Thương Tiến Tửu

Chương 15: Sẻ vàng



Hôm sau Thẩm Trạch Xuyên phải đi Cẩm y vệ nhậm chức, đúng lúc Hề Hồng Hiên em ruột của Hề Cố An làm chủ mở tiệc, mời các tài tử tân tú mới nổi ở Khuất đô đến lầu Triều Đông nhã đàm.

Thân hình Hề Hồng Hiên mập mạp, lúc ngồi xuống phải có người hầu quạt ở bên cạnh. Hắn cầm cây quạt trúc, nói: “Năm nay tại hạ gặp may, tuy không mời được Diên Thanh, nhưng lại mời được Nguyên Trác!”

Tiết Tu Trác có việc trong triều nên hôm nay không tới. “Nguyên Trác” mà Hề Hồng Hiên bảo chính là học trò cưng của đương kim Hải các lão Hải Lương Nghi, Diêu Ôn Ngọc. Ba người có thể gần gũi tương xứng như vậy, ngoài bởi cùng thuộc tám đại gia tộc của Khuất đô thì còn là vì tình nghĩa từ nhỏ.

Đương nói thì thấy rèm châu vén lên, một nhã sĩ nhu thanh tựa ngọc bước vào, người mặc áo bào tay rộng cổ chéo màu xanh đen, hông đeo túi chiêu văn[1]. Y nghe vậy thì chỉ cười, các Nho sinh đang ngồi toàn bộ đứng dậy chào, nhất thời rộ lên một bầu hàn huyên.

1.

Diêu Ôn Ngọc chào từng người một, mời tất cả ngồi xuống rồi mới ngồi, nói: “Năm nào chẳng gặp nhau, ta nào đáng hai chữ ‘hiếm có’.”

Y khiêm tốn như vậy, nhưng người đang ngồi ở đây lại không ai dám coi thường. Bởi vì Diêu Ôn Ngọc từ nhỏ đã là thần đồng của Khuất đô, tám tuổi làm từ, mười hai tuổi đọc phú[2], là “ngọc” trong lòng bàn tay lão thái gia Diêu gia. Để tài năng của y không mai một, còn đặc biệt cho y bái làm môn hạ của Hải Lương Nghi. Hải Lương Nghi là người nghiêm khắc cứng nhắc, đến giờ chỉ có duy nhất một người học trò như vậy, hiển nhiên là quý trọng dị thường.

2.

Sau vài câu chuyện phiếm, mọi người nói đến thế cục hiện tại.

Hề Hồng Hiên phất tay ý bảo hai bên ngừng quạt, nói: “Khuất đô ấy à, dạo gần đây đúng là có mấy chuyện lạ. Không biết chư vị huynh đài có còn nhớ Kiến Hưng vương Trung Bác Thẩm Vệ sợ tội tự thiêu năm năm trước không?”

“Tiểu nhân co đuôi sợ đánh, thông đồng với địch!” một người trong hàng đứng dậy nói, “theo luật chém đầu, tru di cửu tộc cũng không quá. Đáng tiếc Hoàng thượng nhân hậu từ bi, giữ lại dư nghiệt của Thẩm thị. Sáng nay nghe nói y đã được thả, tội của Thẩm Vệ đã rõ rành rành, y thân là con của tội thần binh bại, sao còn có thể đi nhậm chức sai dịch? Chuyện này bảo hiền tài thiên hạ phục kiểu gì!”

“Đúng thế.” Hề Hồng Hiên nói, “Sao mà phục nổi? Trước nay chưa từng có chuyện kiểu này.”

“Khả năng cao là Thái hậu muốn bảo vệ người.” Có người lại nói, “Nghe được đã lâu, dư nghiệt này là họ hàng xa của Hoa gia. Nhưng tình riêng sao có thể so với phép nước chứ? Đây chẳng phải là điên đảo quốc pháp sao!”

Hề Hồng Hiên thở dài thườn thượt, lo lắng: “Chỉ sợ chuyện này sẽ tạo thành tiền lệ, sau này con cái của tội thần đều có thể lợi dụng.”

