Thương Tiến Tửu

Chương 106: Thô lỗ



Chuyến này Thẩm Trạch Xuyên không mang đến hai trăm vạn, nhưng y mang đến thành ý. Lôi Thường Minh nhìn mấy rương bạc trắng kia, đều là hàng thật giá thật, xếp khin khít nhau. Gã tiện tay vớ lấy một thỏi, cảm nhận được sức nặng trĩu tay, bèn nói: “Vài rương bạc này, anh em thuộc hạ bán bánh kẹo của ta cũng kiếm được, ngươi muốn dùng bằng này để mà thuyết phục ta thì quá khinh thường Lôi Thường Minh ta rồi.”

“Nếu ta thật sự mang đến hai trăm vạn, chưa chắc đại đương gia đã dám nhận.” Thẩm Trạch Xuyên đã ngồi xuống, nói, “Chuyện làm ăn thì cứ từ từ mà nói, việc gấp bây giờ chính là Từ châu và Tiêu Trì Dã.”

Lôi Thường Minh vẫy tay sai người đưa Khổng Lĩnh ra khỏi lều, chỉ để lại thị vệ của mình và Thẩm Trạch Xuyên. Hắn không rời khỏi hổ tọa, cũng không hề lại gần Thẩm Trạch Xuyên nửa bước, nói: “Ngươi với Tiêu Trì Dã phá vây Khuất đô, coi như vào sinh ra tử cùng nhau, thế sao tự dưng lại trở mặt, đi theo ta kiếm cơm làm gì?”

“Nếu đại đương gia biết ta, vậy thì cũng biết Thẩm Vệ là cha ta. Thẩm Vệ phá trời ở Đôn châu, gây nên thù cũ giữa ta và Ly Bắc. Tuy ta với Tiêu Trì Dã có thể gạt bỏ hiềm khích lúc trước, nhưng Tiêu Ký Minh chưa chắc đã chịu dùng ta.” Thẩm Trạch Xuyên có vẻ phiền não, “Công thành danh toại chí nam nhi, chính Tiêu Trì Dã lúc nào cũng làm Bồ tát qua sông*, lấy đâu ra sức để tìm một đường ra cho ta nữa? Giữa ta với Hàn Thừa đại nhân có chút hiểu lầm, nhưng chỉ toàn tội nhỏ không đáng chết thôi, chỉ cần có người đứng ra bảo trợ cho ta, ta sẽ có thể quay về Khuất đô cống hiến cho triều đình.”

(*Chỉ người rất/quá tốt, hay giúp đỡ người khác.)

“Nói vậy ngươi vẫn muốn làm quan ha,” hai tay Lôi Thường Minh chống đầu gối, “Anh em, không gạt gì ngươi, ta cũng muốn làm quan. Trước đây ta lăn lộn trên núi, sống cũng coi như tự tại, nhưng rốt cuộc chẳng phải việc gì đứng đắn, nhất cử nhất động đều bị quân phòng vệ Khải Đông nhìn chằm chằm!”

“Ta với đại nhân có chung chí hướng,” cây quạt trúc nhỏ của Thẩm Trạch Xuyên khẽ nâng lên, “Quá tốt rồi còn gì?”

“Nhưng ta ấy à, sợ bị đám người đọc sách các ngươi lừa lắm.” Lôi Thường Minh để lộ chút vẻ dè chừng, “Hai trăm vạn của ngươi còn đang ở Từ châu, sao lại đưa cho ta? Còn cả Hàn Cận nữa, sao ngươi lại giúp ta cứu hắn? Hôm nay ngươi nói rõ ràng cho ta, để cho ta có cớ mà tin, ta mới thật sự dẫn ngươi theo được.”

“Bạc thì dễ, đại đương gia chọn một người tin tưởng, đến Từ châu đòi tiền Chu Quế, hắn biết bạc đang để hết ở đấy. Miễn là đại đương gia mang đi được, bạc có thể lấy luôn bây giờ.”

