Thương Tiến Tửu

Chương 13: Ve sầu



Tiêu Trì Dã không nhìn Lý Kiến Hằng, ngón tay chậm rãi đậy nắp chén trà. Hắn nói: “Từ từ, đừng cuống.”

Lý Kiến Hằng sững sờ ngồi lại vào ghế, kế đó nghe thấy Thái hậu hỏi: “Thánh giá đang ở đây, tuần phòng nghiêm ngặt. Sao đang yên đang lành lại chết đuối được?”

Kỷ Lôi thưa: “Hồi bẩm Thái hậu, vi thần đã phái người đưa thi thể đi khám nghiệm tử thi rồi, sẽ sớm biết được tình hình cụ thể.”

“Là sao.” Hàm Đức đế bệnh lâu không khỏi, giữa mày chỉ đọng lại một vẻ u ám, hắn hỏi, “Chẳng lẽ hắn chết có gì bất thường ư?”

Kỷ Lôi thưa: “Hoàng thượng, lúc vớt lên thì cả người đầy vết bầm, rõ ràng là đã bị đánh. Tuy Tiểu Phúc Tử là nội hoạn trong cung, song lại không kiêm chức vụ gì quan trọng trong hai mươi tư nha môn, chỉ là thái giám bên cạnh Hoàng thượng. Nếu trước khi chết mà bị đánh đập tra tấn, e là hung thủ có mưu đồ không nhỏ.”

Hàm Đức đế chống bàn đứng dậy, giọng lạnh băng: “Trẫm chỉ vừa mới xuất cung mà đã có kẻ không chờ được rồi.”

“Hoàng thượng.” Hải Lương Nghi bước ra khỏi hàng quỳ xuống, “Hôm nay Cẩm y vệ và tám đại doanh luân phiên tuần phòng, nếu hung thủ thật sự có âm mưu thì sao lại dám hành sự bất cẩn như vậy chứ? Tiểu Phúc Tử xưa nay đảm nhiệm việc thu mua ngoài cung, kết thù riêng cũng không phải không có khả năng.”

Hoa các lão Hoa Tư Khiêm ngồi im nãy giờ lại lên tiếng: “Lời này của Nhân Thời sai rồi, kẻ đã dám cả gan ra tay ở ngự tiền, rõ ràng là không hề đặt Hoàng thượng và quần thần ngồi đây vào trong mắt. Bá tánh tầm thường ngoài cung, ai mà lại có cái gan này?”

Tiêu Trì Dã ngồi bình ổn, trong lòng trăm mối cảm xúc.

Canh ba buổi trưa Thần Dương vứt Tiểu Phúc Tử vào rừng, chỉ nội trong một nén nhang, nội hoạn dâng đồ ăn khai tiệc và quân lính thay ca của tám đại doanh đều có thể đi qua. Những người ở đây hôm nay đều là quý tộc, rời bàn thay quần áo, dùng trà, hay đi về phòng căn bản không thể nhớ hết được. Không chỉ có vậy, cả quân lính lẫn nội hoạn đi theo đều có quyền đi lại trong vườn, trong thời gian một nén nhang này chỉ cần có người nhẹ nhàng đá Tiểu Phúc Tử một cái là hắn có thể chết đuối luôn trong hồ.

Xét tình hình hiện tại, cái khó không phải là giải thích những vết bầm trên người Tiểu Phúc Tử, mà là Kỷ Lôi đã chuyển hướng gió, biến án giết người thành nghi án mưu phản.

Ngón tay Tiêu Trì Dã áp lên nắp chén trà.

Ngọn lửa này tuyệt đối không thể lan lên người Sở vương.

Bây giờ Hoàng thượng bệnh nặng, Thái y viện cũng đã bó tay rồi, không ai đoán được khi nào sẽ cưỡi rồng về trời. Nhưng dưới gối Hàm Đức đế không có con nối dõi, một khi chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Lý Kiến Hằng sẽ theo thứ tự là người thừa kế.

Chuyện hôm nay đều là tại hắn suy nghĩ không chu toàn, Lý Kiến Hằng rời tiệc quá trắng trợn, khó mà nói là trùng hợp được.

Tiêu gia như đang bước trên băng mỏng, nếu lại dính phải nghi ngờ có liên quan đến ngôi vị hoàng đế, mười hai vạn binh mã của Ly Bắc sẽ chính là thanh đao lấy đầu Tiêu Ký Minh.

Biến cố xảy đến quá dồn dập, lửa đã sém lông mày, không thể để cháy tiếp.