Nhóm Nho sinh tức thì đồng lòng xúc động, vì tội ác của Thẩm Vệ, không thể để Thẩm Trạch Xuyên ra ngoài.

“Nguyên Trác thấy sao?”

Diêu Ôn Ngọc uống trà, điềm đạm đáp lời: “Ta không ở Khuất đô đã lâu, không rõ tình hình cụ thể, sao dám góp lời?”

Hề Hồng Hiên ra chiều thông cảm: “Đúng rồi, huynh thường du học ở ngoài, không biết chuyện Khuất đô.”

Chẳng biết là ai mở miệng trước: “Ngồi ở đây đều là người đã đọc đủ thứ thi thư, chúng ta đều là người biết liêm sỉ, thông hiểu luật pháp, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được.”

Hề Hồng Hiên nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Người này đáp: “Chúng ta đều theo học ở Quốc Tử Giám, lòng dân dậy sóng, Hoàng thượng cũng sẽ phải suy xét lại. Chi bằng quay về, cùng mọi người quỳ trước Minh Lý đường, xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban, nghiêm trị dư nghiệt Thẩm thị!”

Tiếng ủng hộ rộ lên trong tiệc, Hề Hồng Hiên vỗ tay khen: “Được! Chư vị không hổ là rường cột nước nhà, quỳ hôm nay chính là lưu danh ngàn đời! Tại hạ hổ thẹn, tuy không theo học ở Quốc Tử Giám, nhưng cũng nguyện ý quỳ cùng mọi người.”

Nho sinh vừa rồi vội nói: “Thế sao được? Anh trai của Hồng Hiên huynh là Chỉ huy sứ mang ấn của tám đại doanh, nếu vì chuyện này mà bị liên lụy thì sẽ mất nhiều hơn được. Các vị, chúng ta đi thôi!”

Tiệc tàn, Diêu Ôn Ngọc bảo chưởng quỹ chưng cho một ít thịt mềm dễ ăn, lúc y đứng chờ thì nghe thấy nhóm Nho sinh đang xuống lầu khẽ xì xào.

“Cái gì mà ‘ngọc thô Nguyên Trác’, chẳng phải cũng chỉ là con rùa rụt cổ thôi sao? Nhìn y vừa rồi xem, đến một câu còn chả dám ho he, làm sao mà so được với Hồng Hiên huynh nhân đức chứ!”

Diêu Ôn Ngọc bỏ một hạt thông vào miệng, chỉ im lặng mỉm cười, không ra đôi co với người kia. Chờ thịt gói xong, lúc y ra ngoài, người đã về gần hết.

Hề Hồng Hiên bảo: “Nguyên Trác, ta đưa huynh về nhé?”

“Thôi.” Diêu Ôn Ngọc nâng gói thịt trong tay lên, “Ta đến phủ thầy đây.”

Hai người tạm biệt, Hề Hồng Hiên nhìn bóng lưng Diêu Ôn Ngọc, khẽ cười khẩy, nói: “Đi.”

Ở bên kia, Thẩm Trạch Xuyên đã đến đình viện của Cẩm y vệ. Y vừa bước qua thềm cửa, bốn phương tám hướng đã quay ra nhìn chằm chằm. Cẩm y vệ đang tất tả đi lại đầy viện lúc ngang qua cũng phải liếc y một cái.

Dẫn đường chính là Cát Thanh Thanh, hắn dẫn Thẩm Trạch Xuyên đến phòng trực ban, nói: “Cẩm y vệ chúng ta phân ra làm bốn loại. Một là dân hộ được tuyển chọn, trong nhà có chị em gái làm ‘nữ hộ’ lau dọn trong cung, anh em vào Cẩm y vệ, đeo yêu bài tạm thời, tuy được miễn chinh dịch[3] nhưng lại không có bổng lộc, ví dụ như Tiểu Ngô. Hai là được công công đại nội tiến cử, gọi là ‘quan trong đề bạt’, Chỉ huy sứ đại nhân thuộc nhóm này. Ba là xuất thân từ quân hộ, có chỗ dựa, chính như ta đây. Bốn là người có chuyên môn học thuật, kỳ tài trong nghề, không cần hỏi xuất thân, đều là Hoàng thượng khâm điểm, những người này rất lợi hại, sau này khắc đệ sẽ gặp bọn họ. [1]”

3.

