Thương Tiến Tửu

Chương 11: Năm mới



Thẩm Trạch Xuyên được tháo xích, y xoay xoay cổ tay, nghe tiểu kỳ cằn nhằn than thở mãi. Kỷ Cương đẩy xe một bánh tới rồi nhanh nhẹn dỡ rượu của cấm quân xuống, đầu quấn vải thô tiến lại gần.

Tiểu kỳ dặn Kỷ Cương dọn sạch sân trước mùa xuân, kế đó lại trở ra dặn tiểu đội canh gác đêm nay không được truyền chuyện này ra ngoài.

“Có bị thương không?” Kỷ Cương kéo tay Thẩm Trạch Xuyên.

“Không ạ.” Thẩm Trạch Xuyên nhấc tay lên xoa cổ, chỗ này đã bị Tiêu Trì Dã siết thành vết. Y gọi: “Sư phụ.”

Kỷ Cương hỏi: “Đau ở đâu?”

Thẩm Trạch Xuyên lắc đầu, ngẫm nghĩ một lát mới nói: “Công phu ngoại gia của hắn cương mãnh, quyền cước mạnh mẽ. Con thấy quen lắm.”

Trên khuôn mặt bị hủy dung của Kỷ Cương lộ vẻ kinh ngạc: “Kỷ gia quyền của chúng ta không truyền ra ngoài.”

“Hắn vừa ra tay là con đã không dám đánh lại rồi.” Trong miệng Thẩm Trạch Xuyên như hãy còn vị máu, y dùng lưỡi liếm thử răng, lại nghĩ thêm một lát rồi tiếp tục, “Sợ hắn phát hiện gì đó, cho nên không dám đánh thật. Nhưng giả vờ ăn vạ mà cũng chả lừa được hắn. Sư phụ, sao hắn lại hận con vậy? Theo tình hình tiên sinh bảo hiện giờ, lẽ ra hắn phải hận ngoại thích do Thái hậu cầm đầu hơn chứ?”

“Thằng nhãi say rượu!” Kỷ Cương gắt lên, “bóp hồng phải chọn quả mềm, chỉ có thể tìm con thôi!”

Thẩm Trạch Xuyên xoè tay trái ra: “Hắn đang tìm cái này, sư phụ nhận ra không ạ?”

Nằm lặng trong lòng bàn tay là chiếc nhẫn ban chỉ bằng xương đã cũ mòn.

“Người có lực cánh tay mạnh trong quân thường dùng đại cung, lúc kéo cung phải đeo loại nhẫn ban chỉ thế này.” Kỷ Cương ngắm nghía chiếc nhẫn, “Mòn cỡ này rồi thì chắc là kéo đại cung Thương Thiên của thiết kỵ Ly Bắc. Cơ mà Tiêu nhị công tử này đâu có cầm quân đánh giặc đâu, hắn đeo cái này làm gì nhỉ?”

***

Tiêu Trì Dã vùi đầu đánh một giấc, bị Lục Quảng Bạch gọi dậy.

“Đêm qua đệ giỏi lắm.” Lục Quảng Bạch cũng chẳng ngại, ngồi trên ghế nói, “Vừa mới thăng chức đã muốn đi gây rối với người ta rồi. Ta vừa thấy Ký Minh ra phủ vào cung rồi đấy.”

Tiêu Trì Dã trùm chăn lên, cổ họng khó chịu: “Uống nhiều quá.”

“Mấy ngày nữa là bọn ta phải rời đô rồi.” Lục Quảng Bạch thật lòng khuyên, “Đệ không thể cứ uống mãi thế được, uống đến lúc phế hết công phu, cơ thể cũng hỏng thì phải làm sao đây?”

Tiêu Trì Dã không đáp.

