Thương Tiến Tửu

Chương 12: Đoan Ngọ



Năm Hàm Đức thứ tám, giữa hè.

Cổ áo chủ sự bộ Hộ Vương Hiến ướt đẫm, hắn ngồi trên ghế mà như ngồi trên đống lửa, liên tục đẩy mũ cánh chuồn lên lau mồ hôi.

“Tiêu đại nhân.” Vương Hiến lúng ba lúng búng, “Không, không phải bộ Hộ không phát bạc cho ngài, mà là bây giờ chi tiêu kho bạc còn chưa tính xong, Phan công công bên trên không duyệt, bọn tôi thật sự không có cách nào mà phát được!”

“Tính sổ cần thời gian.” Tiêu Trì Dã nâng chén trà lên uống mấy ngụm, “Ta đang chờ đây còn gì? Chớ cuống.”

Vương Hiến hắng họng, nhìn Tiêu Trì Dã bình chân như vại, còn có cấm quân đương đứng yên bên ngoài hành lang.

“Đại nhân.” Vương Hiến gần như van xin, “Trời nóng lắm, bắt các quân sĩ đứng ngoài hiên thì cực quá. Tôi mời chư vị uống chút đồ lạnh, đá dự trữ—”

“Không có làm thì không có hưởng.” Tiêu Trì Dã cười, “Cấm quân bọn ta da dày thịt béo mà, toàn làm việc nặng thôi, đứng mấy canh giờ thì ghê gớm chi? Đại nhân không phải lo, cứ chuyên tâm tính toán đi.”

Vương Hiến cầm quyển sổ, không tài nào đặt bút xuống nổi.

Giờ đã vào xuân, Hoàng thượng bệnh nặng. Vì thế mà Thái hậu sai người trong cung rầm rộ xây dựng, tính xây một cái chùa để tụng kinh cầu phúc cho Hoàng thượng. Bộ Công nhận lệnh, nhập gỗ từ Đoan châu về, muốn tiết kiệm tiền nên mới gọi cấm quân đi chuyển. Cấm quân chuyển gỗ vào Khuất đô rồi, Thái hậu lại nhận được bản tấu của Hải các lão, thế là bỏ ý định xây chùa. Bộ Hộ đã nợ cấm quân khoản bạc này suốt hai tháng trời rồi mà vẫn chưa thấy trả.

Bạc không nhiều, nếu là lúc quốc khố dồi dào thì không thành vấn đề, ai lại chịu vì tí bạc này mà đi đắc tội Tiêu nhị công tử chứ? Khổ nỗi bộ Hộ bây giờ cũng là ngậm đắng nuốt cay. Năm trước Thái hậu đại thọ, chỉ riêng tổ chức yến tiệc, phân phát tiền thưởng thôi mà đã ngốn mất gần một trăm vạn lượng.

Vương Hiến đặt bút xuống, đành dứt khoát nói thẳng: “Đại nhân, khoản này giờ chưa thể thanh toán được. Tôi nói với ngài một câu thật lòng, cứ cái tình hình sổ sách hiện giờ, chi tiêu cuối năm mà không khớp với dự toán thì đến bổng lộc của chúng ta cũng chưa chắc đã có mà phát đâu. Thật sự là không có tiền mà. Hôm nay ngài có cho Vương Thủ Thành tôi một đao thì tôi cũng bó tay!”

“Lương của tám đại doanh thì chả bao giờ thiếu, đến lương của cấm quân bọn ta thì lại sống chết bảo không có tiền. Đều là dốc sức làm việc vì Hoàng thượng cơ mà, buồn thay cho kẻ hèn Tiêu Sách An ta, đến cục nợ này cũng phải chờ các ngươi xoay sở.” Tiêu Trì Dã ném chén trà “xoảng” cái xuống bàn, “Năm nào bộ Hộ cũng khóc nghèo, nhưng mắc mớ gì đến ta? Cháo múc tiền trao, giấy trắng mực đen. Bọn ta làm xong rồi thì phải trả bạc. Đừng có nói ba cái khác với ta, đấy không phải trách nhiệm của ta. Nếu bộ Hộ cứ gặp khó là lại đòi người ta thông cảm thì bọn ngươi còn làm ăn cái gì nữa? Nhân lúc còn sớm mau mau cuốn gói nhường chỗ cho người khác đi.”

