Thương Tiến Tửu

Chương 142: Manh mối



Rốt cuộc vị công tử áo trắng phát cháo ngoài thành là ai, vô số người dân trong lẫn ngoài thành đều tranh nhau đoán. Có người bảo là phụ tá của Chu Quế, có người bảo là cháu xa của Khổng Lĩnh, nhưng truyền tới truyền lui cũng không ra một lời giải thích xác đáng nào. Mãi đến tận sau khi Thẩm Trạch Xuyên đã rời thành, thân phận Thẩm thứ bát mới nhanh chóng lan truyền, ngay lập tức biến thành chủ đề nóng hổi ở Trà châu.

Khác với sóng gió dư luận trong thành, hành trình đi về của Thẩm Trạch Xuyên lại vô cùng an tĩnh, thậm chí phải nói là im hơi lặng tiếng. Bọn họ đi đường quan đạo, cứ thong thả mà đi.

Bởi vì lúc đến Thẩm Trạch Xuyên bị ốm một trận, cho nên trước khi lên đường về, Khổng Lĩnh và Kiều Thiên Nhai đã phải dày công bố trí, thậm chí còn mua một chiếc áo choàng từ lái buôn Hà châu, chính là để ứng phó với thời tiết chuyển lạnh đột ngột lúc đi đường.

Khổng Lĩnh quan tâm mà bảo Kiều Thiên Nhai: “Thân thể của đồng tri, lúc về nên mời đại phu đến xem thử. Nhân lúc ở nhà thì bồi bổ nữa, nếu không sau này còn phải ra ngoài làm việc, đi đường lại phải thấp tha thấp thỏm.”

Kiều Thiên Nhai bưng bát nước, nhìn về phía chiếc xe ngựa đang đỗ dưới bóng cây, nói: “Kiếm đâu ra đại phu giỏi đây? Thân thể của chủ tử ta… Phải tìm một đại phu lợi hại mới nhìn ra được gì cơ. Bọn ta làm cận vệ, chuyện của chủ tử ắt sẽ không ngại phiền hà. Người khác thì không nói, ta là sợ chính trong lòng chủ tử thấy khó chịu ấy.”

Khổng Lĩnh biết việc Thẩm Trạch Xuyên uống thuốc năm xưa, vẫn nghĩ cơ thể của Thẩm Trạch Xuyên vốn đã không khỏe rồi. Nhưng nghe ý của Kiều Thiên Nhai thì, hồi ở Khuất đô Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn khá hơn bây giờ nhiều.

Kiều Thiên Nhai uống nước xong, không nhắc đến chuyện này nữa.

Trong hai ngày đi đường buồn tẻ này, hắn đã nghĩ đi nghĩ lại chuyện thổ phỉ hung ác đả thương người đêm hôm đó, cảm thấy cho dù Thẩm Trạch Xuyên muốn thực hiện khổ nhục kế, cũng không nên bị thương sâu đến vậy. Một khi cơ thể đã quen phản ứng nhanh, muốn khống chế bản thân không đón đỡ trong chớp mắt lại càng khó hơn.

Kiều Thiên Nhai nhìn Thẩm Trạch Xuyên rút đao, Ngưỡng Sơn Tuyết quá dài với người khác, duy chỉ với mình Thẩm Trạch Xuyên là vừa vặn, cũng là bởi Thẩm Trạch Xuyên đủ nhanh. Sau đó Kiều Thiên Nhai nhìn vết thương trong lòng bàn tay Thẩm Trạch Xuyên, cảm thấy cái vết thương này không hề bình thường.

Mặc dù bề ngoài Thẩm Trạch Xuyên vẫn như thường lệ, không hề để lộ nửa chữ, nhưng Kiều Thiên Nhai đoán dạo này Thẩm Trạch Xuyên không rút đao nữa là để giấu. Nếu quả thực là thế, rất có thể Thẩm Trạch Xuyên đã sớm phát hiện ra cơ thể mình đã kém xưa trước cả người bên cạnh. Nhưng nếu tính thời gian bọn họ rời Khuất đô thì vẫn còn chưa đến nửa năm.

Chuyện này phải bảo với sư phụ và hầu gia thôi.

Kiều Thiên Nhai vừa nghĩ vừa hất chỗ nước còn thừa đi, cầm bát đứng dậy, bảo hai bên: “Xong rồi, đi tiếp thôi.”

