Thương Tiến Tửu

Chương 148: Thắng thua



Giờ Dần canh Ba, Kiều Thiên Nhai vén rèm lên.

Diêu Ôn Ngọc đang nói mớ, hai chân đau khiến y đổ mồ hôi ngay cả khi đang ngủ. Chăn nệm trên giường không dày, Từ châu chưa vào mùa mưa, cửa sổ mở, rèm trúc đung đưa theo gió. Diêu Ôn Ngọc nằm trong gió, giống như đang gối lên mưa xuân.

Mấy tháng trước, sóng gió của Thái học đánh ập vào quan viên hàn môn trong triều, Khổng Tưu, Sầm Dũ đứng mũi chịu sào, Diêu Ôn Ngọc cũng không thể thoát nạn. Sau cơn sóng gió ấy, Diêu Ôn Ngọc nhận được sự che chở của Khổng Tưu, rất ít khi lộ mặt ở Khuất đô, hàng ngày chỉ ở trên núi Bồ Đề bầu bạn với Hải Lương Nghi, cho đến khi xe ngựa bị tập kích.

Ngày ấy Diêu Ôn Ngọc gặp Tiết Tu Trác.

***

Tiết Tu Trác và Diêu Ôn Ngọc là bạn cùng trường, trước Hải Lương Nghi, hai người đã cùng đọc một cuốn sách tại học đường của tiên sinh Xương Tông. Hải Lương Nghi để ý đến Diêu Ôn Ngọc, ban đầu là vì Diêu lão thái gia, lúc đó Tiết Tu Trác đã ba lần đệ danh thiếp, nhưng đều không được Hải Lương Nghi nhận.

Diêu Ôn Ngọc thường nghe thấy Hề Hồng Hiên nhắc đến Tiết Tu Trác, là bởi năm xưa ở Tiết phủ Tiết Tu Trác rất nghèo túng. Sau khi Tiết phụ chết, các phòng Tiết gia đấu đá loạn xạ để tranh giành ruộng đất vườn trạch, tai tiếng đến mức tất cả mọi người ở Khuất đô đều biết, khiến cho thế gia rất khinh thường. Con vợ cả Tiết Tu Dịch hoc đòi văn vẻ, chẳng biết một chữ bẻ đôi về đồ cổ, thế mà suốt ngày để người ta lừa mất bao nhiêu bạc, chưa đến vài năm, Tiết gia đã thua sạch, dòng thứ Tiết thị dần dần xa cách bổn gia, không cả thèm mượn danh để chia tài sản. Tiết Tu Dịch cả ngày chỉ lêu lổng, muốn vào hàn lâm, bèn biếu Hoa Tư khiêm đang là học sĩ hàn lâm và nguyên phụ nội các lúc ấy rất nhiều quà, rặt một bộ dạng liếm gót người ta, đến cả Hách Liêm hầu Phí thị nhìn cũng ngứa mắt.

Ai cũng tưởng Tiết thị xong rồi, đúng lúc ấy Tiết Tu Trác lại xuất đầu, hắn được chọn vào hàn lâm hoàn toàn thông qua khảo thí. Lúc đó Hải Lương Nghi chấm bài, sách luận của Tiết Tu Trác tương đối xuất sắc, nổi danh trên bảng tuyệt đối không phải nhờ mánh khóe. Diêu Ôn Ngọc đã đọc qua tất cả sách luận của Tiết Tu Trác, lúc mới vào hàn lâm Tiết Tu Trác bừng bừng chí khí, thậm chí có thể thấy cả bóng dáng của Tề Huệ Liên, rất nhiều những tấu chương của hắn đều nói về phân bổ lại ruộng đất ở địa phương, đây là việc mà năm đó Tề Huệ Liên còn bỏ dở. Lấy tám thành Khuất đô làm ví dụ, thế gia bí mật chiếm đoạt ruộng của dân, mượn đó để loại bỏ thuế ruộng vạn khoảnh, đây là chuyện mà bộ Hộ không tra được dưới sự kiểm soát của Ngụy Hoài Cổ.

