Thương Tiến Tửu

Chương 145: Ăn mày



Mấy hôm sau, quân phòng vệ Từ châu áp tải xe lương đến Trà châu, Phí Thịnh quay về, báo cáo tường tận tình hình Trà châu cho Thẩm Trạch Xuyên nghe, đồng thời nộp cả thính ký về giá cả ở hai châu Hòe, Phàn. Không chỉ có thế, cả lai lịch của Lôi Thường Minh, Lôi Kinh Chập hắn cũng điều tra kỹ càng.

Lôi Thường Minh là người Trà châu, xuất thân làm bảo tiêu, đây là những thông tin bề nổi mọi người đều biết về gã. Phí Thịnh đi dò hỏi ở khắp chốn, có cửa hàng ở Quyết Tây trợ giúp, lại dựa vào cả tiết lộ của các bô lão ở Trà châu, Lôi Thường Minh tham gia vào nghề mua bán da thịt năm Vĩnh Nghi. Lúc đó kỹ viện bắt đầu mọc lên ở hai châu Đôn, Đoan, xuất hiện các danh kỹ như Bạch Trà mẹ của Thẩm Trạch Xuyên ở Trung Bác, bởi vậy Lôi Thường Minh hay đến Đăng châu, lừa gạt con gái nhà lành bán qua hai châu Đôn, Đoan làm kỹ tử. Sau đó Thẩm Vệ cưỡng chế thanh lâu dọc bờ sông Trà Thạch đóng cửa ngừng kinh doanh, khiến cho việc làm ăn ở Đoan châu tụt dốc thê thảm, Lôi Thường Minh lại không có quan hệ ở cửa khẩu Đoan châu, cho nên đành phải tìm một đường khác.

Lôi Thường Minh đã lăn lộn đến tận lúc ấy, lại phải quay về nghiệp cũ, bởi vậy bèn mượn danh Chu thị, kết giao với quan viên Trung Bác ở khắp nơi. Chính trong quá trình kết giao ấy, hắn phát hiện ra những người này rất sợ Đô sát viện đi kiểm tra sau mùa xuân hàng năm. Ngự sử có quyền tố cáo, đánh giá cho các quan viên bị tố cáo nhất định sẽ bị ảnh hưởng, đây là đại sự có liên quan đến việc thăng chức thuyên chuyển, bởi vậy bọn họ không dám tùy ý đi thanh lâu chơi.

Lôi Thường Minh nổi tâm tư, gã mở một “Danh thư đường” ở Phàn châu, bề ngoài là thi hội trà quán, bên trong thì nhét các nữ nhân nhà lành vơ vét được vào trong đó, coi như các kỹ tử ngầm để hối lộ các quan viên. Nhưng việc này chưa làm được bao lâu thì đã đổ bể dưới tay Thẩm Vệ.

Phí Thịnh ghi đến đó thì đặc biệt đánh dấu vào bên cạnh.

Thẩm Vệ cũng có tai mắt ở các châu, sau khi cưới Bạch Trà, lão chèn ép rất gay gắt việc kinh doanh của các thanh lâu. Danh thư đường của Lôi Thường Minh mở chưa đến một năm đã bị Thẩm Vệ cho sập tiệm nhanh như cắt. Theo luật thì lừa bán con gái nhà lành phải chịu hình, để trốn xử phạt, Lôi Thường Minh đã sai thuộc hạ giả danh, sau đó vội vội vàng vàng chạy đến Đôn châu, đưa vàng thật bạc trắng cho Thẩm Vệ, bỏ ra bao nhiêu tiền mới thoát được.

Sau vụ này, Lôi Thường Minh lại một lần nữa bắt đầu ăn không chờ chết. Vợ con gã đã chết cả, nhưng hồi đó gã không cưới vợ bé, lúc vẫn còn buôn gái nhà lành gã có sở thích nuôi trẻ con rồi, chẳng qua gã ra tay ác quá nên chẳng ai còn sống. Cuối năm Vĩnh Nghi, vì kế sinh nhai, Lôi Thường Minh đi làm bảo tiêu cho Nhan thị Hà châu, lọt vào mắt xanh của Nhan thị, kể từ đó mới chân chính bắt đầu một bước lên mây.

Trong phần ký này không nhắc đến ngọc châu hay khuyên tai, Thẩm Trạch Xuyên đóng cuốn tập lại, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Quái lạ, trẻ con có thể đeo khuyên tai không giàu thì cũng phải sang, cho dù Lôi Thường Minh có dám lừa bán dân lành Trung Bác, gã cũng không dám động vào con cháu thế gia của tám thành Khuất đô chứ.”

