Thương Tiến Tửu

Chương 8: Nghi ngờ



Cấm quân đang đợi thay ca, ai cũng lạnh cóng cả chân tay.

Cấm quân Khuất đô ban đầu là cấm vệ tám thành, là tường đồng vách sắt của vương cung Khuất đô, lẽ ra theo quy tắc thì loại việc lặt vặt như tạm giam này không đến lượt bọn họ làm. Nhưng về sau tám đại doanh quật khởi, trách nhiệm hai bên thay đổi, cấm quân trở thành cục nợ của Khuất đô, không chỉ bị cắt diễn tập luyện binh, mà còn trở thành tạp dịch chân chính của Khuất đô, giờ chỉ còn toàn những quân hộ con ông cháu cha chưa từng thấy qua đao thật kiếm thật, ăn no chờ chết.

Cát Thanh Thanh là bách hộ[1] Cẩm y vệ, ở Khuất đô không tính là quan to, nhưng lại vừa đúng tầm với cấm quân phụ trách tạm giam. Bởi vì mọi người thường ngày đều qua lại ở Khuất đô nên không thể không chiếu cố lẫn nhau, đến cả những quan lớn chút đỉnh bọn họ cũng không dám hiếu kính bừa bãi. Hơn nữa, Cát Thanh Thanh đối nhân xử thế rất hào phóng, cho nên cấm quân mới mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện thay Kỷ Cương vào vị trí của tạp dịch cũ.

1.

Cát Thanh Thanh chào cấm quân rồi lôi bánh bao nóng ra phát. Kỷ Cương hãy chưa trở ra, tiểu kỳ trông hắn có vẻ đang suy tư, bèn bảo: “Nếu Thanh ca sốt ruột thì vào xem hộ các anh em một cái đi.”

Cát Thanh Thanh nói: “Làm thế sao được.”

Tiểu kỳ cắn bánh bao xua xua tay, ra hiệu cho cấm quân đang đứng canh ở cửa sau nhường đường: “Thanh ca cũng chả phải người ngoài mà, huống chi bọn tôi đã vây chặt chùa Chiêu Tội đến mức nước chảy không lọt rồi, người chắc chắn không trốn ra ngoài được đâu.”

Cát Thanh Thanh không khách sáo nữa, xoay người bước vào chùa Chiêu Tội.

Kỷ Cương đang ngồi dưới hiên, thấy Cát Thanh Thanh tới thì đứng dậy, hỏi: “Đến giờ rồi à?”

“Không sao, trời vẫn chưa sáng, Kỷ thúc cứ ở lại một lát nữa cũng được.” Cát Thanh Thanh vừa nói vừa nhìn quanh ngôi chùa, “Chỗ này người không ở được, giờ lại sắp sửa vào tháng chạp rét mướt, lát nữa tôi sẽ bảo người mang mấy cái chăn bông vào cho.”

Kỷ Cương thấy hắn hình như có tâm sự, mới hỏi: “Làm sao thế?”

Cát Thanh Thanh ngập ngừng: “Cũng không phải chuyện gì to tát, cơ mà vừa rồi trên đường gặp Tiêu nhị công tử.”

Thẩm Trạch Xuyên ngẩng mặt lên: “Chính là Tiêu…”

“Tiêu Trì Dã,” Cát Thanh Thanh nói, “con út của Ly Bắc vương, cũng là kẻ… lần trước. Ta thấy hắn đi loạng chà loạng choạng, người toàn mùi rượu không, chắc là đêm qua uống say.”

“Không phải Tiêu Ký Minh là được rồi.” Kỷ Cương ngoảnh lại bảo Tề thái phó, “Thái phó chưa ra ngoài hai mươi năm, e là không biết tứ đại danh tướng hiện giờ của Đại Chu. Ly Bắc vương sinh được đứa con giỏi lắm, Tiêu Ký Minh rất xuất chúng!”

Thẩm Trạch Xuyên lại hỏi Cát Thanh Thanh: “Thanh ca, hắn hỏi huynh cái gì vậy?”

