Thương Tiến Tửu

Chương 14: Bọ ngựa



Thẩm Trạch Xuyên theo người đi vào, quỳ gối bên ngoài rèm.

Hàm Đức đế tựa nửa mình vào đầu giường, Thái hậu ngồi thẳng người ở mép giường. Phan Như Quý bưng bát thuốc, hơi lui ra phía sau, để lộ thân hình Thẩm Trạch Xuyên.

Hàm Đức đế gượng chống đỡ tinh thần, nói: “Tám đại doanh tuần tra bảo nhìn thấy tạp dịch của ngươi xuất hiện ở bên hồ, trẫm hỏi ngươi, hắn làm gì ở đấy?”

Thẩm Trạch Xuyên thưa: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Cát thúc đang đợi Phúc công công của đại nội ạ.”

“Hắn nhận lệnh của ai?”

Thẩm Trạch Xuyên dừng lại một chút mới khấu đầu xuống: “Là lệnh của tội thần.”

Hàm Đức đế ho mấy hồi, đoạn nói: “Ngươi bị giam trong chùa Chiêu Tội, hàng tháng đều có đại nội cung cấp đồ dùng ăn mặc. Ngươi làm gì mà lại liên quan đến Tiểu Phúc Tử?”

“Hoàng thượng quan tâm, cho phép tội thần diện bích[1] hối lỗi trong chùa Chiêu Tội. Hoàng thượng không chỉ ban thánh ân mà còn ban cho cơm canh. Chỉ là tội thần gần đây phong hàn quấn thân, lại thêm tật cũ từ nhỏ, mỗi ngày tỉnh dậy càng khó khăn.” Thẩm Trạch Xuyên nói đến đây thì có vẻ đau buồn, “Tuy đại nội phát cơm canh, song lại không phát thuốc. Cát thúc làm việc ở chùa Chiêu Tội đã lâu, thấy tội thần đáng thương nên mới thỉnh cầu Phúc công công hay ra ngoài cung thu mua, xin một ít thuốc từ đại nội. Lần này, tội thần bảo Cát thúc nhờ Phúc công công mua cho tội thần một chiếc đèn dầu cầu phúc.”

1.

“Nhà ngươi không còn ai.” Thái hậu hỏi, “muốn đèn dầu cầu phúc để làm gì?”

“Tội thần biết mình mang tội ngập trời, ngày đêm thắp đèn vì Hoàng thượng và Thái hậu ở trong chùa, cũng ngày đêm tụng kinh vì các trung hồn liệt sĩ trong trận Trà Thạch Trung Bác.” Thẩm Trạch Xuyên vô cùng thành kính, “Tội thần trồng chút rau ở trong chùa, nhờ Cát thúc mang đến chợ buổi sáng để bán lấy một ít tiền. Tội thần bệnh đã đến mức này rồi, thay vì dùng tiền mua thuốc, thà rằng đổi lấy đèn dầu cầu phúc còn hơn.”

Thái hậu thở dài: “Tuy ngươi có tội, nhưng cũng không phải là tội không thể tha thứ.”

Hàm Đức đế mệt mỏi nhắm mắt lại: “Bây giờ Tiểu Phúc Tử chết rồi, ngươi có biết hắn xưa nay có mâu thuẫn với ai không?”

Thẩm Trạch Xuyên lắc đầu, thấp giọng thưa: “Tuy tội thần cả gan nhờ Phúc công công mua đèn, nhưng lại chưa từng gặp mặt Phúc công công, chỉ truyền giấy thôi ạ.”

“Vậy còn ngươi.” Hàm Đức đế quay qua Kỷ Cương, “ngươi nói xem, bình thường hắn có hay nhắc đến chuyện gì không?”

Kỷ Cương không dám nhìn thẳng vào mặt Hoàng thượng, như một tạp dịch tầm thường, vừa kinh vừa sợ trả lời: “Thưa Hoàng thượng, bình thường Phúc công công ra cung chỉ để thu mua, lịch trình bận rộn, hầu hết là sai người hầu bên cạnh đi gặp tiểu nhân.”

Hàm Đức đế nghe xong lời này thì dường như tự thấy nực cười, liếc nhìn Phan Như Quý đương đứng im như tượng.

