Thương Tiến Tửu

Chương 107: Kỳ quái



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếng mưa rơi ngoài lều nhỏ dần, rèm vén lên, hơi nóng tản ra ngoài. Từ trong doanh địa ban đêm truyền ra tiếng tru của đàn sói say, đám quân sĩ ôm vai bá cổ cùng vung nắm tay. Lôi Thường Minh nóng đến mức cởi áo phanh ngực trần ra. Ngực gã đen sì, chằng chịt sẹo, lông dày như cỏ dại, thỏa sức mọc bên trong áo. Gã say tí bỉ mà ôm nữ nhân vào lòng, vừa hát vừa nhảy, còn gọi cả Thẩm Trạch Xuyên: “Thẩm huynh đệ, ngươi đứng dậy đi!”

Đúng lúc ấy rèm động, mấy tiểu binh cúi đầu đi vào bày tiệc.

Thẩm Trạch Xuyên mở một nửa cây quạt, đứng dậy. Ánh nến trong lều không đủ sáng, y nâng tay nghiêng quạt che đi một bên mặt, nhìn Lôi Thường Minh, nói thật nhẹ: “Đại đương gia muốn xem nhảy gì?”

Lôi Thường Minh cảm thấy Thẩm Trạch Xuyên thật đẹp, để như thế không chỉ đẹp đến kinh tâm, còn diễm lệ vô cùng, nhan sắc lấn át cả căn lều. Hơi rượu khiến gã càng bạo gan, đẩy cả nữ nhân ra, bổ nhào về phía Thẩm Trạch Xuyên, không ngờ lại vấp phải bình rượu dưới chân, ngã vêu mặt xuống bên chân Thẩm Trạch Xuyên. Hơi thở của Lôi Thường Minh nồng nặc mùi rượu, cứ thế nằm trên nền đất, muốn túm lấy góc áo của Thẩm Trạch Xuyên. Gã chỉ bắt được không khí, nhưng lại bật cười hề hề.

“Thơm,” Lôi Thường Minh duỗi cổ, ra sức hít hà trong không trung, “Ngươi cũng thơm quá. Thẩm huynh đệ, nào, đỡ ta dậy, ta nhảy với ngươi, ngươi muốn nhảy cái gì thì nhảy cái đấy! Mẹ kiếp, đây là cái người ta gọi là mỹ nhân hương đấy!”

Thẩm Trạch Xuyên liếc gã, trông gã như con nhện xù xì đang phưỡn bụng, bò trên mặt đất, đuổi theo cái góc trắng tinh của mình. Thẩm Trạch Xuyên chẳng biết vì sao, trong giây phút hoang đường hài hước ấy lại trào lên một nỗi chán ghét cực nhanh. Hận ý phá tan rào cản của y giống như dòng dung nham nóng rực, nóng đến mức ngón tay đang nắm phiến quạt của y trắng bệch.

Tiên sinh bảo y rời Khuất đô, trở về Trung Bác. Đoan châu mà y từng mơ tưởng về lại liên tục rơi vào tay đám người như vậy. Đám Lôi Thường Minh giống như những hiện thân xấu xa, bọn chúng là lũ quỷ chiếm giữ sông nước.

Cây quạt trúc của Thẩm Trạch Xuyên khẽ tựa lên khóe môi, y nở một nụ cười, chậm rãi lui lại từng bước, trong bầu âm thanh ồn ào nơi bóng quỷ lập lòe, hơi cúi người mà gọi: “Ngươi lại đây.”

Lôi Thường Minh vốn định bò dậy, nhưng giờ lại cảm thấy chẳng cần, gã dùng cả hai tay hai chân mà bò về phía Thẩm Trạch Xuyên. Trong sự mập mờ, gã cảm thấy thứ mình đang nhìn không phải là một con người nữa, mà là một con yêu đi đêm không chạm vào nổi. Gã thèm thuồng mà nuốt nước bọt, chợt phát hiện bên tai phải của Thẩm Trạch Xuyên đeo một viên ngọc trắng rất nhỏ. Viên ngọc trắng ấy được người ta tinh tế mài tròn vành vạnh, màu sắc trong ánh nến quá mềm mại, ở trên tai Thẩm Trạch Xuyên, là món đồ trang sức duy nhất ngoài cây quạt trúc trên cả người y.

“Thẩm huynh đệ…” Lôi Thường Minh khẩn khoản van, “Nhanh, đỡ ta dậy.”