Thẩm Trạch Xuyên bị tiếng đi lại bên ngoài đánh thức, cổ y bị nhức, nghiêng đầu va vào thành xe, chậm rãi thở ra một hơi. Rèm xe chưa thả, y lười cử động, bèn cứ thế tựa vào mà nhìn những bóng cây dọc đường từ từ xa dần, ngựa tiếp tục chạy.

“Đến đâu rồi?” Giọng Thẩm Trạch Xuyên hơi khàn.

Kiều Thiên Nhai vớ lấy nón đội lên đầu che nắng, ngồi bên ngoài rèm xe, vừa đánh xe vừa nói: “Tối nay là có thể đến biên giới Trà châu, chạy thêm hai ngày nữa sẽ đến cảnh nội Từ châu.”

Mấy năm nay quan đạo không được tu sửa, xe chạy xóc, xóc đến mức Thẩm Trạch Xuyên bị nhức đầu, y nói: “Lần tới đến đưa lương cho Trà châu, bảo La Mục lấy bạc ra chuẩn bị một đội thợ sửa lại cái đường này nhé.”

Kiều Thiên Nhai bèn giả vờ than: “Vậy thì chúng ta đi Ly Bắc kiểu gì? Đường còn khó đi hơn đường này đấy.”

“Ly Bắc toàn mã đạo,” Thẩm Trạch Xuyên có tinh thần hơn một chút, “đường rộng rãi bằng phẳng, thuận lợi cho thiết kỵ chạy. Ngươi mà bịa đặt sau lưng như thế, cẩn thận kẻo hầu gia nghe thấy đấy.”

Kiều Thiên Nhai ngắt ngọn cỏ đang ngậm trong miệng, nói: “Tôi có nói trước mặt hầu gia cũng chả sao, lần này nếu hắn về, người trước tiên chớ có để hắn nhìn thấy vết thương kia đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên giơ tay trái lên, mặc dù đã băng bó cẩn thận, nhưng trời lại nóng, vị trí của vết thương bị dính mồ hôi, giống như bị kiến cắn vậy. Y nói: “Tiêu Sách An bận lắm, chưa hết một tháng chưa về được đâu. Các ngươi không nhắc đến thì hắn ắt không biết.”

Kiều Thiên Nhai lại ngậm cọng cỏ.

Thẩm Trạch Xuyên hỏi: “Ngươi định tố cáo với hắn sao?”

Kiều Thiên Nhai đánh xe: “Để lát đi, lát nói tiếp, tôi không nghe rõ.”

Thẩm Trạch Xuyên đặt tay xuống, nói: “Về nhà ta sẽ viết cho hắn một bức thư, chuyện này đến đây thôi.” Y nói xong rồi lại nghĩ một lát, cảm thấy cổ đã bắt đầu hơi tê ngứa, như thể đang nhớ lại cảm giác lúc bị Tiêu nhị cắn, bởi vậy lại nhấn giọng nhắc lại một lần nữa, “Chuyện này đến đây thôi.”

Kiều Thiên Nhai ngoài miệng vâng, rung dây cương một cái bèn nghĩ ngay.

Quả nhiên mách hầu gia là hữu hiệu nhất, đáng tin!

***

Chuyến này Thẩm Trạch Xuyên đi gần nửa tháng, tháng Bảy trời nóng, Từ châu lại lạnh hơn Trà châu rất nhiều, bởi vì gần Ly Bắc cho nên đã bắt đầu xuất hiện cảnh thu.

Cuối cùng Chu Quế cũng trông được người về, từ sáng sớm đã đứng ngóng ngoài thành, thấy xe ngựa đến gần thì bèn xách áo đi tới, mặt mày hớn hở chào đón: “Đồng tri, Thành Phong! Đi đường vất vả, mau mau vào thành đi, ta đã chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần cho các ngươi rồi!”

Bọn họ hàn huyên một hồi trước cổng thành rồi cùng nhau vào thành. Tiệc của Chu Quế bày trong phủ của hắn, trên bàn ăn không nói công sự. Chu Quế biết tin Thẩm Trạch Xuyên dọc đường bị ốm, sau khi ăn xong bèn tự mình tiễn Thẩm Trạch Xuyên ra phủ, chỉ bảo vạn sự không vội, chờ đồng tri nghỉ ngơi một đêm rồi bàn tiếp cũng vẫn kịp.

