Thương Tiến Tửu

Chương 117: Ân uy



Áo ngoài khoác hờ của Tiêu Trì Dã phanh một nửa, để lộ ra cổ áo chưa thắt bên trong. Lúc ngồi xuống, người hắn chắn mất rất nhiều ánh sáng, vẫn còn vương hơi nước, bèn lấy khăn sạch lau mặt rồi mới thoải mái hơn một chút. Hắn gõ ngón tay xuống đất ba lần, nói với Thần Dương: “Có việc gì? Ngồi dậy nói.”

Thần Dương vội vàng lau mặt vào tay rồi ngồi dậy, đáp: “Lần này về Ly Bắc, gặp vài chuyện ngoài ý muốn, tôi không dám tự quyết nên bẩm báo với chủ tử trước.”

Tiêu Trì Dã cầm đũa của Thẩm Trạch Xuyên lên, nghe Thần Dương thuật lại mọi chuyện một lần. Giữa lúc đó Thẩm Trạch Xuyên rời bàn đi tắm. Tiêu Trì Dã ăn hết cơm trong bát, không định ăn thêm nữa, ngồi một lát rồi hỏi: “Thương thế của Cốt Tân thế nào rồi?”

“Bọn tôi mời đại phu ngay sau khi rời doanh thường trú, dọc đường đi Cốt Tân lên cơn sốt, vết thương trên lưng bị rữa rất nặng. Đêm qua sư phụ Kỷ Cương xem thử, bảo Cốt Tân phải ăn kiêng, còn dặn thêm nhiều chuyện nữa, bảo chăm thêm tháng nữa là khỏe rồi.” Thần Dương nói đến đó thì hơi dừng lại, rồi tiếp, “May mà không bị thương tai mắt.”

“Đồ Đạt Long Kỳ là khu vực tuần tra hàng ngày phía rặng Đông của doanh thường trú, chỗ này vốn cách bộ Hãn Xà tương đối xa, vậy mà lần này đội tiên phong của Cốt Tân lại phải rút lui đến tận đó.” Tiêu Trì Dã nhanh chóng nắm bắt được rất nhiều điều từ báo cáo của Thần Dương, hắn nhạy bén chỉ ra, “Chứng tỏ thiết kỵ Ly Bắc đang phải rút lui, lão cha với sư phụ đánh không thuận lợi.”

Tiếng côn trùng râm ran xuyên qua màn trúc trong đêm hè.

Tiêu Trì Dã nhìn ngọn nến một lát, rồi thấp giọng nói: “Đại ca không thể dẫn binh, đó chính là một đòn nặng nề với thiết kỵ Ly Bắc. Lão cha rời núi ngay lúc này, chính là để ghìm lại thế tụt dốc của sĩ khí, giảm bớt ảnh hưởng của cái chữ ‘thua’ kia. Nhưng mười lăm năm rồi cha chưa lên chiến trường, đánh cùng cha lại là A Mộc Nhĩ chưa từng rời khỏi tiền tuyến của bộ Hãn Xà nửa bước trong suốt mười lăm năm ấy. Thời thế đã khác rồi, cứ mù quáng ỷ vào cha không phải cách để thắng. Ta vẫn bảo đừng đổi người lúc lâm trận, tướng có tốt cũng vẫn phải trải qua thời gian làm quen với binh lính. Lớp lính mười lăm năm trước của cha đã đổi rồi, những người có thể theo cha tái xuất giang hồ chẳng còn bao nhiêu, binh cha dẫn bây giờ chính là lớp tướng lãnh mới đã quen với phong cách làm việc của đại ca, hai bên phải cùng điều chỉnh lẫn nhau trong lúc chiến sự căng thẳng, đây không phải việc dễ làm.”