Cát Thanh Thanh nói vào trong rèm: “Đệ nhậm chức sai dịch, trong quyển thượng, ở chỗ này.”

Thẩm Trạch Xuyên đi vào, tiếng ồn ào trong phòng bỗng im bặt. Các Cẩm y vệ mặc quần áo đeo yêu bài khác nhau đồng loạt quay ra nhìn, trong đường lâm vào một mảnh yên tĩnh kỳ quái.

“Thẩm Trạch Xuyên?” nam nhân đang ngồi gác chân lên bàn đẩy quyển sổ ra trước mặt, nhìn y, “chính là ngươi à.”

Thẩm Trạch Xuyên thấy hắn mặc áo cá chuồn. Trong Cẩm y vệ, áo cá chuồn không phải cấp tham tướng trở lên thì không được mặc. Thế là y hơi cúi đầu hành lễ, đáp: “Chính là tại hạ.”

Tóc người nọ rủ trước trán, râu lún phún chưa cạo sạch, mang một vẻ phóng khoáng mơ hồ. Hắn vuốt cằm cười: “Đúng là con của vũ kỹ có khác, không uổng công Thẩm Vệ năm đó tốn cả ngàn vàng để mua nụ cười của hồng nhan. Thanh Thanh, đưa yêu bài cho y.”

Hắn vừa nói vừa ném yêu bài đã để sẵn trên bàn cho Cát Thanh Thanh.

Cát Thanh Thanh bắt lấy yêu bài, đưa cho Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Lan Chu, vị này chính là trấn phủ đại nhân của Cẩm y vệ chúng ta, hôm nay đặc biệt đến đây để phát lệnh bài cho đệ.”

“Kẻ hèn Kiều Thiên Nhai.” Kiều Thiên Nhai ra hiệu cho Thẩm Trạch Xuyên xem bài.

Thẩm Trạch Xuyên lật tấm yêu bài lên, lại nhìn về phía Kiều Thiên Nhai.

Kiều Thiên Nhai nói: “Sở thuần tượng đúng không? Đó chính là chỗ ngươi sẽ tới, lát nữa Thanh Thanh sẽ dẫn ngươi qua. Giờ có vài quy tắc cần nói cho ngươi biết. Yêu bài của Cẩm y vệ chúng ta cũng là bảo bối như lệnh bài của tám đại doanh, lúc không làm nhiệm vụ thì phải cất về cẩn thận, không được cho người ngoài mượn. Tuy chúng ta phân làm mười hai sở theo công việc riêng, nhưng đó đều không phải nhiệm vụ của chúng ta. Nhiệm vụ của chúng ta chính là cống hiến cho Hoàng thượng, Hoàng thượng nói cái gì, chúng ta làm cái đấy. Ngoài việc riêng của mười hai sở, còn kiêm thêm làm ‘tai mắt’. Nếu có việc quan trọng, như là năm năm trước bọn ta bắt ngươi, thì đều cần Hoàng thượng ‘khâm đề’, phải có công văn và yêu bài truy nã đặc biệt mới làm được. Có nhiệm vụ gì thì không phải ta quyết định, cũng không phải Chỉ huy sứ đại nhân quyết định, mà là mọi người cùng ‘rút thẻ[4]’, nghĩa là rút thăm để quyết định. [2]”

4.

Thẩm Trạch Xuyên đã nghe Kỷ Cương giải thích, giờ chỉ im lặng gật đầu.

