Thương Tiến Tửu

Chương 143: Che giấu



Người Tiêu Trì Dã vốn đã nóng, lại còn phi ngựa suốt nửa đêm, giờ cả người đang vã mồ hôi. Hắn thu tay về tiếp tục cởi giáp, nhìn Thẩm Trạch Xuyên chống người dậy, hỏi: “Tối ăn chưa? Ta tìm ít đồ lót dạ. Trên đường về gặp ngựa đưa tin, thế là ta cướp luôn, thư ngươi gửi ta đang mang trên người đây này.”

Thẩm Trạch Xuyên toan xuống giường thì chợt khựng lại, ngay sau đó y lại cúi người xuống, cứ thế mà nhìn Tiêu Trì Dã, trong ánh mắt có điểm dụ hoặc, hỏi: “Để đâu rồi?”

Tiêu Trì Dã chỉ tay vào ngực.

Thẩm Trạch Xuyên giơ tay phải ra, làm điệu đòi.

Tiêu Trì Dã để giáp sang bên cạnh rồi đứng dậy chống đầu gối, cứ thế nhìn Thẩm Trạch Xuyên chăm chú, nói: “Muốn đòi sao? Tự lấy đi.”

Thẩm Trạch Xuyên bị Tiêu Trì Dã nhìn đến ngứa ran, y mò đến ngực Tiêu Trì Dã, ngón tay men theo ngực đi xuống, sờ được toàn cơ bắp nhễ nhại mồ hôi của Tiêu Trì Dã. Y như ngây ngô mà nói khẽ: “Trả ta.”

Trên mặt Thẩm Trạch Xuyên vẫn là sự mê man chưa tỉnh hẳn, nhưng tay lại quen tay hay làm mà mò mẫm. Ngón tay lướt qua như có như không, chẳng ngại để Tiêu Trì Dã biết sự mê man ấy chỉ là giả vờ mà thôi.

Tiêu Trì Dã thở rất nhẹ, hắn sợ mình quên khắc chế, trong nháy mắt sẽ ăn tươi nuốt trọn Thẩm Trạch Xuyên. Hắn dường như không mảy may động lòng, chỉ dùng ánh mắt đủ nóng bỏng mà đuổi theo Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên sờ khắp khuôn ngực rắn chắc ấy, từng chuyển động đan xen với hơi thở của Tiêu Trì Dã. Bọn họ cứ một cao một thấp kề sát nhau như thế, trong đôi mắt đầy tình cảm của Thẩm Trạch Xuyên lãng đãng những gợn sóng, thế mà ngoài miệng lại vẫn nói: “Sách An, ta không tìm thấy.”

Tiêu Trì Dã để yên cho ngón tay của Thẩm Trạch Xuyên lần mò, hắn hơi nghiêng đầu ngửi mùi hương trên người Thẩm Trạch Xuyên. Nhưng Thẩm Trạch Xuyên lại thuận thế mà ghé mặt vào, cà nhẹ hắn một cái, sự âu yếm đầy thỏa mãn hấp hé trong khóe mắt bắt lấy trái tim Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã bật ra một tiếng cười lúc mồ hôi rịn ra, vừa ngắn lại vừa dữ. Hắn vòng tay ôm lấy Thẩm Trạch Xuyên, ôm chặt đến mức Thẩm Trạch Xuyên gần như dán vào ngực hắn. Giữa hai người không có khoảng cách, cổ kề bên cổ mà hôn nhau. Thẩm Trạch Xuyên là hôn, nhưng Tiêu Trì Dã là cắn.

Lúc Thẩm Trạch Xuyên bị đè vào chăn, y nhanh chóng duỗi tay ra, vòng bàn tay trái bị thương qua gáy Tiêu Trì Dã. Giường trũng xuống dưới sức nặng. Áo trong của Thẩm Trạch Xuyên xộc xệch, Tiêu Trì Dã ngồi quỳ, cây quạt rơi ra lúc cúi mặt nhìn y.

Thẩm Trạch Xuyên nhặt lên, vừa mới cầm vào tay thì thấy lá thư kia cũng rơi ra theo.

Tiêu Trì Dã toan nhặt thư lên, Thẩm Trạch Xuyên lại nhanh tay lấy cây quạt gạt thư đi, gạt đến mép giường. Ngay sau đó y lật cây quạt lại, chống lên cằm Tiêu Trì Dã, rồi ngẩng đầu hôn lên.