Tuy nói thế, nhưng Thẩm Trạch Xuyên vẫn để Kiều Thiên Nhai ở lại Chu phủ. Lát nữa Chu Quế và Khổng Lĩnh sẽ triệu tập nhóm phụ tá đến thư phòng để nói lại sự tình ở Trà châu, đến lúc đó Kiều Thiên Nhai dự thính trả lời, khỏi phải lỡ chuyện.

Kỷ Cương ở đầu bên kia cũng đã đợi rất lâu, đứng ở đầu ngõ vừa nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên đi từ xa đến đã ra đón. Giờ trời đang lúc xế chiều, Thẩm Trạch Xuyên rũ tay áo, Kỷ Cương không nhìn thấy vết thương kia. Ông nhìn Thẩm Trạch Xuyên từ trên xuống dưới, sau đó hỏi: “Sao trên đường lại vẫn bị ốm vậy? Trước khi đi không phải đã bảo Tùng Nguyệt chuẩn bị áo choàng rồi sao, chính là vì sợ thời tiết thay đổi dọc đường mà.”

Thẩm Trạch Xuyên nâng tay phải lên, dẫn sư phụ vào cửa, nói: “Phong hàn thôi, không có gì phải ngại, chuyện nhỏ ấy mà. Sư phụ ăn chưa? Vừa mới ngồi một bữa ở Chu phủ xong, con vẫn chưa no.”

Kỷ Cương và Thẩm Trạch Xuyên sóng vai đi vào, đang muốn hỏi thêm một chút về bệnh tình thì lại bị câu “Chưa no” của Thẩm Trạch Xuyên làm xao nhãng, hào hứng mà nói: “Sư phụ biết ngay mà, biết hôm nay con về nhà nên sáng đã đặc biệt chọn mấy con cá béo đấy. Con muốn ăn gì, để sư phụ làm luôn cho, làm sạch hết rồi, nguyên liệu cũng đã chuẩn bị rồi, nhanh thôi!”

Đinh Đào tót theo sau, thò đầu ra nói: “Công tử, công tử về nhà rồi!”

Lịch Hùng cũng đi theo gọi công tử, con chim sẻ của Đinh Đào nhảy trên vai cậu cũng kêu chiêm chiếp. Từ cổng vào sân chỉ có mấy bước, vậy mà còn huyên náo hơn cả bên ngoài. Hoa cỏ trong viện được chăm tốt hơn trước cả lúc y đi, phòng khách trong chính phòng rộng rãi, rèm trúc cũng vén lên, trông dễ chịu vô cùng.

Thẩm Trạch Xuyên lại ăn một bữa nữa với Kỷ Cương, hỏi thăm tiến bộ công phu của Đinh Đào với Lịch Hùng. May mà y bị thương tay trái, lúc ăn chỉ để nguyên tay trên đầu gối, không khiến Kỷ Cương nghi ngờ. Cảnh náo nhiệt trong phòng mãi đến tận giờ Tý mới tàn, Kỷ Cương bảo Thẩm Trạch Xuyên đi nghỉ sớm. Bởi vì tối nay đến phiên trực của Kiều Thiên Nhai nên hắn dẫn cả Đinh Đào và Lịch Hùng đi theo luôn.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Thẩm Trạch Xuyên mới chậm rãi thở ra. Y cởi áo choàng, thị nữ thả rèm xuống, đốt hương xông. Trong phòng bọn họ tuyệt đối không để người phục vụ qua đêm, thị nữ vừa lui xuống hành lang thì bên trong cũng chỉ còn Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên tắm rửa thay đồ, sau khi về phòng ngủ lại khoác thêm áo khoác, đốt đèn viết thư. Giờ Sửu một khắc Kiều Thiên Nhai về, đặt quyển tập nhóm Chu Quế mới thảo ra lên bàn Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên che thư đi, hỏi: “Dạo này Ly Bắc có tin gì không?”

Kiều Thiên Nhai vắt áo khoác của mình trên tay, nói: “Tin xấu, tốt nhất là sáng mai chủ tử hẵng nghe, tối nay ngủ cho ngon.”

Thẩm Trạch Xuyên mở quyển tập ra, nói: “Tin xấu nhất chính là người Biên Sa đã đánh đến cửa, ngươi nói đi.”