Lục Quảng Bạch nói: “Tối hôm qua trong yến tiệc, bọn họ giết tâm đại ca đệ như vậy, ít nhiều đệ cũng phải thông cảm cho hắn chứ. Hắn ở Ly Bắc quân vụ bận rộn, trong lòng còn nhớ thương đại tẩu của đệ, giờ để đệ lại đây, hắn đâu có dễ chịu. A Dã, trước mặt thì ai ai cũng bợ đỡ hắn, nhưng bọn họ đều chỉ mong hắn ra trận đừng có trở về nữa. Vì đám người này mà năm nào hắn cũng phải dẫn quân xông pha chiến trường. Hắn không nói đâu, nhưng hắn cũng làm từ máu thịt mà, sao lại không biết đau chứ.”

Tiêu Trì Dã xốc chăn lên, thở dài một tiếng: “Huynh tưởng ta không hiểu những cái đó à?”

“Đệ thì hiểu cái gì?” Lục Quảng Bạch ném quả quýt trong tay vào người Tiêu Trì Dã, “hiểu mà còn chưa dậy đi nhận lỗi với đại ca đệ đi.”

Tiêu Trì Dã bắt lấy quả quýt, ngồi dậy.

Lục Quảng Bạch dòm vết thương quấn băng trên tay hắn mà không khỏi bật cười, ngồi trên ghế vừa ăn quýt vừa bảo: “Chọc người ta làm gì? Cứ phải bị tợp cho một phát mới vui cơ!”

“Ta kêu y hát một bài.” Tiêu Trì Dã nói, “Y lại bảo ta muốn lấy mạng y. Tên đó mà đèn cạn dầu cái gì.”

“Đệ cũng có phải đèn cạn dầu đâu, lại còn đánh nhau với tù nhân ở ngay trên phố cơ mà. May mà Ký Minh đến kịp, không thì hôm nay cả làng đều hay rồi.” Lục Quảng Bạch hỏi, “Thương nặng không?”

Tiêu Trì Dã giơ tay nhìn nhìn, cáu kỉnh đáp: “Y đúng là đồ chó.”

***

Sau giờ Ngọ Tiêu Ký Minh mới về, Triêu Huy đi theo sau, thấy Tiêu Trì Dã đang đứng chờ dưới hiên.

“Đại ca.” Tiêu Trì Dã gọi.

Tiêu Ký Minh cởi áo choàng, Triêu Huy nhận lấy. Nha hoàn bưng chậu đồng vào, Tiêu Ký Minh rửa tay, không thèm để ý tới hắn.

Triêu Huy quay lại nhìn hắn, nói: “Công tử, không phải hôm nay phải đến cấm quân kiểm tra sao? Đi lấy lệnh bài Tổng đốc đi, tối còn về ăn cơm.”

Tiêu Trì Dã nói: “Đại ca bảo đi thì ta đi.”

Tiêu Ký Minh lau tay xong, cuối cùng mới quay sang nhìn hắn, nói: “Tối qua có bảo đệ đi đâu mà đệ vẫn đi đấy thôi?”

Tiêu Trì Dã bảo: “Chạy nhầm đường, tưởng về nhà.”

Tiêu Ký Minh thả khăn vào chậu đồng, nói: “Đi lấy lệnh bài rồi về ăn cơm.”

Lúc bấy giờ Tiêu Trì Dã mới quay ra.

***

Kể từ khi cấm quân bị cắt nhiệm vụ canh phòng, phòng làm việc ngày nào cũng trở nên hiu quạnh hẳn. Lúc cưỡi ngựa đến, Tiêu Trì Dã thấy mấy hán tử mặc áo ngắn đeo túi hông đang ngồi túm tụm lại phơi nắng tám chuyện, nom vừa nhàn vừa lười, chẳng có chút vẻ dũng mãnh nào của “quân” cả.

Tiêu Trì Dã xoay mình xuống ngựa, cầm roi ngựa bước vào sân. Trong sân có cây tùng trụi lá, tuyết đọng thành từng gò rải rác, băng đông cứng lại trên mái hiên chẳng ai đập, mái nhà trông cũng đã đến lúc phải sửa rồi.

Quá nghèo.