Cát Thanh Thanh nghĩ lại, nói: “Hắn hỏi ta đi đâu, ta bảo đi đường tắt đến sở trực ban. Hắn lại bảo đường này không giống đường ra phố Thần Vũ, ta đành bịa qua loa cho xong chuyện. Hắn là quý tộc thân vương nên chắc cũng không tự mình đi tra đâu.”

“Nhưng việc liên quan đến Tiêu gia thì cẩn thận vẫn hơn. Lát nữa tốt nhất ngươi cứ vào cung ghi tên vào sổ trực đi.” Kỷ Cương lấy tuyết xoa xoa tay. “Xuyên nhi, đánh quyền đi.”

“Khoan đã.” Mắt Thẩm Trạch Xuyên sâu hun hút, “Nếu là ngõ tạp nhà dân, hắn lại là thân vương quý tộc, sáng sớm đi cái đường đấy làm gì?”

Cát Thanh Thanh cũng giật mình: “Ừ nhỉ… Mấy chỗ chơi thì toàn ở phố Đông Long cách xa khu nhà dân. Hắn thì say bí tỉ, trời lại còn rét, sao lại đi đến tận đấy được!”

“Ôm cây đợi thỏ ấy mà.” Tề thái phó quấn cái màn rách trở mình, chổng mông ra bên ngoài, nói, “Chuyện Thẩm Vệ có liên quan đến Tiêu gia, ta nghe một đạp kia của hắn rõ là muốn lấy mạng thằng bé này. Nhưng giờ người còn hẵng còn sống sờ sờ ra đấy, sao hắn không sinh nghi cho được?”

“Nếu hắn không để tâm thì đã chẳng nói câu còn lại.” Thẩm Trạch Xuyên nhớ tới cú đạp kia mà lòng vẫn còn hãi.

“Thôi xong.” Cát Thanh Thanh biến sắc, “Tại tôi sơ suất quá, giờ phải làm sao đây? Sợ là người đang tới mất rồi!”

Thẩm Trạch Xuyên quay qua Tề thái phó: “Không sao, nếu tiên sinh đã đoán được thì tất có đối sách.”

***

Triêu Huy đến sở trực ban của Cẩm y vệ, thiêm sự đi cùng đồng cấp với hắn, song không dám ra vẻ. Dẫn Triêu Huy đến thẳng phòng hồ sơ, hỏi: “Triêu tướng quân muốn tra gì thế? Đây là sổ trực ban của mười hai sở hôm nay.”

Triêu Huy tác phong nghiêm túc, cầm quyển sổ lên giở xem qua, nói: “Các anh em Cẩm y vệ tuần tra cung cấm vất vả, mấy hôm trước tôi được một vị bách hộ tên là Cát Thanh Thanh giúp đỡ, hôm nay tự mình đến cảm ơn. Bữa nay vị ấy có trực không?”

“Mười hai sở có nhiều bách hộ lắm, đều ghi trong đó cả.” Thiêm sự vừa nói vừa đi đến cạnh tường, bên trên treo sổ trực được phân chia rõ ràng của mười hai sở.

Nhưng thứ ấy Triêu Huy không thể đụng vào, đó là điều cấm kỵ của cung cấm.

Thiêm sự hỏi: “Tướng quân có biết vị ấy thuộc sở nào không?”

Triêu Huy đáp: “Nghe nói trực ca sáng thì chỉ có ti xa giá, ti kình cái, với cả sở thuần tượng thôi.”

Thiêm sự chiếu theo tên sở kiểm tra tỉ mẩn, sau một hồi lâu mới quay ra bảo Triêu Huy: “Tướng quân, hôm nay vị này không trực. Tôi đi chỗ khác tìm giúp ngài nhé?”

Triêu Huy nhẹ nhàng khép quyển sổ trong tay lại, nói: “Không cần đâu, tôi tự đi tìm.”

Triêu Huy ra khỏi phòng hồ sơ, trời tảng sáng. Hắn đi men lề đường quay về, sải bước ra ngoài cung.

