Thương Tiến Tửu

Chương 9: Thăng chức



Bắt đầu từ cuối năm, nhiều người dạo phố Khuất đô mang “bướm đêm” bằng giấy màu vàng đen[1]. Mùng một Tết, bá tánh dân thường trong nhà đua nhau làm bánh ngọt và nấu thịt. Trong cung đã mua sắm nguyên liệu cho yến tiệc bách quan trước tận nửa tháng, Quang lộc tự[2] từ trên xuống dưới bận vắt chân lên cổ, song lại khiến cho nội hoạn kiếm được không ít lời.

1.

2.

Tiêu Trì Dã giở sổ nghe vèo vèo, nói: “Quan bên ngoài vào đô không thể không biếu ‘băng kính[3]’ cho quan trong đô. Thế nhưng Phan Như Quý cũng oách lắm cơ, lại còn lên danh sách thứ tự rõ ràng, cứ theo danh sách mà nộp tiền thì mới mong yên ổn.”

3.

“Đó mới là ‘bạc vụn’ đầu năm thôi.” Lục Quảng Bạch gạn bọt trà, “Ta nói cho đệ biết. Đám tiểu thái giám dưới trướng Phan Như Quý ấy, bạc thu được mỗi năm vượt xa hai năm lương của sở thiên hộ[4] biên thùy. Năm nào Đại Chu cũng dùng binh, mỗi lần bộ Hộ kêu bọn ta xuất binh là lại lạy ông vái bà, thiếu mỗi nước quỳ xuống gọi cha nữa thôi. Nhưng đánh xong rồi thì bọn ta thành đám cháu trai đi đòi nợ hết.”

4.

“Ai có tiền người đó làm ông.” Tiêu Trì Dã cười.

“Đầu năm cứu giá, Ly Bắc chúng ta đội tuyết hành quân. Cả người lẫn ngựa đều mệt, trang bị của thiết kỵ cũng phải sửa xong trước mùa xuân. Nợ tiền bên công xưởng lâu rồi, chỗ nào cũng phải dùng tiền.” Triêu Huy nhẩm tính cẩn thận, “Lúc chưa vào Khuất đô thì toàn phải đổi lương thực hàng năm của quân đồn[5] Ly Bắc lấy bạc, ăn tiêu chi li tỉ mẩn từng cắc. Thế tử phi của chúng ta ngày lễ ngày Tết còn chả dám sắm áo đắt cho phủ. Phan Như Quý chỉ là một lão nội hoạn, thế mà bạc thu được còn vượt cả tổng bạc thuế Đoan châu. Ngự sử giám sát điều xuống địa phương thì rặt một đám cáo mượn oai hùm, nhưng rồi sao? Ở Khuất đô đến rắm còn chả dám đánh!”

5.

“Nghèo mà.” Lục Quảng Bạch cảm thán, “Năm nào cũng phát sầu vì bạc. Lần này Ký Minh vào đô, nể mặt hắn nên bộ Hộ cũng không dám kì kèo, đã trình lên nội các từ lâu rồi, Phan Như Quý cũng ngoan ngoãn phê duyệt rồi, chắc là trước khi đi bạc sẽ phát xuống thôi.”

“Bọn ta có đại ca.” Tiêu Trì Dã đẩy sổ sang một bên, nhìn sang Lục Quảng Bạch, “còn huynh định tính sao?”

“Hoàng thượng không gặp ta.” Lục Quảng Bạch nói, “Lục gia không được lòng ở Khuất đô, tám đại gia tộc đều coi bọn ta như đám dã nhân đại mạc, Hoa gia càng không thèm nhìn. Nhưng bảo ta biếu Phan Như Quý thì ta cũng chả có tiền, trong nhà nghèo mốc cả mồm ra rồi. Những chỗ khác còn có quân đồn, nói chứ đến lúc gấp vẫn tự cung tự cấp được, nhưng quận Biên bọn ta, toàn cát là cát, muốn làm ruộng cũng chẳng được. Lần này xuất binh thần tốc, hai vạn người ngựa trên đường toàn ăn bạc riêng của Thích đại soái. Ta nói một câu khó nghe, may mà có Thích đại soái thương, chứ không thì lính của ta có mà còn không qua nổi Thiên Phi Khuyết. Nhưng mà Thích đại soái cũng có bao nhiêu bạc đâu? Nàng toàn lấy từ của hồi môn lão thái phi để lại cho nàng mà! Binh riêng của nàng cũng phải ra ngoài bán quần hết rồi! Bộ Hộ ngày nào cũng đánh thái cực với ta, không làm đâu, cứ gác đơn của ta lại đấy, không xòe bạc ra thì Lục Quảng Bạch ta thấp cổ bé họng cũng chẳng làm gì được.”