Kỷ Cương nói tiếp: “Chỉ có một lần, tiểu nhân đang đứng trước kiệu chào Phúc công công thì nghe thấy Phúc công công nói với hai bên rằng, điện hạ thẹn quá hóa giận, muốn tìm mình gây phiền phức. Lúc ấy tiểu nhân đang vội đưa tiền đèn dầu cho Phúc công công cho nên đứng rất gần. Nhưng hôm ấy Phúc công công cũng bận nhiều việc, nên đã bảo tiểu nhân đến chờ mình ở Tây Uyển hôm nay, bởi vậy mới có chuyện quân lính nhìn thấy tiểu nhân loanh quanh bên hồ.”

Phan Như Quý nói: “Ngươi nghe rõ, là ‘điện hạ’, chứ không phải người nào khác?”

Kỷ Cương liên tục dập đầu: “Không dám lừa gạt Hoàng thượng, ở phiên chợ bữa ấy có rất nhiều người nhìn thấy tiểu nhân, chỉ cần hỏi một chút là sẽ biết tiểu nhân không hề nói dối.”

Hàm Đức đế im lặng hồi lâu, mùi thuốc trong phòng rất nồng. Thái hậu dùng khăn che mũi, ghé người vào bảo Hàm Đức đế: “Hoàng thượng, cái chết của Tiểu Phúc Tử rốt cuộc có phải đã có âm mưu từ trước rồi hay không, không thể chỉ nghe lời của một mình Tiêu Trì Dã. Án này xảy ra chỉ cách thánh giá có vài bước chân, nếu đúng như lời người này nói, là Sở vương muốn lấy mạng Tiểu Phúc Tử, vậy thì Tiêu Trì Dã việc gì phải trốn tránh như thế?”

“Hoàng thượng.” Phan Như Quý cũng khẽ nói, “Mạng của Tiểu Phúc Tử không quý, nếu Sở vương giết nó vì thù riêng thì cũng không sao, nhưng chỉ sợ sự tình không đơn giản như vậy thôi. Hoàng thượng hiếm khi ra cung, nhưng Tiểu Phúc Tử thì lại ra cung thường xuyên, sao Sở vương không chọn ngày khác, mà lại nhất định phải là ngày hôm nay?”

Hàm Đức đế bỗng lại ho một hồi kịch liệt, hắn đẩy tay Phan Như Quý ra, tự mình dùng khăn lau máu, nói không nhìn ai: “Kiến Hằng chính là em ruột của trẫm, tính nó thế nào trẫm hiểu nhất. Nếu án này đã vậy thì để Kỷ Lôi kết thúc đi. Toàn bộ là do Tiểu Phúc Tử chó cậy thế chủ, đi vượt phép tắc, chọc người oán giận. Phạt A Dã cấm túc trong phủ nửa tháng, phạt Kỷ Lôi và Hề Cố An ba tháng bổng lộc! Phan Như Quý, ngươi đi truyền chỉ đi, nói xong thì bảo bọn họ giải tán.”

“Thế này…” Phan Như Quý nhìn về phía Thái hậu.

Thái hậu không nói gì.

Hàm Đức đế nhìn Thái hậu, khẩn khoản: “Mẫu hậu, nay đang là lúc thời thế loạn lạc. Mùa thu sắp đến, biên thùy bất ổn, xung đột ở hỗ thị[2] ngày càng nhiều. Ly Bắc, Khải Đông, quận Biên đều cần lòng quân bình ổn. Lúc này mà truy xét, nhỡ mà liên lụy đến nhiều người, lỡ làm tổn hại biên thùy, người khổ sẽ chính là bá tánh muôn nơi. Nỗi đau Trung Bác tuy đã qua, nỗi nhục Trung Bác lại chưa tẩy. Mẫu hậu, án này không nên kéo dài, nếu không sẽ chỉ làm tổn thương lòng người mà thôi.”

2.

Mặt Thái hậu lộ vẻ quan tâm, kéo chăn cho Hàm Đức đế, nói: “Hoàng thượng mang bệnh chưa lành, lại vẫn nhọc lòng vì quốc sự, đây là phúc của giang sơn xã tắc ta. Phan Như Quý, ngươi đi đi.”

Phan Như Quý nhận lệnh, chậm rãi ra ngoài.

Thái hậu lại nói: “Theo ai gia thấy, đứa con của Thẩm thị này một lòng hối cải, hoàn toàn khác với Thẩm Vệ, là đứa trẻ có thể dùng.”

Hàm Đức đế nói: “Thân thể nó không tốt, sợ là cũng chẳng làm được việc gì đâu, cứ để tĩnh dưỡng trong chùa vẫn hơn.”