Tiêu Trì Dã tiếp tục đánh giá chung quanh, tấm biển kia đã tróc hết sơn. Hắn bước mấy bậc xuống sảnh chính, dùng roi ngựa vén rèm lên, hơi cúi mình đi vào.

Mấy người đang xát lạc quanh bếp lò lập tức quay đầu lại nhìn Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã đặt roi ngựa xuống bàn, kéo cái ghế qua ngồi xuống hết sức tự nhiên, nói: “Ở đây cả đúng không.”

Đám người chung quanh đứng “ào” dậy, vỏ lạc dưới chân bị dẫm rào rạo. Phần lớn bọn họ là quân hộ tuổi đã quá bốn mươi, tung hoành ở cấm quân lâu rồi, chẳng có tài cán gì cả, chỉ chơi xấu lừa tiền là giỏi. Nay thấy Tiêu Trì Dã thì quét mắt từ trên xuống dưới đánh giá một lượt rồi ranh mãnh nhìn nhau.

“Nhị công tử!” một gã lau tay vào áo choàng, cười khì, “đang chờ ngài đến lấy lệnh bài đây!”

Tiêu Trì Dã nói: “Ta chả vội đến ngay còn gì, lệnh bài đâu?”

Gã ta cười phớn phở: “Sáng nay chờ không thấy ngài đến, bộ Công bên kia lại giục người đi làm việc nên thiêm sự Tào cầm lệnh bài đi điều người trước rồi. Lát nữa quay về tôi cử người đưa đến tận phủ ngài cho.”

Tiêu Trì Dã cũng cười với gã, hỏi: “Ngài đây là vị nào?”

Tên này đáp: “Tôi ấy hả, ngài gọi tôi là lão Trần là được rồi! Lúc trước tôi ở sở bách hộ thành Địch, được Hoa thập tam gia đề bạt, giờ là kinh lịch[1] của cấm quân.”

1.

“Sao lạ thế.” Tiêu Trì Dã chống một tay lên ghế, gác người nhìn lão Trần, “Dưới Tổng đốc phải là Đô chỉ huy Đồng tri của cấm quân chứ, sao lại để thiêm sự đi lấy lệnh bài?”

“Ngài không biết đấy thôi.” Lão Trần thấy Tiêu Trì Dã chăm chú lắng nghe, mình đang khom lưng lại càng đứng thẳng, quên tiệt cả phép tắc, “Năm ngoái Trung Bác binh bại, hàng thủy vận của thành Tấn không đến được nên Khuất đô bị thiếu lương thực. Các ngài lớn ở bộ Lại không phát được lương (tiền lương), thế là cắt mất một nửa nhân số trong phòng làm việc của cấm quân. Giờ không còn Đô chỉ huy Đồng tri nữa rồi, gần nhất chỉ có thiêm sự Tào, tổng cộng lại chỉ còn mấy người bọn tôi thôi.”

“Thế thì.” Tiêu Trì Dã nói, “Lệnh bài của Tổng đốc ai cũng chạm vào được à?”

“Từ xưa đã vậy mà, lấy được lệnh bài là đi ngay. Việc của bộ Công không chờ được, toàn là khuân đồ gỗ dùng trong cung cả. Bọn tôi thấp cổ bé họng nên chả đắc tội nổi ai, biết làm sao được.” Lão Trần lại càng đứng thẳng tợn, “Nếu ngài thấy như thế không hợp quy củ thì phải nói rõ với bộ Công mới xong.”

“Ta là một Tổng đốc hiện hành.” Tiêu Trì Dã nói, “Nói cái gì với bộ Công cơ? Bên trên cấm quân là Hoàng thượng. Sáu bộ muốn cấm quân giúp đỡ, ngày xưa là vì tình nên mới không tính sổ với bọn họ. Từ giờ trở đi ai mà muốn mượn người, làm gì, làm bao lâu, nói không rõ, tính không rõ thì đừng có mong người của ta động một ngón tay.”