Tuyết trên phố Thần Vũ đã được dọn, nhưng đường hẵng trơn, đám phu nâng kiệu chở quý tộc cũng không dám hấp tấp, đi cực cẩn thận, cố bước cho vững.

Triêu Huy đi qua một chiếc kiệu, liếc qua thanh đao bên hông người nâng kiệu. Nào ngờ đúng cái liếc ấy lại khiến hắn nhíu mày.

“Đợi đã.” Triêu Huy ngăn cỗ kiệu lại, nói, “Đây là kiệu đón Chỉ huy sứ à?”

Người nâng kiệu quả nhiên là Cẩm y vệ, tên đi đầu hất hàm: “Biết chúng ta đón ai mà còn dám chặn đường à? Mau tránh ra nhanh lên!”

Triêu Huy nâng tay để lộ yêu bài Ly Bắc.

Cẩm y vệ nọ mới cúi đầu: “Đắc tội tướng quân!”

Rèm kiệu khẽ lay, một bàn tay vén rèm lên, người đẹp trong kiệu lười biếng liếc Triêu Huy một cái rồi ngúng nguẩy bảo người bên trong: “Đại nhân, tìm ngài kìa!”

Kỷ Lôi cũng say rượu mới về, ngồi chễm chệ trong kiệu nói với ra với Triêu Huy: “Triêu tướng quân! Có chuyện gì thế?”

Triêu Huy dán mắt vào Cẩm y vệ cầm đầu nọ: “Không có gì. Nghe bảo đêm qua công tử đi uống rượu với đại nhân, đại nhân vừa mới về à?”

Kỷ Lôi cười: “Thì ra là lo cho Nhị công tử! Sáng nay ta vừa mở mắt thì công tử đã về phủ rồi. Thế tử đang đi tìm à?”

“Là tôi không yên tâm.” Triêu Huy hành lễ, “Làm phiền đại nhân.”

“Không sao! Ta cũng mới từ đó về thôi.” Kỷ Lôi khoát tay, “Vừa rồi ai hỗn với tướng quân đấy? Mau ra tạ tội tướng quân ngay.”

Cẩm y vệ cầm đầu quỳ một gối xuống, nói với Triêu Huy: “Ti chức Cát Thanh Thanh, có mắt không thấy thái sơn, đắc tội tướng quân, cam nguyện chịu phạt!”

Triêu Huy không nhìn lầm.

Trên yêu bài đeo bên thanh đao kia quả thực viết tên Cát Thanh Thanh.

***

Tiêu Trì Dã nghe Triêu Huy nói xong, vẫn gác chân đọc thoại bản.

Triêu Huy bảo: “Trông thế thì chắc hắn không nói dối, chưa kịp vào cung đã bị phái đi đón Kỷ Lôi rồi.”

“Ờ.” Tiêu Trì Dã lơ đễnh đáp, “Lầu Khuynh Quân gần mà, lại chả không kịp.”

“Nhưng tôi vẫn cứ thấy là lạ.” Ngón cái Triêu Huy vuốt ve chuôi đao.

Tiêu Trì Dã lật trang tiếp, hỏi: “Ngươi không nghĩ ra à?”

“Không nghĩ ra.”

“Ta nói cho ngươi nhé.” Hắn bỗng ngồi nhổm dậy, bắt chéo chân, một tay chống lên gối, “Ngươi theo đại ca vào đô, Hoàng thượng đích thân nghênh đón, đội nghi thức của mười hai sở Cẩm y vệ đi ngay theo sau, sao giờ hắn lại không nhận ra ngươi?”

“Cái này thì khó nói.” Triêu Huy nói, “Chắc là không nhớ đi.”

“Áo choàng ngươi còn chưa thay, hông còn đeo đao, cứ cho là hắn không nhận ra đi, nhưng chỉ cần động não tí thì cũng chả dám không coi ai ra gì mà quát tháo giữa đường như vậy.” Tiêu Trì Dã nói, “Huống hồ ta thấy trí nhớ của hắn chả kém đâu, đến ta hắn còn nhận ra cơ mà.”

