Thương Tiến Tửu

Chương 108: Tiền bạc



Thảo nào đêm nay lại suôn sẻ đến vậy!

Chỉ trong nháy mắt Thẩm Trạch Xuyên đã hiểu ra rất nhiều chuyện, y chợt quay đầu lại, nhưng rồi lại dằn xuống lời định thốt ra, y nhìn về phía Tiêu Trì Dã.

“Lão Hổ,” Tiêu Trì Dã nói nhanh, “Để ra hai nghìn người canh chỗ này. Đinh Đào lên ngựa đi đường vòng đến phía Đông Bắc Từ châu, bảo người mai phục lập tức xuống phía Nam, chặn đường phía Nam của Từ châu, những người còn lại theo ta lên ngựa quay về thành.”

Kế dụ hổ xuống núi này đã được tính toán từ lâu rồi, e là lên kế hoạch trước cả lúc Lôi Thường Minh rời núi Lạc. Tất cả dịch báo từ núi Lạc về Từ châu đều là những báo cáo rất mơ hồ, xuất hiện nhiều nhất chính là bọn họ thấy bếp đất đám thổ phỉ xây ở núi Lạc, biến chuyện rốt cuộc Lôi Thường Minh có bao nhiêu người thành một vấn đề gây tranh cãi. Chân chân giả giả, thực thực hư hư, dụ bọn họ theo tình hình mà đoán bốn vạn người kia chỉ là lớp vỏ bọc, cho nên mới cho rằng đối phương không dám tùy tiện tập kích, nào ngờ đối phương vốn chẳng hề có ý định đánh với Tiêu Trì Dã.

“Khổng Lĩnh không thể không biết Lôi Thường Minh được,” Thẩm Trạch Xuyên bám vào cánh tay Tiêu Trì Dã, lên ngựa, “Ta đang nghi tất cả tin đồn liên quan đến Lôi Thường Minh đều là giả, ‘Lôi Thường Minh’ chẳng qua chỉ là một tấm ‘da’ của kẻ này thôi.”

Tiêu Trì Dã vứt ô cho Đàm Đài Hổ, bọc Thẩm Trạch Xuyên vào trong áo choàng, vung tay quay đầu ngựa lại rồi nói: “Hắn bắt cóc Khổng Lĩnh cũng vô ích, quá nửa là cần đến Khổng Lĩnh để mở cổng Từ châu, như thế sẽ là hắn ở bên trong, chúng ta ở bên ngoài.”

Tiêu Trì Dã có thể đánh với “bốn vạn người” của Lôi Thường Minh, chính là nhờ có kho lúa Từ châu cung ứng ở đằng sau, cho hắn cơ hội đánh nhanh thắng nhanh, vung đao chém chết đám tạp binh chân lấm tay bùn này. Nhưng đối phương lại rất hiểu điểm yếu của mình, không những không đánh trực diện với Tiêu Trì Dã, lại còn biết lấy mạnh bù yếu, biến Tiêu Trì Dã thành con chó hoang ngoài đồng, đảo ngược vị trí ban đầu của tất cả mọi người, khiến cho cấm quân phải lang thang bên ngoài, mất đi lương thảo.

“Hắn vẫn luôn chờ ở một nơi bí mật,” Thẩm Trạch Xuyên túm áo choàng lại, nói trong gió, “Biết rõ từng bước đi của chúng ta như trở bàn tay.”

“Dù gì Từ châu cũng không phải địa bàn của chúng ta, bên trong đương nhiên có tai mắt của hắn, chúng ta thì lại chẳng biết gì về hắn cả.” Tiêu Trì Dã nói đến đấy thì bỗng phá lên cười. Hắn siết chặt tay, nói, “Kẻ này quả là một nhân vật!”

Mưa đã nhỏ đi, chỉ còn vài tia nước trong gió đêm. Vó ngựa đạp lên bùn lầy, lao rầm rập về phía Từ châu. Nhưng bọn họ có nhanh đến mấy cũng không thể đuổi kịp được tốc độ của đối phương, Khổng Lĩnh đã vào cảnh nội Từ châu rồi.