Vương Hiến bị hắn nói xanh lét cả mặt, đứng bật dậy: “Nếu đều là làm việc vì Hoàng thượng thì sao đại nhân phải quá đáng thế! Có tiền thì ai mà không sẵn sàng trả chớ? Cấm quân giỏi giang quá mà, làm cu li làm gì nữa, đi mà làm tám đại doanh đi! Xem còn ai dám không trả tiền không!”

Mắt thấy không khí giữa hai bên không ổn, một nam nhân xốc áo bào bước vào từ bên ngoài.

“Vương đại nhân việc gì phải nổi nóng, Nhị công tử cũng là ăn ngay nói thật thôi mà.” Hắn cởi mũ che nắng [1], lấy khăn lau tay, nói, “Tại hạ Đô cấp sự trung khoa hộ Tiết Tu Trác, đến đây chính là vì khoản này.”

Chức Đô cấp sự trung khoa hộ này cùng lắm là hàng thất phẩm, theo lý thì còn chẳng tính là chức quan ở Khuất đô. Nhưng nó đặc biệt ở chỗ, nó không chỉ có thể đôn đốc tiến độ làm việc của các bộ và các nha môn, mà còn có thể tham gia đánh giá và kiểm tra đức hạnh thành tích của bách quan trong các đợt đô sát sáu năm một lần của Khuất đô, hơn nữa, có thể không cần thông qua sáu bộ, trực tiếp dâng tấu lên Hoàng thượng.

Vương Hiến không đắc tội nổi, đành nuốt cục tức xuống, đoạn bảo: “Nào dám nổi nóng? Cấm quân làm việc vất vả, ta cũng không muốn để Tiêu đại nhân phải trắng tay. Nhưng mà Diên Thanh à, ngươi xem khoản này đi, bộ Hộ không phát nổi.”

Tiết Tu Trác tự Diên Thanh, dáng người đặc biệt nho nhã. Hắn cũng không nhìn sổ mà nói với cả hai: “Cái khó của bộ Hộ, ta hiểu. Nhị công tử, hay ngài xem thế này đi, mấy hôm trước thành Tuyền mới dâng một đợt lụa, chúng ta đổi thành bạc, lấy lụa trả đủ cho ngài, được không?”

Tiêu Trì Dã vừa đi, Vương Hiến tức thì lạnh mặt bảo Tiết Tu Trác: “Hắn lấy đâu ra đòi bạc cho cấm quân? Có mà tự mình cầm đi tiêu thì có. Tên Nhị công tử này vừa lên chức Tổng đốc cấm quân một cái là suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, bao nhiêu lần dồn người ta vào đường cùng rồi, có biết thông cảm cái gì đâu!”

Tiết Tu Trác chỉ cười, không đáp lời này.

***

Tiêu Trì Dã vừa ra khỏi phòng làm việc của bộ Hộ đã lập tức lên ngựa tới phố Đông Long. Hắn còn cao lớn hơn cả năm năm trước, vẻ xốc nổi ngày xưa cũng đã phai nhạt.

Sở vương Lý Kiến Hằng chờ hắn cả buổi sáng, vừa thấy người đã vội vàng nói: “Ngươi vừa đi đâu đấy? Ta đang lo muốn chết đây này!”

“Đi chơi.” Tiêu Trì Dã ngồi xuống uống cạn nước lạnh, thấy trong phòng có cái chậu đá, bèn duỗi thẳng tay chân ra, nằm kềnh xuống chiếc giường La Hán[1], “Trong này dễ chịu ghê, bên ngoài nóng váng cả đầu. Ta ngủ một lát đã.”

1.

“Không được!” Lý Kiến Hằng ra sức phất cây quạt trúc trong tay, banh áo ra than thở, “ngươi phải đợi ta nói xong mới được ngủ!”

