Thương Tiến Tửu

Chương 116: Thần Dương



Tiêu Trì Dã bảo trong vòng ba ngày nhất định sẽ quay về, nghĩa là trong vòng ba ngày sẽ quay về. Hắn chạy về thành Từ châu giữa đêm khuya, cổng thành đã mở sẵn, đuốc đốt sáng rực ở tường thành, cấm quân áp giải tù binh đi vào thành hàng. Chu Quế để nhà lao ở phía Nam Từ châu cho cấm quân giam đám thổ phỉ này vào, nghênh đón Tiêu Trì Dã: “Hầu gia vất vả quá! Các tướng sĩ diệt phỉ cũng cực khổ, ta đã bảo người chuẩn bị cơm rồi, mời chư vị cất bước.”

Tiêu Trì Dã xuống ngựa đáp: “Đại nhân có lòng.”

Chu Quế đi vào trong với Tiêu Trì Dã, sắc mặt hồng hào mà nói: “Theo quân báo của Đàm Đài tướng quân, thổ phỉ ở phía Đông đã bị bắt, bị đánh bại hoàn toàn. Hầu gia tự mình đi truy đuổi Lôi Kinh Chập, quả thực… quả thực rất tốt!”

Tiêu Trì Dã đã nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên cũng đã nhìn thấy Tiêu Trì Dã. Các cận vệ đang đi theo sau Thẩm Trạch Xuyên, Kiều Thiên Nhai cầm đèn lồng, hiển nhiên là đã chờ lâu rồi. Hắn vẫn đáp lời Chu Quế: “Việc liên quan đến Lôi Kinh Chập, sáng mai ta sẽ bàn với đại nhân ở thư phòng.”

Chu Quế tưởng Tiêu Trì Dã chạy nhiều mệt, bèn vội vàng gật đầu bảo “Được”. Khổng Lĩnh thì hiểu chuyện hơn hắn, tuy nhìn không quen, nhưng cũng biết đang cản trở chuyện nhà người ta, bởi vậy lấy bừa một cái cớ để dẫn Chu Quế đi.

Thần Dương đi tới dẫn ngựa, cận vệ đằng sau đồng loạt quỳ một gối xuống đất, nói: “Chúc mừng chủ tử chiến thắng trở về!”

Tiêu Trì Dã cởi giáp tay và bá vương cung, nói: “Đứng dậy đi. Đợi bao lâu rồi?”

Thẩm Trạch Xuyên lấy đèn lồng từ trong tay Kiều Thiên Nhai, xoay người bước sóng vai cùng Tiêu Trì Dã, đáp: “Một lúc rồi.”

Tiêu Trì Dã hạ tay xuống nhấc chiếc đèn lồng trong tay Thẩm Trạch Xuyên lên, Thẩm Trạch Xuyên lấy chiếc giáp tay hắn mới cởi lật ra xem.

Tiêu Trì Dã thấy vậy thì bảo: “Cái giáp tay này mấy tuổi rồi, sắt là của Ly Bắc, còn dây da bên trên là đồ Khuất đô cấp cho tám đại doanh. Lần trước kéo bá vương cung ở đó bị mài đứt rồi, trước khi về Ly Bắc ta sẽ tìm cách thay.”

Dây da dùng để buộc giáp tay quả thực đã bị mài đứt, Thẩm Trạch Xuyên khẩy mấy cái rồi bảo Kiều Thiên Nhai: “Cứ cất đi đã.”

Tiêu Trì Dã thấy hai người đang đi về một hướng lạ thì không khỏi ngoái đầu lại nhìn Chu phủ, sau đó lại nhìn Thẩm Trạch Xuyên mà hỏi: “Chúng ta dọn ra à?”

“Đương nhiên phải dọn ra rồi,” Thẩm Trạch Xuyên bước lên thềm, “Ở mãi trong phủ của Chu Quế thì cũng không tiện, đầu năm mới có cháu trai, cả nhà chen nhau trong hai cái viện thì khổ người ta. Mấy hôm trước ta đã bảo người dò hỏi, vừa lúc nhìn trúng một cái trạch ở bên này.”

Lúc y nói thì cả hai đã bước vào một con ngõ rộng, đường lát đá nối thẳng đến cổng chính. Tiêu Trì Dã nhìn một lượt rồi nói: “Ngay cạnh phố chính, cũng gần chỗ ở của Chu Quế, bình thường muốn trao đổi thì cũng tiện, vị trí này đẹp đấy.”