Lúc Tiêu Phương Húc thành lập thiết kỵ Ly Bắc, hai chữ “thiết kỵ” chính là định nghĩa chuẩn nhất cho đội quân của Ly Bắc. Ly Bắc ngày xưa không đuổi kịp ngựa của Biên Sa, Tiêu Phương Húc bèn chọn cách tăng trọng lượng, không chỉ trang bị giáp toàn thân cho binh Ly Bắc, mà còn trang bị giáp toàn thân cho cả ngựa của Ly Bắc. Đội quân ấy là một lực lượng tương đối đáng sợ lúc tấn công trực tiếp, tựa dòng lũ trong núi, có thể dập nát cả xương cốt của người ta chỉ trong nháy mắt. Loan đao của Biên Sa hoàn toàn không rút ra kịp, có kịp cũng không đâm được, hung hãn như bộ Hãn Xà cũng không sẵn sàng đánh lâu dài với thiết kỵ, trang bị nhẹ nhàng của bọn chúng là ưu thế duy nhất còn lại sau đó. Nền móng là Tiêu Phương Húc đặt ra chính là đây, không ngừng tăng tải trọng cho thiết kỵ Ly Bắc, cuối cùng biến thiết kỵ Ly Bắc thành một bức “tường sắt” đích thực.

Thích Trúc Âm dẫn quân phòng vệ Khải Đông quá cảnh, đó là tiếng chân tựa sấm. Nhưng khi thiết kỵ Ly Bắc quá cảnh, không phải “tựa sấm”, mà là “sấm rền” thực thụ, chỉ nghe sức nặng ấy thôi cũng khiến người ta mất dũng khí, thậm chí trong suốt năm sáu năm, không ai tìm ra được điểm yếu của thiết kỵ Ly Bắc.

Nhưng A Mộc Nhĩ cũng là hãn tướng, qua sự va chạm liên tục với thiết kỵ Ly Bắc, hắn đã có thừa cơ hội để lợi dụng cái “nặng” của thiết kỵ Ly Bắc. Chỉ cần làm cho kỵ binh của bộ Hãn Xà đủ nhanh, bọn chúng sẽ có thể đánh xong rút ngay, rút xong tán ngay, sau khi đi đường vòng thì lại tập hợp, tựa như một đàn ruồi hút máu vậy, không thọc qua được lớp áo giáp dày cứng kia, nhưng chính mình cũng sẽ không bị thương. Cái cách Lôi Kinh Chập tập hợp thổ phỉ, gây rối cấm cấm quân chính là bắt chước theo cách bộ Hãn Xà đấu với thiết kỵ Ly Bắc, nhưng ngựa của hắn không nhanh đến mức ấy, binh của hắn cũng không mạnh đến mức ấy.

Sau khi Tiêu Ký Minh tiếp nhận thiết kỵ Ly Bắc, lựa chọn đầu tiên mà hắn phải đối mặt chính là có giữ lại trọng lượng của thiết kỵ Ly Bắc hay không. Trong mắt các tướng lão làng, hắn chỉ là ranh con chưa già đời, tính cách nhã nhặn khiêm tốn của hắn là điều mà nhóm lão tướng đã quen với Tiêu Phương Húc khó nuốt nhất. Hắn đưa ra một quyết định hoàn toàn khác với Tiêu Phương Húc, hắn gỡ bỏ sức nặng của thiết kỵ Ly Bắc, khiến cho bức “tường sắt” ấy mỏng đi, nhưng lại trang bị thêm tính cơ động cho phép bọn họ quay đầu một cách nhanh chóng, cứ thế thiết kỵ Ly Bắc đã đi từ trọng kỵ sang một đội kỵ binh.