Nhưng Tiết Tu Trác lại không gặp được Thái tử Đông cung bảo hộ hắn, tấu chương của hắn không chỉ đắc tội Hoa Tư Khiêm, mà còn đắc tội triều thần thế gia lúc ấy, thậm chí đắc tội cả Phan Như Quý. Những kẻ đó về sau cũng có dính dáng đủ kiểu với án Trung Bác binh bại, ngay vào thời kỳ cuối của năm Vĩnh Nghi bọn họ đã kết thành đồng minh, đến cả Hách Liêm hầu Phí thị trông như đứng ngoài lề cũng có hành động chiếm đoạt ruộng của dân ở thành Đan. Tiết Tu Trác giống như con thỏ con rơi vào tầng tầng bao vây, làm dậy nên ngàn lớp sóng trên triều đường, công kích nhanh mãnh như thế, Hoa Tư Khiêm bèn lấy Tiết Tu Trác làm cái cớ để ra sức đả kích Hải Lương Nghi đã cất nhắc hắn, và cả các quan viên hàn môn mà Hải Lương Nghi đại diện.

Giai đoạn ấy gian nan vô cùng, Diêu Ôn Ngọc chu du bên ngoài cũng nghe được tin. Quan viên rớt đài lúc ấy có Khổng Tưu, gián tiếp chịu trận còn có cả quan nhỏ hết thời như Lương Thôi Sơn. Hải Lương Nghi tránh được mũi nhọn của Hoa Tư Khiêm, lui xuống đảm nhiệm vị trí thứ phụ cuối cùng của nội các, giảm số lần tham gia nghị sự trên triều, hàn môn lại một lần nữa bước vào thời kỳ ở ẩn. Tiền đồ của Tiết Tu Trác bị hạn chế, bị Hoa Tư Khiêm công khai chỉ trích, hắn mới vào triều, vị trí ở hàn lâm thậm chí còn chưa vững, đã bị giáng xuống thành bút tử sửa chữa quốc sử.

Nhưng lần đó Hải Lương Nghi thoái lui không phải vì sợ, mà là vì hàn môn đã đang chuẩn bị để bắt đầu phản công. Từ lâu Hải Lương Nghi đã có băn khoăn về vấn đề quốc khố, bọn họ không chọn cách ra đòn từ Khuất đô, mà là bắt đầu điều tra từ sổ sách của địa phương. Người mà Hải Lương Nghi lựa chọn khi ấy chính là Tiết Tu Trác, Tiết Tu Trác có thể nhậm chức Đô cấp sự trung khoa hộ hoàn toàn là nhờ Hải Lương Nghi bày kế, mà Tiết Tu Trác cũng không hề để Hải Lương Nghi phải thất vọng, sau lần công kích ấy, hắn trở nên vừa cẩn trọng lại vừa lão luyện.

Tiết Tu Trác chờ đợi ở vị trí Đô cấp sự trung khoa hộ suốt tám năm, dựa theo đánh giá đô sát trong khoảng thời gian ấy, lẽ ra hắn phải thăng từ lâu rồi. Nhưng Hải Lương Nghi lại đè hắn xuống, giữ hắn bên dưới để rèn giũa. Diêu Ôn Ngọc cảm thấy người này sinh ra là để làm quan, bởi vì hắn quá hiểu ý của Hải Lương Nghi, không những không oán trách, mà còn làm vô cùng chu đáo. Tình hình chính trị ở Quyết tây và địa phương tám thành Khuất đô, hắn thuộc nằm lòng tất cả, kho lương của Quyết Tây có thể khôi phục, công của Giang Thanh Sơn là lớn nhất, nhưng không thể không kể đến công của Tiết Tu Trác.

Giang Thanh Sơn không sùng bái Diêu Ôn Ngọc, thậm chí còn không đọc văn chương của Diêu Ôn Ngọc, bởi vì bọn họ là phái thực dụng. Đối với loại quan viên như bọn họ, dù Diêu Ôn Ngọc có thật sự là một thiên tài, cũng không thể quan trọng bằng Tiết Tu Trác.

Tiêu Trì Dã đã từng nói, so với Diêu Ôn Ngọc, Tiết Tu Trác còn giống học sinh của Hải Lương Nghi hơn. Bởi vì hắn hoàn thành tâm nguyện của Hải Lương Nghi và quan viên hàn môn, trong biến cố động trời ở trường săn Nam Lâm, ép Hoa Tư Khiêm làm phản, không để những năm hao tâm tổn khí của hàn môn phải uổng phí. Hàm Đức đế bệnh mất, Thái hậu bị buộc lui về phía sau, hai đảng Hoa, Phan sụp đổ theo, bọn họ chào đón một vị hoàng đế trẻ trung khỏe mạnh mới.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Lý Kiến Hằng không có khả năng làm hoàng đế.