“Có một khuyết điểm,” Thẩm Trạch Xuyên dẫn Tiêu Trì Dã vào cửa, nói, “Quá lớn, người của chúng ta có thêm vài mống cũng chẳng ở hết được mấy cái viện này.”

Tiêu Trì Dã thấy ở trước trạch có xây một cái đài ngựa, tường đắp gạch đen. Cột chống cổng xây bằng gỗ thô, hoa văn không tinh xảo như ở Khuất đô, Quyết Tây, mang chút phong cách của Ly Bắc với Biên Sa. Viện ngũ tiến (*) với hai người bọn họ thì quả thật là lớn. Cái trạch Tề Huệ Liên được vua ban lúc còn làm thái phó Đông cung cũng lớn tầm này, có thêm người hầu hạ cũng không ở hết được, huống hồ hai bọn họ con nối dõi không mà thiếp thất cũng chẳng có. Tường đá có vẻ hơi cũ, nhưng hiên nhà được xây theo phong cách khí thế khỏe khoắn, không chắn sáng, đúng là kiểu Tiêu Trì Dã thích.

(*Một loại trạch mà trong đó có 5 viện riêng biệt.)

“Không phải lo,” Tiêu Trì Dã vừa bước qua cửa đã nắm lấy tay Thẩm Trạch Xuyên, “Để sư phụ ở một viện, ngươi ta một viện, đám anh em bọn họ một viện, sau này mà có thêm người thì cứ dựa theo thân phận mà chia, chờ đến lúc bảy tám mươi tuổi sẽ có thể được nhìn cảnh con đàn cháu đống.”

“Hậu viện đang trống,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Hậu viện với phòng bên đều phải thêm người, các viện thông nhau, không có người canh gác thì không được, lúc đổi ca sẽ hơi phiền bọn họ đấy.”

Hai người bàn bạc sau này phải mua thêm những cái gì ở đằng trước, Đinh Đào ở đằng sau ghi hết vào sổ, nhỏ giọng lầm bầm: “Tuy cái trạch này không to bằng vương phủ của chúng ta ở Khuất đô, nhưng lại quá vòng vèo, sau khi ta đến đây ở, chỉ thuộc đường thôi cũng phải mất non nửa tháng.”

“Có để ngươi đi làm việc một mình đâu, có Cốt Tân đi cùng mà, lo gì?” Kiều Thiên Nhai nói, “Cái trạch này không rẻ đâu, thế mà chủ tử ta còn chả buồn chớp mắt, có tiền mới dám mạnh miệng đấy.”

Mặt Đinh Đào chảy dài như cái bơm, lại hí hoáy thêm mấy nét, nói: “Ca không hiểu, chính vì có Tân ca đi cùng nên mới lạc đường đấy. Ây dà, Tân ca đúng là kì ghê, trong quân thì làm trinh sát, bên ngoài thì điều tra, thuộc làu làu cái chỗ lạ hoắc như lòng bàn tay, thế mà về chính nhà mình thì lại chịu chết, mười lần thì tám chín lần rẽ sang sai viện. Lúc hắn ở Ly Bắc, suốt ngày vòng sang chỗ khác. Ta kể ca nghe nhá, trong viện có một tỷ tỷ tên là Thúy Lan, là thị nữ của thế tử phi, dịu dàng lắm, lần nào Tân ca rẽ nhầm đường cũng đều là tỷ ấy dẫn về, còn cho ta kẹo nữa, dù gì… Ối cha mạ ơi!”

Cốt Tân một tay bá cổ Đinh Đào, bịt kín miệng cậu lại, liếc Kiều Thiên Nhai mấy cái mà nói: “Thất lễ chớ nghe.”

“Ta có nghe ra chỗ nào ‘thất lễ’ đâu,” mặt Kiều Thiên Nhai kinh ngạc, nhỏ giọng vỗ tay, “Hóa ra ngươi tự ghim chết mình rồi nha.”

“… Trồng tre ở đây khó sống, mấy hôm nữa ta sẽ tìm loại khác.” Tiêu Trì Dã nói xong thì ngoái đầu lại bảo bọn họ, “Đêm nay ai gác?”