Nhóm tiểu binh chuyên chú bày tiệc, ôm khay, tránh đường, hình như sắp lui ra. Tiếng hò la lẫn tiếng cười nam nữ giống như cơn mưa phùn kia, biến thành một thế giới lúc xa lúc gần trong tai Lôi Thường Minh. Gã giống như con chó rừng bị xích lại, nước dãi chảy xuống, bị một sức mạnh vô hình kéo về phía Thẩm Trạch Xuyên. Căn lều đã đảo ngược, Lôi Thường Minh hơi choáng váng, đó là vì đã bất chợt nốc quá nhiều rượu.

Thẩm huynh đệ.

Lôi Thường Minh nói như tôn thờ.

Thẩm Trạch Xuyên. Mỹ nhân. Thẩm huynh đệ.

Lôi Thường Minh lăn lộn mà xé toạc chiếc áo đang phanh ra của mình, cảm thấy tất cả các vết sẹo trên ngực đều đang thiêu đốt. Gã chưa bao giờ như vậy, rõ ràng đang mở to mắt, lại giống như đang ngủ. Gã vẫn cứ bò, giống như cuối cùng cũng đã gần chạm vào chân Thẩm Trạch Xuyên rồi. Gã ngửa cổ bật ra tiếng cười hàm hồ, gã muốn túm lấy góc áo trắng như mây của Thẩm Trạch Xuyên.

“Yêu nghiệt…” Lôi Thường Minh run run thò tay ra, thì thào như đang tiếp cận Thẩm Trạch Xuyên, “Sao ngươi lại mang dáng vẻ này…”

Lôi Thường Minh giết người như ngả rạ ở Trung Bác, cướp vô số nữ nhân, cũng đã cưỡng bức không ít trẻ con. Loại người như gã, hình như trời sinh đã yêu những người tựa châu ngọc, những người tinh tế, sạch sẽ, hay thậm chí là ngây thơ ấy, gã đều muốn xé rách, đầm đìa máu mà nhuộm bẩn bọn họ. Gã đã làm vô số chuyện ác, cảm thấy đến cả quỷ gặp gã cũng phải đi đường vòng, căn bản gã đâu sợ nhân quả gì —— bọn họ làm chuyện sai, vẫn có thể ngon giấc, trong mơ vẫn ngập phú quý vinh hoa. Bọn họ sẽ không hề nhớ về những cơ thể đã bị chính mình dẫm đạp, những con người ấy giống như mây vậy, là những người bọn họ từng không chạm vào được.

Mắt Lôi Thường Minh hơi mờ đi, gương mặt của Thẩm Trạch Xuyên dần trở nên mơ hồ. Viên ngọc nhỏ bóng mượt lại càng sáng rõ, biến thành một viên ngọc nhỏ gã đã từng biết.

Tiểu huynh đệ.

Lôi Thường Minh từng lừa một đứa trẻ như thế, gã ấn tay chân của đối phương xuống, chà đạp đối phương trong căn lều tối om. Gã vẫn còn nhớ, ngày đó gã cũng uống rượu, vết sẹo trên ngực cũng thiêu đốt thế này. Đôi tay đôi chân bị nắm ấy rất nhỏ, trong cơn phấn khích, Lôi Thường Minh thậm chí còn muốn bẻ gãy chúng. Gã ra sức mà gập, nhìn hồng hào hóa thành xanh trắng, cuối cùng biến thành một bãi thịt nát.

Lôi Thường Minh thở phì phò, mấy lần với tay cũng không bắt được Thẩm Trạch Xuyên. Gã lắc đầu quầy quậy, cơn đau như muốn nứt toác ra trong tiếng người hỗn loạn. Gã hoảng hốt bò về phía trước, đâm phải cái bàn nhỏ bên cạnh, rượu lẫn thức ăn bắn tóe lên người gã. Gã trần nửa người, hô: “Thẩm——”

Tấm rèm phản chiếu lại trên mắt Lôi Thường Minh chợt buông xuống, một búng máu lớn bắn tóe lên hai gò má gã. Gã há hốc mồm, cả người còn đang cứng tại chỗ, đầu đã lăn ra, va vào chân gỗ của cái bàn nhỏ, biểu cảm sống đến mức khiến người ta buồn nôn.

Tiếng nói cười trong lều im bặt, ánh nến vẫn còn đang lập lòe, ai cũng duy trì động tác ban đầu, nhưng lại cứng đờ, đã chết mất rồi. Một cơn gió thổi xuyên qua tấm rèm mở, mưa phùn vẫn rơi, màn đêm tựa sự tĩnh lặng đang bò lên, dập tắt ánh sáng cuối cùng.