Kiều Thiên Nhai xoay ghế lại rồi ngồi phịch xuống, nói: “Cái đó thì không, chính là tin của hầu gia. Hầu gia dẫn cấm quân đến biên giới Ly Bắc, không đi thẳng hướng Bắc về đại cảnh gặp thế tử, mà là đến Biên Bác doanh giáp Trung Bác. Hầu gia đợi ở Biên Bác doanh một đêm, ngay ngày hôm sau dẫn binh lên tập kích ở phía Đông, lập một công cho lão vương gia.”

Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt lên, suy nghĩ giây lát rồi nở nụ cười: “Sa Tam doanh cũng không phải công nhỏ.”

“Đúng nhỉ,” Kiều Thiên Nhai nói tiếp, “công lớn như thế, phải thưởng chứ.”

Thẩm Trạch Xuyên nghe câu đó thì hỏi: “Vương gia thưởng hắn cái gì?”

Kiều Thiên Nhai giơ ngón tay lên: “Thưởng hầu gia của chúng ta một cái doanh.”

Thẩm Trạch Xuyên khẽ nhíu mày.

Kiều Thiên Nhai nói tiếp: “Chính là Biên Bác doanh, vương gia để hầu gia ở lại đó. Còn Sa Tam doanh mà hầu gia đánh hạ, vương gia lại đi giao cho Quách Vi Lễ. Người này chủ tử còn nhớ không? Chính là cái vị lão ca hồi trước gài Cốt Tân thông đồng với địch đấy. Hai bên gặp nhau không vui, sau khi lui về hầu gia bị kẹp giữa Sa Tam doanh và ba đại doanh Liễu Dương, ở chiến trường phía Bắc phía Đông cũng không thấy mặt hắn.”

Thẩm Trạch Xuyên nới lỏng ngón tay, đóng cuốn tập lại, nói: “Biên Bác doanh là đại doanh thế tử dùng làm đất tiếp tế, Sách An ở lại đó, là quản lý quân nhu của Ly Bắc.”

Nhưng trong thiết kỵ Ly Bắc làm gì thiếu tướng quân quân nhu, tại sao Tiêu Phương Húc lại nhất định phải để Tiêu Trì Dã làm? Không nói đến cái khác, Tiêu Trì Dã làm tướng quân quân nhu khó hơn hắn làm chủ tướng Sa Tam doanh nhiều. Nếu Tiêu Trì Dã ở Sa Tam doanh, vậy thì chỉ cần dẫn cấm quân đánh một trận tử tế với người Biên Sa, sau một thời gian là sẽ có chiến công bên mình, những lời đồn sẽ tự tan thành mây khói, đến lúc đó hắn lại tiến vào chiến trường ở phía Bắc, cũng có đủ khả năng để giao thiệp với tướng lĩnh Ly Bắc. Nhưng hắn lại làm tướng quân quân nhu của Biên Bác doanh, trước hết sẽ có địa vị thấp hơn hẳn trong nhóm tướng lĩnh, phải nghe yêu cầu sai khiến từ các bên, chạy qua chạy lại chuyển vật tư cho Ly Bắc. Việc này không chỉ khó làm, mà còn dễ bị khinh, về chiến công thì thua làm chủ tướng đánh giặc trước đây, có thể chịu khổ nhưng một chút cũng không thể kém người khác.

Kiều Thiên Nhai im lặng chốc lát, hỏi thử: “Có phải vương gia nhặt hầu gia về không vậy? Đối đãi kiểu này không chỉ tệ hơn thế tử một tí thôi đâu.”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, nói: “Ta thấy ngươi trông mới giống nhặt về ấy.”

Kiều Thiên Nhai hiểu chuyện mà giơ tay lên, ngậm miệng lại.

Thẩm Trạch Xuyên đưa bức thư đã niêm phong cho Kiều Thiên Nhai, nói: “Tối nay bảo người mang đi. Giờ không còn sớm nữa, đêm nay cũng không cần gác bên ngoài đâu, về viện nghỉ đi.”

Trước khi ra cửa, Kiều Thiên Nhai bị Thẩm Trạch Xuyên gọi lại.

Hắn vừa quay mặt lại thì nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Trạch Xuyên, bèn nói khẩn khoản: “Tôi biết rồi, tôi nhớ mà, chuyện bị thương đến đó thôi, tôi không nói cho hầu gia đâu.”