“Một điều cuối cùng.” Kiều Thiên Nhai đứng lên, nhìn tất cả mọi người trong đường, “Cẩm y vệ trên dưới một lòng, đeo yêu bài của chúng ta thì chính là anh em của chúng ta. Mọi loại ân oán trong quá khứ đều chỉ là mây tiêu khói tán, không có chuyện ngấm ngầm mưu hại, phá đám anh em. Nếu đã làm, một khi bị phát hiện sẽ bị xóa tên thu yêu bài, vứt vào chiếu ngục nghiêm trị.”

Ánh mắt chung quanh lập tức tản ra, ai nấy lại tập trung vào việc riêng của mình.

Kiều Thiên Nhai hài lòng quay đầu lại, nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Đi đi.”

Thẩm Trạch Xuyên hành lễ, theo Cát Thanh Thanh ra cửa.

“Ta còn tưởng sẽ là việc như sở nghi loan ở ti phiến thủ cơ.” Cát Thanh Thanh nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “Sở thuần tượng… Thôi cũng được.”

“Ta cũng đoán đủ đường.” Thẩm Trạch Xuyên cười, “Chỉ không nghĩ là lại đi nuôi voi.”

“Giờ ti thuần mã mới là chỗ tốt, tuấn mã yên vàng toàn là nuôi cho con cháu quý tộc thôi, qua lại nhiều mới quen mặt, dễ dàng thăng tiến hơn. Sở thuần tượng thì.” Vẻ mặt Cát Thanh Thanh quai quái, “… Không thể gọi là nhàn được, buổi sáng phải lên triều. Mấy ông voi kia không dễ hầu đâu. Được cái Chỉ huy sứ ít lui tới, muốn tìm rắc rối cũng không dễ dàng.”

Sở thuần tượng ở gần quan đạo Minh Lý của vương thành Khuất đô, có thể đi thẳng đến sông Khai Linh. Những hôm trời nóng bức, phải xua voi đến sông cho uống nước tắm rửa. Không chỉ có vậy, mỗi lần thượng triều buổi sáng đều phải dẫn sáu con voi đứng ở hai bên ngự thềm, nếu trong triều có lễ hay hội săn lớn thì còn cần nhiều nữa. Đám voi này không chỉ thượng triều giống như quan, mà cũng sẽ hạ triều cùng với quan. Quan trong triều mà bị ốm nhẹ thì chưa chắc đã được nghỉ, nhưng voi thì được. Chúng nó cũng như Cẩm y vệ, luân phiên trực ban [3].

Đến chó Thẩm Trạch Xuyên còn chưa nuôi bao giờ, nay lại không trâu bắt chó đi cày mà nuôi voi, cũng chỉ có thể nói sự đời khó đoán.

Hai người đang đi trên đường, bỗng nghe thấy có người bước nhanh đuổi theo sau.

Cát Thanh Thanh quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”

Cẩm y vệ đuổi theo nhìn nhìn Thẩm Trạch Xuyên, vẻ mặt nghiêm trọng: “Yêu bài treo lại, hôm nay y không thể làm việc được, lập tức trở về phòng!”

Thẩm Trạch Xuyên hỏi: “Trong cung truyền lệnh mới à?”

“Trong cung không truyền lệnh mới, nhưng ba nghìn học sinh Quốc Tử Giám đang tuyệt thực biểu tình đòi Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban, nghiêm trị Thẩm thị!”

Cát Thanh Thanh lập tức biến sắc, nhìn sang Thẩm Trạch Xuyên.

Tiêu Trì Dã bị phạt cấm túc, đang nằm trên giường lật xem thoại bản, nghe Thần Dương bảo Sở vương đến mà chẳng cả buồn đứng dậy.

“Đang cấm túc mà.” Tiêu Trì Dã ăn hoa quả, không thèm ngóc đầu dậy, “Ngươi cứ ngang nhiên mà vào thế à?”

Lý Kiến Hằng ném yêu bài Tổng đốc của Tiêu Trì Dã xuống, hoảng hốt nói: “Sách An! Có chuyện lớn rồi!”

Tiêu Trì Dã nheo mắt.