Có vẻ Tiêu Trì Dã không phát hiện ra, lúc hôn bị Thẩm Trạch Xuyên mút đến chộn rộn. Đã lâu rồi cả hai chưa làm, lại còn mới gặp lại, Tiêu Trì Dã theo sự khiêu khích của Thẩm Trạch Xuyên mà xoa y đến độ ửng hồng cả người, sóng tình dạt dào khiến Thẩm Trạch Xuyên không thể ngừng run rẩy.

Thẩm Trạch Xuyên nhắm mắt lại, dùng chút lý trí còn sót mà nghĩ chốc phải vứt cái thư kia xuống dưới gầm giường… Nhưng y còn chưa nghĩ xong đã bị Tiêu Trì Dã lật lại.

Tiêu Trì Dã nắm lấy eo Thẩm Trạch Xuyên, thưởng thức đường cong của lưng, nó tạo thành một độ cong cực kỳ xinh đẹp. Áo trong ướt đẫm mồ hôi của Thẩm Trạch Xuyên nửa xuyên thấu, nhìn từ đằng sau vừa như có thể ngắm không sót một chi tiết nào, lại vừa như lớp sương mù che đi một đám mây.

Thẩm Trạch Xuyên ngoái lại, liếm ướt khóe môi.

Tiêu Trì Dã công thành đoạt đất —— đây đều là của hắn. Khô nóng, ướt át, rên rỉ, ánh mắt, run rẩy, thậm chí là mùi vị tỏa ra theo sự lay động của Thẩm Trạch Xuyên, tất cả đều là của hắn, đều là của Tiêu Trì Dã hắn.

Chỉ nghĩ thế thôi là Tiêu Trì Dã đã sinh ra cảm giác phấn khích vô hạn. Thẩm Trạch Xuyên quá hiểu hắn, mỗi ánh mắt trao cho hắn đều gãi đúng chỗ hiểm. Tiêu Trì Dã dùng tận sức, trong lòng càng yêu thương, lực đạo lại càng đáng sợ.

Muốn xoa nát.

Tiêu Trì Dã cắn tai phải của Thẩm Trạch Xuyên, ngậm viên ngọc châu ở giữa răng.

Thẩm Trạch Xuyên không chịu nổi tư thế này, sâu đến mức mồ hôi nước mắt y ứa ra không ngừng. Nhưng từ đầu đến cuối chẳng hề có chỗ cho y trốn, eo và mắt cá chân giống như đã bị xích lại. Y hơi hao sức, lại còn hơi đau, nhưng cơn đau ấy lại làm cả người y tê dại, chẳng nhớ đến bất cứ ác mộng nào nữa, chỉ có Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã —— Thẩm Trạch Xuyên run lên, mồ hôi nhễ nhại, cất tiếng thì thào lúc cả cơ thể sắp mất kiểm soát: “… Sách An.”

Rõ ràng Tiêu Trì Dã vẫn còn chưa thỏa, lại bị y vừa nhẹ vừa oải mà gọi.

Nửa người Thẩm Trạch Xuyên nằm rạp xuống, y vùi đầu vào tay, không ngừng thở dốc. Người vẫn còn đang hơi run rẩy, nệm chăn dưới người đã ướt nhẹp.

Tiêu Trì Dã cứ để nguyên thế mà cúi xuống ôm Thẩm Trạch Xuyên vào lồng ngực. Người còn không lui ra, theo tư thế đè xuống không lùi mà lại tiến, khiến cho Thẩm Trạch Xuyên rên lên. Tiêu Trì Dã tiện tay đẩy gối nằm ngổn ngang ra, cứ vậy ôm y, nói: “Ôm ngươi ngủ mới ngon.”

Dái tai của Thẩm Trạch Xuyên bị cắn đến đỏ bừng, giờ chỉ hà hơi vào một cái là sẽ tê đau. Y ló ra một bên mặt từ trong cánh tay, mắt vừa đỏ vừa ướt, mấp máy môi bảo Tiêu Trì Dã: Quá ác.

Tiêu Trì Dã hôn y, y không động đậy mà chỉ hít nhẹ một tiếng, cơn đói của hai người đã dịu đi một ít. Thẩm Trạch Xuyên nhận toàn bộ sức nặng của Tiêu Trì Dã, nhưng lại vô cùng thoải mái, như thể chỉ cần Tiêu Trì Dã xuất hiện, lá chắn của y sẽ không gì phá nổi.

Tiêu Trì Dã vuốt ve y, hắn cũng hiểu thế, chỉ vừa ôm Thẩm Trạch Xuyên vào lòng là biết ngay đã gầy đi bao nhiêu. Hắn cọ chóp mũi vào tóc bên tai Thẩm Trạch Xuyên, nói thật trầm: “Ở Trà châu suôn sẻ chứ? Gầy đi nhiều quá.”

