Thương Tiến Tửu

Chương 10: Say rượu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Ký Minh khép kín áo choàng dưới ánh đèn lồng, Triêu Huy đứng đằng sau nói: “Giờ này đáng ra nên về rồi mới phải, người đi đón ban nãy bảo công tử tự cưỡi ngựa đi mà, sao còn chưa tới nơi vậy.”

Tiêu Ký Minh thở ra hơi lạnh, im lặng nhìn trời một lát mới cất tiếng: “Hồi trước hễ lúc nào khó chịu trong lòng là nó lại đi phi ngựa dưới chân dãy Hồng Nhạn. Cái thói này mãi vẫn không sửa được.”

Triêu Huy nói: “Cấm quân tốt xấu gì thì cũng là một chỗ để đi.”

Tiêu Ký Minh nhìn sang, hỏi: “Ngươi biết cả đời này cha hối hận nhất chuyện gì không?”

Triêu Huy thành thật lắc đầu.

Tiêu Ký Minh nói: “Chính là sinh A Dã quá muộn. Ba năm trước, chúng ta bị phục kích dưới chân dãy Hồng Nhạn. Viện binh của cha chưa tới, A Dã mang theo hai mươi kỵ binh vốn để bảo vệ nó giục ngựa vượt sông Hồng trong đêm, bò trong bùn lầy suốt nửa đêm, thiêu rụi lương thực của Biên Sa. Lúc ta gặp nó, cả người nó vừa thối vừa bẩn, vết thương trên đùi ngâm rữa cả ra. Năm ấy nó mới có mười bốn tuổi, ta hỏi nó có sợ không, nó bảo chơi vui lắm. Cha hay bảo người Lục gia là ưng đại mạc, người Tiêu gia là chó Ly Bắc. Ta không thích câu nói này, nhưng sau này chúng ta xuất quân lại giống như chó bị xích, chẳng có lại được sự thống khoái của mười mấy năm trước nữa. Ta chiến đấu đến tận ngày hôm nay, sớm đã không còn huyết tính nữa rồi. Người Tiêu gia không phải chó, nhưng giờ chỉ còn mình A Dã là vẫn giữ tính sói. Giấc mộng của nó chính là núi Ly Bắc, bây giờ bắt nó ở lại Khuất đô, quên đi sự tự do của vó ngựa rong ruổi. Cả ta và cha đều có lỗi với nó.”

Triêu Huy trầm mặc giây lát, nhìn Tiêu Ký Minh nói: “Thế tử tội gì phải tự coi nhẹ mình. Công tử trời sinh bản tính dữ dội, vốn không phải người phù hợp để nối nghiệp. Cho dù sinh ra sớm hơn hay muộn hơn, Ly Bắc đều không thể để công tử tiếp quản. Thống soái không chỉ cần có sự bền bỉ qua trăm tôi nghìn luyện, mà còn phải có nghị lực vững như bàn thạch, công tử không làm được.”

Tiêu Ký Minh chẳng đáp.

Đêm nay gió lớn, thông thốc đong đưa ngọn đèn lồng. Chủ tớ bọn họ đợi gần nửa canh giờ mới thấy có người phi ngựa đến từ đằng xa.

“Thế tử!” người trên ngựa tuột xuống, nói, “công tử gặp chuyện!”

Triêu Huy lập tức đỡ đao, hỏi: “Công tử đâu?”

***

Nửa canh giờ trước.

Thẩm Trạch Xuyên mang xích, bị tiểu kỳ đẩy xuống bậc thềm.

“Hát đi.” Tiểu kỳ ở phía sau giục, “Mau, mau hát vài câu đi!”

Thẩm Trạch Xuyên không hé răng, nhìn về bóng người đang ngồi xổm bên tường. Y vừa thấy con ưng gộc kia là ngực nhói lên, không khỏi bặm chặt môi, chôn chân tại chỗ.

Tiêu Trì Dã nói: “Ngươi ra đây đứng.”

Thẩm Trạch Xuyên thở ra hơi nóng, chậm chạp lê chân rồi dừng lại cách Tiêu Trì Dã không xa.

Tiêu Trì Dã đứng dậy hỏi: “Mẹ ngươi là ai?”

Thẩm Trạch Xuyên đáp: “Vũ kỹ Đoan châu.”

“Hát một bài đi.” Ánh mắt của Tiêu Trì Dã khiến người ta phát sợ, “Con chó già Thẩm Vệ không dạy ngươi thì cũng phải có người dạy ngươi cái khác chứ nhỉ.”

Thẩm Trạch Xuyên cúi đầu trốn tránh, phỏng chừng sợ hắn lắm: “… Tôi không biết.”

“Ngẩng mặt lên.” Tiêu Trì Dã lấy chân gạt đèn lồng ra, “Sợ ta à?”