Chẳng biết đêm Tiêu Trì Dã làm gì mà lúc này buồn ngủ díp cả mắt, chỉ “Ờ” một tiếng lấy lệ.

Lý Kiến Hằng uống một ngụm rượu đá từ bàn tay mềm mại của người đẹp, xong mới nói: “Nữ nhân ta kể với ngươi lần trước, ngươi còn nhớ không? Chính là người năm năm trước ta nuôi ở thôn trang, đang chuẩn bị mang về, kết quả lại bị tên khốn Tiểu Phúc Tử mang đi hiếu kính lão thiến tặc Phan Như Quý ấy!”

Tiêu Trì Dã “Ờm” tiếng.

Lý Kiến Hằng càng hăng lên: “Mấy hôm trước ta ra ngoài tránh nóng, thế mà lại bắt gặp nàng ở thôn trang bên kia! Tiểu nương tử bây giờ da non thịt mềm, trông còn đẹp hơn cả năm năm trước nữa, ta nhìn mà nóng hết cả người, hận chết lũ hoạn quan! Cẩu tặc cướp tình của ta, làm hỏng mối nhân duyên đẹp của ta, chuyện này bỏ qua được à? Không thể bỏ qua được!”

Tiêu Trì Dã ngáp.

Lý Kiến Hằng hậm hực: “Ngươi có phải huynh đệ của ta không vậy? Mau nghĩ cách để ta chơi hắn một vố đi chứ! Phan Như Quý không chạm vào được, nhưng tên Tiểu Phúc Tử này nhất định phải đánh!”

Tiêu Trì Dã oải thật, hắn nói: “Chơi như nào? Lôi người từ trong cung ra ngoài à?”

Lý Kiến Hằng đẩy người đẹp ra, đóng cây quạt lại rồi bảo: “Sắp Tết Đoan Ngọ rồi, Hoàng thượng sẽ đến Tây Uyển xem đua thuyền rồng. Đến lúc đó chắc chắn Phan Như Quý sẽ đi cùng, lão mà đi thì Tiểu Phúc Tử cũng đi. Đến lúc Ngự mã giám đua ngựa thì chúng ta kéo hắn đi, đánh chết hắn!”

Hình như Tiêu Trì Dã đã ngủ mất rồi, Lý Kiến Hằng thấy hắn không đáp, bèn hối: “Sách An, ngươi có nghe không vậy.”

“Không đánh chết được.” Tiêu Trì Dã nhắm mắt nói, “Nếu Phan Như Quý mà ghi hận với ngươi vì chuyện đó thì sau này sẽ rất phiền.”

Lý Kiến Hằng hậm hực: “Thế đánh một trận cũng được đúng không? Không tiêu cục tức này thì đến cơm ta cũng chả nuốt nổi. Mà dạo này ngươi làm sao thế? Lúc nào trông cũng uể oải, buổi tối ngươi làm cái gì vậy, cô nương lần trước ta chọn cho ngươi sao ngươi lại đuổi đi!”

Tiêu Trì Dã không buồn đáp, xua xua tay ý bảo biết rồi. Ngón cái hắn không đeo nhẫn ban chỉ, dấu răng ở chỗ hổ khẩu lại để lại sẹo. Sau đó Lý Kiến Hằng còn nói gì đó, hắn chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.

***

Mấy hôm sau là Tết Đoan Ngọ, Hàm Đức đế đã lâu không thượng triều mang thân thể bệnh tật giá lâm Tây Uyển. Cung quyến đi theo đều mặc áo lụa, Kỷ Lôi và thống soái Hề Cố An của tám đại doanh cùng hộ giá, cấm quân không có việc nên Tiêu Trì Dã cũng mang theo.

Lúc Tiêu Trì Dã đến người đã đầy ắp, Hàm Đức đế đã giâm xong liễu[2], đương chờ cuộc đua ngựa của Ngự mã giám bắt đầu. Quang lộc tự lần lượt bày bánh ú[3] và bánh ngọt lên, Lý Kiến Hằng ngồi ở ghế của thân vương vẫy tay với Tiêu Trì Dã.

2.

3.