Thay đổi này khiến cho thiết kỵ Ly Bắc bắt đầu mang tính “nhanh”, đây là nguồn gốc của biệt danh “thiết mã sông băng” của Tiêu Ký Minh, cũng là căn nguyên vì sao hắn có thể vượt qua lãnh thổ của hai vùng chỉ trong một đêm. Bọn họ bì được với tốc độ của bộ Hãn Xà, càng trở nên đáng gờm qua những trận pháp được hoàn thiện không ngừng. Tất cả các tướng mới đều là do Tiêu Ký Minh chọn ra, bọn họ có phong cách phù hợp với Tiêu Ký Minh, hơn nữa đã quen với tính sẵn sàng lắng nghe đề xuất của người khác của Tiêu Ký Minh —— có lẽ về tình thì bọn họ đều kính trọng Tiêu Phương Húc, nhưng chưa chắc bọn họ đã thích ứng được với Tiêu Phương Húc.

Chỉ kính trọng thì không đủ để đánh thắng, ánh hào quang của vị chiến thần người người ngưỡng mộ trong truyền thuyết sẽ dần bị hao mòn trong quá trình va chạm, Ly Bắc vương danh uy rực rỡ rồi cũng sẽ ngã khỏi thần đài, biến thành một câu chuyện thần thoại trong dòng sóng triều luân lưu. Một khi thời điểm ấy đến, truyền thuyết về thiết kỵ Ly Bắc cũng sẽ đến hồi kết, bọn họ sẽ biến thành đoàn tán binh không thể hòa giải trong nội bộ, một chỉnh thể quá mức tập trung vừa là điểm mạnh, cũng vừa là điểm yếu.

Thích Trúc Âm quả thực là thống soái nghiên cứu về thiết kỵ Ly Bắc nhiều nhất, nàng biết rõ yếu điểm ỷ lại vào tướng lĩnh của thiết kỵ Ly Bắc, thế nên sau khi trở thành đại soái của đội quân năm quận Khải Đông đã cật lực tránh cho Khải Đông bước trên con đường của thiết kỵ Ly Bắc, luôn ra sức thành lập một đội ngũ tướng quân cho Khải Đông, không một ai dưới trướng nàng không phải là người có tài dẫn binh. Nàng dám ủy quyền, đây là sự tự tin vào quyền thống trị tuyệt đối. Nàng cho Lục Quảng Bạch nhiều quyền lực như vậy, bời vì Lục Quảng Bạch có năng lực. Nàng hiểu tướng quân như thế nào phù hợp với quân đội ra sao, trong mắt Tiêu Trì Dã, Thích Trúc Âm là người phù hợp với vị trí đại soái nhất trong thế hệ này.

Người đánh giỏi có thể làm tướng của một quân, nhưng người đánh giỏi chưa chắc đã có thể làm đại soái thống hiệp bốn phương. Nếu xếp hạng tứ tướng thiên hạ, Thích Trúc Âm chắc chắn sẽ đứng đầu. Nàng đã nhìn ra nhược điểm của thiết kỵ Ly Bắc từ lâu, nàng đã từng nhắc nhở Tiêu Ký Minh rồi.

Việc Tiêu Trì Dã bị bài xích là cục diện tất yếu.

Tiêu Trì Dã một tay chống gối, đổ sáp nến vào chiếc đĩa sứ nhỏ, một ít sáp rơi xuống đầu ngón tay, nhưng hắn thích cái cảm giác đau nóng cháy này. Hắn nhìn ánh nến kia tắt lịm, nói: “Thần Dương, lúc xa nhà năm mười bảy tuổi, ta đã hỏi đại tẩu, bao giờ ta mới được về nhà. Đại tẩu nghe câu ấy mà không kìm được nước mắt, ngồi một mình trong phòng khóc cả đêm. Lúc ta lên ngựa theo đại ca, tẩu nhét rất nhiều bánh kẹo Ly Bắc vào bọc quần áo của ta, thậm chí còn giấu cả một bình Mã Thượng Hành vào, bảo ta tẩu cũng chẳng biết đến bao giờ ta mới được về nhà, nhưng bọn họ sẽ mãi ở Ly Bắc đợi ta. Ta vào đô trả nợ vì đại ca ta thắng trận, ta hận chết Thẩm Vệ, lúc đó ta tưởng tất cả đều là tại binh bại ở Trung Bác. Ta không hề nghĩ mình vĩ đại hơn đại ca, nhưng ta cũng lưu luyến núi Hồng Nhạn và trường đua ngựa, ta từng nằm giữa thảo nguyên lắng nghe âm thanh của vạn vật Ly Bắc, đến cả đất của Ly Bắc ta cũng muốn mang theo.”

