươi!”

Lôi Thường Minh cười phá lên, gã tì vào đầu gối, nói: “Nói thật hay nói điêu vậy? Thẩm Trạch Xuyên, ngươi mà có nhiều bạc như vậy thật thì còn phải để cấm quân gặm bùn chạy trốn cả đường à? Các ngươi chớ có bày mưu lừa ta.”

Khổng Lĩnh sao còn nghe lọt nữa, mặt ông nghẹn đến đỏ bừng, chòm ria run rẩy, bàng hoàng mà nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Những lời hùng hồn của ngươi, cũng là giả sao? Ngươi! Ngươi dùng xương máu của Trung Bác để lừa bọn ta, ngươi có còn là người không vậy?!”

“Mỗi người mỗi chí mà,” Thẩm Trạch Xuyên nở nụ cười lười biếng, “Từ châu và cấm quân đã là cá chậu chim lồng rồi, ta tìm chủ mới cũng có gì lạ đâu. Thành Phong tiên sinh, ngươi phải rõ nhất chứ.”

“Nếu ngươi thật sự lấy ra được hai trăm vạn bạc,” Lôi Thường Minh vẫn ngồi yên trên ghế, nói, “Rồi giúp ta cứu Hàn Cận, phía Hàn Thừa, ta sẽ đảm bảo cho ngươi.”

“Ta đã bảo người mang một ít bạc trắng đến rồi,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Đại đương gia xem thế đủ tính là thành ý chưa?”

===