Thẩm Trạch Xuyên rút Ngưỡng Sơn Tuyết dưới đệm ra đặt lên trên khăn trải bàn, không một tiếng động mà lau, lưỡi đao lột máu tươi ra, để lại một vết sẹo đỏ dài trên mặt vải. Y lau rất chậm, chẳng ai thấy y rút đao lúc nào, chỉ có thể tán thưởng động tác lau thật tỉ mẩn của y.

Thẩm Trạch Xuyên bất giác cười rộ lên, y cười thành tiếng, tựa như tràng cười tùy ý duy nhất trong mấy ngày nay. Y thu đao về, rồi lại cầm cây quạt lên, giẫm lên đầu Lôi Thường Minh.

“Nhảy à,” Thẩm Trạch Xuyên rũ mắt, nói với Lôi Thường Minh, “Ngươi xứng chắc.”

Artist: Blaise

***

Binh lính đang đi tiểu vừa mới tụt quần ra đã bị cắt đứt yết hầu, kéo vào bụi cỏ. Tuần phòng trong doanh địa lỏng lẻo, binh sĩ của Lôi Thường Minh túm năm tụm ba, xúm lại chơi xúc xắc ngay dưới đài quan sát, không hề nhận ra người của mình đang lặng lẽ giảm bớt.

“Bảo đầu bếp để dành ít thịt đi, làm một mâm cho ca chúng ta. Mưa mà cứ như ỉa chảy vậy, buồn hết cả người, không làm tí rượu thì khó chịu lắm!” Tiểu kỳ tung xúc xắc, ngẩng đầu nói với người ở đằng sau, “Ngươi đi đi, mỗi ngươi thôi, ở đây vướng chân!”

Nói xong thì càng cúi thấp, bọn họ chụm đầu vào nhau, nhai thịt khô, đồng xu cuối cùng trong lưng quần cũng đã ném vào bàn bạc, đều mong vận may thức dậy.

“Tay này thối quá!” Một người phủi tay, như thể đang phủi vận đen đi, chà chà lau lau trên đùi rồi nói, “Ta không chơi nữa!”

“Đừng!” Một người khác túm lấy hắn, “Gì mà chán thế! Sáng mai vào thành, đi kỹ viện thuyền hoa không cần tiền chắc? Ngươi thử lại đi! Biết đâu lại đỏ thì sao!”

“Phi!” Người sắp đi nhổ một cái vào mặt đối phương, “Bằng danh của đại đương gia chúng ta, vào thành đến kỹ viện còn phải dùng tiền chắc? Điếm thối không xứng đòi tiền, chơi bọn nó là làm phước cho bọn nó rồi! Ta còn sợ bọn nó nhiễm bệnh lậu cho ta nữa kia! Không chơi nữa! Ta thấy tối nay trong lều phải thâu đêm, uống đến mức này thì ngày mai cũng chả đánh được đâu, ta đi ngủ mấy giờ đây!”

Tên này vừa quay đầu đã đụng phải một người khác. Đầu hắn va vào áo giáp, nghe thấy “bốp” một tiếng, váng cả đầu. Hắn ngỡ ngàng chớp mắt một cái, ngay sau đó bắt đầu xô đối phương ra mà chửi: “Chắn cha ngươi——”

Chỉ nghe thấy một tiếng đâm xuyên, tên kia còn chưa kịp mở miệng đã ngây người ngả về phía trước. Bị đối phương dùng thân chặn lại, cứ như thế ngã nhào vào đám người còn đang chơi xúc xắc ở đằng sau. Xúc xắc nhất thời vương vãi ra đất, đám gác đêm nổi trận lôi đình, túm cổ tên kia toan đánh, nào ngờ vừa xoay người lại đã thấy hai con mắt mở thao láo, chết tươi rồi!

Cấm quân rút đao ra trong nháy mắt, không để cho đám thổ phỉ thời cơ phản ứng lại, chém ngã đám người. Máu bắn lên áo giáp, Đàm Đài Hổ lau mặt, hô: “Giết!”