Tâm trạng Thần Dương vẫn đang nặng nề, nghe vậy thì nói: “Mình tôi thôi, mấy hôm nay đều là lượt của bọn họ rồi.”

Tiêu Trì Dã biết Thần Dương đây là có việc phải báo với mình, nên chỉ gật đầu mà không hỏi thêm nữa. Lúc vào thành hắn đã nhìn thấy sắc mặt của Thần Dương lúc nghênh đón mình, biết ngay là có chuyện. Lúc về viện nước nóng đã chuẩn bị sẵn, trong lúc Tiêu Trì Dã đi tắm, Thẩm Trạch Xuyên bảo người hâm lại đồ ăn.

Trời nóng, cửa gian chính mở toang, chỉ có màn chắn muỗi buông xuống. Vải cửa sổ đều là vải mới, ở dưới hành lang đặt một chiếc lu đồng đáy phình, bên trong có hai con cá chép đỏ nước ngọt, ba bốn đóa sen xanh nổi trên mặt nước, trong sân trồng mấy cây cỏ xanh, phản chiếu lại ánh sáng ấm áp len ra từ trong phòng, bủa vây lấy Thần Dương đang thần người.

Thần Dương mặc áo choàng cũ, bọn họ chạy một mạch, đến độ áo quần bị sờn đến mất cả dáng, Thẩm Trạch Xuyên đã xin đại phu nhân của Chu Quế may cho bọn họ mấy bộ, vài ngày nữa là có thể thay quần áo mới.

Thần Dương bằng tuổi Triêu Huy, nhưng Triêu Huy đã thành gia lập nghiệp, hắn lại vẫn chỉ là thống lĩnh cận vệ, vẫn đi cùng với các anh em, thoạt nhìn thì có vẻ cẩn trọng nhất, nhưng thực ra cũng cẩu thả. Giờ phút này hắn đang ngồi dưới mái hiên, bị muỗi đốt mấy chỗ, trong lòng lại bồn chồn, vẫn còn đang suy nghĩ xem nên báo cáo lại cho Tiêu Trì Dã thế nào.

Màn trúc vén lên một nửa, Thẩm Trạch Xuyên đã thay sang thường phục mặc ở nhà. Y bảo Thần Dương: “Canh cổng thành từ tối đến giờ rồi, cứ ngồi đây thì no muỗi mất, vào ăn cơm tối với Sách An trước đã.”

Thần Dương đứng dậy vâng rồi theo vào.

Tiêu Trì Dã vẫn chưa ra, mâm cơm rất đơn giản, bọn họ ít ăn thịt cá. Bây giờ Kỷ Cương đã về rồi, chuyện ăn uống được giám sát rất kỹ, cái gì nên dùng nên thêm đều theo thực đơn mà Tề Huệ Liên soạn ra trong chùa Chiêu Tội. Đám cận vệ bọn họ thích uống rượu, ngày xưa Kỷ Cương cũng mê rượu, giỏi làm nhất là đồ nhắm rượu.

Thần Dương quỳ gối trên chiếu, tỳ nữ dọn đồ ăn lên bàn nhỏ trước mặt hắn.

Trong phòng thực yên tĩnh, Thần Dương cúi đầu ngồi, nghe thấy tiếng mọi người lui hết ra ngoài. Thẩm Trạch Xuyên ngồi ở ghế trên, nhưng lại không câu nệ như Thần Dương. Áo bào rộng màu trắng y mặc để lộ cổ tay lúc cử động, sự tinh tế mà dung mạo mang đến tan đi mấy phần, trái lại lại gợi cho người ta một cảm giác thoải mái lơi lỏng.

Hai con người một khi đã ở lâu với nhau, có lẽ sẽ vô thức bị đối phương ảnh hưởng.

Thần Dương cảm thấy Thẩm Trạch Xuyên lúc này, mang theo chút cảm giác của Tiêu Trì Dã khi an tĩnh, đều có một loại khí chất khiến người ta từ từ yên lòng.

“Cứ chần chừ mãi thì lại thành dở đấy,” Thẩm Trạch Xuyên đặt đũa xuống, không nhìn Thần Dương mà chỉ nói, “ngươi cứ báo đúng sự thật, không thêm một chữ, không đổi một từ, nói hết cho hắn, tự hắn sẽ có suy xét. Vẫn bảo trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, thật ra chưa hẳn, hắn là người trong cuộc, hắn hiểu hơn người khác nhiều, có khi hắn còn nghĩ đến sớm hơn cả ngươi đấy.”