“Chủ tử đoán đúng rồi, chuyện này tôi cũng đi dò hỏi, nhưng không có chứng cớ nên mới không viết vào, mà phải báo trực tiếp với người.” Phí Thịnh đứng cạnh bàn, quay mặt lại nhìn Lịch Hùng đang ở trong sân, nói, “Tôi có nói chuyện một chút với thằng bé kia, cũng đoán được đại khái. Năm Vĩnh Nghi Lôi Thường Minh cứu công tử Nhan Hà Như của Nhan thị, đứa bé đó có đeo khuyên tai, lại còn rất xinh xẻo, nghe bảo là phấn điêu ngọc trác, rất được Nhan thị cưng chiều. Lôi Thường Minh mang Nhan tiểu công tử về, ây dà, cái tên đó ấy, chủ tử cũng gặp gã rồi đấy, là một tên súc sinh thứ thiệt, gã thật sự đã nổi tâm tư với Nhan tiểu công tử.”

Thẩm Trạch Xuyên đóng quạt lại.

Phí Thịnh nói tiếp: “Nhưng gã không dám, đúng lúc đó Thiệu thị của bộ Binh bị hạ ngục, tất cả con trai nối dõi của Thiệu gia đều bị sao trảm*. Để bảo vệ huyết mạch, lão thái quân của Thiệu thị đã cho đứa cháu đích tôn còn sót lại của nhà mình giả gái. Đứa cháu này bị lưu đày đến Trung Bác, vừa vặn rơi vào đúng tay Lôi Thường Minh.”

(*Chém đầu và tịch thu tài sản.)

Phí Thịnh nói đến đó thì Kiều Thiên Nhai úp sách lên mặt nãy giờ bỗng ngồi dậy, hắn nói: “Thiệu thị? Thiệu thị trong bộ Binh năm Vĩnh Nghi á? Thị lang bộ Binh Thiệu Thành Bích!”

Phí Thịnh vỗ tay bép cái: “A, đúng là nhà đó đó, ngươi biết sao?”

Kiều Thiên Nhai chỉ đứng lên giây lát, hắn hơi ngỡ ngàng, nói: “Tất nhiên là ta biết rồi… Chủ tử, trước đây tôi cũng đã từng nói, tôi là con trai của Kiều thị bộ Binh, Thiệu Thành Bích và cha tôi là bạn tri kỷ. Không chỉ có thế, Thiệu Thành Bích là quan viên do một tay Thái phó đề bạt lên, nhưng ông ta không giỏi xã giao, cho nên mới không hay qua lại với Thái phó. Sau đó ông ta lấy chị gái của Thượng thư bộ Binh Trần Trân hiện tại, bởi vậy trong án Đông cung mới may mắn thoát nạn, không bị Thái hậu đuổi giết đến cùng.”

Phí Thịnh gật đầu: “Đúng là thế, nhưng Thiệu Thành Bích cũng không lấy lòng hai đảng Hoa, Phan, Hoa Tư Khiêm muốn hạ bệ ông ta, cho nên cuối năm Vĩnh Nghi đã dùng chức quyền cho Kỷ Lôi dẫn Cẩm y vệ mưu hại ông ta thành người tham gia vào án Đông cung mưu phản, tịch thu tài sản của nhà ông ta.”

Thẩm Trạch Xuyên hiểu ngay, Lôi Thường Minh không dám đụng vào Nhan Hà Như, bèn lấy cháu đích tôn của Thiệu thị để thế chỗ.

Phí Thịnh nói tiếp: “Mặc dù cháu của Thiệu thị lớn tuổi hơn Nhan Hà Như, nhưng lúc đó cũng chỉ tám chín tuổi là cùng, cũng là cháu đích tôn yêu kiều cưng nựng. Trước lúc lâm chung, Thiệu lão thái quân cầu xin bạn cũ ở khắp chốn mới đưa được nó ra khỏi Khuất đô, nào ngờ vừa đến Trung Bác, nó đã bị Lôi Thường Minh làm nhục. Lôi Thường Minh ra tay cực kỳ ác, một là bởi trước khi làm gã thích uống rượu, không biết nặng nhẹ, hai là bởi gã muốn cắt đứt hậu hoạn, người chết rồi thì đem đi chôn là xong. Chuyện này lại để Thái Vực nghe được, sau đó Lôi Thường Minh xảy ra xích mích với Nhan thị, tôi đoán cũng là bởi vì chuyện này đây.”