“Ta đòi hắn thì hắn chịu cho ta à?” Lôi Thường Minh miết nhẹ ngón tay, như thể vẫn còn muốn sờ chỗ bạc trắng này.

“Trong tay ngươi có Khổng Lĩnh, đấy là tâm phúc của Chu Quế.” Thẩm Trạch Xuyên nở nụ cười, “Ngươi còn có bốn vạn binh mã, Chụ Quế dám không cho sao? Hắn luôn muốn làm một vị quan tốt thương dân như con, sẽ không chọc giận ngươi trong thời điểm nguy cấp thế này đâu.”

Lôi Thường Minh nhìn Thẩm Trạch Xuyên như đang đánh giá gì đó. Trong lều lặng xuống, hai bên Thẩm Trạch Xuyên đều là thị vệ của Lôi Thường Minh, gã chạm vào chén trà, nhưng không uống. Trong màn đôi co đằng đẵng này, Lôi Thường Minh bỗng cười phá lên rồi nói: “Đồ dự trữ của ta còn dồi dào chán, không việc gì phải đòi tiền ngay, hai trăm vạn này để mấy hôm nữa cũng không vội. Người đâu, pha trà cho Thẩm công tử, việc cấp bách là nói thế nào để cứu được Hàn Cận, dù gì hắn mới là mấu chốt cho ngươi ta đến Khuất đô gặp Hàn Thừa.”

***

Khổng Lĩnh bị nhốt vào chuồng ngựa, ông nằm trên đống rơm ho không ngừng. Dây thừng thô cứng trói chặt ông lại, ngựa đứng nghỉ trước mặt, dưới móng toàn phân ngựa nóng hôi hổi. Ông bị cái mùi đấy làm cho choáng cả đầu, ra sức quay mặt đi thở hổn hển. Một đám thổ phỉ vây quanh bên ngoài cười phá lên.

Khổng Lĩnh cả giận mà quát: “Phản tặc lừa ta! Sĩ có thể chết nhưng không thể nhục, đừng hòng dùng ta để cưỡng ép Từ châu!”

Roi ngựa chọc lên mặt Khổng Lĩnh, cả người ông bê bết bùn lầy với phân ngựa, bị bao vây đến hoa cả mắt, vừa thẹn vừa hận mà nói: “Bè lũ cáo già các ngươi, các ngươi! Lôi Thường Minh! Ngươi bắt tay với kẻ không giảng đạo nghĩa như thế, ngươi sẽ có kết cục tốt đẹp sao?!”

Nhưng Khổng Lĩnh có mắng trời chửi đất thì xung quanh vẫn chỉ có những tràng cười hô hố. Ông cũng là người đã đọc nhiều thi thư, lúc trước cho dù là Đàm Đài Long hay là Chu Quế, đều đối xử rất lễ độ với ông, những nơi đã tới, nào có ai không tôn xưng một tiếng Thành Phong tiên sinh? Giờ không chị bỉ trói trong chuồng ngựa, lại còn bị đám người như thế nhạo báng. Ông lại nhớ đến cái đêm tuyết chạy thục mạng từ Đôn châu, gương mặt của đám thổ phỉ kia dần dần hòa với gương mặt của kỵ binh Biên Sa, toàn những tiếng cười mơ hồ. Nhất thời Khổng Lĩnh không kìm được, bắt đầu khóc nấc lên.

“Tuần doanh!” Một tướng sĩ bỗng đi tới từ đằng kia, quát, “Xúm vào đây làm gì? Con chó già này còn quan trọng hơn việc tuần doanh à? Đi tuần muộn thì ta xem các ngươi có bị lột da không! Nhanh, giải tán!”

Mọi người xung quanh lập tức giải tán, Khổng Lĩnh đã lết đến cạnh chuồng, tựa đầu vào hàng rào, để cho mưa xuống rơi gột đi. Ông như đang thông khí, ra sức mà thở, chòm râu dê đã bết thành một nắm bùn.