“Ta trèo lên nóc nhà cao nhất Khuất đô, mong được nhìn thấy Ly Bắc, nhưng Mãnh sải cánh đến tận trời cao cũng chẳng thấy nó. Đó là lần đầu tiên ta nhận ra, về nhà là một chuyện quá xa vời. Ta học được rất nhiều điều lúc đi theo sư phụ, nhưng phải đến khi ở Khuất đô ta mới bắt đầu hiểu được một đạo lý. Ta là kẻ mang vô vàn dã tâm, Khuất đô là người thầy dạy ta kiềm chế dục vọng ấy. Ta gặp Lan Chu không phải là tình cờ, y là phòng tuyến cuối cùng trước con đê sắp vỡ của ta, cũng là sự thuê thỏa và tự do ta từng mất đi mà giờ đã tìm lại được.”

Tiêu Trì Dã nâng tay lên, như thể đang vẽ ra một đường.

“Ta đã hoàn chỉnh rồi, những phần thiếu sót của ta đã được bao bọc bởi sắt thép, sau khi rời khỏi Khuất đô, ta không còn dừng lại nữa. Dẫu là hai mươi năm trước hay mười năm trước, cha với đại ca đều đã đưa ra lựa chọn tốt nhất, giờ thì đến lượt ta. Những ngọn núi mà chúng ta vượt qua chưa chắc sẽ mãi mãi là kẻ địch, ta thừa nhận sự vĩ đại của cha và ca, ta không chỉ kính trọng, ta còn yêu quý bọn họ, nhưng đó là phần thuộc về ‘nhà’, chứ không phải phần thuộc về ‘thiết kỵ Ly Bắc’. Chúng ta là sói lạc đàn, về đàn không phải để quỳ phục dưới chân người ta, mà là để giành lại vị trí của chúng ta từ tay bọn họ.”

Tiêu Trì Dã hơi cúi người, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao.

“Ly Bắc không thể thua nữa, đây không phải là chuyện của Tiêu gia. Đạo lý này ta hiểu, đại ca và cha cũng hiểu. Ai là người nên thừa kế bức tường sắt này? Ai cũng được, miễn là kẻ đó kham nổi. Nơi ta phải về là Ly Bắc, không chỉ là nhà. Quách Vi Lễ thân là lão tướng của Ly Bắc, ông ta hiểu quá rõ vai trò của các ngươi, ông ta không làm tổn thương đến tai mắt của Cốt Tân, đó là lời cảnh cáo nhân từ nhất dành cho ta. Xốc lại tinh thần đi Thần Dương, tất cả đối thủ của chúng ta đều là tiền bối dày dặn kinh nghiệm sa trường —— trên thế gian này không có trận chiến nào định sẵn là thua, tầng tầng vách sắt không thể phá vỡ đều chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Ta muốn về, ta muốn một thiết kỵ Ly Bắc của riêng mình ta.”

Ngón tay Thần Dương khẽ run lên, hai chân đang quỳ của hắn bị đè đến tê dại, nhưng cơn tê ấy đã truyền lên đến tận lưng. Trước một Tiêu Trì Dã như vậy, nỗi sợ hãi của hắn trong nhiệt huyết sục sôi đã hóa thành hư vô.