“Nói mồm thì nói thế nào chẳng được.” Lão Trần và đám chung quanh cười rộ lên, “Nhưng giờ chúng ta không đảm nhiệm tuần phòng, chỉ có đi làm tạp dịch thôi! Có thể giúp đỡ cho sáu bộ một chút cũng coi như là có ích rồi. Vả lại đã như vậy suốt mấy năm nay mà Hoàng thượng có nói gì đâu. Nhị công tử, trong túi có tiền không bằng trong triều có bạn. Trước đây ngài ở Ly Bắc, cơ tình hình cấm quân nói chung không giống thiết kỵ Ly Bắc. Ở đây có những việc không thể làm được! Với lại, cấm quân chúng ta làm sao mà bì được với tám đại doanh, ai—”

Tiêu Trì Dã đứng dậy: “Vừa rồi ngươi bảo ai tiến cử ngươi vào đây?”

Lưng lão Trần đã dựng thẳng tắp, mặt sáng ngời ngời, chỉ hận không thể hô to ba lần: “Hoa thập tam gia! Ngài cũng quen sao? Cháu của Thái hậu lão nhân gia, Hoa tam tiểu thư—”

Tiêu Trì Dã cho luôn một đạp! Lão Trần hãy còn đang đỏ bừng mặt nói chuyện, không kịp phòng bị nên bị cú này đạp cho ngã sõng soài, va vỡ cả ấm trà trên mặt bàn. Nước trà “choang” một tiếng bắn đầy ra đất, tung tóe khắp nơi làm lão Trần giật mình hoàn hồn lại, vừa bò vừa quỳ run lẩy bẩy.

“Tên khốn vợ bé Hoa gia nuôi chứ gì.” Tiêu Trì Dã gạt vỏ lạc trên bàn, “Ngày xưa hắn còn xách giày cho ta đấy, ngươi lấy hắn làm chống lưng ư? Hắn giỏi lắm chỉ là con chó vẫy đuôi thôi. Ta muốn lệnh bài của Tổng đốc mà ngươi lại dám nói quy củ với ta, óc toàn mỡ lợn à, không biết ta là ai hay sao? Từ rày về sau cấm quân phải nghe theo lệnh của ta!”

Lão Trần chống đất dập đầu với hắn, tuồng như vừa mới tỉnh mộng, cuống cuồng gọi: “Nhị công tử, Nhị công tử…”

“Mẹ kiếp ai là Nhị công tử của ngươi.” Ánh mắt Tiêu Trì Dã lạnh ghê người, “Là Tổng đốc cấm quân, ta chính là chủ tử nắm giữ tính mạng gia đình ngươi. Dám làm bộ làm tịch trước mặt ta à, giở giọng côn đồ lưu manh đấy phỏng? Bộ Công cần người làm việc thì toàn điều người của cấm quân đi, nếu không có bạc tiền trao cháo múc thì việc gì các ngươi phải xun xoe dưới chân bọn họ như thế? Người bên dưới thì làm việc quần quật, ngươi thì lại tự nuôi mình đến đặc cả não phì cả bụng ra. Sao thế, có Hoa thập tam bảo kê thì ngươi tưởng mình có kim bài miễn tử ngay ha!”

“Không dám, không dám,” đầu gối lão Trần đã dập mấy lần, “Tổng đốc đại nhân! Ti chức nói sảng…”

“Nửa nén hương.” Tiêu Trì Dã nói, “Lệnh bài, danh sách, hai vạn binh, ta tra bằng hết. Thiếu một cái cũng không sao, chư vị mang đầu đến thay là được.”

Lão Trần lồm cồm bò dậy, ù té ra ngoài.

***

Mấy ngày sau chư tướng rời đô, Hàm Đức đế dẫn đầu bách quan đến tiễn Tiêu Ký Minh. Tuyết rơi nặng hạt, Hàm Đức đế cầm tay Tiêu Ký Minh, ho từng cơn đứt quãng.