“Tôi chỉ thấy trùng hợp quá.” Triêu Huy ngẫm nghĩ, “Nói cái đã gặp ngay.”

“Thì muốn trùng hợp mà lại.” Tiêu Trì Dã ném quyển thoại bản đi, “Cái tên Thẩm…”

“Thẩm Trạch Xuyên.” Triêu Huy nói.

“Để y vào chùa Chiêu Tội, coi như là thua một chiêu rồi.” Mắt Tiêu Trì Dã nhuốm màu suy tư.

***

Cát Thanh Thanh tháo khăn quàng, lau mồ hôi.

Ngô Tài Toàn bên ngoài chạy ríu cả chân vào, rối rít nói: “Cảm ơn rất rất cảm ơn! Thanh ca, may mà có huynh!”

Cát Thanh Thanh bảo: “Chuyện nhỏ ấy mà, anh em với nhau cả.”

Ngô Tài Toàn cười ngoác mang tai, quay đầu gọi với vào phòng trực: “Lão Từ! Hôm nay ghi Thanh ca nhé, huynh ấy đi nâng kiệu hộ tôi. Tối qua tôi bị cảm, sáng nay choáng đầu, may mà có Thanh ca giúp.”

Cát Thanh Thanh cúi đầu lau mồ hôi: “Huynh bị cảm thì lát nữa đến quán Từ gia ăn canh thịt dê đi.”

Ngô Tài Toàn vội vàng nói: “Được, Thanh ca mời nhé! Lão Từ, nghe thấy chưa? Tí nữa đi cùng đi!”

“Chớ để bụng chuyện này.” Cát Thanh Thanh vỗ lưng Ngô Tài Toàn, “Dưỡng bệnh cho tốt, lần sau nếu không khỏe thì cũng không cần phải nhịn như bận này làm gì, bảo ta là được.”

Ngô Tài Toàn gật đầu như con cún, đã thèm canh thịt dê đến mức chẳng đoái hoài nổi cái gì nữa.

***

Đêm xuống, cuối cùng Tề thái phó vẫn quấn chăn bông, ông ngồi đối diện Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Nửa tháng nữa là mùng một Tết, Khuất đô sẽ mở tiệc bách quan, đến lúc đó bố chính sứ và quan giám sát các châu sẽ vào đô chúc mừng. Ta không rõ thế cục hiện tại, bây giờ con nói cho ta nghe đi.”

Thẩm Trạch Xuyên mặc đồ mỏng ở giữa tuyết, đứng thức đầu tiên của Kỷ gia quyền, trán lại chảy mồ hôi. Y nói: “Ly Bắc vương mang bệnh nhiều năm, quân vụ đều do thế tử Tiêu Ký Minh xử lý hộ, chắc là đợt này cũng không tới. Năm quận Khải Đông lần này cũng có công cứu giá, người tới thụ phong đầu tiên là Lục Quảng Bạch thuộc tứ tướng, Thích đại soái chắc cũng sắp tới rồi. Vậy thì đầu tiên, hai đại binh quyền của Đại Chu tạm thời là—”

“Từ từ.” Tề thái phó móc cây thước ra từ trong chăn, “Tứ tướng là tứ tướng nào?”

“Thiết mã sông băng Tiêu Ký Minh, lửa hiệu thổi cát Lục Quảng Bạch, phong dẫn liệt dã Thích Trúc Âm, lôi trầm ngọc đài Tả Thiên Thu!”

“Ta chỉ mới nghe đến Tả Thiên Thu thôi. Thế nhưng ta cũng biết, Lục Quảng Bạch kia chắc hẳn là con của Biên Sa bá Lục Bình Yên. Tuy về sau Lục Bình Yên trấn thủ quận Biên ở đại mạc, nhưng hồi trẻ ông ta xuất thân từ Ly Bắc, là anh em kết nghĩa với Ly Bắc vương. Nếu Lục Quảng Bạch này có chị em gái thì chắc chắn sẽ làm dâu Tiêu gia, đúng không?”