Tiêu Trì Dã bỗng ném vỡ chén trà, nghe “xoảng” một tiếng inh tai, thu hút ánh mắt của cả tiệc.

Lý Kiến Hằng thấp thỏm nhìn hắn: “Sách, Sách An…”

Tiêu Trì Dã đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Hoàng thượng rồi quỳ xuống, dõng dạc nói: “Hoàng thượng! Vi thần không dám lừa gạt, người là thần sai người đánh.”

Hàm Đức đế nhìn hắn chằm chằm: “Hắn ta chỉ là nội hoạn trong cung, có xích mích gì với ngươi mà để đến mức phải ra tay tàn nhẫn như vậy?”

Kỷ Lôi cũng liếc hắn: “Tiêu đại nhân, đây là việc trọng đại, không thể vì tư tình mà gánh thay người khác.”

“Này thì trọng đại cái gì.” Tiêu Trì Dã ngang nhiên nói, “Vả lại vi thần không hề cho là mình có tội. Chỉ là một tên hoạn quan hèn hạ mà thôi, đánh chết thì có sao? Chẳng lẽ thần đường đường là Tổng đốc nhị phẩm của cấm quân mà lại phải nhịn một tên chó nô tài không coi ai ra gì à.”

“Nhị công tử phẫn nộ thế này.” Hoa Tư Khiêm nói, “E không chỉ là xích mích bình thường. Nhưng mọi khi Tiểu Phúc Tử đâu có qua lại với ngươi, việc gì phải tức giận đến thế?”

“Các lão không biết đấy thôi.” Tiêu Trì Dã nói, “Mấy tháng trước ta cưỡi ngựa đến thao trường, con chó này ngồi kiệu chặn đường ta. Ta trông hắn uy nghi bệ vệ đáo để, không vén rèm lên thì còn tưởng là Phan công công ấy chứ. Ta mắng hắn mấy câu, hắn lại trâng tráo cãi lại. Nam tử hán đại trượng phu, lại bị một tên hoạn quan mạt rệp hạ nhục ngay giữa đường, cục tức này nếu là người khác thì cũng chả nuốt trôi.”

Phan Như Quý hẵng còn đang hầu hạ bên cạnh, người ngồi quanh nghe hắn cứ một câu “hoạn quan” hai câu “hoạn quan” như vậy, đều toát mồ hôi thay hắn.

Hàm Đức đế còn đang ngẫm nghĩ, Thái hậu đã cất lời trước: “Dù là thế, động cái giết người cũng không phải là hành vi quân tử.”

Phan Như Quý như bị nói đúng chỗ thương tâm, mái đầu trắng xóa lại rưng rưng quỳ xuống, nói: “Chúng nô tỳ đều là hạng mạng hèn, làm sao có thể so với Nhị công tử? Được Thái hậu quan tâm đã là được trời thương rồi. Tiểu Phúc Tử xưa nay nuông chiều mất nết, gặp quan võ trong triều cũng không biết lễ phép, được Nhị công tử dạy dỗ cũng không biết hối cải… Tất cả đều là tại nô tỳ không biết dạy con!”

Lão ra điều rộng lượng nhẫn nhịn lắm, thế nhưng nội hoạn khi gặp đại thần trong triều, theo luật vốn phải xuống ngựa lui ra sau, quỳ lạy nghênh đón mà.

Thái hậu thờ Phật, rất không thích sát sinh, bởi vậy bảo Hàm Đức đế: “Người xưa có câu, thiên tử phạm pháp cũng như dân thường phạm tội. Tiêu Trì Dã phóng túng ngông cuồng thế này, về tình về lý đều không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn. Chưa kể cả nhà Tiêu gia đều là trung thần thiện lương, Ly Bắc vương đưa con trai vào Khuất đô để giáo dưỡng bên Hoàng thượng, nếu nuông chiều không biết trời cao đất dày, chỉ sợ mai sau sẽ thẹn với lòng gửi gắm của Ly Bắc vương.”

Kỷ Lôi hãy còn hơi ấm ức, đời nào chịu để chuyện này lắng xuống dễ dàng thế, bèn nói: “Nhị công tử xưa nay thân thiết với Sở vương điện hạ, làm ra chuyện như vậy, điện hạ—”