Thẩm Trạch Xuyên không thể không ngẩng mặt, ngửi thấy mùi rượu.

Tiêu Trì Dã nói: “Không hát thì thôi, tìm đồ cho ta.”

Thẩm Trạch Xuyên xòe hai bàn tay ra, ý bảo mình còn đang bị xích.

Tiêu Trì Dã nhíu mày, nói: “Cứ để thế mà tìm.”

Thẩm Trạch Xuyên mới ngồi xổm xuống, vốc mấy vốc tuyết.

Tiêu Trì Dã lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu y, nói: “Đứng dậy.”

Thẩm Trạch Xuyên lại chống đầu gối đứng dậy.

Tiêu Trì Dã nói: “Ngồi xổm dễ dàng, chân cẳng không vướng. Là Cẩm y vệ đình trượng nương tay, hay là mạng hèn dễ nuôi?”

“Tất nhiên là mạng hèn dễ nuôi rồi.” Thẩm Trạch Xuyên ấp úng, “Gặp may thôi.”

“Không đúng.” Tiêu Trì Dã gí roi ngựa vào ngực Thẩm Trạch Xuyên, “Một đạp kia phải lấy cái mạng này rồi, công phu của ngươi không tồi đâu.”

Thẩm Trạch Xuyên bị roi ngựa ấn run cả người, càng rúm ró lại vì sợ: “Kéo chút hơi tàn… Kéo chút hơi tàn mà thôi. Nhị công tử trung nghĩa, việc gì phải đôi co với tiểu nhân như tôi? Đã đến nước này rồi, đúng tội mà phạt, tha cho tôi đi.”

Tiêu Trì Dã hỏi: “Nói thật đấy à?”

Thẩm Trạch Xuyên đã bị ép đến mức phát khóc, y ra sức gật đầu.

Tiêu Trì Dã thu roi ngựa lại: “Cứ bảo thế, ai mà biết thật hay giả. Thế này đi, sủa vài tiếng cho ta. Sủa giống thì đêm nay ta tha cho ngươi.”

Thẩm Trạch Xuyên lặng thinh.

Tiểu kỳ bị ánh mắt của Tiêu Trì Dã dọa phát khiếp, lại hẩy Thẩm Trạch Xuyên mấy cái.

Mặt Thẩm Trạch Xuyên trắng bệch, yếu ớt nói: “… Dù gì thì cũng với mình ngài thôi.”

“Cút.” Tiêu Trì Dã nói cụt lủn.

Tiểu kỳ lập tức thả lỏng, vội mừng rỡ bảo Thẩm Trạch Xuyên: “Cút! Chúng ta cút về đi…”

Ánh mắt Tiêu Trì Dã xoáy vào tiểu kỳ, chân tiểu kỳ nhũn cả ra, chỉ vào chính mình bảo: “Tôi, tôi cút sao? Được… Không thành vấn đề!”

Hắn cắn răng co lại thành một đống, lăn[1] dăm lần trên tuyết rồi đứng dậy đi mất ở cách đó không xa.

1.

Thẩm Trạch Xuyên có vẻ xấu hổ, tiến lại gần một chút, ghé vào tai hắn: “… Ngươi tha cho ta, thì ta sẽ tha cho ngươi sao?”

Vụn tuyết bỗng bắn lên, Tiêu Trì Dã chộp lấy cánh tay Thẩm Trạch Xuyên, thô bạo ghì chặt xuống, mặt tối sầm: “Hồ ly lộ cái đuôi rồi nhỉ, ta xem ngươi còn giả vờ ngoan ngoãn được bao lâu!”

Hai người bỗng ngã nhào vào tuyết, xích trói hai tay, Thẩm Trạch Xuyên đá vào bụng Tiêu Trì Dã rồi cuống cuồng bò đi rướn người lên: “Hoàng thượng muốn cấm túc ta, Tiêu gia lại dám bất tuân lấy mạng ta, qua đêm nay—”

Tiêu Trì Dã túm lấy dây xích của Thẩm Trạch Xuyên, giật thẳng về phía mình.

Thẩm Trạch Xuyên ngã đập xuống đất, nghiến răng gào lên: “—các ngươi chính là tòng phạm coi thường thánh chỉ với Tiêu gia! Ta chết không tiếc, đêm nay toàn bộ cấm quân phải bồi táng ta!”

Tiêu Trì Dã bóp cổ Thẩm Trạch Xuyên từ đằng sau, buộc y phải ngửa đầu lên, cười khục khặc mấy tiếng, tàn nhẫn nói: “Ngươi tưởng mình là cục vàng đấy phỏng, bồi táng ư? Ngươi mà cũng xứng sao! Ta giết ngươi như cỏ rác!”