Người ra ra vào vào vào trong căn lều ở đằng xa, qua tấm rèm vén lên có thể nhìn thấy Lôi Thường Minh đang chuẩn bị bày tiệc để đãi Thẩm Trạch Xuyên. Khổng Lĩnh nhổ một cái, nhắm hai mắt lại trong cơn mưa. Chẳng biết bao lâu sau, có một người vỗ nhẹ lên hai má Khổng Lĩnh.

Khổng Lĩnh mở mắt ra, nhìn thấy tướng sĩ vừa rồi. Trông người này khoảng ngoài ba mươi tuổi, da ngăm đen, nhìn khí chất có vẻ tháo vát, hắn gọi: “Thành Phong tiên sinh!”

Khổng Lĩnh cả kinh.

“Tiên sinh đừng sợ, ta là quân cũ của Đàm Đài tướng quân, từng nhậm chức trong quân phòng vệ Đôn châu, đã gặp ngươi một lần rồi.” Người kia nở một nụ cười gượng, sau đó thở dài, “Tiên sinh… rơi vào hoàn cảnh này, quả thực không thỏa.”

“Nếu ngươi là quân cũ của Đàm Đài Long, tại sao lại đi phá phách theo tên thổ phỉ Lôi Thường Minh?” Khổng Lĩnh thẫn thờ nói, “Lúc còn sống Đàm Đài Long hận nhất đám cường đạo này.”

“Ta cũng là cùng đường thôi tiên sinh,” người kia cười khổ mà nói, “Sau khi Đôn châu hồi phục, triều đình điều lương thực đi, bổ sung vào chỗ trống của Quyết Tây. Những người may mắn còn sống bọn ta, đói đến mức phải nhai cả vỏ cây. Tuy đại đương gia là thổ phỉ, nhưng lại là người trượng nghĩa, hành sự rộng rãi, đi theo hắn mới có cơm ăn, bọn ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi.”

Khổng Lĩnh biết hắn đang nói thật, nhưng không có gì để nói, chỉ biết im lặng.

Người này đỡ Khổng Lĩnh dậy, nói: “Vừa nãy trong bữa ta nghe ý của đại đương gia là muốn lấy tiên sinh để mặc cả với châu phủ Từ châu. Ta lo tiên sinh quá bất khuất, không chịu nổi nỗi nhục này, cho nên mới kiếm cớ ra ngoài. Tiên sinh, giờ ta lập tức cưỡi ngựa đưa ngươi đi!”

Khổng Lĩnh nhìn vẻ mặt chân thành của hắn mà nói: “Ngươi thả ta đi, Lôi Thường Minh chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.”

Người ấy cởi dây thừng ra cho Khổng Lĩnh, nói rất nhanh: “Ta đưa tiên sinh về Từ châu, đương nhiên sẽ quay về nhận tội với đại đương gia. Ta vốn là người trung thành dưới cờ Đàm Đài tướng quân, giờ vì kiếm miếng cơm nên mới sa vào thổ phỉ, trong lòng vẫn thấy bứt rứt. Nhưng đại đương gia có ân với ta, ta cũng không thể vứt bỏ hắn được. Tiên sinh, ta sẽ đỡ ngươi lên ngựa!”

Khổng Lĩnh được hắn nâng lên ngựa, cầm lấy tay hắn, nghẹn ngào mà nói: “Ngươi là người hiểu chuyện.”

Người này cũng lên ngựa theo, khoác thêm áo choàng cho Khổng Lĩnh, rung dây cương rồi đưa Khổng Lĩnh đi vòng đến cổng lớn doanh địa. Có người đang đi tuần trong mưa, thấy hắn thì đều hành lễ. Hắn cũng không nhiều lời, giơ thẻ bài ra rồi dẫn Khổng Lĩnh thẳng ra ngoài doanh địa.

Hai người phi ngựa được một lát thì chợt nghe thấy tiếng quát ở sau lưng, quả nhiên là truy binh.