Lúc rời núi, Khổng Lĩnh là một thư sinh văn nhã chân yếu tay mềm, giờ đã gần bốn lăm tuổi, lúc ghìm cương xương cốt cả người như sắp rã ra luôn. Ông thở hồng hộc, ngay sau đó trượt xuống đất, được hán tử kia đỡ, liên tục chắp tay với đối phương mà nói: “Lần này, lần này may mà có tráng sĩ giúp đỡ, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.”

“Tiên sinh nói gì thế,” tuy hán tử này trông xốc vác, nhưng suốt đường đi lại chăm sóc Khổng Lĩnh rất tận tụy, “Ta sợ truy binh ở đằng sau sắp đến rồi, tiên sinh, uống miếng nước đi rồi chúng ta đi tiếp. Đợi khi nào đến cổng thành thì nhanh nhanh bảo người mở cổng!”

Dọc đường bọn họ nghỉ ở một quán trọ còn treo đèn lồng, không ở trọ, chỉ để Khổng Lĩnh đang run cả hai chân được uống ngụm trà nóng lại sức. Hai bên chân Khổng Lĩnh bị cọ đến trầy cả da, ngồi bất tiện, ở ngay trong quán bưng chén trà mà uống. Đúng lúc đang nghỉ thì nghe thấy một tràng tiếng vó ngựa bên ngoài, tuy hán tử kia không đứng dậy, tay lại lặng lẽ đặt lên con dao giắt ở thắt lưng. Hắn khẽ nghiêng người, giấu mặt trong bóng tối, nhìn vào cửa.

Một toán lữ khách đi đường xa phơi gió bụi bước vào cửa, cầm đầu là hai người nam nhân vóc người tầm tầm nhau. Điều kỳ lạ chính là, toán người này rất cao lớn, ai nấy đều tay vượn eo sói, dù đều chỉ mặc áo vải, nhưng lại vẫn mang theo một khí thế oai phong lẫm liệt.

Một nam nhân trong đó cởi áo choàng ra, để lộ gương mặt lún phún râu. Trên trán hắn có mấy lọn tóc rủ, làm như vô tình mà quét mắt qua hai người đang uống trà trong quán, vừa cười vừa ném một túi tiền tới bảo ông chủ: “Ở trọ, một phòng thượng hạng, ba giường lớn. Có đồ nấu không? Dọn bánh bao với bò kho lên đi, uống kèm rượu trắng.”

“Có tiền cơ mà, việc gì phải dè xẻn thế?” Người kia cũng cởi áo choàng, trông oai phong chẳng kém. Hắn mở túi tiền ra, nói với ông chủ, “Tất cả đều ở phòng thượng hạng!”

Một tiếng ho nặng nề phát ra từ trung tâm vây quanh bởi các nam nhân, một ông lão khoác áo choàng từ nãy đến giờ thấp giọng nói: “Bạc khó tích, còn chưa đến nơi, nhịn thêm ngày nữa đi. Thiên Nhai, cho mọi người ăn no rồi đi nghỉ, đừng đùa nữa.”

Kiều Thiên Nhai thổi lọn tóc rủ, lấy lại túi tiền từ trong tay Phí Thịnh, ném vào tay ông chủ mà nói: “Cứ chuẩn bị như ta bảo ban đầu, dọn rượu với thức ăn lên nhanh lên, đừng lề mề. Sư phụ, cả đường người đã ăn gió nằm sương với chúng tôi rồi, sao có thể đến tận đây rồi mà vẫn để người phải nằm chung giường với bọn tôi được? Ngài là thầy, ấy là việc chúng tôi nên hiếu kính. Chưa kể, chủ tử mà biết tôi để người ngủ chung giường với bọn tôi, đương nhiên sẽ không vui. Người hãy nghỉ ngơi cho tốt, coi như thương bọn tôi đi.”

Hắn vừa dứt lời thì Phí Thịnh cũng không chịu thua, ngay lập tức chêm vào: “Vừa rồi tiểu tử không hiểu chuyện, sư phụ, tôi dẫn người đi nghỉ. Lát nữa đồ ăn lên thì tôi bê lên cho.”