Trước khi Hải Lương Nghi chết, Diêu Ôn Ngọc không có ác cảm với Tiết Tu Trác. Trong mắt Diêu Ôn Ngọc hắn là một người có vị trí rất đặc thù, tưởng như đã vứt bỏ thế gia, lại có thể đạt được sự ủng hộ trọn phần của chúng Hề Hồng Hiên. Dường như hắn đang đứng trên một đường kẻ nào đó, đội ngũ cả hai bên đều là quân cờ, bao gồm cả chính hắn.

***

Trời đang mưa lúc Diêu Ôn Ngọc gặp Tiết Tu Trác trên núi Bồ Đề, bọn họ ngồi xuống trong chiếc đình lợp cỏ, chơi một ván cờ. Trong lúc chơi không nói chuyện, thậm chí còn không nhìn nhau. Ván cờ kéo dài mấy canh giờ, cuối cùng lấy hòa bỏ qua.

Lúc sắp đi Tiết Tu Trác mở ô ra, hắn quay đầu lại, hỏi Diêu Ôn Ngọc: “Kỳ thi Hội năm sau, ngươi có đi không?”

Diêu Ôn Ngọc nhặt từng quân cờ, đáp: “Nếu trên triều đình đã có Tiết Diên Thanh ngươi, sao còn cần Diêu Nguyên Trác ta nữa.”

Hai người một ngồi một đứng, nghe tiếng mưa gió bên ngoài đình lớn dần. Gió thổi lay tay áo Diêu Ôn Ngọc, một tay y bê hộp cờ, ngọc châu va chạm, trông tựa một tiên nhân nhàn rỗi, dường như chỉ chớp mắt một cái sẽ đạp gió đi mất. Lúc nói chuyện, bùn nhảy nhót theo cơn mưa, bắn lên tấm áo xanh của Diêu Ôn Ngọc, làm ướt vạt tay áo bồng bềnh ấy, khiến y hóa thành người phàm mắt thịt.

Tiết Tu Trác nhìn vệt bùn kia, nói: “Lúc thầy bệnh nặng, Khổng Tưu đã từng đến cửa thăm. Ngươi bày mưu cho hắn ở trong đường, nhưng lại không tính đến Hàn Thừa.” Hắn dời ánh mắt, nhìn vào mặt Diêu Ôn Ngọc, tựa như đang nhìn thẳng vào người này lại từ đầu, “Vào giây phút ấy ta nhận ra, Diêu Ôn Ngọc cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Quân cờ giữa ngón tay Diêu Ôn Ngọc rơi “cộp” vào hộp, y nói: “Ngươi nói đúng, Diêu Ôn Ngọc cũng chỉ đến thế mà thôi.”

“Một năm trước thầy tưởng là có cơ hội, có sự tín nhiệm của Thiên Sâm đế, hàn môn có thể xuất lực, nhưng cuối cùng đó hết thảy chỉ là mộng tưởng hão huyền của người.” Tiết Tu Trác nói bình thản, “Hai phái tranh đấu suốt mấy năm, thế mà lại chẳng giải quyết được bao nhiêu vấn đề. Hai mươi năm trước Tề Huệ Liên đề nghị đo đạc ruộng đất ở địa phương, áp chế sự chiếm đoạt của thế gia, khôi phục nguồn thu thuế ruộng bình thường của địa phương, việc này cho đến bây giờ vẫn chưa làm được. Thầy lấy ổn hòa để duy trì Đại Chu đến tột cùng đã làm được gì?”

Diêu Ôn Ngọc nói: “Năm Hàm Đức thứ ba Quyết Tây gặp thiên tai, quốc khố cạn kiệt, Hoa Tư Khiêm không chịu cứu tế mười ba thành Quyết Tây, để mặc mấy vạn bách tính lưu lạc, Giang Thanh Sơn dùng sức một người để mở kho lương, gánh một khoản nợ khổng lồ trên đầu. Nếu không có phái ổn hòa do thầy cầm đầu dốc sức trợ giúp, ở Khuất đô điều tra sổ sách uy hiếp Hoa Tư Khiêm, lương thực của Trung Bác đã rơi vào túi thế gia rồi. Cứu một người không tính, cứu mấy vạn người không tính, thế thì theo ngươi, cứu cái gì mới tính chứ?”

