Thương Tiến Tửu

Chương 149: Hoa Tam



Sắc trời Khuất đô ảm đạm, hai bên đường đã treo đèn lồng. Xe ngựa của Hoa Hương Y về thành, đi thẳng đến Phan phủ. Hoa Hương Y dặn dò hai bên, chỉ bảo mình và quận chúa Chiếu Nguyệt đêm nay muốn trò chuyện khuê phòng, đặc biệt sai người chuyển lời nhắn vào cung, tối muộn sẽ về.

Hôn sự của quận chúa Chiếu Nguyệt không suôn sẻ, vốn Hách Liên hầu nhắm đến Diêu Ôn Ngọc, sau đó do Thái hậu làm chủ, lại nhắm vào Tiêu Trì Dã, thành ra hai người này lại không thành. Hách Liêm hầu ngoài mặt không nén được giận, cho rằng tuổi tác của quận chúa Chiếu Nguyệt không còn nhỏ, mặc dù là con gái Phí thị nhưng cũng không nên chậm trễ nữa, vừa lúc gặp Hàn Thừa đến cửa, bèn định hôn luôn với Hàn gia. Nhưng cuộc hôn nhân này cũng không thành, bởi vì tiểu hầu gia Phí Thích là một tên lêu lổng, biết thừa con của Hàn gia cũng là một tên lêu lổng, giao du với những kẻ còn chẳng bằng Hàn Cận. Hắn chướng mắt, cảm thấy con trai Hàn gia không xứng với chị mình, bởi vậy dẫn người đến làm ầm một trận, nhất quyết phá hỏng cuộc hôn nhân này.

Hách Liêm hầu không quản được con trai, hết cách, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn trúng con trai thứ của vợ bé Phan thị Phan Dật, là em trai của Phan Lận. Hai nhà biết gốc biết rễ của nhau, lại cùng thuộc tám đại gia tộc, Phí Thích quan sát ông anh rể này cẩn thận rồi mới gả quận chúa Chiếu Nguyệt sang.

Phan Dật là người nho nhã, ban đầu làm lang trung bộ thủy của bộ Công, sau đó Phan Tường Kiệt bình an vượt qua án cống rãnh, Phan Dật thế chức của Ngụy Hoài Cổ ở bộ Hộ, rồi hắn thăng quan, được điều về thành Đan quê của Phan thị, làm thủ bị ở thành Đan. Người này thích đọc sách, rất kính trọng tài học của Diêu Ôn Ngọc, cho nên mới đi cùng vợ đến nhà thăm hỏi.

Phan Dật vốn đang chờ trong nhà thì gặp Phan Lận bãi triều, hai anh em đang nói chuyện ở tiền đường, bỗng nghe thấy phía sau có người đến gọi.

Giờ Phan Lận chủ quản bộ Hộ, bởi vì sau mùa xuân Khuất đô có nhiều chuyện nên sách phong trong triều vẫn chưa xuống, thế nên chức vẫn đang là thị lang. Sau khi hắn nghe người bẩm báo thì hơi ngớ ra, hỏi ngược lại: “Tam tiểu thư muốn gặp ta sao?”

Hoa Hương Y chưa lấy chồng, lại còn được Thái hậu vô cùng yêu thương, cận vệ đi theo ra vào không thể coi nhẹ, nam nhân bên ngoài khó được nhìn trộm nhan sắc, kể cả Phan Tường Kiệt muốn gặp cũng phải có truyền trước. Phan Lận chẳng biết có chuyện gì, không dám trễ nải, bèn vội vàng đứng dậy với Phan Dật đi nhanh đến.

Phan Dật vừa vào sân, chỉ thấy vợ đang đứng khóc dưới hiên, bên trong nhà còn có cả đại phu. Trong lòng Phan Lận hoảng hốt, cứ tưởng Hoa Hương Y bị thương, bèn vội vàng tiến tới hỏi: “Đệ muội, thế này là thế nào?”