Không có mật báo của đội tuần phòng, binh sĩ đã ngủ trong doanh địa bị đánh đến không kịp trở tay. Đàm Đài Hổ dẫn người xông vào trong lều, bịt mũi bọn chúng lại, đâm hết đao này đến đao khác, để lại những vũng đỏ trên đệm. Thổ phỉ may mắn sống sót hốt hoảng chạy ra khỏi lều, nhưng không hề nhận được điều lệnh. Bọn chúng giống như ruồi bọ mất đầu, cuống cuồng bỏ chạy toán loạn trong mưa đêm. Doanh địa đã bị cấm quân bao vây hoàn toàn. Những tay lỏi đời lăn lộn trên giang hồ lâu năm vừa thấy đao ra khỏi vỏ đã ngay lập tức giơ tay chịu trói, rúc lại một chỗ, quỳ xuống thành hàng trong bùn lầy xin tha.

Tiêu Trì Dã phi ngựa đến, Lãng Đào Tuyết Khâm giẫm vó ở trước mặt đám người. Con chim ưng gộc lao xuống từ trên trời, đậu lên vai Tiêu Trì Dã, lúc gập cánh cuốn theo hơi lạnh của làn gió. Cơ thể cao lớn của Tiêu Trì Dã như mây đen che khuất ánh sáng trong đêm mưa, lưng hắn quay về phía ánh nến xa xôi mà yếu ớt trong lều, ánh mắt tựa lưỡi đao, cắt đứt những ánh nhìn hoang mang lấm lét.

Đàm Đài Hổ đang kiểm người.

Tiêu Trì Dã quay đầu ngựa lại, vai đã ướt sũng. Mãnh nghiêng đầu, liếc căn lều chiến tĩnh mịch kia, như thể biết bên trong có thịt để ăn. Thẩm Trạch Xuyên không ở trong lều, y xách ô đứng bên ngoài, đang cúi đầu nhìn đôi giày bị máu bắn lên của mình.

Tiêu Trì Dã cúi người xuống, Mãnh theo đó nhảy xuống vai Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên ngẩng đầu lên, gặp ánh mắt của Tiêu Trì Dã.

“Vị công tử nhỏ này,” Tiêu Trì Dã nâng tay chọc nhẹ vào chóp mũi Thẩm Trạch Xuyên, “Sao lại đứng dầm mưa một mình ở đây thế?”

Thẩm Trạch Xuyên mở cây quạt ra, giơ lên cho Tiêu Trì Dã nhìn, hơi giận dỗi mà nói: “Quạt của ta bị bẩn rồi.”

Trên mặt quạt bị dính vài giọt máu, giống như đốm mai đỏ vẩy lên chữ, yếu ớt nở, sao có thể không khiến người ta thích được. Những chữ ấy vẫn là Tiêu Trì Dã viết, kể từ lúc cây quạt này được tặng, giống như chiếc khăn xanh kia, đều đã trở thành vật bất ly thân của Thẩm Trạch Xuyên.

“Lại còn vẩy rất độc đáo,” ánh mắt của Tiêu Trì Dã không rời mặt Thẩm Trạch Xuyên, hắn nói, “Đưa cái này cho ta, ta làm một cái khác cho ngươi.”

Thẩm Trạch Xuyên chọc cây quạt vào gáy Tiêu Trì Dã, gật gật đầu. Tiêu Trì Dã cười với y, hỏi: “Ăn cỗ ngon không?”

Thẩm Trạch Xuyên bật ô lên, che cho cả hai, nói: “Tạm được. Ồn quá.”

Tiêu Trì Dã xuống ngựa, cầm lấy ô, chỉ che cho Thẩm Trạch Xuyên, còn mình thì thò cả nửa người ra ngoài, một tay vén rèm lên, quan sát bên trong một lúc lâu rồi mới nói: “Doanh địa này hơi quái.”

Thẩm Trạch Xuyên nâng tay giữ lại Mãnh đang muốn bay vào, nói: “Ta cảm thấy gã không phải Lôi Thường Minh có thể thu phục hai châu Đoan, Đôn trong lời đồn.”

Hai người bọn họ còn đang nói chuyện thì chợt thấy Đàm Đài Hổ bước nhanh đến. Vết máu trên người lão Hổ còn chưa lau, sắc mặt hắn không tốt, hành lễ với bọn họ rồi nói: “Chủ tử, số người của bọn chúng không khớp. Tôi hỏi mấy tiểu kỳ liền, thế mà đến cả dưới mình có bao nhiêu người cũng không nói được. Vừa rồi tôi lại ép hỏi lần nữa, mới biết bọn chúng đều là thổ phỉ Lôi Thường Minh mới nạp vào, chứ không phải người gã dẫn đến từ núi Lạc!”

===