“Nếu phái ổn hòa cứu được mấy chục vạn người ở Quyết Tây, vậy thì phái ổn hòa cũng tương tự đã tạo ra bi kịch ở Trung Bác. Thế gian này cứu một người là đại phu, cứu chúng sinh thiên hạ mới là triều thần.” Ngón tay Tiết Tu Trác siết chặt, quay người đi, nói, “Đã bao nhiêu năm rồi, thầy lại vẫn coi tranh đấu hai phái là trách nhiệm của mình. Ngươi nhìn Khổng Tưu đi, nhìn học sinh Thái học bây giờ đi, lấy dòng dõi để phân chia phe phái chỉ có mình thế gia thôi hay sao? Sóng gió Thái học có thể dễ dàng bị kích động như vậy, thế mà đến giờ Khổng Tưu vẫn chưa hiểu, hàn môn dưới sự dẫn dắt của bọn họ cũng ôm chính thành kiến tương tự với quan viên thế gia. Phái ổn hòa dần dần khống chế Thái học, đã sớm đi ngược lại ước nguyện phục hưng Thái học ban đầu của tổ phụ ngươi rồi.”

“Ngươi bày kế mưu sát Thiên Sâm đế, làm trầm trọng đấu tranh phe phái, đưa nội các vào cảnh hiểm. Ngươi xúi giục Hàn Thừa vây giết Tiêu Trì Dã, ép Ly Bắc làm phản, khiến Thái hậu gia tăng binh quyền của Khải Đông. Ngươi giục Thái hậu tạm nắm quyền thiên tử, sau đó nâng đỡ hoàng nữ đăng cơ. Ngươi an bài ổn thỏa từng bước, tính toán tất cả mọi người vào trong.” Diêu Ôn Ngọc chậm rãi đứng dậy, quân cờ trắng đen rơi xuống đất, “Ngươi bức thầy chết.”

Tiếng mưa nặng dần, ván cờ hòa vỡ cùng nhau, cào xước bê bết máu thịt người.

Cơn giông quật ướt nửa cánh tay Tiết Tu Trác, hắn đối diện với Diêu Ôn Ngọc, đôi mắt không có bất kỳ một gợn sóng nào. Bọn họ vừa cùng trường lại vừa cùng thầy, được cùng một thầy dạy bảo, được cùng một thầy dẫn dắt, làm cùng một sách đề, nhưng lại trở thành hai con người hoàn toàn trái ngược.

“Rồi một ngày ta sẽ chết,” giọng Tiết Tu Trác khàn khàn, “cho dù bị chúng bạn xa lánh, hay thân tàn danh bại, ta đều sẽ đi đến tận cùng con đường này.”

“Ngươi giết người giết mình, không từ một thủ đoạn.” Diêu Ôn Ngọc buông con cờ đang siết chặt ra, “Ngươi không cứu được cái gọi là chúng sinh thiên hạ.”

“Đây chính là thời khắc để phục hưng Đại Chu,” Tiết Tu Trác ép tới một bước, “phái bảo thủ của thế gia đã bị gột sạch, phe hàn môn toàn thể thất bại, nạn hoạn quan không còn tồn tại. Ba bên nội các, Thái hậu và trữ quân bị kiềm chế, nhân tài mới trong triều xuất hiện lớp lớp, Đại Chu sắp được thay máu. Diêu Ôn Ngọc, ta chết mà không sợ, dẫu ô danh muôn đời cũng không hề hối tiếc. Ta đã sớm dung mình vào ngọn đuốc của thầy rồi, ta vì chính ta.”

Tiết Tu Trác dứt lời, lại mở ô lên một lần nữa, quay đi bước vào làn mưa.

“Ngươi thắng nhất thời.”

Diêu Ôn Ngọc đứng tại chỗ, cất cao giọng.

“Ngươi thắng một ván, đó không phải là thắng. Thiên hạ đại loạn biến số vô tận, ngươi không thể tính tất cả mọi người được, Tiết Tu Trác——!”