Quận chúa Chiếu Nguyệt khóc đến mức hai mắt sưng vù, siết khăn chưa nói nổi một lời đã bị tiếng nức nở chặn nghẹn lại. Nàng che mặt tránh đi, Phan Dật vội vàng che cho nàng, kéo nàng hỏi: “Vợ, chuyện gì xảy ra vậy?!”

Hoa Hương Y ở trong phòng nói: “Thị lang và thủ bị đều là huynh trưởng, không cần phải giữ phép tắc, vào đây nói chuyện đi.”

Phan Lận nghe giọng Hoa Hương Y ôn tồn, không giống như bị thương mới yên lòng. Hắn và Phan Dật ngu ngơ nhìn nhau, chần chừ một giây rồi mới vén rèm đi vào. Trong phòng dựng bình phong, Hoa Hương Y ngồi ở ghế trên, hai người quỳ xuống đồng thanh hô: “Vi thần bái kiến Tam tiểu thư.”

Hoa Hương Y nói: “Huynh trưởng xin hãy đứng lên.”

Phan Lận nhìn xuyên qua tấm rèm bên cạnh, thấy có đại phu bên trong thì hỏi: “Đây là ai bị thương đây?”

Hoa Hương Y yên lặng giây lát, rồi nói: “Quả thực không dám giấu diếm, người đang nằm bên trong chính là ái đồ của nguyên phụ Diêu Ôn Ngọc.”

Phan Dật lúc này mới vui mừng: “Là Nguyên Trác!” Hắn vừa dứt lời lại bỗng biến sắc, quýnh cuống hỏi, “Ôi trời! Chẳng lẽ bị thương trên núi Bồ Đề sao? Từ lâu ta đã nghe bảo đường ngựa chạy trên núi Bồ Đề bao nhiêu năm chưa sửa rồi, trời mưa dễ gặp nạn lắm.”

Quận chúa Chiếu Nguyệt đứng lau nước mắt bên cạnh, nói: “Biểu ca có phải bị thương vì đường ngựa đâu, y bị kẻ khác cướp!” Nàng nói đến đó, khó nhịn bi ai, “Đôi chân kia… Sau này phải làm sao đây?”

Trong nháy mắt Phan Lận nghĩ đến rất nhều điều. Hiện giờ chính là lúc quan trọng để hắn thăng tiến, sách phong hắn làm Thượng thư bộ Hộ vừa xuống, chờ thêm mấy năm nữa, chờ được đến lúc đô sát khảo bình, ngăn lại giám quan vẫn còn muốn buộc tội án cống rãnh, tương lai hắn sẽ rộng mở. Thân phận của Diêu Ôn Ngọc rất đặc thù, lúc này trong triều lại vừa trào lên một đợt sóng ngầm, Phan Lận vốn không hề muốn dính dáng đến, tránh bị lôi vào bè đảng, nhưng hắn lại kính trọng Hải Lương Nghi.

Phan Lận chỉ ngưng lại giây lát, rồi nói ngay: “Núi Bồ Đề nằm ở ngoại thành, trong ngoài Khuất đô đều có đội tuần tra, Nguyên Trác gặp nạn không thể coi nhẹ, xin Tam tiểu thư hãy nói rõ sự tình cho ta.”

Hắn không né tránh, cũng không khước từ, Hoa Hương Y biết ngay là mình đã tìm đúng người. Tính tình Phan Lận không tốt, người duy nhất chơi được đến mức bạn chỉ có mình Phí Thích, người không hợp nhất chính là Tiết Tu Dịch. Sau án cống rãnh, Tiêu Trì Dã mở tiệc phong tước, Phan Lận được mời đi trước, lúc ngồi ở bàn bị Tiết Tu Dịch dùng đủ trò hạ nhục, đã lập lời thề “Sau này dù có chết đói, cũng tuyệt đối không ngồi chung bàn với Tiết thị”, từ đó trở đi không qua lại với Tiết thị nữa. Giờ Tiết Tu Trác vì nâng đỡ trữ quân ở Khuất đô nên quyền thế vô song, Phan Lận lại chẳng buồn đến nhà thăm viếng. Lúc trước Tiêu Trì Dã từng giúp Phan thị thoát khốn cảnh, không để Phan Tường Kiệt bị Ngụy Hoài Cổ giết ở án cống rãnh, bản đồ mương rạch Khuất đô mà Phan Lận báo ơn trở thành mấu chốt đám Kiều Thiên Nhai thoát được vây giết ở Khuất đô.