“Ký Minh.” Hàm Đức đế đã bọc kín áo choàng mà vẫn gầy kinh hồn, “Sau hôm nay, phải sang năm mới có thể gặp lại. Biên thùy Ly Bắc vẫn luôn bất ổn, tuy lần này kỵ binh Biên Sa bị đẩy lùi, song chúng vẫn không chịu cúi đầu thần phục, dã tâm của mười hai bộ quá rõ ràng. Ngươi là cánh tay đắc lực của trẫm, cũng là vị tướng kiêu dũng của Đại Chu, vạn sự đều phải hết sức cẩn trọng.”

“Lần này cứu giá chậm trễ, lại được Hoàng thượng nâng đỡ, phụ thân và thần đều vô cùng hổ thẹn, mai này Hoàng thượng có lệnh, Ly Bắc nhất định ngàn lần chết cũng không chối từ.” Tiêu Ký Minh nói.

“Sau khi phụ thân ngươi ngã bệnh, đã nhiều năm không gặp trẫm rồi.” Hàm Đức đế chậm rãi ngoảnh lại, nhìn những đầu người đen sì đang cúi xuống trong cổng thành, nhìn cả cung điện mênh mông đã đứng sừng sững suốt trăm năm của Khuất đô, lặng lẽ nói, “Chuyện dư nghiệt Thẩm thị, là trẫm có lỗi với các trung thần vùi xương nơi sa trường. Nhưng trẫm mang bệnh lâu quá, chẳng thể làm gì được.”

Tiêu Ký Minh cũng vọng mắt nhìn theo, hồi lâu sau mới nói: “Khuất đô gió lớn tuyết dữ, Hoàng thượng bảo trọng long thể.”

Hàm Đức đế chậm rãi buông tay Tiêu Ký Minh, nói: “Nam nhi tốt, ngươi đi đi.”

Lục Quảng Bạch đánh ngựa ra khỏi thành, quả nhiên thấy Tiêu Trì Dã đang chờ một mình ở căn đình dưới chân núi. Hắn không xuống ngựa mà huýt sáo với Tiêu Trì Dã từ đằng xa: “Nhóc thúi, các ca ca đi đây!”

Tiêu Trì Dã nắm dây cương: “Giang hồ nhiều sóng gió, chèo lái sợ chìm thuyền [1]. Huynh phải cẩn thận!”

“Có chuyện thì nói, đọc thơ làm gì.” Lục Quảng Bạch cười giòn, “Đệ cứ chờ đi, một ngày nào đó sẽ được về nhà.”

“Thế thì còn phải xem mệnh đã.” Tiêu Trì Dã cũng cười.

Một tràng tiếng vó ngựa dội tới từ đằng sau, Lục Quảng Bạch quay đầu lại, thấy một người tóc đen buộc cao phi đến trong tuyết, áo choàng đơn giản, bèn vội vàng quay đầu ngựa lại gọi: “Đại soái! Đi cùng đi.”

Thích Trúc Âm phi chậm lại. Nàng mặc áo choàng, lưng đeo trường kiếm, áo khoác bên ngoài đã cũ rồi, nom hết sức gọn nhẹ. Nếu nhìn mỗi cách ăn mặc thôi thì trông nàng chẳng khác một nữ tử giang hồ tầm thường là bao. Thế nhưng gió thổi lại qua khiến cho gương mặt trở nên sắc nét hơn, lộ ra một vẻ quyến rũ đặc biệt.

“Ngựa của ngươi chỉ là hàng thứ phẩm thôi.” Nàng nhướng mày cười, vẻ uy phong hiển hiện, “Không đuổi kịp đâu.”

Lục Quảng Bạch lại phấn chấn ra mặt: “Không nhanh bằng ngựa của đại soái, nhưng cũng thuộc hàng tốt trên chiến trường đấy. Trên đường chạy thử là biết ngay kịp hay không ấy mà.”

“Ta thấy con ngựa kia hiếm đấy.” Thích Trúc Âm hất cằm về phía Tiêu Trì Dã, “Đổi với ta không?”

Tiêu Trì Dã vuốt ve bờm ngựa: “Thôi, nhìn kiểu gì cũng là ta thiệt.”