Sức của Kỷ Cương đã không còn được như lúc trước, ông cũng chẳng từ chối nữa, theo Phí Thịnh lên lầu.

Tuy Khổng Lĩnh không biết những người này là ai, nhưng cũng nhận ra chớ nên đụng vào bọn họ. Ông sợ kia là thổ phỉ, bởi vì ai cũng mang đao. Nghĩ đến đấy, ông bèn đặt chén trà xuống, nói với hán tử bên cạnh: “Tráng sĩ, ta nghỉ cũng xong rồi, chúng ta đi thôi!”

Nào ngờ hai người còn chưa kịp động, hành khách kia cũng đã ngồi xuống. Quán trọ này nhỏ, bốn bàn là hết chỗ. Chẳng biết Kiều Thiên Nhai cố ý hay vô tình, lại đặt mông xuống bên cạnh Khổng Lĩnh, chặn đường của Khổng Lĩnh.

“Ô,” Kiều Thiên Nhai tự rót trà cho mình, nói trơn tuột, “Hai vị cũng là hành khách sao?”

Khí chất sắc bén của hán tử này quét sạch, biến thành một hán tử làm nông tầm thường, xoa xoa hai tay như không giỏi trả lời người lạ kiểu này, nở một nụ cười ngại ngùng mà nói: “À, đưa đại ca trong nhà đi ấy mà.”

Kiều Thiên Nhai không hề tự giác tránh ra, hắn uống một ngụm trà, nheo mắt lại như bị bỏng, rồi nói: “Đi đâu thế? Biết đâu lại cùng đường với bọn ta cũng nên. Chuyến này bọn ta đi cũng khổ, có phải hầu gia gì ở Khuất đô làm phản đúng không? Dọc đường đầy người trong quan phủ, toàn những tay giỏi moi tiền, anh em bọn ta chỉ đi vòng đường bé được thôi. Thứ lỗi nhé, ta thích tám chuyện, lỡ lạc đề mất rồi, các ngươi đi đâu thế?”

Khổng Lĩnh không ngồi xuống nổi, mà cũng không đi ra nổi, mé trong đùi rát buốt. Ông cố gắng trấn tĩnh, chòm râu dê khẽ run, nói bằng giọng Đăng châu: “Đến trấn Mã Liên, ngươi biết trấn Mã Liên không tiểu huynh đệ?”

“Cái trấn trước Từ châu chứ gì, cùng đường thật rồi, bọn ta cũng đến trấn Mã Liên ở trước thành Từ châu.” Kiều Thiên Nhai nói xong thì đặt một tay lên bàn, nhìn chăm chú vào hán tử kia, nói, “Trông huynh đệ quen lắm.”

Giờ hán tử đã cảm nhận được mình đang bị theo dõi, khóe mắt hắn liếc hình thể của hành khách này, não vừa thoáng động đã đoán ra được mấy điều. Nhưng hắn tưởng hành khách này là Cẩm y vệ cải trang đến bắt Tiêu Trì Dã với Thẩm Trạch Xuyên, nổi lòng nghi ngờ khi thấy mình mang dao, nên mới thả lỏng người, càng tỏ vẻ chất phác mà nói: “Tôi là nông dân an phận ở Đăng châu.”

Hắn nói xong thì thò tay vào ngực áo lục lọi, lôi ra một tờ giấy thông hành cùng một bản hộ tịch viết tay nhăn nhúm, bên trên có đóng dấu của quan phủ Đăng châu. Hắn mở ra đưa cho Kiều Thiên Nhai xem, nói: “Đến trấn Mã Liên thăm chị gái đã lấy chồng, có đứa nhỏ mới sinh, mở, mở cỗ.”

“Đúng là chuyện vui,” Kiều Thiên Nhai còn vui hơn cả hắn, nói, “Ta thích trẻ con nhất đấy, uống rượu cũng thích uống rượu đầy tháng!”