Lý Kiến Hằng nói: “Ba nghìn học sinh quỳ gối xin Hoàng thượng nghiêm trị Thẩm Trạch Xuyên! Đã quỳ đến tối rồi, định tuyệt thực để ép Hoàng thượng thu hồi lệnh đã ban. Hoàng thượng đang ăn tối thì nghe được tin, giờ tức đến mức ngã ra giường luôn kia kìa!”

Tiêu Trì Dã nhìn yêu bài rồi nói: “Vứt đi.”

“… Tám đại doanh không đi làm chuyện giải tán học sinh, không làm, bảo ta đưa lệnh bài cho ngươi. Nếu đêm nay cấm quân có thể giải tán học sinh, khoản nợ của ngươi sẽ được xóa sạch!” Lý Kiến Hằng gấp đến độ giậm chân, “việc khác cấm quân không làm được, nhưng đối phó với mấy học sinh trói gà không chặt thì có gì khó đâu? Đây là chuyện tốt mà!”

Tiêu Trì Dã cầm sách che mặt, im im một hồi mới nghiến răng nghiến lợi: “Đúng con mẹ nó chuyện tốt nhỉ.”

Học sinh của Quốc Tử giám là nhân tuyển vào triều sau này, lại còn có thể điều khiển hướng gió của Nho sinh địa phương, Hề Cố An cũng biết mình không chạm vào được, đây là củ khoai bỏng tay. Nếu tối nay Tiêu Trì Dã hắn thật sự động vào ba nghìn học sinh này, cán bút nước bọt ngày sau sẽ chôn hắn trước tiên!

“Giờ Thẩm Trạch Xuyên đang ở đâu?” Tiêu Trì Dã bỗng ngồi dậy, chống đầu gối hỏi.

“Nghe nói sáng sớm nay đến phòng sổ sách của Cẩm y vệ.” Lý Kiến Hằng nhìn hắn mặc áo, đuổi theo hỏi, “Bọn mình đi đâu? Đi tìm Thẩm Trạch Xuyên à?”

Tiêu Trì Dã xuống thềm, Thần Dương đã chuẩn bị ngựa, hắn xoay người trèo lên, cưỡi ngựa đi mất.

===

• Tác giả có lời muốn nói:

[1]: Theo tư liệu tham khảo 《 Lược luận chức năng của Cẩm y vệ 》,《 Cẩm Y Vệ 》, 《 Tuyển bộ Cẩm Y Vệ 》. Trên thực tế, Cẩm y vệ chia làm tám loại, nhưng cốt truyện chỉ cần bốn loại.

[2]: Cẩm y vệ làm nhiệm vụ xác thực là phải “rút thẻ”, để phòng ngừa có người tiết lộ thông tin tình báo quan trọng trước, phải dựa vào rút thăm mà quyết định.

[3]: Về việc tắm rửa cho voi và cảnh toàn thành có thể tham khảo 《 Lược cảnh đế kinh 》.

Cẩm y vệ là một cơ quan thần kỳ, làm tai mắt không chỉ có tốc kí, còn có họa sĩ. Bọn họ có họa sĩ, y sĩ, người thuần thú, thợ bạc, thợ rèn, thợ hỏa, thầy thuốc… Bao gồm cả phiên dịch. Yêu cầu tuyển chọn của bọn họ rất cao, hầu hết toàn là nhân tài trong các ngành nghề. Thông thường, yêu cầu người cao chân dài, lực cánh tay hơn người. Lưu Hòa Bình trong 《 Vương triều Đại Minh 1566 》nói qua Cẩm y vệ phải “Tay hổ eo ong chân bọ ngựa”, “Một ngày có thể đi một trăm sáu mươi dặm (257km) trở lên”. Dùng cánh tay có thể trèo tường cao hai trượng (8m), tay không có thể bóp nát yết hầu, chưa xong nhiệm vụ thì có thể không ngủ suốt mấy ngày.

Như thế Sách An hợp hơn nhỉ