Sau đó Tiêu Trì Dã bị Hàn Thừa vây giết, lưng gánh tội danh mưu hại Thiên Sâm đế, Phan Lận cũng không nóng vội vạch rõ giới hạn. Cha hắn Phan Tường Kiệt là ngọn cỏ đầu tường, nhưng Phan Lận lại gánh được cái danh chính phái.

Hoa Hương Y thấp giọng kể lại chuyện của Diêu Ôn Ngọc, cuối cùng nói: “Thị lang có bằng lòng nghe vài lời của ta không?”

Phan Lận nói: “Vi thần cung nghe.”

Hoa Hương Y hơi liếc mắt, nhìn tấm rèm kia, giây lát sau nói: “Khuất đô bây giờ giông tố triền miên, hôm nay Nguyên Trác gặp nạn tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Chuyện trên triều, thị lang hiểu hơn ta, nguyên phụ tử gián là nỗi nuối tiếc ngàn đời của Đại Chu. Nguyên Trác không chỉ là học trò mà nguyên phụ yêu thương, còn là người con mà Diêu thị yêu thương. Giờ phút này y mất sạch thanh danh vì Thái học, nhưng tài học vẫn còn, khí phách vẫn tại, trải qua gian khổ này tâm chí lại càng kiên cường, mai sau chưa chắc không thể tái khởi dân gian, dẫn đầu văn sĩ thiên hạ tái hiện lại kỳ huy hoàng của Thái học.”

Phan Lận im lặng.

Hoa Hương Y lại im lặng một lúc nữa mới nói tiếp: “Sau tối nay, Nguyên Trác phải lập tức rời khỏi Khuất đô. Ta sắp gả đến Khải Đông xa xôi, đi lại bất tiện, cho dù có phẩm hàm đại nội trong người cũng không thể gióng trống khua chiêng đưa y rời đô được.”

Hoa Hương Y nói đến đây thì đứng dậy, chậm rãi quỳ xuống hành đại lễ với Phan Lận qua bức bình phong.

Phan Lận tức thì biến sắc, bước tới một bước, nói: “Thế này sao được! Xin Tam tiểu thư hãy mau mau đứng dậy!”

Hoa Hương Y dập đầu, nói: “Cả cuộc đời Nguyên Trác nhận ơn hiền sư, văn chương của y, ta đã đọc toàn bộ. Hôm nay trữ quân đã lập, hàn lâm bỏ trống, thế chân vạc do cô mẫu cầm đầu không thể lâu dài, Khổng Tưu khó bảo toàn chính mình. Dù ta thân là nữ nhi, lại hiểu quốc sĩ khó cầu.” Nàng dừng lại giây lát, trịnh trọng nói, “Thừa Chi, kính nhờ.”

Nàng gọi tên tự của Phan Lận, đó chính là lời nói từ đáy lòng.

Phan Lận thấy Hoa Hương Y sẵn sàng làm đến mức này để bảo vệ Diêu Ôn Ngọc, không khỏi lộ vẻ xấu hổ, gấp gáp nói: “Tam tiểu thư mau đứng dậy đi! Ta ái mộ tài học của Diêu Ôn Ngọc, việc này vốn nên do chúng ta làm mà. Sáng sớm ngày mai, Nguyên Trác sẽ theo đoàn của đệ muội rời Khuất đô, dừng chân ở thành Đan, sau khi y khỏi bệnh, sẽ do chính y tự quyết.” Hắn nói đến đây thì lại nhớ lại lời của Hải Lương Nghi, bèn nói, “Mặc dù nguyên phụ bất hòa chính kiến với bọn ta, nhưng ta bội phục ông, văn thần tử gián khí phách đến bực nào, vì chính nguyên phụ, ta cũng nên ra tay tương trợ.”