Đây là việc đầu tiên Phí Thịnh làm cho Thẩm Trạch Xuyên, đương nhiên hắn phải làm tử tế. Sau đó Phí Thịnh báo cáo cụ thể tình hình Trà châu, trong lúc nghe, Thẩm Trạch Xuyên liếc nhìn Kiều Thiên Nhai.

Đầu Kiều Thiên Nhai đang không ở đây.

Đợi đến sau khi Phí Thịnh lui ra rồi, tranh thủ rảnh rỗi lúc thay ca, hắn trò chuyện đôi câu với Kiều Thiên Nhai.

“Đừng hỏi ta nữa,” Phí Thịnh kỳ tay, lau sạch cả kẽ ngón tay, “việc liên quan đến cháu của Thiệu thị, ta nghe từ thổ phỉ Trà châu cả mà. Ngươi cũng biết đấy, hắn không quan trọng như Nhan Hà Như, lúc đó ai mà còn nhớ hắn sống chết thế nào đâu? Đã rơi vào tay Lôi Thường Minh thì mười người tám chín người phải chết, kể cả có không chết đi chăng nữa…” lòng Phí Thịnh phức tạp mà thở dài, “cũng chẳng có nổi ý chí mà sống tiếp.”

Kiều Thiên Nhai làm bộ thản nhiên, chỉ nói: “Ta hỏi ngươi chắc? Ta có định hỏi đâu.”

Phí Thịnh khinh khỉnh nhìn hắn, ngón tay vẽ một đường khoảng cách giữa hai người, nói: “Ngươi biết không, ngươi mà lại gần thì quá nửa là muốn hỏi chuyện. Chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi, nếu ngươi mà thấy bứt rứt ấy, thì cứ coi như hắn còn sống đi.”

“Không có ‘coi như’,” Kiều Thiên Nhai bước mấy bước xuống thềm, giơ tay đan vào nhau sau gáy, khẽ nheo mắt nhìn ánh nắng, nói tỉnh bơ, “chết rồi là chết rồi, nằm dưới đấy mát hơn nhiều.”

***

Mấy ngày nữa là hết tháng Bảy, xe lương của Từ châu đi ra, xe bạc đi về. Thấy sắp sang thu, Chu Quế lo lương của Hòe châu bị nơi khác mua, giờ bọn họ lại đang có tiền, Chu Quế bèn bàn bạc với phụ tá, việc buôn bán với Hòe châu cũng phải mau chốt cho ổn thỏa.

Thẩm Trạch Xuyên đến thư phòng nghị sự, sau khi nghe xong thì chỉ hỏi: “Thành Phong tiên sinh thấy sao?”

Khổng Lĩnh hơi ngập ngừng, nói: “Tối qua ta cũng đã bảo với đại nhân rồi, bây giờ mà đi Hòe châu thì vội quá, ta không tán thành.”

Chu Quế ngồi bên dưới Thẩm Trạch Xuyên gật đầu, nói: “Đêm qua bọn ta trao đổi chi tiết, đúng là Thành Phong có nói vậy. Nhưng đồng tri, năm nay Quyết Tây có địa phương gặp thiên tai, bố chính sứ Giang Thanh Sơn lại bị thuyên chuyển, các địa phương thiếu lương tất nhiên sẽ đi mua ở các châu khác. Hòe châu gần Khuất đô, lại sắp đến vụ mùa thu, ta sợ Quyết Tây đã bàn xong xuôi chuyện buôn bán trước cả chúng ta rồi ấy.”

Mối lo của Chu Quế không phải là không có cơ sở, kho lương để dành ra của Từ châu là để đề phòng lúc cần, bây giờ dù có bạc nhưng trong lòng bọn họ cũng không dám ăn chắc.

Mấy ngày gần đây Thẩm Trạch Xuyên cũng đang định đi Hòe châu một chuyến, nhưng y do dự, không phải chỉ vì cái này, mà còn vì công văn thuyên chuyển của Khuất đô cho Giang Thành Sơn mãi vẫn chưa ban xuống. Cho dù người này về lại Quyết Tây hay là được điều đi nơi khác, ít nhiều đều sẽ ảnh hưởng đến mua bán lương thực của Từ châu. Nếu Giang Thanh Sơn mà bị điều đến Hòe châu, bàn kinh doanh với Hòe châu lúc này rất có thể sẽ bị hủy bỏ.