Họa hoằn lắm mới thấy Lục Quảng Bạch nổi nóng. Hắn là bất lực thật, bởi vì quận Biên trấn thủ bên rìa đại mạc, ngoài Ly Bắc thì quân phòng vệ của hắn đụng độ với kỵ binh Biên Sa nhiều nhất. Năm nào cũng hớt hớt hải hải chạy ngược chạy xuôi, nằm dưới loan đao mà sống qua ngày, ngủ đã chẳng được mấy bữa yên giấc, ăn cũng chẳng bao giờ được ăn no. Khuất đô đè đầu hắn, Biên Sa bá đã sớm trở thành kẻ khố rách áo ôm người người đều biết trong hàng quý tộc. Phong thưởng trong nhà hắn chưa bao giờ giữ lại thứ gì, tất cả đều đem đổi thành bạc trợ cấp quân nhu.

Tiêu Ký Minh ăn mặc chỉnh tề, đám nha hoàn nối đuôi nhau ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại bốn người bọn họ, Tiêu Ký Minh nâng chén trà nhấp một ngụm, không nhanh không chậm nói: “Năm nay gặp đúng lúc đẹp, yến tiệc bách quan Nguyên Đán. Thích Trúc Âm chắc sắp tới rồi hả?”

Lục Quảng Bạch nói: “Ừ. Mới đầu ta còn chán, nhưng nghĩ lại thì thây kệ vậy, cho bọn họ kì kèo. Cứ kéo đến khi đại soái vào Khuất đô đi, đến lúc đó bọn họ tự đi mà cầu phúc.”

Tiêu Trì Dã nói: “Bây giờ nàng có tiếng ở Khuất đô lắm, đến cả đám côn đồ cho vay nặng lãi của Khuất đô cũng phải nể mặt nàng. Nợ đợt trước còn trả được, nhưng huynh cũng không thể chỉ dựa vào nàng được. Quận Biên là vùng trọng yếu, hôm qua nghe phong thanh là năm nay bộ Hộ lại muốn huynh chiêu binh đấy.”

Lục Quảng Bách vuốt mép chén trà, nói: “Chiêu binh á? Đừng có mơ. Sáu châu Trung Bác gặp chuyện, bọn họ sợ chết, lo quận Biên bị mười hai bộ Biên Sa thọc, cảm thấy hai vạn binh mã của ta không đủ dùng. Cơ binh thì chiêu được đấy, nhưng tiền thì có cho đâu? Ta nuôi không nổi, năm nay có gí đao vào cổ ta ta cũng không làm.”

Tiêu Trì Dã đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Đúng rồi. Hồi trước bộ Hộ phát xuống nhanh nhất chính là quân lương[6] với lương thực của sáu châu Trung Bác mà, lần này người chết hết rồi, chưa nói đến tiền vội, lương đâu? Lúc kỵ binh Biên Sa tháo chạy cũng đâu có mang đi nhiều lương thực đến thế.”

6.

Ba người còn lại nhìn hắn.

Lục Quảng Bạch nói: “Thằng ngốc này, quên đi. Lương thu lại hết rồi, đem bù cho bổng lộc bị thiếu của mười ba thành Quyết Tây năm ngoái đấy. Đệ không đoán được vì sao bộ Hộ cứ thoái thác mãi à? Trang bị cho tám đại doanh của tám đại gia tộc mấy năm nay đều là đồ tốt nhất của Đại Chu, tiền lấy trực tiếp từ bạc thuế cả đấy, hai trăm vạn lượng này chỉ nghĩ thôi đã thấy điên rồi. Nhưng Thái hậu không truy cứu, Hoa các lão không truy cứu, bộ Hộ ai dám khơi chuyện? Quốc khố trống rỗng, mười ba thành Quyết Tây năm ngoái gặp nạn châu chấu mất mùa, làm gì có tiền mà cứu tế? Toàn là nhờ bố chính sứ Giang Thanh Sơn cưỡng chế tất cả quan viên trong châu mở kho lương tư để cứu tế đấy. Vì vụ này mà Giang Thanh Sơn cứu được mấy chục vạn bá tánh, nhưng lại bị các quan ở Quyết Tây ghi hận. Nghe bảo đầu năm đám siết nợ còn bu kín ở cửa nhà hắn, hắn đường đường là đại quan nhị phẩm biên thùy, thế mà mẹ già tám mươi tuổi trong nhà vẫn phải dệt vải trả nợ! Khuất đô mà còn không chịu đưa tiền thì tức là muốn dồn người ta vào chỗ chết. Cuối cùng Hải các lão phải tấu lên, đôi co suốt nửa tháng trời với nội các và Phan Như Quý mới miễn cưỡng bù được cái khoản này.”