***

Sau khi Thẩm Trạch Xuyên đi ra thì Thần Dương đã lui, Tiêu Trì Dã đang nằm ngây người trên giường tu di cạnh cửa sổ. Cửa không đóng, hoa sen dưới hành lang tỏa hương thơm nhè nhẹ. Tiêu Trì Dã gối đầu lên một tay, ngắm sao qua góc nghiêng cửa.

Thẩm Trạch Xuyên thổi tắt nến, vứt áo ngoài lên ghế. Tay y cọ nhẹ lên gò má Tiêu Trì Dã, cảm giác mát lạnh lướt qua, còn vương lại là hơi ấm đầy phấn khích.

Tiêu Trì Dã rất nhớ Thẩm Trạch Xuyên, nhớ quay nhớ quắt, từng giờ từng phút đều nhớ. Sau cơn mệt mỏi là cảm giác hưng phấn chưa từng có, hắn đã phi ngựa suốt mấy ngày liền, nhưng giờ lại không ngủ nổi. Trong ánh mắt hắn là sự xâm chiếm chỉ hai người mới hiểu được, theo ngón tay của Thẩm Trạch Xuyên mà cứng rất nhanh.

Tiểu biệt thắng tân hôn, chẳng bao lâu nữa sẽ còn vô số tiểu biệt khác, mỗi giây phút ở một mình với nhau Tiêu Trì Dã đều đang xâm chiếm, hắn như muốn thâm nhập Thẩm Trạch Xuyên hết lần này đến lần khác, để lại hương vị của chính mình, đồng thời bị lấp đầy bởi chính hương vị của Thẩm Trạch Xuyên. Có lẽ có vô vàn cách khác để biểu đạt tình yêu, nhưng giờ bọn họ đang muốn dùng cái cách đủ mãnh liệt kia.

Giường tu di không đủ rộng cho hai người, Tiêu Trì Dã vươn tay kéo rèm trúc xuống, đóng cả cửa sổ lại. Lan Chu không cần ánh trăng, sự mềm mại bị bóc trần ấy chỉ cần ánh mắt của mình hắn là đủ.

Thẩm Trạch Xuyên cưỡi trên người Tiêu Trì Dã, hai người hôn nhau trong ánh sáng mờ ảo. Hơi thở ấm nóng vấn vít lấy nhau, men theo cổ, lướt xuống đến ngực, thậm chí xuống đến cả bụng. Hồng triều tỏa rộng trên cổ Thẩm Trạch Xuyên, Tiêu Trì Dã cảm thấy đó là một lời khen ngợi thầm lặng, giống như cơn run rẩy của Thẩm Trạch Xuyên, đều là sự khuyến khích không thể kiềm chế.

Tiêu Trì Dã hơi hung, khiến cho Thẩm Trạch Xuyên phải ngửa cổ thở. Y tì xuống ngực Tiêu Trì Dã, muốn khiến Tiêu Trì Dã dừng sự xâm nhập mãnh liệt ấy lại. Nhưng mắt y lại đẫm lệ, dùng đôi mắt đang rũ xuống mà bảo Tiêu Trì Dã tiếp tục đi, cứ tiếp tục hung, tiếp tục phá hỏng.

Đều được.

Ánh mắt của Thẩm Trạch Xuyên hiển hiện chính điều ấy.

Tiêu Trì Dã vô cùng hăng sức, giữ chắc Thẩm Trạch Xuyên trên người mình. Hắn thở hổn hển, cả hai người không ai dời mắt. Tóc Thẩm Trạch Xuyên dần tán loạn, vò nhăn nhúm áo của Tiêu Trì Dã trong cơn xóc nảy dữ dội, run lẩy bẩy từng tràng.

“Phải thêm tí thịt,” Tiêu Trì Dã gần như không ra tiếng, “Lan Chu à.”

Mái tóc ướt đẫm của Thẩm Trạch Xuyên bết trên hai gò má, trong chốc lát y không tìm được giọng nói của mình. Y thở thật dài, duỗi tay toan bám lấy cái gì đó. Nhưng Tiêu Trì Dã lại bắt được tay của y, chẳng đợi y hoàn hồn đã tiến vào sự dịu dàng chậm rãi ngay sau cơn rong ruổi đầm đìa thỏa thích.