“Ở đây chỉ cách Từ châu có ngàn dặm thôi, tiên sinh!” Người kia đội mưa dẫn đường, “Chúng ta sẽ chạy cả đêm!”

Khổng Lĩnh bị xóc nghiêng ngả cả người, nắm chặt dây cương, lao nhanh theo người kia. Tiếng truy đuổi sau lưng không hề tắt, cành cây trong đêm quật vào mặt, Khổng Lĩnh không dám cả quay đầu. Ông chịu đau, toàn tâm toàn ý muốn chạy về Từ châu, nhanh chóng báo tin cho Chu Quế!

***

Thẩm Trạch Xuyên ăn rất ít, y không xem múa hát trong lều mà chỉ ngồi uống rượu phía dưới.

Lúc hành quân Lôi Thường Minh mang theo không ít thiếp thất, phần lớn đều là những nữ nhân hắn cướp giữa ban ngày ban mặt ở Đoan châu. Hắn sai một người rót rượu cho Thẩm Trạch Xuyên, ngồi trên hổ tọa hăng sức mà khuyên: “Thẩm huynh đệ, ngươi uống đi! Chuyến này ta mang nhiều rượu ngon lắm, tối nay ngươi muốn uống bao nhiêu cũng được.”

Thẩm Trạch Xuyên thấy Lôi Thường Minh đã uống đến đỏ lựng mặt, giọng càng lúc càng ồm ồm, đùa càng lúc càng quá trớn, véo đến tím cả vai nữ tử trong lòng. Thẩm Trạch Xuyên khẽ nâng chén uống cạn rượu, không nói gì.

Lôi Thường Minh vừa nhai thịt vừa nói: “Ngươi là con của Kiến Hưng vương Thẩm Vệ, từ bé đã không phải chịu khổ, không hiểu lương thực quý thế nào đâu, hai trăm vạn này nói cho là cho được luôn, thật ra lại hơi khoái tính giống dân giang hồ đấy! Thẩm huynh đệ, không có ý gì đâu, giờ ngươi đầu quân cho ta, ta thấy rất tốt! Tiêu Trì Dã kia chỉ là nhãi ranh vắt mũi chưa sạch, ở Khuất đô còn có ít đất dụng võ, giờ về lại Ly Bắc thì có cửa gì? Hắn lại còn mang theo hai vạn tạp binh, đảm bảo thiết kỵ Ly Bắc sẽ không nhận! Chẳng lẽ Ly Bắc vương còn để hắn làm thống soái Ly Bắc được chắc? Tiêu Ký Minh kia mới là giỏi kìa!”

Thẩm Trạch Xuyên không để nữ tử kia chạm vào bình rượu của mình, tự rót một chén rồi mỉm cười: “Đúng vậy.”

Lôi Thường Minh nuốt miếng chân giò xuống, lau miệng rồi nói: “Nói đến tướng quân, Lôi Thường Minh ta chỉ sợ đại soái Khải Đông Thích Trúc Âm thôi! Tứ tướng thiên hạ chỉ có mình nàng là con gái, lúc ta còn đi hộ tống ở Từ châu đã từng gặp qua rồi. Mẹ kiếp, nàng đẹp chết đi được, lại còn dùng đao đầu quỷ! Lúc chém thẳng có thể chặt đứt xương đấy, chỉ dùng độc lực tay thôi. Sở dĩ lần này ta đến Từ châu, cũng là vì muốn bán cái thể diện cho nàng, thay nàng bắt Tiêu Trì Dã làm tù binh, dẫn về Khuất đô, để cho Khải Đông bọn họ có thể tách khỏi Ly Bắc, tránh bị vạ lây. Ngươi nói xem bằng chiến công như thế, ta có thể làm tướng quân dưới trướng nàng được không?”

“Nghe nói dưới trướng Thích đại soái có năm hổ, ai cũng là mãnh tướng giỏi đánh trận, tất cả đều là người trong quân phòng vệ Khải Đông do nàng tự tay bồi lên mấy năm nay.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Nếu đại đương gia mà làm, đương nhiên sẽ phải cầm đầu, làm đại ca rồi.”