Thẩm Trạch Xuyên khó thở, dây xích bất thình lình vòng ngược qua sau cổ Tiêu Trì Dã, y gồng hết sức ghì xuống mặt đất. Tiêu Trì Dã không đề phòng chiêu này, lúc giơ tay lên bị Thẩm Trạch Xuyên cho ngay một cước vào ngực, hai người lập tức lăn túi bụi trên đất.

“Giết ta như cỏ rác?” Thẩm Trạch Xuyên cúi đầu nhìn xoáy vào mắt Tiêu Trì Dã, trong cơn vật lộn cuối cùng bốn mắt cũng chạm nhau, khàn giọng, “vuột mất cơ hội tốt rồi, sau này ai làm chó săn ai làm thỏ, không biết được đâu!”

Artist: 七天白日

“Ai dám bí mật giúp ngươi!” Tiêu Trì Dã đã nổi sát tâm, “ta tra ra kẻ nào, ta giết kẻ ấy!”

Tiểu kỳ bị biến cố bất ngờ này dọa tè ra quần, vội vàng xông tới ngăn lại: “Đại nhân! Đại nhân tuyệt đối không thể giết người!”

“Không sai!” Thẩm Trạch Xuyên quát lên, “đêm nay là Nhị công tử muốn giết ta!”

“Ngươi câm mồm!” Tiêu Trì Dã vồ tay lên toan bịt miệng y lại.

Nào ngờ Thẩm Trạch Xuyên lại há miệng cắn phập một cái, y đè trên nửa người Tiêu Trì Dã, đã cắn nát thịt chỗ hổ khẩu[2] của Tiêu Trì Dã.

2.

eib_ie9uyaaiqzeArtist: Akku _(´ཀ`」 ∠)_

Tiêu Trì Dã lạnh giọng: “Ngươi tưởng ngươi giả vờ la lối ăn vạ là có thể giấu được hay sao? Công phu này tuyệt đối không tầm thường!”

Tiểu kỳ ngăn không nổi, bèn cuống cuồng gọi người tới: “Mau kéo người ra!”

Răng Thẩm Trạch Xuyên rướm đầy máu mà không chịu nhả. Tiêu Trì Dã đã tỉnh hẳn rượu, người đằng sau túm cổ kéo hắn ra. Chỗ hổ khẩu đau đến thấu tim, vậy mà đôi mắt của Thẩm Trạch Xuyên lại khiến Tiêu Trì Dã nhớ như in.

“Công tử!” Triêu Huy thúc ngựa hô.

Tiêu Trì Dã quay mặt lại, hắn thấy đại ca cũng ở trên lưng ngựa, đã xoay người xuống ngựa bước nhanh tới. Trong khoảnh khắc ấy, hắn chỉ cảm thấy hổ thẹn không chịu nổi, giống như bị người ta lột đi lớp da ngoài, đánh về lại nguyên hình vô tích sự.

Tiêu Ký Minh chống một gối xuống đất, Thẩm Trạch Xuyên lập tức nhả ra. Chỗ hổ khẩu của Tiêu Trì Dã be bét máu thịt, dấu răng in sâu hoắm.

“Sao tự dưng lại động thủ?” Triêu Huy theo ngay sau, nhìn thấy vết thương ấy.

“Nhốt người về lại đi.” Tiêu Ký Minh trầm giọng.

Triêu Huy xách Thẩm Trạch Xuyên lên đi vào trong cửa.

“Công tử uống say.” Tiêu Ký Minh nhìn tiểu kỳ, “Chuyện đêm nay đừng truyền ra ngoài, ta sẽ tự đi nhận tội với Hoàng thượng.”

Tiểu kỳ dập đầu mấy cái với hắn, nói luôn mồm: “Hoàn toàn do thế tử quyết!”

Tiêu Ký Minh đứng dậy. Triêu Huy đã nhốt người về rồi, thấy vậy mới bảo tiểu kỳ: “Đêm nay vất vả các anh em cấm quân đã đưa công tử về phủ bình an vô sự. Canh phòng đêm đông lắm cực nhọc, tôi mời các anh em uống chén rượu nóng, mong chư vị đừng từ chối.”

Tiểu kỳ nào dám nói không, thức thời đáp ứng.

Lúc bấy giờ Tiêu Ký Minh mới nhìn Tiêu Trì Dã, nhưng chẳng nói gì.

Tiêu Trì Dã còn chưa cả lau máu trên tay, đang muốn mở miệng thì lại thấy đại ca hắn đã xoay người lên ngựa mất rồi.

“Đại ca.”

Tiêu Trì Dã lẩm bẩm gọi.

Tiêu Ký Minh nghe thấy, nhưng lại đánh ngựa đi mất.

===