Thần Dương lặng lẽ phủ phục đầu hành lễ.

“Nếu ngươi coi nhẹ hắn, chính là coi nhẹ chính ngươi.” Thẩm Trạch Xuyên nói từ tốn, “Hắn chọn các ngươi giữa ngàn vạn người, vậy cớ gì các ngươi lại không chọn hắn giữa ngàn vạn người. Mai sau sẽ còn bão táp phong ba, sóng to gió lớn, nếu lần nào ngươi cũng lưỡng lự như đêm nay, vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày không theo kịp bước chân hắn. Bọn họ chỉ biết Tiêu Trì Dã của sáu năm trước, nhưng ngươi đã được chứng kiến Tiêu Trì Dã mài giũa ra sắc bén trong sáu năm ấy. Thần Dương với Triêu Huy đều là ánh dương, Tiêu Trì Dã với Tiêu Ký Minh đều là sói Ly Bắc, ngươi còn sợ cái gì nữa? Đừng để những tháng ngày ở Khuất đô khiến mình lầm tưởng, các ngươi đã ngang sức với bọn họ từ lâu rồi.”

Thần Dương vùi mặt xuống chiếu, cổ họng bật ra tiếng nghẹn ngào mơ hồ. Ngón tay hắn khẽ siết lại, im lặng một hồi thật lâu. Hắn tự biết việc của mình không to tát, cho nên hắn mới không nói, tuy hắn không phải chịu nỗi oan ức giống như Cốt Tân, nhưng hắn cũng cảm nhận được sự lạnh nhạt ở nhà đối với mình. Cả mấy ngày qua hắn trăn trở, đúng là vì không biết phải mở miệng thế nào với Tiêu Trì Dã, lúc rời Ly Bắc cùng với Cốt Tân, hắn thậm chí đã lặng lẽ thở một hơi nhẹ nhõm.

Lúc rời Ly Bắc, Thần Dương chẳng kém Triêu Huy ở đâu. Việc nào hắn cũng muốn tranh đua, sợ nhất là bị người khác cho rằng hắn không bằng Triêu Huy, cho nên mới không ngừng nâng cao đòi hỏi với bản thân. Nhưng trong nửa tháng về nhà, trong đầu hắn lại có ý nghĩ tránh mặt Triêu Huy.

Hắn sợ.

Trong một giây phút nào đó, hắn nghĩ mình đã bị đánh bại rồi.

Hắn là tâm phúc của Tiêu Trì Dã, cũng là một phần trong sự so sánh giữa Tiêu Trì Dã và Tiêu Ký Minh. Một khi chính hắn đã sinh ra cái nỗi sợ như vậy trước, Cốt Tân với Đinh Đào nhất định cũng sẽ theo đó mà bị ảnh hưởng, bọn họ sẽ không thể ngang hàng với nhóm cận vệ của Tiêu Ký Minh nữa, chuyện ấy đối với Tiêu Trì Dã sắp phải đối mặt với sự xét nét hà khắc của Ly Bắc chính là một đòn đả kích cực lớn.

Tiêu Trì Dã không phải ai hết, hắn không phải Tiêu Phương Húc, cũng chẳng phải Tiêu Ký Minh, hắn là chính hắn mà thôi, điểm kiêu ngạo lớn nhất của hắn chính là sự xông pha dũng mãnh và cố chấp ngang tàng. Một khi đã đi theo hắn, Thần Dương coi như đã đi theo một cơn gió ngông cuồng hung mãnh. Thẩm Trạch Xuyên nói đúng, nếu Thần Dương cứ sợ mãi thế này, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hắn bị bỏ lại, bởi vì lựa chọn ban đầu của hắn đúng là Tiêu Trì Dã dám đơn thương độc mã ở lại Khuất đô.

Tóc của Tiêu Trì Dã còn chưa khô, hắn mặc thường phục đi ra ngoài, thấy Thần Dương đang quỳ rạp trên mặt đất, hai vai run run thì không khỏi ngạc nhiên, nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên hơi mở hai tay ra, trưng vẻ mặt vô tội mà nhìn hắn.

===

Mình cực kỳ thích chương này.