Tiếng cười của Lôi Thường Minh như sấm, gã bế thốc nữ nhân trong lòng lên, mặc kệ tiếng kêu đau mà hôn toán loạn một phen lên người ta, hai bàn tay dính đầy mỡ chùi sạch ra lụa, nói: “Ta phát tài từ rừng núi, mấy năm nay chạy ngược chạy xuôi, cũng đã đánh vài trận. Ở Trung Bác mà nhắc đến Lôi Thường Minh ta ấy, ai chẳng biết Lôi Thường Minh ta đánh giỏi? Thẩm huynh đệ, ngươi biết Lục Quảng Bạch quận Biên đúng không? Bọn họ với Lục gia nghèo lắm, như khúc xương cứng vậy, tử chiến với địch ở quận Biên, hoàn toàn chỉ bằng sức, chứ làm gì còn cái tài nào nữa. Ta thấy trong tứ tướng thiên hạ, Lục Quảng Bạch là người kém nhất, hắn gọi là cái gì ‘lửa hiệu thổi cát’, năm nào quận Biên chả đốt đài lửa hiệu, cái đấy thì có gì lạ đâu? Vị trí đấy của hắn, thà để ta làm còn hơn, đảm bảo lợi hại hơn hắn nhiều!”

Thẩm Trạch Xuyên thấy gã uống say rồi, đã bắt đầu khoe khoang lung tung, bèn rũ ngón tay xuống, chỉnh ngay ngắn lại đôi đũa trên bàn rồi mới cười: “Đúng là hắn không ấn tượng lắm.”

“Phải như Tả soái mới đúng là anh hùng.” Lôi Thường Minh rót thêm rượu, rớt lên cả nửa người, gã chẳng kịp lau, bèn ném luôn chén rượu đi rồi nói với Thẩm Trạch Xuyên, “Ngàn dặm bên ngoài lấy đầu địch, một tên xé mây phá gan địch! Năm xưa khắp trà quán ở Hà châu toàn kể chuyện ông ta, bảo ông ta giết vợ giữ thành, ba bước bạc đầu, ầy, ai nghe cũng đều không kìm được nước mắt! Tiếc thay cuối cùng cũng không tránh được anh hùng thoái chí, vẫn về ở ẩn sớm, không thì ta với ông ta, có khi còn có thể kết nghĩa anh em rồi!”

Trong lều như ma quỷ thác loạn, đám gọi là thị vệ, phó tướng đều đã lộ nguyên hình, hoặc đứng hoặc nằm lôi kéo kỹ nữ uống rượu mua vui. Đội quân ấy chẳng hề có quân kỷ, bọn chúng chẳng khác gì Lôi Thường Minh, chính là những tên thổ phỉ đầu tiên dựa vào đao thương gậy gộc phá nhà cướp của.

Thẩm Trạch Xuyên ngồi trong ấy, lại sinh ra một cảm giác khó chịu tinh tế.

Lôi Thường Minh chớ nên là người kiểu này, nếu gã là tên ếch ngồi đáy giếng, hoang dâm phù phiếm như vậy, sao gã có thể trổ tài trong đám thổ phỉ được? Những điều kẻ này thể hiện ra khác hoàn toàn với lời đồn về gã.

Lôi Thường Minh đứng dậy đuổi theo kỹ nữ, ôm người vào trong lòng làm trò dâm dục. Gã nốc rượu, ông ổng một bài hát cày cấy Đăng châu không ai biết, khoa tay múa chân như con trâu thô lỗ xông vào bàn cờ. Gã vui đến đã đời, men rượu lên đến tận đầu, rồi bất chợt vỗ gáy một cái, sau đó chỉ vào Thẩm Trạch Xuyên mà nói: “Mẹ ngươi là vũ kỹ Đoan châu mà! Thẩm huynh đệ, đứng dậy đi, nhảy một đoạn cho bọn ta xem với!”

===