Nếu không sâu đến vậy.

Thẩm Trạch Xuyên để mặc cho Tiêu Trì Dã đỡ, bởi vì nuốt quá sâu, mọi suy nghĩ đều bị đánh tan bởi sự mãnh liệt này. Đôi mắt mờ sương của y trở nên đặc biệt gợi tình, khoái cảm đẫm nhòe nơi khóe mắt, cả người đều bị Tiêu Trì Dã lấp đầy.

“Sách An,” Thẩm Trạch Xuyên mặc sức gọi, “A Dã.”

Tiêu Trì Dã toát mồ hôi.

Thẩm Trạch Xuyên cúi đầu, chóp mũi trượt dọc theo trán Tiêu Trì Dã, gạt lớp mồ hôi ấy đi. Y xấu xa gọi: “Nhị lang.”

Tiêu Trì Dã chợt khựng lại, hắn ôm lấy mặt Thẩm Trạch Xuyên, hung hăng hôn Thẩm Trạch Xuyên trong hơi thở gấp gáp. Mọi điều có trật tự đều đã mất hết trật tự, mọi phiền muộn thầm kín đều đã bị mấy tiếng gọi ấy xáo tung lên. Tiêu Trì Dã đã quên hết chúng rồi, hắn chẳng cần thứ gì hết, hắn chỉ cần Thẩm Trạch Xuyên.

Giường tu di không đủ thỏa mãn, chăn nệm trên giường rơi xộc xệch hết xuống thảm. Chẳng rõ bao lâu sau, gối trên thảm đã ướt cả, Thẩm Trạc Xuyên khép hờ mắt, ướt đẫm, kiệt sức. Tiêu Trì Dã chống tay, chưa ra ngoài, hắn cúi xuống, áp trán lên trán Thẩm Trạch Xuyên, khẽ thở hổn hển.

“Lan Chu,” cái trán bết mồ hôi của Tiêu Trì Dã cọ dọc xuống, cọ đến gáy của Thẩm Trạch Xuyên, khẽ thì thào, “Lan Chu.”

Thẩm Trạch Xuyên nâng tay đặt lên mái tóc Tiêu Trì Dã. Bọn họ dán sát vào nhau như vậy, khớp mọi chỗ. Thẩm Trạch Xuyên nhấc chân lên, tỏ ý cho Tiêu Trì Dã đè xuống. Nhưng Tiêu Trì Dã không đè xuống, mà ôm chặt lấy y.

Thẩm Trạch Xuyên bị Tiêu Trì Dã ôm đến mức khó thở, y vừa mạnh vừa nhẹ mà vuốt gáy Tiêu Trì Dã, nghiêng đầu thở một hơi thật khẽ vào tai Tiêu Trì Dã, chầm chậm gọi: “Sói con.”

Tiêu Trì Dã cắn y.

Thẩm Trạch Xuyên bật ra tiếng cười khàn, cảm nhận được một thứ chảy ra ở bên dưới, bèn bảo: “Ra rồi.”

Tiêu Trì Dã hôn y, hai người cọ nhẹ một cách thân mật, ép ra càng nhiều trong lúc chuyển động. Tiêu Trì Dã vẫn còn xu thế ngẩng đầu, khiến cho Thẩm Trạch Xuyên thở dài từng tràng. Vì làm mạnh quá, Tiêu Trì Dã vốn đã định buông tha rồi, nhưng nhìn thấy biểu tình của Thẩm Trạch Xuyên, hắn lại bắt đầu tiếp tục thâm nhập.