Thái hậu lại chậm rãi buông tay: “Hoàng thượng nói đúng. Có điều, người đã ra ngoài rồi, giờ lại vô duyên vô cớ nhốt trở về thì khó tránh khỏi người khác sinh nghi án này. Đó chẳng phải ngược lại với điều Hoàng thượng mong muốn sao?”

Hàm Đức đế mỉm cười, quay sang nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Thái hậu quan tâm, từ nay ngươi phải khắc ghi trong lòng, đừng đi theo con đường bất trung bất hiếu của cha ngươi. Đến Cẩm y vệ đi, mười hai sở nặng nhẹ khác nhau, khắc sẽ có việc cho ngươi làm.”

Thẩm Trạch Xuyên quỳ phục dập đầu, cảm tạ long ân.

Sau khi mọi người đã đi hết, Hàm Đức đế nằm ở mép giường, nôn sạch đống thuốc vừa mới uống ra, tấm chăn trên tay hắn đã bị vò nhăn nhúm. Ánh đèn trong phòng u ám, sắc mặt Hàm Đức đế tái mét, bệnh đã nặng lắm rồi.

Thái hậu được Phan Như Quý đỡ, bước đi trên hành lang thuỷ tạ[3]. Hoa Hương Y bưng hoa phù dung mới hái, cùng bọn nha hoàn theo hầu đi xa xa ở phía sau.

3.

“Kể từ sau lần ngã bệnh trước, Hoàng thượng càng ngày càng độc đoán chuyên quyền.” Thái hậu bước đi thong thả, “Người bệnh nặng, sao còn có thể vất vả lo việc nước chứ.”

“Vẫn bảo bệnh chuyển như núi đổ.” Phan Như Quý nói, “Hoàng thượng âu cũng là sốt ruột mà thôi.”

“Năm đó ai gia chọn Kiến Vân, là coi trọng nó hiền lành lễ phép. Mấy năm nay tuy nó vẫn luôn mang bệnh, nhưng cũng coi như đã tận tâm tận lực.” Thái hậu nhìn Phan Như Quý, “Đâu có ngờ nó lại sợ Tiêu gia đến thế. Lần nào lựa chọn cũng đều không muốn mích lòng ai, nhưng thế gian nào có chuyện như ý vậy.”

“Việc ở Khuất đô, chung quy lại vẫn phải nghe người phân phó.” Phan Như Quý nói, “Chờ mấy hôm nữa Ngụy tần nương nương mang thai rồi, Thái hậu sẽ không còn phải ưu sầu nữa.”

Thái hậu trở tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Phan Như Quý, lời ít ý nhiều: “Trước khi Ngụy tần mang thai, thân thể của Hoàng thượng vẫn còn cần ngươi phải trông nom liên tục.”

“Lệnh của Thái hậu,” Phan Như Quý nói, “nô tỳ hết sức chú tâm.”

***

Lúc Thẩm Trạch Xuyên trở ra, người bên ngoài đã giải tán gần hết. Y và Kỷ Cương một trước một sau bước xuống thềm, thấy Tiêu Trì Dã đang phi ngựa rời đi.

“Không phải cấm quân phế rồi sao?” Thẩm Trạch Xuyên nhìn eo và chân Tiêu Trì Dã, “nhưng nhìn bộ dạng kia của hắn thì rõ ràng là công phu không hề giảm.”

“Giỏi cưỡi ngựa bắn cung.” Kỷ Cương nheo mắt đánh giá một lát, “Nếu chưa giao thủ thì đã không biết lực đạo của tiểu tử này thế nào rồi. Nếu năm năm trước hắn đã kéo được đại cung Thiên Thương, chỉ e giờ còn khoẻ nữa. Xuyên nhi, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì đừng đánh nhau với hắn.”

Thẩm Trạch Xuyên không đáp, nào ngờ người sắp sửa rẽ lại bỗng ghìm ngựa quay ngoắt lại, đánh ngựa thẳng về phía y.

Thẩm Trạch Xuyên chỉ nhìn Tiêu Trì Dã, không tránh cũng chẳng nhường. Con ngựa của Tiêu Trì Dã đến gần trước mặt, rồi bỗng lao vụt qua y. Tay áo Thẩm Trạch Xuyên bị gió thổi lộng lên, trong thoáng chốc lại rũ xuống.

“Án này có liên quan gì đến ngươi.” Ngựa của Tiêu Trì Dã đi vòng quanh Thẩm Trạch Xuyên.