Triêu Huy không nhịn được: “Cứ kêu nghèo, nhưng bạc hối lộ thì toàn tiền to, trong khi người chuyên tâm làm việc thật thì phải thắt lưng buộc bụng. Vào đô chuyến này thà chả vào còn hơn, vào rồi chỉ thấy nản chí.”

Tuyết rơi ngoài phòng, trong phòng lại chẳng có tí không khí đón Tết nào. Cục diện rối rắm chồng chất, diện mạo mới của Khuất đô chỉ là một lớp vỏ mây khói. Thương nặng chưa lành đã muốn che đi, nước mủ hôi thối chảy đầy đất. Tuyết rơi đúng lúc che đậy hết thảy, mọi người đều có thể giả vờ không thấy, cùng nhau sống mơ màng trong cơn say.

***

Đêm khuya, Phan Như Quý nhắm mắt nhập định trên giường. Hoa giấy không nhuộm đặt ở bên tay, tiện để lão lau tay sau khi thiền xong. Tiểu Phúc Tử không dám thở mạnh, kính cẩn đứng chờ bên chiếc ghế gác chân, tay nâng túi đựng bút.

Qua nửa canh giờ, Phan Như Quý mới thở một hơi dài rồi mở mắt. Tiểu Phúc Tử ngay lập tức dâng bút lên, Phan Như Quý ngưng mày viết mấy chữ ra lòng bàn tay hắn.

Tiểu Phúc Tử nịnh nọt: “Lão tổ tông dạo này được chân truyền của Hoàng thượng, càng thêm tiên phong đạo cốt. Hình như vừa rồi tôn tử[7] còn thấy cả khói tím bốc lên đấy!”

7.

Phan Như Quý lau tay, nói: “Ngươi có biết vì sao ngươi không vào được ti lễ giám không?”

Tiểu Phúc Tử thưa: “Vì lão tổ tông thương con ạ.”

“Thương ngươi là một chuyện.” Phan Như Quý vứt hoa giấy vào ngực Tiểu Phúc Tử, “Ngươi không có mắt lại là chuyện khác. Hoàng thượng ngộ đạo hai năm còn chưa có khói tím, ta chẳng qua chỉ là một nô tài, làm sao thăng trước được? Đấy chẳng phải là quá phận à.”

Tiểu Phúc Tử dâng trà nóng cho Phan Như Quý, cười hí hửng: “Lão tổ tông là chủ nhân của con, lão tổ tông là trời của con. Con thấy lão tổ tông nhập định như thấy Thái Thượng Lão Quân hạ phàm! Sao còn nghĩ nhiều như vậy được ạ.”

“Ừ.” Phan Như Quý súc miệng. “Về hiếu thuận thì ngươi còn xưng được.”

Tiểu Phúc Tử cười toe toét, sấn đến chân Phan Như Quý bảo: “Sắp Nguyên Đán rồi nên con cũng muốn toàn tâm hiếu kính lão tổ tông. Đầu năm lúc đi thu mua bắt gặp một mỹ nhân tuyệt sắc ở thôn trang của Sở vương! Con đi hỏi thử, nghĩ Hoàng thượng cũng chẳng cần, hiếu kính người mới là đại sự hàng đầu của con.”

Phan Như Quý nói: “Tuyệt sắc thế nào, hơn được tam tiểu thư không? Vả lại đó chẳng phải người của Sở vương sao, Sở vương trái tính trái nết, vừa ngông cuồng lại vừa ngang ngược, e là không dễ nhả người ra đâu?”

Tiểu Phúc Tử nói: “Sở vương có quý mấy thì cũng làm sao quý hơn Hoàng thượng được? Hoàng thượng đã không nói gì, chẳng phải nên biếu cho lão tổ tông sao? Với lại người chớ để bụng chuyện này làm chi, con đảm bảo trước đầu xuân sẽ thu xếp ổn thỏa cho người, đến lúc người gặp rồi, thu hay không thu còn tùy vào phúc phận của nàng ta.”

Phan Như Quý đặt chén trà xuống: “Chẳng cần vội, ta cũng đâu phải người tham của háo sắc. Nếu mà ngươi đã nhắc đến Sở vương, vậy thì cái tên Tiêu nhị công tử trái tính trái nết y đúc hắn dạo này thế nào rồi?”