Tiêu Trì Dã mơn trớn gương mặt của Thẩm Trạch Xuyên, đặt hai ngón tay vào giữa răng môi y, lưỡi Thẩm Trạch Xuyên không có chỗ để nấp. Hai người quá sát, cùng thở hổn hển, thu hết vẻ mặt của đối phương vào trong tầm mắt. Lần cuối cùng không mãnh liệt, mà giống như một tràng ôn tồn thật dài.

Khi cuối cùng cũng ra, Thẩm Trạch Xuyên không bật ra nổi một âm thanh nào nữa. Những tiếng rên mơ hồ của y đều bị Tiêu Trì Dã nuốt sạch, trong cơn sóng triều nóng bỏng, y nắm lấy cằm Tiêu Trì Dã, không ngăn được nước mắt thấm đẫm tóc mai, rốt cuộc Tiêu Trì Dã cũng đè xuống, dán khít với y.

Cả hai đều đã mệt lử, Thẩm Trạch Xuyên thậm chí còn không mở nổi mắt. Y vẫn đang nắm cằm Tiêu Trì Dã, hình như Tiêu Trì Dã nở một nụ cười, mò tới hôn y. Hôn một lúc, rồi cứ thế đè lên người ta mà cùng nhau ngủ.

Tiêu Trì Dã không mơ.

Đến tảng sáng hôm sau thì đã muộn, Tiêu Trì Dã mới dẫn binh về, vốn sẽ không có ai trách hắn, nhưng hắn vẫn dậy rất sớm. Hoan ái đã xua tan những cảm xúc có thể bị đè nén, lúc hắn dậy thì Thẩm Trạch Xuyên cũng vừa lúc tỉnh, hắn kéo chăn lên, hôn người kia về.

“Quân vụ,” Thẩm Trạch Xuyên ngái ngủ cựa người trong ánh sáng tờ mờ, mắt vẫn nhắm mà nói, “lát, sau giờ Ngọ ta đi…”

“Việc quân phòng vệ Từ châu để sau bàn cũng được,” Tiêu Trì Dã nói, “trước hết ta phải giải quyết cho xong chuyện Lôi Kinh Chập với Chu Quế đã.”

“Một canh giờ,” Thẩm Trạch Xuyên thở dài, “một canh giờ nữa ta đến.”

Tiêu Trì Dã vuốt y, nói: “Ngày mai đi cũng được, mấy hôm nay không cần vội. Ngươi cứ ngủ đi, trưa ta sẽ về ăn, gọi cả sư phụ nữa.”

Thẩm Trạch Xuyên “Ừ” một tiếng, chẳng biết có nghe rõ hay không. Tiêu Trì Dã tắm xong rồi thay đồ, không bảo người vào dọn dẹp, để Đinh Đào với Cốt Tân canh viện từ sáng sớm, dẫn Thần Dương và Kiều Thiên Nhai đi trước.

***

Chu Quế đã nói chuyện được mấy hồi với phụ tá trong thư phòng, cuối cùng mới thấy Tiêu Trì Dã, bèn vội vàng ra đón, xua người đi, bảo Khổng Lĩnh dâng trà.

Hôm nay trông Tiêu Trì Dã không còn hòa nhã nữa, vẻ lông bông ngả ngớn đã bay biến, lúc tiến vào bức người đến mức cả hai đều không dám thở mạnh. Hắn có chuyện trong lòng, cho nên vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề.

“Ta để Lôi Kinh Chập chạy thoát ở phía Đông, ba ngày nữa sẽ về đến cảnh nội của Đôn châu.”

Đêm qua Khổng Lĩnh kiểm kê thổ phỉ, không thấy Lôi Kinh Chập thì cũng đã nghi rồi, giờ nghe vậy thì không còn băn khoăn nữa. Bọn họ đã quen Tiêu Trì Dã, cũng không còn câu nệ như hồi trước, ông húng hắng một tiếng rồi bảo: “Hẳn hầu gia có tính toán riêng.”