Tiêu Trì Dã vứt roi ngựa cho Thần Dương ở phía sau, vừa cởi giáp tay vừa ngồi vào bàn.

Hôm nay Lý Kiến Hằng vẫn cầm theo cây quạt trúc, cằn nhằn: “Sao giờ ngươi mới tới vậy, làm ta sốt hết cả ruột!”

Tiêu Trì Dã: “Lúc nào cũng thấy sốt ruột, có sao không đấy?”

Lý Kiến Hằng vừa quạt vừa nói: “Ta quen mồm thôi! Kia, thấy không? Tiểu Phúc Tử đang hầu hạ ở kia kìa.”

Tiêu Trì Dã liếc sang, thấy Tiểu Phúc Tử đang hớn hở ghé vào tai Phan Như Quý lầm rầm gì đó. Hắn nói: “Lát nữa đừng xông lên, kêu người đánh một trận là được.”

Nửa canh giờ sau, Tiểu Phúc Tử giẫm lên mép bệ xí đang chuẩn bị xả nước thì bỗng trước mắt tối sầm, bị một bao tải trùm kín mít.

“Á!” Tiểu Phúc Tử ré một tiếng, toan gào lên thì ăn ngay một đấm bất tỉnh.

Lý Kiến Hằng nhìn bao tải, chẳng thèm nhiều lời mà vén áo choàng nhấc chân lên đá thẳng. Tiểu Phúc Tử bị bao tải chèn miệng, nằm quằn quại trên mặt đất rên đau.

Cuộc đua ngựa phía trước đang vào hồi gay cấn, chẳng ai nghe thấy gì.

Tiểu Phúc Tử bị đánh gần nửa canh giờ mà Lý Kiến Hằng vẫn chưa hả giận, Thần Dương bèn tiến lên ngăn lại. Thần Dương đưa mắt ra hiệu với thị vệ vương phủ đứng đằng sau, bọn thị vệ nhanh chóng vác bao tải lên đi mất.

“Điện hạ.” Thần Dương nói, “Đánh nữa chết người mất, để lúc khác đi.”

Lý Kiến Hằng chỉnh lại quần áo, nhìn vào hai mắt hắn, hỏi: “Vứt hắn đi đâu đấy?”

“Tổng đốc dặn, vứt vào rừng bên hồ. Chờ lát nữa khai tiệc, nội hoạn theo hầu đều đi qua mé đó, hắn khắc sẽ được cởi trói.”

Lý Kiến Hằng lại nhổ toẹt cái xuống chỗ Tiểu Phúc Tử vừa lăn lộn, sau đó mới quay về bàn.

***

Lúc khai tiệc thì Lý Kiến Hằng đã quên phéng chuyện này, Tiêu Trì Dã để ý nhìn về phía Phan Như Quý mấy lần, song lại chẳng thấy bóng dáng Tiểu Phúc Tử đâu.

Lý Kiến Hằng dùng đũa gắp đồ ăn, nói: “Chắc là thấy xấu hổ nên chạy về thay quần áo rồi. Đám nội hoạn hầu hạ ngự tiền sợ nhất là người không sạch sẽ, làm mất mặt các chủ tử. Mấy hôm nữa đến thôn trang của ta chơi nhé? Cho ngươi xem tiểu nương tử kia một cái.”

Tiêu Trì Dã uống trà nguội, đáp: “Ta bận.”

Lý Kiến Hằng cười hặc: “Còn giả vờ với ta à? Ngươi bận cơ, cấm quân sắp giải tán đến nơi rồi, cái chức quan nhàn rỗi này thì có gì mà bận.”

“Bận uống rượu.” Tiêu Trì Dã cũng cười, mắt đăm đăm nhìn chén trà trong tay, mặt nghiêng lộ ra vài phần không đứng đắn, “Sang thu là đô sát rồi, phải mời người ta uống rượu thì mới giữ được cái chức quan nhàn rỗi này chứ.”

“Làm người á hả.” Lý Kiến Hằng chấm chiếc đũa, “Phải ăn ngon mặc đẹp, ăn no chờ chết mà sống. Bọn họ cứ bảo cái gì mà Phan đảng cái gì mà ngoại thích, đánh nhau chết đi sống lại như thế có mệt không cơ chứ? Mấy cái đấy thì có gì hay đâu.”