Tiểu Phúc Tử vừa đấm chân cho Phan Như Quý vừa nói: “Hứ! Lão tổ tông ạ, cái tên Tiêu nhị công tử này đúng là có một không hai. Hắn vào Khuất đô, suốt từ tối đầu tiên đến tận hôm nay, ngày nào cũng ăn chơi rượu chè! Chính sự gì cũng không động đến, chỉ có uống rượu nghe nhạc thôi. Đám người của Sở vương kia khoái chơi với hắn lắm, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!”

“Thế cũng không sao… Nhưng suy cho cùng hắn vẫn là người của Tiêu gia, Hoàng thượng đặt hắn ở ti nghi loan lại thân cận quá, đâm ra người ta không yên tâm.” Phan Như Quý ngẫm nghĩ phút chốc, chợt xếch miệng cười, “Ta lại nghĩ ra một nơi khác rất phù hợp để tống cổ hắn đến đây. Xỏ giày, ta đến Minh Lý đường hầu hạ Hoàng thượng!”

Hai hôm sau là yến tiệc bách quan, trên bàn ăn không có chuyện gì đáng kể, lúc sắp tan tiệc, chợt nghe thấy Hàm Đức đế hỏi.

“A Dã, mấy ngày này ở Khuất đô thoải mái chứ?”

Tiêu Trì Dã dừng bóc quýt, đáp: “Thưa Hoàng thượng, thoải mái ạ.”

Hàm Đức đế quay sang Tiêu Ký Minh: “Trẫm nghĩ đi nghĩ lại, để A Dã ở ti nghi loan, chung quy vẫn là phí phạm nhân tài. Nó cũng là đứa trẻ giỏi giang đã từng lên chiến trường, giữ lại ở ngự tiền thì thiệt thòi quá. Chi bằng thế này đi, để A Dã đến cấm quân. Tổng đốc cấm quân trước kia là Hề Cố An, nhưng giờ hắn còn phải đảm nhiệm cả tám đại doanh, không thể phân thân được, để A Dã thay hắn nhé.”

Lục Quảng Bạch lập tức cau mày.

Ti nghi loan tốt xấu gì cũng là ở ngự tiền, xảy ra chuyện thì Hoàng thượng cũng không thể nhắm mắt làm ngơ. Nhưng cấm quân thì là cái gì? Cấm quân bây giờ chính là tạp dịch của Khuất đô, đây mà là thưởng à? Thế này mà gọi là thưởng được à!

Lục Quảng Bạch toan đứng dậy, lại thấy Tiêu Trì Dã đã hành lễ.

“Tổng đốc nghe oách thật, cứ như thống soái ấy.” Tiêu Trì Dã cười bông lơn, “Đa tạ Hoàng thượng!”

Hoa các lão phá lên cười: “Hoàng thượng thánh minh! Thế tử, đây chính là anh hùng xuất thiếu niên.”

Tiếng chúc mừng trong tiệc rộ lên như nước triều, Tiêu Ký Minh mỉm cười không nói, chỉ nhìn Tiêu Trì Dã.

Lục Quảng Bạch cúi mặt uống rượu, bảo Triêu Huy bên cạnh: “… An bài như vậy, rõ là muốn bóp chết lòng Ký Minh.”

Tiệc vừa tan, Tiêu Trì Dã đã chạy biến.

Đám bạn xấu muốn chúc mừng hắn thăng quan, hắn bèn dẫn cả đám đi uống rượu. Uống đến tận canh ba, người nào người nấy mới xiêu xiêu vẹo vẹo ra về.

Sở vương Lý Kiến Hằng lớn hơn Tiêu Trì Dã vài tuổi, là một tên đốn mạt thực thụ. Lúc sắp lên kiệu hắn còn túm tay áo Tiêu Trì Dã lèm bèm: “Ngươi được lắm! Cấm quân á hả, không cần phải tuần tra, nhàn rỗi lắm luôn. Nhưng bổng lộc thì vẫn được phát đều đều, đã có tiền lại chả cần liều mạng, chuyện tốt nhất thiên hạ này đều vào tay nhãi ranh nhà ngươi hết rồi đấy! Sướng nhé!”

Tiêu Trì Dã cũng cười, cười đến xấu xa, hắn nói: “Chứ sao, thế nên ta mới phải rủ ngươi đi uống rượu ngay còn gì? Từ rày về sau chúng ta cùng nhau tung hành Khuất đô!”