“Không liên quan gì đến ta.” Thẩm Trạch Xuyên cười với hắn, “Nhưng lại rất liên quan đến Nhị công tử đấy.”

“Phan Như Quý mất chó, ta thì bị nghi ngờ. Hôm nay chẳng có ai được vui, chỉ riêng mình ngươi thì lại đi thu lợi.” Tiêu Trì Dã cúi người nhìn y từ trên lưng ngựa, “Người mạng cứng thế nào thì vận khí cũng tốt thế ấy hửm?”

“Hưởng sái quý khí của Nhị công tử đấy.” Thẩm Trạch Xuyên cũng nhìn hắn, khiêm tốn thưa, “Nếu không nhờ Nhị công tử ra tay thì làm sao mà ta ra ngoài được?”

Ánh mắt Tiêu Trì Dã rớm ý lạnh, hắn nói: “Ngươi biết nhiều phết đấy nhỉ.”

“Vài mánh vặt thôi mà.” Thẩm Trạch Xuyên nói.

Tiêu Trì Dã nhìn sắc trời, con ưng gộc bay về bắt được một con sẻ, đương liệng vòng giữa không trung định thưởng thức luôn.

“Ra rồi cũng được.” Tiêu Trì Dã huýt sáo, con ưng lập tức đậu xuống mái ngói, giẫm lên con chim sẻ, xé cái nát bươm. Hắn lại nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “Khuất đô lớn thế mà, dù gì cũng phải tìm thú để chơi chứ.”

“Quý nhân không hổ là quý nhân,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “thú vui cũng phải khác người ta, ăn uống đàng điếm cờ bạc đều không để trong mắt, kiểu gì cũng phải chơi với người cơ. Cơ mà một người vui sao bằng nhiều người cùng vui, chỉ có một mình ta chơi cùng Nhị công tử thì không thú vị.”

“Ta cứ nhìn ngươi,” Tiêu Trì Dã nắm roi ngựa, nhếch miệng, “là đã thấy rất thú vị rồi, còn cần thêm người khác làm gì nữa.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Thế biết làm sao bây giờ? Ta đã tìm rất nhiều bạn cho Nhị công tử đấy.”

“Nhọc lòng vì ta thì thà nhọc lòng vì chính ngươi đi.” Tiêu Trì Dã thu ánh mắt, “Tương lai ở Cẩm y vệ hơi bị xán lạn đấy nhỉ, Kỷ Lôi ngưỡng mộ ngươi như thế, chắc chắn sẽ cung kính chờ ngươi đại giá quang lâm.”

Thẩm Trạch Xuyên khẽ bật cười, y nhìn Tiêu Trì Dã, trong mắt cũng thấm ý cười, giọng nghe ôn tồn: “Ngươi và ta đều là cá chậu chim lồng. Tương lai ta xán lạn, chẳng phải ngươi cũng an vui còn gì? Ta không vướng bận, một mình tự tại. Nhị công tử, ngươi có thế được không?”

Đèn lồng hai bên treo cao, càng khiến Thẩm Trạch Xuyên đẹp tựa quan ngọc. Con ưng gộc đã ăn thịt xong, đậu xuống vai Tiêu Trì Dã.

“Nếu đã là cá chậu chim lồng,” Tiêu Trì Dã phủi bụi từ lông chim, “thì còn giả vờ tự tại cái gì nữa.”

***

Buổi tối Thẩm Trạch Xuyên quay về chùa, uống thuốc xong, ngồi đối diện với Tề thái phó qua cái bàn con trong sân.

Kỷ Cương đào một khoảnh đất nhỏ trong chùa Chiêu Tội, theo yêu cầu của Tề thái phó, trồng mấy gốc trúc, bỏ vườn rau đi. Đêm hè ngồi ở bên ngoài khoan khoái vô cùng.

“Hoàng thượng không muốn truy đến cùng.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Muốn bảo vệ Sở vương nên mới cho con ra ngoài. Tiên sinh dự liệu như thần.”

“Thần hay không chưa thể kết luận được.” Tề thái phó gõ quân cờ, chép miệng, “Lần trước ta bảo, vừa mới đầu năm Hoàng thượng đã bệnh không dậy nổi. Giờ hắn đang ở độ tuổi tráng niên, có cả Thái y viện chăm sóc, vậy mà còn yếu hơn cả lúc ở tiềm để[4], không thể không kể công của Phan Như Quý.”

4.