Thẩm Trạch Xuyên vướng chỗ khó này, chỉ nói: “Tiên sinh với đại nhân lo cũng là hợp lý, mấy ngày nay ta cũng đang suy nghĩ chuyện Hòe châu đây. Theo như kế hoạch chúng ta vạch ra ban đầu, tất nhiên càng nhanh sẽ càng tốt, nhưng trông tình hình hiện tại thì, tránh con mắt của Khuất đô thế nào cũng là cả một vấn đề đây.”

Khổng Lĩnh bên cạnh nói: “Chưa kể xe bạc của chúng ta muốn mượn đường của Ly Bắc, việc này còn phải thương lượng với thế tử nữa. Nhưng mà chắc thế tử sẽ không ngăn cản đâu, chúng ta mượn mã đạo của thiết kỵ Ly Bắc, lấy lương thực ra bù, Ly Bắc hiện giờ đương nhiên sẽ đồng ý. Ta chỉ lo một chuyện thôi, đó là qua Lạc Hà quan kiểu gì? Phòng vệ ở Lạc Hà quan vẫn còn thuộc quản lý của Khuất đô, bọn họ không thiếu lương cũng chẳng thiếu bạc. Ly Bắc còn có thể dùng tình nghĩa với bọn họ, nhưng Từ châu thì sao?”

Theo quan hệ của Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã, nếu coi là thật thì Thẩm Trạch Xuyên cũng có thể dùng tình nghĩa với Lạc Hà quan. Nhưng việc ấy phải dựa trên cơ sở Tiêu Phương Húc và Tiêu Ký Minh chịu thừa nhận Thẩm Trạch Xuyên, nếu không chỉ bằng Tiêu Trì Dã, xin lỗi, nhưng mặt mũi của nhị công tử bây giờ còn chưa lớn đến thế đâu.

Khổng Lĩnh nói đến chuyện này, cũng là khéo léo tỏ ý bọn họ không thân với Ly Bắc đến vậy, mượn đường thì phải tính sổ, sau này nếu mà mượn binh, cũng sẽ không dễ dàng như thế. Ban đầu bọn họ đều tưởng Tiêu Trì Dã về là để thay cha anh kiến công lập nghiệp, nhưng nhìn tình hình bây giờ, Tiêu Trì Dã còn thấp hơn cả chủ tướng chiến địa. Không phải bảo quân nhu không quan trọng, mà là về danh vọng và uy tín thì căn bản không thể bì được.

Bọn họ bàn bạc trong thư phòng đến tận xế chiều mà vẫn không chốt được gì.

Lúc Thẩm Trạch Xuyên về nhà, thấy Đinh Đào và Lịch Hùng đang chờ ở cổng.

Đinh Đào không quay về Ly Bắc, trực luân phiên thì lại không tính cậu, cho nên cả ngày chỉ luyện quyền với Lịch Hùng và Kỷ Cương, buổi sáng đánh quyền, buổi chiều không có chuyện để làm, cả hai đứa đi quậy phá khắp nơi, tháng Bảy chơi như điên. Bây giờ Đinh Đào không còn chán nữa, đến cả Thần Dương với Cốt Tân cũng đã quên tiệt rồi, buổi tối ăn kẹo không ai quản, đến lúc đau răng mới bị Kiều Thiên Nhai dạy dỗ một trận.

“Công tử, hôm nay trong thành có nhiều ăn mày đến lắm.” Đinh Đào đi theo Thẩm Trạch Xuyên, nói, “Ai cũng gầy nhẳng mặt bủng da vàng, bảo là đến từ thành Đan. Sáng nay Dư đại nhân ra ngoài mua bánh bao, thế mà bọn họ còn đánh nhau để tranh bánh bao đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên dừng lại, thấy trời còn sáng, bèn bảo Kiều Thiên Nhai: “Đi xem chút đi.”

Từ châu mới bắt đầu chỉnh lại sách tịch, lưu dân đến thì phải báo họ tên quê quán cho nha môn trong châu phủ, đề phòng giặc cỏ trà trộn vào trong thành. Việc này đã có người lo, nhưng Thẩm Trạch Xuyên đặc biệt đến xem, là bởi Đinh Đào nhắc đến thành Đan.