Mưa rơi như trút nước, tháo dòng giữa đất trời. Trúc xanh trên mộ Hải Lương Nghi gãy rạc đáp lại, bùn chảy dọc sườn núi, như một gương mặt giàn dụa nước mắt.

“Hôm nay hòa, thắng thua chưa phân.” Tiết Tu Trác dừng bước, không quay đầu lại, “Nhưng thế gian đã có Tiết Diên Thanh, cần gì phải giữ lại cả Diêu Nguyên Trác? Đường của chúng ta không giống nhau, sau tối nay, khỏi cần gặp lại.”

“Ván cờ này còn chưa xong đâu,” Diêu Ôn Ngọc nói, “vào tay ta, không có hòa.”

Tiết Tu Trác như đang cười, hắn ngoảnh mặt lại lần cuối cùng, bình thản nhìn chăm chú vào Diêu Ôn Ngọc một hồi lâu. Qua màn mưa phân cách, bọn họ như thể từ khi sinh ra đã cách một rạch trời, tựa như ảnh ngược của trời và đất, vĩnh viễn sẽ không trở thành người chung đường. Ba chữ Tiết Diên Thanh ấy vẫn luôn bị Diêu Nguyên Trác làm lu mờ, từ xuất thân đích thứ, đến lựa chọn của Hải Lương Nghi, đến bây giờ Tiết Tu Trác vẫn chưa từng thắng, nhưng giờ phút này, hắn lại thương hại nhìn từ trên cao xuống.

Ngươi thua rồi.

Xe ngựa lao đi trên đường núi, tiếng chó sủa ở khắp nơi, truy binh giục ngựa đuổi ráo riết. Phu xe của Diêu Ôn Ngọc đã chết, y không điều khiển được hướng xe chạy, chỉ có thể mặc chiếc xe lao ầm ầm trong núi. Tên lạc đằng sau cắm lên khoang xe, vài mũi tên đã cắm xuống ngay sát vó ngựa, ngựa bị giật mình, hoàn toàn giãy thoát khỏi sức kéo của dây cương.

Có người đã nhảy lên phía sau khoang xe, thọc đao xuyên qua thành xe, xé rách lớp bạt đâm vào trong. Trên núi Bồ Đề đang không có ai, ngày giỗ của Diêu Ôn Ngọc đã định, lúc y lên núi, Tiết Tu Trác chưa từng nghĩ đến việc để y sống sót đi ra.

Xe ngựa lăn xuống mương, thành xe dập nát. Lục phủ ngũ tạng của Diêu Ôn Ngọc lộn ngược theo. Ngựa ngã đau, được Diêu Ôn Ngọc tháo dây cương, chật vật đứng dậy. Tiếng chó sủa phía sau quá dữ, con ngựa khập khiễng chạy tiếp. Diêu Ôn Ngọc chưa ngồi vững trên ngựa, trong lúc ngả nghiêng suýt nữa bị cành cây quật ngã. Nhưng con ngựa ấy chưa chạy được bao lâu, một chân khác đã bị bắn trúng.

Trận đuổi giết này đã đến tận chân núi Bồ Đề, tên cầm đầu sợ Diêu Ôn Ngọc lại chạy xuống nữa thì sẽ lỡ mất thời cơ, bèn dùng dây thừng tròng lấy mắt cá chân Diêu Ôn Ngọc, kéo y dọc theo đường núi cạnh xe ngựa của mình. Mưa nhỏ dần, trời chưa tối, bọn họ phải làm sạch sẽ không để lại dấu vết, bèn dùng vỏ đao đánh gãy hai chân Diêu Ôn Ngọc trước, sau đó kéo người lên nhét vào trong xe ngựa.

Đúng lúc ấy, tiếng vó ngựa bỗng truyền tới trên đường núi. Truy binh thầm nghĩ không xong rồi, bèn kéo rèm xe xuống, vội vàng nói: “Thu đao!”

Người đến đi thành hàng dài dằng dặc, thị vệ hai bên xe đều là người của tám đại doanh, lấp kín con đường ngựa chạy vốn đã chật hẹp. Truy binh ra hiệu cho phu xe dịch xe ngựa sang, đoàn người cúi đầu nhường đường.