Kỷ Cương ngồi xổm ở cửa mài đá, nói: “Tám phần giận là hướng về bọn chúng, đến cả Kỷ Lôi cũng phạt, rõ ràng là hận lâu rồi.”

“Người nếu thấy mình đã không còn nhiều thời gian, lá gan cũng sẽ to lên.” Tề thái phó nói, “Hắn làm hoàng đế như vậy, cả đời đều bị ép phải thỏa hiệp.”

“Thái hậu không thích Sở vương, nhưng giờ cũng chỉ có mình Sở vương có thể lên làm hoàng đế. Hôm nay Kỷ Lôi cắn Sở vương mấy phát, nếu là do Phan Như Quý bày mưu tính kế cho,” vị thuốc đắng trong miệng Thẩm Trạch Xuyên chưa tan, y véo mày, nói, “con tin là, nếu Phan Như Quý đã có ý định đẩy Sở vương vào chỗ chết thì chắc chắn đã không còn lo về tương lai nữa rồi. Vua vẫn còn hoàng tự trong cung, càng dễ thao túng hơn Sở vương.”

“Tiên đế giữ mình,” Kỷ Cương thổi thổi bụi, nói, “không có đâu. Vả lại nếu mà thật sự còn đứa con khác thì làm sao giấu suốt mấy năm nay được?”

“Chỉ cần mang dòng máu của Lý thị thì chính là hoàng tự.” Tề thái phó gõ quân cờ, “Tiên đế không có, nhưng Hoàng thượng bây giờ không thể sinh một đứa hay sao? Một khi hậu cung sinh hoàng tự, hắn tắt thở cái là Thái hậu có thể bế ngay đứa bé còn quấn tã lên triều chấp chính, đến rèm châu cũng chẳng cần mắc. Đến lúc đó Hoa Tư Khiêm lại phong chức đại thần thác cô[5] nữa thì Đại Chu sẽ chân chính mang họ Hoa.”

5.

“Nhưng Tiêu Trì Dã rất thân với Sở vương mà, Sở vương đăng cơ với Tiêu gia mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.” Thẩm Trạch Xuyên mân mê quân cờ, “Ly Bắc sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chỉ cần Sở vương còn sống, Tiêu Ký Minh và Lục Quảng Bạch của quận Biên sẽ có thể dùng binh ép Khuất đô. Tám đại doanh đánh sao nổi trận này?”

Tề thái phó chống khuỷu tay lên bàn, vò mái đầu bù xù: “Lan Chu, hồ đồ! Bộ Thái hậu không nghĩ đến chắc, năm năm trước bọn họ đòi Tiêu Trì Dã làm gì? Có Tiêu Trì Dã trong tay, Tiêu Ký Minh sao dám hành động khinh suất. Tám đại doanh của Khuất đô đánh không lại thiết kỵ Ly Bắc, thế quân phòng vệ Khải Đông thì sao? Thích gia không có lý gì để tham gia vào trận này cả, chỉ vì hai chữ ‘trung quân’, Thích Trúc Âm cũng sẽ phải xuất binh ngăn Tiêu Ký Minh.”

Kỷ Cương thấy Thẩm Trạch Xuyên trầm tư, mới bảo: “Đương kim thánh thượng đã chết đâu, lo cái gì! Vấn đề chính là ngày mai kia kìa, ngày mai Xuyên nhi phải đến Cẩm y vệ rồi, đến làm thuộc hạ của Kỷ Lôi đấy, ta còn đang lo đây này.”

“Thế ta mới bảo không phải ta dự liệu như thần!” Tề thái phó nóng nảy, “Hoàng thượng đưa Lan Chu vào Cẩm y vệ, hắn đây vừa đạt được mục đích của bản thân, lại vừa thuận theo ý Thái hậu. Nhưng chẳng lẽ hắn thật sự không nhớ lúc Lan Chu vào chiếu ngục là bị ai thẩm à? Oan gia ngõ hẹp, ông bảo hắn tính làm gì. Ta còn có chuyện hỏi ông, Kỷ Cương! Hôm nay lúc ông tìm được Tiểu Phúc Tử, hắn thật sự còn thở hả?”

Kỷ Cương phủi bụi trên cục đá trong lòng bàn tay, im im một thoáng mới đáp: “Khó nói lắm, thời gian gấp quá, không kịp xem kỹ.”

“Đấy.” Tề thái phó nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “Con nghĩ kỹ một chút xem, nếu Tiểu Phúc Tử chết trước khi chúng ta ra tay — vậy thì rốt cuộc là ai làm?”

===