Thích Trúc Âm giơ tay vứt cho Tiêu Trì Dã một vật. Tiêu Trì Dã giơ hai tay lên bắt, nào ngờ ấy là một thanh đao đầu quỷ[2] còn nguyên trong bao, nặng đến kỳ dị.

2.

“Đầu năm Ly Bắc nuôi cho Khải Đông thớt ngựa chiến tốt, không thể không kể công ngươi. Cái này là ta bảo thợ thủ công tốt nhất dưới trướng rèn, ngốn khối nguyên liệu quý đấy.” Thích Trúc Âm nói, “Sao, còn thiệt không.”

Tiêu Trì Dã ước lượng độ nặng rồi phá lên cười. Hắn nói: “Đại soái, từ nay ngươi chính là tỷ tỷ ruột của ta! Đao mang từ nhà đến tốt nhưng nhẹ quá, không tiện tay bằng cái này được.”

Thích Trúc Âm nói: “Tỷ tỷ ha? Chờ ngươi rút đao rồi, sẽ phải gọi ta bằng ông nội!”

Tiêu Trì Dã hỏi: “Đao này đặt tên chưa?”

“Ta nghĩ ra rồi.” Thích Trúc Âm nói, “Phàm ngôn lang lệ giả, vị tham nhi lệ dã[3] [2]. Hợp ngươi quá còn gì?”

3.

Lục Quảng Bạch lại bảo: “Hai chữ ‘lang lệ’ này hơi dữ đi, hắn mới—”

“Dữ.” Thích Trúc Âm quất roi ngựa, con tuấn mã dưới thân tức thì lao vụt đi, nàng chẳng quay đầu lại, “Trai Ly Bắc, chính là cần hắn phải dữ!”

Đại quân đằng kia đã cất bước, chỉ thấy tua đỏ cùng đầu thương của quân phòng vệ Khải Đông bám theo Thích Trúc Âm như một cơn sóng, ồ ạt tràn về vùng đồng hoang phía Đông. Lục Quảng Bạch không tiện nấn ná lại nữa, vẫy tay với Tiêu Trì Dã rồi thúc ngựa đuổi theo.

Ngay kế đó là tiếng dậm của thiết kỵ, mặt đất khẽ rung như có cơn địa chấn. Tiêu Trì Dã vọng mắt, thấy đại ca hắn một mình một ngựa, thiết kỵ Ly Bắc quen thuộc giống cơn thủy triều đen quét qua cánh đồng tuyết, lao nhanh về phương Bắc.

Con chim ưng gộc xé gió đuổi theo, liệng vòng cất tiếng thét trên đỉnh đầu thiết kỵ Ly Bắc. Tiêu Trì Dã cầm đao đứng, nhìn mãi cho đến lúc thiết kỵ Ly Bắc đã biến mất trong bể tuyết ngút ngàn.

***

Thẩm Trạch Xuyên hơi thần người, bị Tề thái phó gõ trở về.

“Bây giờ chúng tướng đã quay về vị trí cũ, Khuất đô lại lần nữa thành chốn ao tù nước đọng.” Tề thái phó tóc tai bù xù duỗi cái cổ dài, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “Thời gian của con không còn nhiều nữa, không thể cứ cam tâm làm cá chậu chim lồng mãi được!”

“Người là dao thớt, ta là cá thịt.” Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt, “Tiên sinh, con thật sự còn cơ hội ra ngoài sao ạ?”

“Trong họa có phúc, bị giam cầm chưa chắc không phải là chuyện tốt.” Tề thái phó mở nút hồ lô, nốc mấy ngụm rượu, “Đóng cửa không ra càng dễ giấu tài. Cơ hội của con sau này hẵng còn nhiều!”

Chuông ngân văng vẳng nơi cung điện xa xăm, năm mới đã bắt đầu.

===

[1]:《 Mộng Lý Bạch kỳ hai 》· Đỗ Phủ

[2]: Nhan Sư Cổ