“Vi thần còn có lời. Người là thần đánh, nhưng người không phải do thần giết. Hoàng thượng, ban đầu vi thần vốn muốn giết hắn cho hả giận, nhưng Sở vương điện hạ biết được, đã hết mực khuyên can vi thần không được giết người. Hôm nay lôi người đi đánh tàn nhẫn cũng là vi thần bí mật sai thị vệ làm, ai ngờ đang đánh thì bị Sở vương điện hạ phát hiện, tự mình rời bàn đi cứu Tiểu Phúc Tử một mạng. Có điện hạ ở bên chỉ bảo, vi thần có to gan mấy cũng không dám không nể mặt điện hạ, cho nên đã tha cho Tiểu Phúc Tử. Còn về phần tại sao người lại chết đuối, vi thần cũng thấy rất kỳ lạ, ai lại muốn thay thần xả giận, làm ra chuyện khinh suất đến vậy chứ? Kỷ đại nhân.” Tiêu Trì Dã quay sang Kỷ Lôi, ánh mắt nhuốm vẻ cười cợt, “Mọi ngày Cẩm y vệ cẩn thận nghiêm ngặt lắm mà, hôm nay người nằm ngay bên đường, lại có thể lọt mắt tuần tra mà rơi xuống hồ… Có khi, chính hắn bị váng đầu nên nhìn nhầm đường rồi lăn xuống cũng nên.”

Hải Lương Nghi nói: “Cũng đúng. Người lớn như vậy rơi xuống hồ, Cẩm y vệ tuần tra đi qua đi lại thế mà lại không mảy may phát hiện. Nếu hôm nay có thích khách lẫn vào Tây Uyển, e là Cẩm y vệ cũng còn chẳng biết đâu!”

Kỷ Lôi nào còn dám thừa nước đục thả câu nữa, bèn vội vàng dập đầu liên tục: “Hoàng thượng! Cẩm y vệ đã làm hết sức rồi. Hôm nay luân phiên tuần tra cùng tám đại doanh, bố trí thay ca đều phải sắp xếp tỉ mỉ từ trước, không dám mảy may sơ sẩy!”

Đô chỉ huy sứ mang ấn của tám đại doanh Hề Cố An cũng quỳ xuống: “Quy định đúng là như thế, tám đại doanh cũng không dám tắc trách. Thời gian giữa các lần đổi ca là cố định, có khả năng bị kẻ có tâm tư ghi nhớ, nhân cơ hội ấy giết Tiểu Phúc Tử. Chuyện này là thù riêng của nội hoạn, nên sai người cẩn thận tra xem tên Tiểu Phúc Tử này rốt cuộc từng gây thù chuốc oán với bao nhiêu người.”

“Tra.” Hàm Đức đế cười lạnh, bất thình lình ném chén trà vào người Hề Cố An, không nén được cơn giận, “Người chết ngay dưới mắt các ngươi mà còn không biết tự kiểm điểm, chỉ mau mau thoái thác trách nhiệm! Thế mà trẫm lại giao an nguy, nguy của mình cho các ngươi… Các ngươi…”

Cổ họng Hàm Đức đế khản đặc, lại che miệng ho một tràng sù sụ. Hắn như giận mất bình tĩnh, bỗng dưng chống bàn, ngã ngửa ra đằng sau.

“Hoàng thượng!”

Cung quyến chung quanh thất thanh hô lên, tiệc loạn hoàn toàn.

“Mau truyền thái y!” Thái hậu đỡ người quát.

***

Lý Kiến Hằng thấy Tiêu Trì Dã mà như thấy mẹ ruột, kêu lên: “Huynh đệ à! Vừa nãy ngươi dọa ta sợ chết khiếp!”

Tiêu Trì Dã nói: “Quỳ lâu quá, đói lắm rồi, cho xin đĩa bánh cái.”

Lý Kiến Hằng xua tay bảo người mau đi lấy, đứng cùng Tiêu Trì Dã trên hành lang dài của Tây Uyển, nhìn những ngọn đèn đuốc sáng trưng trong điện.

“Hoàng thượng tỉnh thì sẽ cho truyền ngươi đấy.” Lý Kiến Hằng nói, “Sao tên này lại chết nhỉ? Số ta đen quá!”

Tiêu Trì Dã ăn bánh uống trà lạnh.

Chuyện này khó mà nói.

Tiểu Phúc Tử trước giờ vẫn được lòng Phan Như Quý, nếu có người rắp tâm lấy mạng Tiểu Phúc Tử, sao lại khéo chọn đúng cái lúc mà Lý Kiến Hằng đánh người cơ chứ. Nếu không phải cố tình lấy mạng Tiểu Phúc Tử mà chỉ là nhất thời nổi sát tâm, cởi trói cho hắn lẽ ra có lợi hơn giết hắn nhiều.

Chỉ tội Phan Như Quý và Kỷ Lôi phản ứng quá nhanh, người đã chết rồi thì thà lợi dụng cho chót luôn đi. Nếu mà vu oan được cho Sở vương thì chính là một mũi tên trúng hai đích.