Khổng Lĩnh thấy Kiều Thiên Nhai không chịu buông tha thì đành cười trừ mà nói: “Hết mưa rồi, bọn ta đi tiếp đây, không thì lại phải tốn tiền ở trọ mất.”

Phí Thịnh ở đằng kia cũng đang xuống lầu, mới đầu hắn không để ý, nhưng thấy Kiều Thiên Nhai mãi không tránh ra thì cũng quan sát hán tử kia. Bỗng bước nhoáng một cái tới, ngồi xuống đằng sau hán tử này, cùng Kiều Thiên Nhai một trước một sau chặn người lại.

“Tám chuyện gì,” Phí Thịnh nhón cái bánh bao từ trên khay tiểu nhị bưng tới, ngoạm một miếng to, nhìn bọn họ, “Mà xôm thế?”

“Tám chuyện sinh con,” Kiều Thiên Nhai nhặt đôi đũa lên, niềm nở mà nói, “Hai vị ăn chưa? Chắc là chưa nhỉ, nào, ăn cùng đi. Tiểu nhị! Lấy thêm hai đôi đũa với!”

Khổng Lĩnh cũng nhận ra có điều không ổn, ông muốn ngồi xuống giải quyết ổn thỏa, nhưng chén trà chợt nghiêng một cái, đổ hết lên người hán tử này. Hán tử vội vàng đứng dậy, vừa cuống quýt lấy tay áo lau, vừa nói với Phí Thịnh ở trước mặt: “Xin lỗi xin lỗi!”

Hán tử vừa dứt lời thì thuận thế chen luôn qua Phí Thịnh, đi hai bước về phía tiểu nhị, khẩn khoản nói: “Tiểu huynh đệ, xin cái khăn cho lau cái.”

Phí Thịnh đã đứng dậy, hắn với Kiều Thiên Nhai liếc nhau, tất cả các anh em đang ngồi đây đều rất tinh ý mà cầm đao lên. Phí Thịnh chợt bước tới từ phía sau, vừa nhanh vừa mạnh va vào vai phải của hán tử kia, túm áo hán tử lên, nói: “Ngươi cố tình đấy à?”

Ngạc nhiên thay, hán tử này lại bị Phí Thịnh xô ngã, va “bịch” vào cái bàn đối diện, suýt nữa thì không đứng lại nổi. Trán hắn toàn mồ hôi, cuống đến mức không biết đặt tay xuống đâu, liên tục hành lễ với Phí Thịnh, có vẻ hoàn toàn chỉ mong ổn thỏa mà nói: “Xin lỗi xin lỗi…”

Tên này không biết võ công.

Phí Thịnh liếc Kiều Thiên Nhai một cái nữa, sau đó lại xô ngã hán tử, gắt ầm lên: “Xui đéo tả nổi.”

Cả người hán tử ngã về đằng sau, va rầm đổ cái bàn, đầu đập vào góc bàn. Khổng Lĩnh thốt lên một tiếng cả kinh, vội vàng: “Sao phải động chân động tay thế? Chảy máu rồi đây này!”

Lúc đó Kiều Thiên Nhai mới ra trò ngăn lại, nói với Phí Thịnh: “Thôi thôi, đều là người đi đường, việc gì phải làm khó người ta?”

Phí Thịnh hùng hùng hổ hổ như bố đời, bị Kiều Thiên Nhai can rồi mà còn trừng mắt nhìn hán tử kia mấy lần. Bọn họ vừa bắt đầu ăn thì Phí Thịnh lại đứng dậy, nói: “Cáu quá quên mất, ta phải đưa cơm cho sư phụ!”

Khổng Lĩnh đã đỡ hán tử ra đến cửa, hán tử sờ thấy máu ở sau đầu, hắn quay đầu lại, như sợ hãi mà ngó đám Kiều Thiên Nhai mấy lần rồi luống cuống rụt đầu về, rõ là gan bé sợ phiền, cởi dây cột ngựa rồi đi vào màn đêm với Khổng Lĩnh.

Lúc bấy giờ Phí Thịnh mới thôi giả vờ, hỏi: “Ngươi hỏi bọn họ làm gì? Chúng ta cũng đang bị truy nã, sắp đến cổng Từ châu rồi, bớt gây chuyện đi.”