Diêu Ôn Ngọc bị bịt miệng, cơn đau khủng khiếp giày vò khiến cả người y co rút liên tục, nhưng lý trí vẫn còn. Y vã mồ hôi, đập trán vào tấm ván.

Người dẫn đầu nghe thấy âm thanh từ trong khoang xe, bèn liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ. Một người trong đó lập tức rút roi ngựa ra, quát lên, át đi tiếng của Diêu Ôn Ngọc.

Nhưng người đến lại không hề rời đi, chiếc xe ngựa ở chính giữa vén rèm lên, quận chúa Chiếu Nguyệt ăn vận đồ phu nhân ló ra, nàng hơi cau mày, nói: “Đừng làm ồn, trong xe còn có trẻ con đấy.”

Diêu Ôn Ngọc nghe thấy giọng của quận chúa Chiếu Nguyệt, cổ họng bật ra âm thanh mơ hồ, đập trán đến nỗi chảy máu đỏ tươi.

Quận chúa Chiếu Nguyệt bỗng nói: “Trong xe có ai không? Bảo chủ gia của các ngươi ra gặp ta.”

Nam nhân dẫn đầu nhận ra nàng là ai, bèn hành lễ rồi thoái thác: “Là người tình chủ gia nuôi, ăn vạ đòi chết, không nên thả ra làm quận chúa khó chịu, quận chúa đi trước đi.”

Mày liễu của quận chúa Chiếu Nguyệt nhướng lên, nói: “Đây là nơi an nghỉ của các lão, ngươi nhắm mắt nói bậy bạ gì đó! Người đâu, vén rèm xe lên cho ta!”

Lúc này nam nhân dẫn đầu lấy ra yêu bài, bên trên là ấn đồng của quân phòng vệ, hắn nói: “Chúng tôi đang làm việc đứng đắn, có công văn truy bắt trong người, là lệnh của bộ Hình truyền xuống. Quận chúa, không có chức há có thể tùy ý nhúng tay vào trọng sự trong triều? Hôm nay dẫu có là Hách Liêm hầu tự mình đến, cũng không thể ép vén rèm lên được!”

Từ lúc gả vào Phan thị, quận chúa Chiếu Nguyệt ở thành Đan suốt. Sau khi Hải các lão qua đời, nàng vào đô theo chồng, hôm nay vốn đã hẹn đến bái kiến Diêu gia, ai ngờ sau khi vợ chồng họ đến mới biết Diêu Ôn Ngọc lên núi chưa về. Nàng hiểu tính của Diêu Ôn Ngọc, tuyệt đối sẽ không thất hẹn vô cớ, bèn đi xe đến xem thử, giờ đã nhận thấy đám người này rất đáng ngờ.

Nam nhân cầm đầu nói đúng, quận chúa Chiếu Nguyệt không thể, Phí thị bây giờ không có trọng thần, Hách Liên hầu sẽ không khinh suất đi đắc tội người ta. Hắn nghĩ đến đó, bèn cười lạnh: “Quận chúa không đi, vậy thì bọn tôi đi trước vậy.”

Nhưng hắn còn chưa động, đã thấy cận vệ tám đại doanh đồng loạt nắm vào chuôi đao.

Ngón tay ngọc ngà bên trong hơi vén rèm lên, thấp thoáng lộ ra tóc mai cài hoa. Cung trang tay áo hẹp rũ xuống trong xe, lộ ra mũi hài gấm mang khí chất bất phàm, đông châu rủ xuống bên cổ áo sạch sẽ, giọng nàng mềm mại: “Quận chúa không có chức, thế ta cũng không được sao?”

Người cầm đầu còn đang ngây ra, đã nghe thấy cận vệ quát một tiếng: “Tam tiểu thư ngọc giá, còn không quỳ nghênh!”

Trong Khuất đô này, ngoại trừ thịt đầu tim của Thái hậu ra, còn ai dám xưng cái danh Tam tiểu thư nữa?

Nam nhân kia toát mồ hôi lạnh, lúc bấy giờ mới quỳ xuống đất, dập đầu cung nghênh: “Cản trở Tam tiểu thư ngọc giá, đáng chết vạn lần!”

===

Mình làm chương này mà mình đau đến mức type ra cũng không nỡ nữa.