“Vâng ạ.” Thẩm Trạch Xuyên rỏ mồ hôi, “Em gái của Lục Quảng Bạch chính là thế tử phi của Ly Bắc.”

“Thế thì lấy đâu ra hai đại binh quyền.” Tề thái phó nói, “Quan hệ như vậy thì Lục gia chính là cái đinh Ly Bắc đóng vào năm quận Khải Đông rồi, con khờ vậy. Chưa kể Khuất đô còn có tám đại doanh, dưới tám đại doanh còn có cấm quân. Tuy nhân số của tám đại doanh không bằng Ly Bắc, Khải Đông, danh cũng không vang bằng bọn họ, thế nhưng con phải nhớ kỹ, Khuất đô mới là trái tim của Đại Chu, cái bọn họ nắm giữ chính là mệnh đế vương.”

Tề thái phó áng thử cây thước rồi gạt hồ lô qua, uống mấy ngụm rượu cho ấm người.

“Con còn phải nhớ kỹ, tuy Cẩm y vệ không thể xưng là ‘binh’, nhưng độ tiện tay lại vượt xa ‘binh’. Đế vương dùng binh phải có danh thần hãn tướng phò tá. Binh ở bên ngoài có thể không phụng mệnh vua. Con giữ quá chặt, không rèn thành binh; con thả quá lỏng, nghi hóa thành cọp. Chừng mực ở đâu rất khó đoán, phải biết bốc thuốc đúng bệnh, am hiểu ứng biến mới làm được. Nhưng Cẩm y vệ lại khác hoàn toàn, bọn họ chính là chó dữ dưới chân đế vương, xích của bọn họ chỉ một mình đế vương nắm, lỏng hay chặt, yêu hay ghét, hoàn toàn phụ thuộc vào tâm tình của đế vương. Thanh đao như vậy, con chó như vậy, nếu là con thì con có thích không?”. Truyện Việt Nam

Thẩm Trạch Xuyên gồng mình chốc lát, nói: “Thích — thì sẽ dung túng! Tin yêu quá mức, tất sẽ thành họa.”

“Anh con dạy con nhiều đấy.” Tề thái phó nói, “Không sai, con phải nhớ cho sâu, nhớ cho kỹ! Tin yêu quá mức, tất sẽ thành họa. Tuy thân hiền xa nịnh[2] là đạo hiền đức, nhưng thân ở trong đó, đen trắng đan xen, sao có thể vĩnh viễn phân đặng kẻ nào là hiền năng, kẻ nào là gian nịnh? Huống hồ dẫu có là quân tử hiền năng, có rất nhiều chuyện chẳng làm được. Nhưng gian nịnh lại làm được, tiểu nhân lại làm được. Đế vương tọa lâu trong hoàng cung, phải hiểu đạo chế hành[3] , phải lắng nghe cả quần thần và đại chúng. Con xem, có Cẩm y vệ, thì sẽ có Đông xưởng; có Ly Bắc, thì sẽ có Khải Đông.”

2.

3.

Tề thái phó ngưng lại phút chốc, đoạn tiếp tục.

“Nước đầy tất tràn, trăng tròn tất khuyết. Con biết vì sao lần này Tiêu gia lại hận Thẩm Vệ không? Không chỉ bởi vì sau trận này Ly Bắc không thể phong nữa, căn bản chính là dù Tiêu gia có đánh tiếp, bại cũng là bại, mà thắng cũng là bại, bọn họ đã đi đến cùng rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Thắng cũng là bại ạ?”

“Thắng cũng là bại! Tiêu Ký Minh thắng trận, chẳng phải phải lập tức thế em trai vào đấy còn gì? Sau này hắn cứ thắng một trận là lại hiểm thêm một phần. Lần này là em trai hắn, lần tới sẽ có thể là vợ hắn, cha hắn, thậm chí là chính hắn.”

===