“Hoàng thượng dạo này còn truyền người thị tẩm không?” Tiêu Trì Dã hỏi bâng quơ.

“Còn.” Lý Kiến Hằng đáp, “Dạo này được sủng nhất chính là con gái của Ngụy gia, Thái hậu cũng thích.”

Tiêu Trì Dã như có điều suy tư.

Giờ trời đã tối, song không ai dám rời đi, tất cả đều đang túm năm tụm ba dưới hành lang chờ Hàm Đức đế tỉnh.

Hề Cố An giữa lúc đi ra ngoài, lúc quay về thì nhận được lệnh của Thái hậu, bèn đi thẳng vào trong chờ. Lại qua nửa canh giờ nữa, Tiêu Trì Dã bỗng thấy cận vệ của tám đại doanh dẫn một tạp dịch ăn mặc sạch sẽ từ cửa bên vào.

“Ai kia?” Tiêu Trì Dã hỏi.

Lý Kiến Hằng thò đầu ra xem: “Tạp dịch, Tây Uyển ít tạp dịch. Cơ mà bọn họ dẫn tạp dịch đến làm gì nhỉ?”

Tiêu Trì Dã nương theo ánh đèn lồng mù mờ, đôi mắt sắc bén trông thấy khuôn mặt xấu xí của tạp dịch nọ, có sẹo bỏng. Chẳng hiểu vì sao, tim hắn bỗng nhảy dựng lên, một thứ linh cảm chẳng lành cứ quanh quẩn mãi không tan.

“Tạp dịch của Tây Uyển.” Tiêu Trì Dã nói, “Tây Uyển là nơi đón tiếp quý tộc, tất cả người hầu đều yêu cầu mặt mũi thanh tú cơ mà, sao lại đâu ra người như này.”

Bẵng tiếp đi hồi lâu, lại thấy Phan Như Quý bước ra cửa, cao giọng hô: “Truyền bát tử Thẩm thị, mau vào yết kiến!”

Quần thần tức thì xôn xao, tiếng bàn tán rộ lên.

Tội danh phản quốc của Thẩm Vệ vẫn còn chưa kết luận xong, nhưng cái tên của Thẩm Vệ đã truyền khắp đại giang Nam Bắc. Vết thương Trung Bác đến nay chưa lành, mối thù binh bại đến nay chưa xóa. Giữ lại cái mạng chó của dư nghiệt Thẩm thị đã khiến biên thùy bất mãn rồi, sao giờ lại còn muốn thả y ra?

“Sao lại thế này?” Lý Kiến Hằng phát hoảng, “chẳng lẽ lại tra ra gì sao? Sách An, y với ngươi có thù oán, các ngươi hễ cứ gặp nhau là long sòng sọc mắt lên. Chí ít vì thể diện của Tiêu gia thì cũng không nên thả y ra chứ!”

Tiêu Trì Dã chẳng nói gì, chỉ đưa mắt về phía cửa, nhìn chằm chằm.

Chưa đến nửa nén hương, cận vệ đi đầu bước vào, một người không xa không gần theo sau.

Đã qua năm năm, tóc người này đã dài ra, buộc lại bằng một cây trâm gỗ thô, không hề mang quan[1]. Chiếc áo rộng sờn cũ kỹ dài quá cổ tay, đoạn lộ ra trắng muốt tựa sứ. Đèn lồng che mất ánh mắt của Tiêu Trì Dã, đến lúc người này tới gần, chén trà trong tay Lý Kiến Hằng rơi xuống.

1.

Lý Kiến Hằng thì thào, hồn vía dường như đã bay lên mây: “Ngươi chưa từng nói với ta, trông y lại thế này…”

Ngón cái của Tiêu Trì Dã khẽ giật.

Thẩm Trạch Xuyên bước qua hành lang, hai người lướt qua nhau trong nháy mắt, Tiêu Trì Dã lạnh lùng nhìn người kia, trong khoảnh khắc ấy, đối diện với đôi mắt trong sâu thẳm ký ức.

Đôi mắt ấy hẹp dài bẩm sinh, đuôi mắt cong lên, phác ra một độ cung rất nhẹ. Trong mắt chứa thứ ánh sáng huyền ảo, dưới ánh đèn lồng mù mờ tựa hồ đang cất giấu một vì sao.

Trong phút chốc ấy, Thẩm Trạch Xuyên dường như đang mỉm cười với Tiêu Trì Dã. Nhưng chỉ rất nhạt, vụt qua tựa cơn gió không dấu vết trong đêm, vừa mỏng vừa lạnh.

===