Thẩm Trạch Xuyên bị hắn bỡn cợt như thế, tự dưng lại quên mất mình định nói gì, cuối cùng chỉ im lặng vẫy tay, tỏ ý Kiều Nguyệt Nguyệt có thể mau mau đi được rồi.

Kiều Thiên Nhai đi rồi, Thẩm Trạch Xuyên cũng không ngồi lâu nữa, giờ đã quá nửa đêm, y tắt đèn lên giường, nghe thấy tiếng ếch kêu trong chiếc ao trong sân, chẳng biết là Đinh Đào hay Lịch Hùng bắt về, ồn đến mức y không ngủ được.

Chẳng biết bao lâu sau, ý thức của Thẩm Trạch Xuyên mới dần chìm vào cơn mơ màng. Bên cạnh y không có ai, mùi hương xông thanh ngọt, nhưng chẳng hiểu sao vào trong mộng lại biến thành mùi máu tanh mặn nhớp nhúa. Đã lâu lắm rồi hố tử thần Trà Thạch không xuất hiện ngay dưới chân, Thẩm Trạch Xuyên quan sát, nhưng bên trong chẳng có gì.

Tiếng ếch kêu loáng thoáng, Thẩm Trạch Xuyên hơi vã mồ hôi, vô thức trở mình, quay lưng về phía âm thanh ấy.

Đêm nay hố Trà Thạch không có gió tuyết, mặt trời chói chang trên cao, rọi đến mức da thịt Thẩm Trạch Xuyên bỏng rát, mồ hôi chảy không ngừng. Trong hố rõ ràng không có cái xác nào, nhưng Thẩm Trạch Xuyên lại cảm thấy tất thảy xung quanh mình đều là người vô hình, khiến cho y không thở nổi. Y không kìm được mà bung cổ áo đang buộc chặt ra, đôi mắt bị mồ hôi thấm ướt trong lúc thở dốc, nhìn thấy một người đang nằm trong con hố tử thần.

Đó chính là y.

Cơn rùng mình bất thình lình lướt dọc sống lưng Thẩm Trạch Xuyên, y nhớ tới Tề Huệ Liên. Tiên sinh gọi y, nhưng tiếng gọi ấy lại bị tiếng ếch kêu át mất. Trước kia Thẩm Trạch Xuyên không sợ mình quay về hố tử thần Trà Thạch, y vốn chẳng hề sợ nơi này, vậy mà giờ phút này, y lại muốn bỏ chạy.

Có người lại gần Thẩm Trạch Xuyên, y gần như mở mắt ra ngay tức thì.

Tiêu Trì Dã mới cởi một nửa áo giáp, bước rất khẽ, vậy mà Thẩm Trạch Xuyên bỗng thoắt cái tỉnh luôn, giờ đang ngây người cạnh giường, tay vẫn còn nắm chiếc giáp tay.

Hai người nhìn nhau chốc lát.

Tiêu Trì Dã nhận ra điều không ổn, ném luôn chiếc giáp tay lên bàn, vén tay áo hơi ướt mồ hôi lên, đứng cạnh mép giường, dùng tay bưng hai má Thẩm Trạch Xuyên mà hỏi: “Nhìn lén cái gì đấy?”

Thẩm Trạch Xuyên như mới hồi phục.

Tiêu Trì Dã sáp lại gần một chút, ánh mắt sắc bén nhìn Thẩm Trạch Xuyên. Đôi đồng tử của hắn trong căn phòng tối om giống như hai đốm sao, vừa sáng lại vừa thanh tĩnh, khiến cho Thẩm Trạch Xuyên dần tỉnh lại. Tiêu Trì Dã sờ nhẹ vào mái tóc hơi ướt của y, khẽ nói: “Đường xóc gần chết, mau mau bảo Chu Quế sửa đường đi. Hắn đóng thành, ta phải ngồi bên ngoài gọi cả buổi đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên chẳng biết vì sao lại bị bàn tay đang dán vào của Tiêu Trì Dã chọc cười. Y mới tỉnh dậy từ ác mộng, cảnh tượng chính mình phơi thây dưới đáy hố vẫn còn hiển hiện ngay trước mắt, thế mà trong nháy mắt ấy lại quên sạch.

Thẩm Trạch Xuyên khẽ cười, ngờ vực hỏi: “Thế ngươi vào kiểu gì?”

Tiêu Trì Dã hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Trèo vào đấy, Lãng Đào Tuyết Khâm vẫn còn buộc bên ngoài kia kìa.”

===