Hoa Hương Y nói tiếp: “Hôm nay Nguyên Trác không chết, đối phương ắt đã biết, để ổn thỏa, mong thị lang hãy nghĩ cách che giấu tai mắt người khác.”

Phan Lận đáp: “Ta đã có cách rồi.”

“Giờ trời đã tối, ta không thể ở lại lâu nữa.” Hoa Hương Y đứng dậy, để thị nữ đỡ, bước đến cạnh rèm nhìn Diêu Ôn Ngọc mặt tái nhợt như tờ giấy ở bên trong, nhưng cuối cùng không nói gì, sau đó cáo từ.

Một canh giờ sau khi Hoa Hương Y đi, một thi thể bọc trong chiếu được đưa ra bằng cửa sau Phan phủ. Người bên ngoài dò hỏi thì không biết rõ, chỉ nghe nói là quận chúa Chiếu Nguyệt nhặt một kẻ ăn mày bên ngoài về, nửa đêm ốm chết. Truy binh ngồi rình bao lâu bám theo dọc đường, đến bãi tha ma lật cái xác lại để kiểm tra, phát hiện dáng người y hệt Diêu Ôn Ngọc, đến cả chỗ gãy chân cũng không lệch một phân, chẳng qua là mặt lại bị thương, nhưng vết cắn ở giữa môi thì giống hệt.

Nam nhân không dám chậm trễ, bèn rút lui về phủ bẩm báo.

***

Hôm sau quận chúa Chiếu Nguyệt và Phan Dật lên đường trở về thành Đan, nàng mới sinh con, bà vú và nha hoàn đi cùng rất nhiều, chỉ riêng xe đã có tận mười mấy cỗ. Phan Lận vào triều sớm, lúc đứng chờ dưới thềm, thấy Khổng Tưu và Sầm Dũ đang đứng ở phía trước, hắn sợ trong triều có người theo dõi nên không đi lên.

Hôm nay trữ quân dậy giờ Dần, giờ Mão lên lớp. Diên quan do nội các thành lập gồm toàn học sĩ được tuyển chọn kỹ càng từ hàn lâm, giờ học buổi sáng phải kéo dài đến trưa mới kết thúc. Người buông rèm lý chính vẫn là Thái hậu, Lý Kiếm Đình chẳng qua chỉ từ nghe giảng ở Tiết phủ sang thành nghe giảng ở vương cung mà thôi, chừng nào nội các còn chưa thông qua phiếu quyết, nàng nhất định còn phải làm học sinh. Bộ Lễ đã sớm chuẩn bị cho quy trình đăng cơ, nhưng trước mắt đang bị đám Khổng Tưu dằn xuống, đại lễ còn xa vô định.

Tiết Tu Trác vẫn đang dạy Lý Kiếm Đình, Lý Kiếm Đình không có quyền tham chính, nhưng có quyền chấp chính. Một ngày nàng ngủ rất ít, trước giờ học buổi sáng chỉ chợp mắt chốc lát, buổi chiều là hội nghị của nội các do Khổng Tưu và Tiết Tu Trác cầm đầu. Toàn bộ công việc lớn nhỏ của sáu bộ đều phải được thông qua nội các, bọn họ đứng bàn bạc tham nghị, Lý Kiếm Đình rất ít khi mở miệng, nhưng thái độ của nàng tôn kính, cho dù là vào giờ học sáng hay là hội nghị, sẽ luôn đến trước các đại thần, đứng dưới mái hiên Minh Lý đường cung kính chờ đợi.

Khổng Tưu, Sầm Dũ vốn rất không thích Lý Kiếm Đình, nhưng cũng phải thừa nhận thái độ của Lý Kiếm Đình đủ thành khẩn, lòng cầu học của nàng rõ ràng là ăn đứt Lý Kiếm Hằng.

Sau khi bãi triều, Phan Lận định lên xe, lúc hắn sắp buông rèm thì lại thấy Tiết Tu Trác đang đi với người khác ra cửa cung. Hai người nhìn nhau trong giây khắc, Phan Lận bình tĩnh gật đầu, gượng gạo hành nửa lễ, sau đó để rèm thả xuống.