“Đúng nhỉ.” Tiêu Trì Dã càng cười càng hư hỏng, “Thế chả phải là tự rước khổ vào thân sao? Chơi mới là hay nhất.”

Lý Kiến Hằng nhìn ánh mắt ấy của hắn, cũng cười: “Đô sát thì sao, ai dám lấy chức quan của huynh đệ ta? Ngươi là Hoàng thượng đích thân phong thưởng, chúng ta là ăn chơi theo lệnh vua. Thế này đi, trước mùa thu, ta mở tiệc thưởng hoa trong phủ, ngươi mời hết mọi người tới.”

“Không cần vội.” Tiêu Trì Dã quan sát Tây Uyển, thấy bảo điện của chùa Chiêu Tội qua hàng mái ngói trùng điệp. Hắn nhíu mày, “Chỗ này gần chùa Chiêu Tội thế nhỉ.”

“Vẫn còn nhớ à.” Lý Kiến Hằng nói, “Cái nhẫn ban chỉ kia mất lâu rồi mà.”

Tiêu Trì Dã theo thói quen sờ ngón cái.

“Dư nghiệt Thẩm thị kia nhốt cũng năm năm rồi, chả nghe thấy động tĩnh gì bao giờ. Người rốt cuộc là chết rồi hay điên rồi cũng chả thấy Hoàng thượng hỏi qua.” Lý Kiến Hằng nói, “Nếu mà là ta, đừng nói năm năm, chỉ nửa tháng thôi ta đã phát điên rồi ấy chứ.”

Chỗ hổ khẩu của Tiêu Trì Dã vẫn còn đau, hắn không muốn nhắc đến kẻ này.

Vừa lúc tiếng trống nổi lên bên hồ, Lý Kiến Hằng ném luôn đôi đũa đứng dậy giục: “Đi thôi đi thôi! Bắt đầu đua thuyền rồi, đảm bảo bọn họ sẽ muốn cá cược!”

Tiêu Trì Dã toan đứng dậy thì lại thấy Kỷ Lôi nhanh chóng đi xuyên qua đám người, nghiêng người nói gì đó với Phan Như Quý. Phan Như Quý chợt quay phắt lại, chỉ trong nháy mắt, đập ruỳnh xuống bàn.

Tiêu Trì Dã lập tức nhìn về Thần Dương đang đứng phía sau.

Thần Dương sửng sốt: “Tổng…”

“Hoàng thượng!” Kỷ Lôi đã quỳ xuống ở ngự tiền, cao giọng hô, “đua thuyền rồng e là không bắt đầu được. Mới vừa rồi vi thần dẫn Cẩm y vệ đi tuần tra, vớt được thái giám đại nội đang trực Tiểu Phúc Tử!”

Hàm Đức đế ho dữ dội, Phan Như Quý tiến tới vỗ lưng cho Hàm Đức đế. Hàm Đức đế đỡ một chút mới hỏi: “Hắn làm gì trong nước?”

Kỷ Lôi ngẩng mặt lên, chẳng biết là nhìn Hàm Đức đế hay là nhìn Thái hậu, trầm giọng nói: “Người đã chết đuối.”

Cung quyến đang ngồi chật kín bỗng xôn xao, ai nấy đều lấy khăn che miệng.

Lý Kiến Hằng ngay tức thì đụng đổ chén trà trên bàn, hắn thất thần đứng dậy, nhìn sang Tiêu Trì Dã: “Ta chỉ nói thôi mà…”

===

• Tác giả có lời muốn nói:

[1]: Sĩ phu thường mang mũ che nắng

Tuyến thời gian: Đầu truyện là năm Hàm Đức thứ ba, đến đầu chương này là năm Hàm Đức thứ tám, vừa qua năm năm.

• Rose: Nhắc ở mục lục rồi nhưng vẫn nhắc lại, có thể sau này mình còn thay đổi cách xưng hô và đại từ nha (`・ω・´)