Thẩm Trạch Xuyên nghĩ một lát, rồi lắc đầu.

Tiêu Trì Dã nói: “La Mục sao, ông ta nhặng xị với ngươi à?”

Thẩm Trạch Xuyên mím chặt môi, lại tiếp tục lắc đầu.

Tiêu Trì Dã thở ra hơi nóng, làm y nhồn nhột: “Thổ phỉ Trà châu làm loạn sao? Ta điều cấm quân xuống cho ngươi.”

Thẩm Trạch Xuyên hơi híp mắt, nói: “Nhớ ngươi.”

Tiêu Trì Dã còn chưa đáp.

Thẩm Trạch Xuyên đã nói tiếp: “Nằm giường trống, lạnh lắm.”

Tiêu Trì Dã ôm y từ phía sau, nắm hai tay Thẩm Trạch Xuyên, muốn nói gì đó, kết quả liếc cái lại nhìn thấy một thoáng màu trắng. Hắn kéo tay trái đang giấu dưới chăn của Thẩm Trạch Xuyên ra rồi bỗng lật lại, nhìn thấy vải quấn bên trên, sau đó nhìn Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên không nhìn hắn, rúc mặt vào chăn im thin thít.

“Thẩm Lan Chu,” Tiêu Trì Dã bóp cằm y, gằn từng chữ, “ngươi, giấu, giỏi, đấy!”

***

Sáng hôm sau, Kiều Thiên Nhai dắt Lãng Đào Tuyết Khâm đang ở ngoài thành vào, lúc vào đến sân thì thấy Mãnh đang bước lóc cóc tự chơi dưới hiên. Hắn huýt một tiếng với Mãnh, nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử của ngươi đâu rồi?”

Mãnh không thèm để ý đến hắn, tự mình quay lại.

Kiều Thiên Nhai thấy rèm ở chính phòng vén lên hết, nhưng dưới hiên lại không có ai đứng hầu. Bên trong thoáng mát, Thẩm Trạch Xuyên đang cầm một cuốn sách, ngồi che mặt đọc sách sau bàn, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn Tiêu Trì Dã ở phía đối diện.

Tiêu Trì Dã gác đôi chân dài lên, ngả vào ghế, chống tay xoay chiếc nhẫn ban chỉ. Hắn không quay lại, nhưng đã nghe thấy tiếng bước chân của Kiều Thiên Nhai, nói: “Ngươi vào đây.”

Kiều Thiên Nhai thấy bầu không khí sai sai, bèn cúi người vào, cười nói: “Hôm nay trời đẹp lắm, hay là dùng bữa trưa ở trong sân nhé.”

Tiêu Trì Dã không đáp.

Thẩm Trạch Xuyên đảo mắt, ý bảo Kiều Thiên Nhai nói tiếp đi.

Tiêu Trì Dã nói: “Ngươi câm mồm.”

Kiều Thiên Nhai đứng đằng sau, thức thời câm mồm, mặt lộ vẻ thương mà bó tay.

Tiêu Trì Dã xoay đến vết nứt trên chiếc nhẫn ban chỉ, vẫn nhớ chuyện phải làm, bảo tiếp: “Gọi Đinh Đào đến đây.”

Đinh Đào đang đứng ở cổng viện, thấy Kiều Thiên Nhai đi ra dưới hiên vẫy mình thì có hơi lưỡng lự. Cậu lật tay lại, kỳ bùn vừa mới nắm trong tay, vừa xoa xoa kỳ kỳ vừa xê chân đến bậc thềm, chẳng hiểu sao lại thấy hơi sợ, thò đầu vào nói lí nhí: “Tôi đây.”

Tiêu Trì Dã nói: “Vào đây ngay cho ta.”

Đinh Đào nhảy lên bậc thềm, rồi lại đi chậm lại, rón rén bước vào. Cậu thấy Kiều Thiên Nhai đứng yên ở một bên giả vờ làm cái cọc gỗ, lại thấy Thẩm Trạch Xuyên rũ mắt đọc sách, cảm thấy hôm nay sắp sửa ăn đòn rồi.

Tiêu Trì Dã ngoái lại hỏi: “Ếch trong ao ở đâu ra?”

Đinh Đào đan tay sau lưng cúi đầu đáp: “Bắt ở bên ngoài…”

Tiêu Trì Dã nói: “Bắt từ ngoài thành mang về nhà không dễ đâu nhỉ? Xa phết đấy chứ.”