Lúc bọn họ đến, Dư Tiểu Tái đang phát bánh bao. Phí Thịnh và Kiều Thiên Nhai tiến đến phụ giúp, Dư Tiểu Tái cảm ơn liên tục.

“Do Kính,” Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng nói, “dẫn họ đến nha môn châu phủ đi, khắc có người phát bánh bao với cháo, không cần phải tự bỏ tiền đâu.”

Dư Tiểu Tái cuốc bộ đến Từ châu, trên người chẳng có bao nhiêu tiền. Giờ hắn không có chức quan, cũng không chịu làm phụ tá của Chu Quế, ở trong trạch của Thẩm Trạch Xuyên, do Thẩm Trạch Xuyên nuôi. Nhưng hắn rất tiết kiệm, bình thường hay vẽ một ít tranh chữ cho người ta, dạo này để dành được một chút bạc, hôm nay lại đổi thành bánh bao cho người ta hết cả rồi.

Dư Tiểu Tái nói: “Nha môn chỉ phát theo khẩu phần nhất định, hàng ngày lại nhiều đến vậy, đến muộn toàn là già yếu bệnh góa, đói đến đáng thương. Tiền tài là vật ngoài thân, vật ngoài thân.”

Thẩm Trạch Xuyên thấy lưu dân không hề ít thì cũng sinh nghi. Thành Đan là một trong tám thành của Khuất đô, năm nay không gặp thiên tai, lại còn cung cấp vật tư cho tám đại doanh của Hàn Cận, lúc cấm quân đi ngang qua cũng đủ ăn một bữa, sao tự dưng lại xuất hiện nhiều lưu dân thế này?

Kiều Thiên Nhai đang phát từng cái bánh bao một, chợt nghe thấy tiếng nhốn nháo ở đằng sau.

Thẩm Trạch Xuyên đảo mắt, thấy mấy tên côn đồ đang xúm lại làm ầm lên ở một chỗ, muốn lôi con lừa của một người đi. Phí Thịnh thấy mặt Thẩm Trạch Xuyên không biểu tình, bèn lập tức túm bánh bao lại, vẫy tay ra hiệu cho Cẩm y vệ tới lôi người ra, quát: “Làm cái gì đấy? Ầm ĩ cả chỗ này lên rồi đây này!”

Một tên trong đó bị Cẩm y vệ lôi xềnh xệch trên mặt đất, bèn cuống cuồng nói: “Quan gia, đây không phải do bọn tôi làm đâu! Mấy người này bảo muốn bán lừa, tiền tôi cũng đưa rồi, bây giờ lại không chịu cho tôi, ngài xem đây không phải là đang lừa tiền sao?!”

Phí Thịnh nghe thấy thế thì quay ngoắt lại, nhìn xuống nói: “Các ngươi đến Từ châu lừa bịp mà cũng không hỏi xem ai làm chủ ở đây hả? Trả lừa cho người ta ngay!”

Mấy tên bù xù bẩn thỉu co rúm lại, đưa dây cho Phí Thịnh. Con lừa bị kéo mà hí ong cả tai, có một cái tay bị bọn chúng đè ra đằng sau, chới với vỗ vào mặt đất, thều thào đứt quãng: “Lừa của ta…”

Tai Phí Thịnh thính, nhưng hắn không muốn rước thêm phiền toái nữa, bèn giả vờ không nghe thấy. Bàn tay kia bị tên côn đồ dẫm đau tê tái, siết lại thành nắm đấm đập đập mấy cái xuống mặt đất. Nhưng chẳng biết bị ai kéo, bàn tay kia thoắt cái biến mất.

Phí Thịnh đưa con lừa ra, giày bỗng hơi nằng nặng, hắn cúi đầu nhìn, là một con mèo con màu xám bẩn hui hủi. Phí Thịnh cúi xuống nhấc lên, gọi: “Quả Đào, cho ngươi con mèo con chơi——”

Phí Thịnh còn chưa dứt lời, cái tay kia lại thò ra, chỉ lộ mỗi đầu ngón tay, cào đến mức khắp kẽ ngón tay bê bết bùn máu.

“Mèo của… của ta!”

Người này lổm ngổm bò tới, cà trán vào mặt đất. Đám côn đồ ở đằng sau thấy Phí Thịnh quay lại, bèn vội vàng lôi mắt cá chân của y lại để giấu đi.

Phí Thịnh phát hiện chân người này có vấn đề, không biết có phải bị đánh gãy không.

===

Gặp Nguyên Trác rồi.