“Đúng, đúng!” Lý Kiến Hằng ra sức vỗ vai Tiêu Trì Dã, “tinh thần thế này mới đúng! Đợi mấy hôm nữa đến phủ ta, ta bảo người… lại chúc mừng chúc mừng ngươi…”

Tiêu Trì Dã dõi mắt nhìn cỗ kiệu đi xa, xoay người lên ngựa. Con ngựa của hắn là giống ngựa hoang hắn tự thuần dưới chân dãy Hồng Nhạn, thần tốc dũng mãnh, cả người đen nhánh, duy chỉ trừ một mảng trắng như tuyết ở trước ngực.

Tiêu Trì Dã thúc ngựa về phía trước, hàng quán hai bên đường định bật đèn tiễn. Hắn nâng tay lên, nói: “Tắt đi, đừng đốt.”

Đám tiểu nhị trong quán đưa mắt nhìn nhau, không dám trái lời. Đèn lồng tắt từng cái một, trên đường chỉ còn ánh trăng lạnh lẽo mông lung chiếu xuống tuyết.

Tiêu Trì Dã huýt sáo, con ưng gộc thét lên xé bóng đêm lao thẳng xuống dưới. Hắn quất roi vào ngựa, con ngựa chiến dưới thân thở phì phò ra hơi nóng, bỗng chốc lao vụt đi.

Gió dữ quật điên cuồng, xối tiệt hơi rượu nóng trong người Tiêu Trì Dã. Hắn ở trong đêm tựa con thú bị bao vây tứ phía, tiếng vó ngựa chính là tiếng va đập. Hắn phi băng băng trên nẻo đường hoang vắng, đêm đen đã xé rách nụ cười, chỉ còn lại nét trầm mặc cô liêu.

Chẳng biết tuấn mã đã phi bao lâu, Tiêu Trì Dã bỗng nhiên lăn xuống. Hắn ngã phịch xuống đụn tuyết, vùi đầu vào một lát.

Con ngựa cất vó, đi vòng quanh cúi đầu cọ cọ hắn. Con ưng gộc đậu trên lưng ngựa, nghiêng đầu nhìn hắn.

Tiêu Trì Dã chịu đựng chốc lát, chống tay nôn hết ra. Một hồi lâu sau, hắn mới đứng dậy dựa vào tường. Chiếc nhẫn ban chỉ hơi rộng so với ngón tay, chẳng biết đã rớt đi đâu mất rồi. Hắn đương bới tuyết tìm, lại nghe thấy cách đó không xa có người nhỏ giọng gọi: “Ai đấy?”

Tiêu Trì Dã mặc kệ.

Tiểu kỳ cấm quân vớ lấy cái đèn lồng, chiếu chiếu bảo: “Đêm khuya mà dám… Đại nhân?”

Tiêu Trì Dã nghiêng đầu: “Nhận ra à?”

Tiểu kỳ cấm quân thành thật lắc đầu: “Không nhận ra ngài là vị đại nhân nào…”

“Ta là đại ca ngươi.” Tiêu Trì Dã quẳng cái áo choàng bẩn đi, rũ mắt tiếp tục tìm nhẫn. Hắn bực mình chửi một tiếng nhỏ, nói, “Đèn lồng đưa ta, người cút đi được rồi.”

Tiểu kỳ cấm quân e dè tiến lại gần: “Nhị công tử đúng không ạ? Chúng tôi mới nhận được lệnh thôi. Trời còn chưa sáng, thẩm tra giờ này sớm quá. Ngày mai ngài lại ghé cũng vẫn kịp…”

Tiêu Trì Dã duỗi tay, tiểu kỳ đưa đèn lồng cho hắn. Hắn hỏi: “Đây là đâu?”

Tiêu kỳ kính cẩn nghe đáp: “Rìa thành Khuất đô, chùa Chiêu Tội ạ.”

Tiêu Trì Dã nói: “Không liên quan tới ngươi.”

Tiểu kỳ lui về phía sau toan đi, lại nghe thấy Tiêu Trì Dã hỏi: “Thẩm Trạch Xuyên ở đây à? Bên trong này?”

“Vâng ạ.” Tiểu kỳ càng thêm bất an, “Người nhốt ở…”

“Dẫn y ra đây.”

Tiểu kỳ cả kinh, vội vàng nói: “Không được! Tổng đốc cũng không được! Hoàng thượng nghiêm lệnh…”

Tiêu Trì Dã giơ đèn lồng lên, nói: “Cấm quân nghe theo lời ta.”

Tiểu kỳ lúng búng: “Ngài đừng giết, giết…”

“Mẹ kiếp ta gọi y ra hát!” Tiêu Trì Dã chợt quẳng đèn lồng, ánh đèn tức thì tắt phụt. Hắn đứng trong bóng tối, ánh mắt hung hiểm.

===