Đinh Đào cắn răng nói: “Cũng, cũng không xa lắm…”

Tiêu Trì Dã cười nhạt: “Không ở nhà cái là ngươi làm loạn ngay, trước khi đi ta đã bảo người làm sạch cái ao kia đi rồi, thế mà quay đi quay lại cái ngươi đã thả ngay ếch vào đấy.”

Đinh Đào bắt để chơi, lẽ ra là định thả trong viện của mình cơ, nhưng trong viện của bọn họ không có ao. Nửa tháng trước Thẩm Trạch Xuyên lại không có nhà, cậu với Lịch Hùng bắt một đàn thả vào, kết quả chỉ mấy ngày là quên mất tiêu, ai mà biết chủ tử lại về chứ!

Đinh Đào vừa nghĩ thôi xong rồi, vừa liếc trộm Thẩm Trạch Xuyên.

Tiêu Trì Dã nói: “Liếc ai đấy?”

Đinh Đào lập tức thu mắt về, cúi gằm mặt nghe răn như con chim cút.

“Đi đi,” Tiêu Trì Dã nói tiếp, “trước giờ Dậu hôm nay, ngươi mang toàn bộ đi, nếu tối nay ta mà còn nghe thấy tiếng ếch kêu nữa, ta sẽ cho người vứt hết vào phòng ngươi.”

Đinh Đào nào dám không nghe lời, bèn gật đầu lia lịa rồi nhảy lên chạy béng mất. Vọt ra khỏi phòng, vừa chạy dưới hành lang vừa hô: “Đại Hùng——” tiếng này vừa dứt, cậu mới nhận ra suýt lỡ mồm mà che miệng lại, xì xào cực khẽ, “bắt ếch đi nhá!”

Thẩm Trạch Xuyên đổi tư thế, đỡ cuốn sách.

Tiêu Trì Dã nhìn y, nhưng miệng bảo Kiều Thiên Nhai: “Ở Trà châu đã có chuyện gì? Chủ tử của ngươi không nói rõ thì ngươi nói đi.”

Kiều Thiên Nhai giật mấy sợi tóc, lúc này lại thấy ghen tị với Phí Thịnh vẫn còn đang ở Trà châu. Tối qua hắn ngủ ngon, dạo này chỉ hơi lếch thếch một tí thôi, râu ria còn chưa kịp cạo, ngay tức thì đứng trong nắng mai khai báo toàn bộ một cách súc tích.

Trận ốm Kiều Thiên Nhai cũng không giấu, chuyện ấy nếu mà Tiêu Trì Dã không về, hắn sẽ không nói vì Thẩm Trạch Xuyên đã dặn vậy, nhưng Tiêu Trì Dã lại về, nên Kiều Thiên Nhai mượn cơ hội ấy để nhắc nhở Tiêu Trì Dã luôn.

Kiều Thiên Nhai nói xong, không đợi bọn họ phân phó mà tự mình nói luôn: “Việc ở bên Chu phủ tối qua vẫn chưa bàn xong, nếu hôm nay chủ tử không ra ngoài thì tôi đi đây nhé.”

Vừa dứt lời lỉnh luôn qua rèm, nhanh chẳng kém ai.

Tối qua Thẩm Trạch Xuyên không ngủ bao lâu, giờ vừa đọc sách vừa buồn ngủ. Mắt y liếc tới mặt Tiêu Trì Dã, thấy Tiêu Trì Dã đang nhìn mình thì chớp mắt một cái, như thể giờ mới nhận ra, lại còn giả vờ rất giống.

Tiêu Trì Dã im lặng.

Thẩm Trạch Xuyên nới lỏng ngón tay, ló mặt ra, nói: “A Dã, ta đói quá.”

Tiêu Trì Dã gấp lá thư vừa mở lại, nhét vào nguyên vẹn.

Thẩm Trạch Xuyên mò chân tới, dẫm lên mũi giày Tiêu Trì Dã. Y đặt sách xuống, nằm nhoài ra bàn, mũi chân cọ dọc bắp chân Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã nhìn y chằm chằm, xê chân ra nói không thương tình: “Ngươi đã đâm nát tim gan phèo phổi của ta rồi, không cứu được nữa, Thẩm Lan Chu, ta chết rồi.”

===

Tối nay mới ra ngoài ăn Trung Thu ʅ(◞‿◟)ʃ Bìa KTT mới đẹp quá trời không hổ là Dục đại thần TTT số 1 lòng em, hóng mùa 2 (//∇//)