“Ta cảm thấy người này…” Kiều Thiên Nhai nốc hai ngụm rượu, cau mày ngẫm nghĩ chốc lát, “Lúc ngươi xô hắn hắn không phản ứng thật à?”

“Không mà,” Phí Thịnh cắn hai miếng thịt bò, “Người có thể giả vờ, nhưng cơ thể một khi đã quen thì sẽ phản ứng rất nhanh, rất khó khống chế được động tác đỡ đòn của mình nếu đột nhiên có chuyện. Tên kia quái thật, nhưng quả thực không phải người tập võ.”

“Nhỡ hắn khống chế được thật thì sao?” Kiều Thiên Nhai bỗng hỏi.

“Thế thì hắn quá giỏi,” Phí Thịnh hơi huơ chiếc đũa trong không trung, “Phải đạt đến cảnh giới như sư phụ Kỷ Cương mới làm được. Ngươi nghĩ lại hầu gia mà xem, cơ thể đấy của hầu gia làm sao giấu nổi, thể lực trời cho khiến hắn có sức bật rất mạnh, nếu hắn mà đang ngủ, đừng nói là chạm vào hắn, chỉ lại gần thôi cũng phải cẩn thận mạng mình. Loại kiềm chế này phải được luyện tập qua năm tháng, tên kia trông có già đâu, không làm được.”

Kiều Thiên Nhai chỉ ăn mà không hỏi nữa. Đến khi bọn họ đã rượu đủ cơm no, ông chủ tính tiền cho Kiều Thiên Nhai, lúc thối tiền Phí Thịnh rảnh rỗi, bèn tiện tay sờ thử mấy đồng. Hắn vừa sờ đã phát hiện ngay điều dị thường, trọng lượng của bạc mà bọn họ mang theo rời Khuất đô, có sự khác biệt rất nhỏ với bạc mà ti đúc tiền của bộ Hộ phát hành.

Tên Phí Thịnh này, tuy bình thường tranh đua háo thắng, đã thế còn ưa nịnh, nhưng cái tài của hắn thì không thể phủ nhận. Sự khác biệt cực kỳ nhỏ ấy khơi dậy lòng nghi ngờ trong hắn, hắn giơ đồng bạc lên, tỉ mỉ quan sát một lát rồi hỏi Kiều Thiên Nhai: “Mấy năm nay Trung Bác qua lại với Quyết Tây, bạc lưu thông cũng phần lớn lấy từ Quyết Tây đúng không?”

“Có thể nói vậy,” Kiều Thiên Nhai tựa vào tủ, nghiêng đầu nhìn đồng bạc, “Loại bạc mới này không phổ biến, việc bọn họ làm đều là làm ăn ám muội đầu cơ trục lợi, người bình thường không dám trực tiếp dùng bạc của Quyết Tây, đa số đổi thành tiền đồng, hoặc là dùng bạc địa phương khác sản xuất. Nhưng mà năm Hàm Đức quốc khố rỗng, các nơi đúc rất ít bạc mới, giờ mà có bạc mới tinh thì cũng chỉ có Hề——”

Cũng chỉ có bạc lấy từ quặng của Hề gia.

Vậy thì tiền này nếu không phải là tiền tuồn ra từ trong tay Thẩm Trạch Xuyên, thì là tiền tuồn ra từ trong tay người đã bày mưu khoét rỗng kho bạc của Hề gia, nhưng dù là ai đi chăng nữa cũng đều cực kỳ quan trọng với bọn họ!

Kiều Thiên Nhai chợt đứng phắt dậy, nói: “Để lại một nửa người gác đêm, chăm sóc sư phụ, những người còn lại đi theo ta. Phí Lão Thập, ngươi lác mẹ nó rồi! Đuổi theo!”

===

Xin lỗi mọi người hai hôm nay ăn rằm chả làm được mé gì =))) Chiều nay em vừa đi xem Tenet xong post xong chương này rồi em xem lại lần 2 đây //v