***

Kiều Thiên Nhai đóng chốt cửa sổ, âm thanh khẽ vang lên.

Diêu Ôn Ngọc tỉnh giấc tức thì, dường như y vừa mới ra khỏi chiếc xe ngựa chòng chành, hơi nóng hầm hập bóp nghẹt cả không gian. Y liếc mắt, nhìn thấy Kiều Thiên Nhai.

Kiều Thiên Nhai nói: “Bây giờ mới giờ Dần canh ba thôi, ngươi vẫn có thể ngủ tiếp.”

Diêu Ôn Ngọc không biến sắc đáp: “Nằm mơ một giấc, không muốn nghĩ lại.”

Kiều Thiên Nhai rót trà, uống thử một hớp rồi nâng chén về phía y, hỏi: “Uống không?”

Diêu Ôn Ngọc im lặng giây lát, rồi nói: “Trà không có vị, đổi thành rượu đi.”

“Thương thế của ngươi chưa lành, không nên uống rượu.” Kiều Thiên Nhai vừa nói vừa tháo bầu rượu bên hông xuống, lắc thử mấy cái rồi mở nút ra tự mình uống, “Ta uống cho ngươi xem.”

Đợi Kiều Thiên Nhai uống xong, Diêu Ôn Ngọc mới nói: “Rượu ngon.”

Mấy lọn tóc trước trán Kiều Thiên Nhai lòa xòa trước mắt, dạo này hắn còn chưa cạo sạch râu, hắn nghe thấy thế thì sờ sờ, nói: “Rượu có mấy xâu tiền thôi, không thể gọi là ngon được. Nếu ngươi thích, ta sẵn sàng bỏ ra vài chục lượng bạc, cho ngươi nếm thử rượu ngon thứ thiệt.”

Môi Diêu Ôn Ngọc khẽ động.

Kiều Thiên Nhai tựa vào bàn, nhìn y, nói: “Mấy ngày nữa quân thợ của Ly Bắc sẽ đến, ta có thể ra ngoài ngắm cảnh thu của Từ châu với ngươi.”

Nụ cười của Diêu Ôn Ngọc chỉ thoáng qua rồi vụt tắt, y nhìn ra ngoài cửa sổ, lại là tiếng chuông gió leng keng dưới hiên. Y nằm lặng một hồi lâu, mới nói: “Phiền ngươi bảo với đồng tri, đám cưới Hoa Thích ngày mai hãy thay ta chuẩn bị riêng một phần hậu lễ, Hoa Tam tiểu thư có ơn cứu mạng với ta, cũng thay ta nói một tiếng cảm ơn với nàng, đừng nói gì thêm với nàng nữa, bảo nàng ta rất khỏe.”

Kiều Thiên Nhai đáp ứng.

Ánh mắt Diêu Ôn Ngọc thơ thẩn lướt, y nói: “Đánh đàn đi.”

Lúc Thẩm Trạch Xuyên ngủ dậy, nghe thấy tiếng cổ cầm loáng thoáng trong sân.

Phí Thịnh đùa: “Kiều Thiên Nhai này giấu nghề nha.”

Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu, nói: “Kiều gia sa sút, hắn không hề giữ lại những thứ thanh nhã của công tử, thời điểm khó khăn nhất là lúc lưu đày, phải giành ăn với chó hoang, lại còn phải chăm sóc cả chị dâu. Đến giờ hắn chỉ còn lại mỗi chiếc cổ cầm kia, ngày nào cũng lau, vô cùng yêu quý, chưa bao giờ đánh cho người khác nghe, đây là lòng kiêu ngạo của hắn.”

Phí Thịnh đã nhìn thấy chiếc đàn ấy, đến cả Đinh Đào cũng không dám sờ vào. Hắn không hiểu sự kiêu ngạo này, nhưng cũng không lên tiếng chê. Hắn và Kiều Thiên Nhai làm việc chung bao nhiêu năm, mặc dù từ Khuất đô đến Từ châu đều muốn thay thế vị trí của Kiều Thiên Nhai, nhưng trong lòng cũng chịu thừa nhận bản lĩnh của Kiều Thiên Nhai.

===