Chu Quế nói: “Lôi Kinh Chập là kẻ mưu mô, hầu gia để hắn chạy, chính là muốn thu về dưới trướng sao?”

“Tên này quá khôn ngoan, không phải người sẽ cam nguyện nghe người khác sai phái.” Mắt Tiêu Trì Dã lạnh băng, hắn nói, “Lần diệt phỉ này, tuy chúng ta đã bắt được gần hết quân của Lôi Kinh Chập, nhưng trên núi Lạc vẫn còn người của hắn. Không chỉ vậy, nếu không có Lôi Kinh Chập kia, thì sẽ có Lôi Kinh Chập khác. Trước khi Từ châu có quân phòng vệ riêng, muốn một đòn quét sạch thì cực khó.”

Khổng Lĩnh nhớ lại lời của Thẩm Trạch Xuyên mấy hôm nay, nghe thế thì gật đầu nói: “Đúng thế, đúng như lời của đồng tri, chừng nào Trung Bác còn thiếu lương thực, chừng ấy vẫn còn lương dân sa vào thổ phỉ. Chỉ dựa vào vũ lực thì không thể trừ tận gốc.”

“Lần này Lôi Kinh Chập mất đi cánh tay đắc lực, thế mà vẫn có thể một mình thoát được tay ta, hắn có giảo mồm đến đâu cũng sẽ không rửa sạch được hiềm nghi trong đám thổ phỉ.” Tiêu Trì Dã nói, “Ta còn muốn giúp hắn một tay, biến hắn thành tên ‘mật thám’ cấm quân mà thổ phỉ hai châu Đôn, Đoan cùng đòi đánh. Tên này có bản lĩnh, dĩ nhiên sẽ không khoanh tay chờ chết, như thế, thổ phỉ tự lục đục bên trong, sẽ không rảnh mà có ý đồ gì Từ châu nữa.”

Khổng Lĩnh nghe vậy bèn bảo: “Hầu gia tính toán như vậy cho Từ châu, là muốn về Ly Bắc sao?”

Tiêu Trì Dã xoay chén trà: “Thời gian không chờ đợi ai, chiến sự Ly Bắc liên miên, ta không nên ở lại Từ châu lâu. Vả lại, Khải Đông đã trì hoãn hai tháng rồi, đến lúc Thích Trúc Âm đến, muốn chạy sẽ rất khó. Sau khi ta rời Từ châu, Lan Chu vẫn có thể hỗ trợ Từ châu đắc lực, trước khi xuất binh ta đã nói rồi, việc liên quan đến quân phòng vệ Từ châu ta sẽ không hỏi, nhưng nếu hai vị vẫn cần cấm quân, chỉ cần bảo Lan Chu báo cho ta một tiếng, nội trong một ngày ta nhất định sẽ quay về.”

Những lời này của hắn rất đáng suy ngẫm, ít nhất theo như Khổng Lĩnh thấy thì đây là dùng ân để thị uy.

Tiêu Trì Dã nói bảo Lan Chu báo cho hắn, chứng tỏ hắn sẽ không nghe lời của một mình Từ châu, hắn có mang binh về hay không phải do Thẩm Trạch Xuyên quyết định. Nhưng Thẩm Trạch Xuyên không phải người có thể bị lừa, bởi thế bọn họ không thể ỷ vào khoảng cách mà dụ cấm quân xuất binh được. Bên cạnh đó, còn có một ý khác.

Khổng Lĩnh hơi bồn chồn lau mồ hôi.

Nếu Từ châu dám làm gì Thẩm Trạch Xuyên, nội trong một ngày Tiêu Trì Dã nhất định sẽ quay về.

===

Bắt đầu làm chương này lúc 1r sáng trong cơn say cà phê, người thì run tim đập nhanh mà đầu óc cũng hơi lâng lâng dở dở, đến 3r sáng thì high như chó. Chưa beta lại ạ bé phê quá nhưng chương này hay khủng khiếp