Thương Tiến Tửu

Chương 7: Thái phó



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tề thái phó cứng họng không đáp, giật tay về, quay mặt đi không nhìn Thẩm Trạch Xuyên nữa. Ông bị giam ở đây, hai mươi năm điên điên khùng khùng, hận tất cả mọi người bên ngoài, đêm nay lại thuyết phục chính mình không hận con trai của kẻ thù.

“Bây giờ…” giọng Tề thái phó thê thiết, “bây giờ ta còn giết được ai nữa!”

Tuyết lặng lẽ rơi, con quạ đen trong sân bay khỏi cành cây. Tấm màn rách trong điện phất phơ theo gió, Tề thái phó run rẩy bò dậy, loạng choạng nâng cao hai tay, bi thương đến cùng cực.

“Đại cục thiên hạ đã định! Thắng làm vua thua làm giặc, danh hiền điện hạ sụp đổ từ đây, chúng ta đều là loạn thần tặc tử tiếng xấu muôn đời! Ta giết ai? Ta giết ông trời mắt mù tai điếc! Hai mươi năm trước, điện hạ máu bắn ba thước tại nơi đây, chúng ta sai cái gì? Lại khiến cho Hoàng thượng phải đuổi tận giết tuyệt như vậy!”

Tề phái phó giàn giụa nước mắt, run lẩy bẩy quỳ phục trước cửa đại điện, liên tục dập đầu xuống đất.

“Giờ giết cả ta luôn đi!”

Đêm tuyết lạnh lẽo thê lương, ngôi chùa cổ vắng tanh không tiếng người đáp lại. Tề thái phó cứ quỳ như vậy, giống bức tượng Phật đổ nát kia, phơi mình trong xơ tuyết trắng xóa, lặng ngắt nơi Khuất đô rực rỡ tựa ngọn đèn dầu trong đêm.

Sau nửa canh giờ, Kỷ Cương đỡ Tề thái phó dậy, cả ba ngồi vây trước bàn thờ.

“Đêm nay có rất nhiều chuyện khởi điểm từ ta. Nhân cơ hội này ta sẽ nói cho bằng sạch.” Kỷ Cương xắn tay áo, nói, “Thái phó, Xuyên nhi là người nhà Thẩm thị, là con thiếp thứ tám của Thẩm Vệ. Tám năm trước, hai phe đích thứ trong phủ Kiến Hưng vương đối đầu như nước với lửa, thế tử Kiến Hưng Thẩm Chu Tế giành được ân quyến, đuổi hết anh em con thiếp ra khỏi phủ. Xuyên nhi mới bảy tuổi, không đi làm lính ở Đoan châu được nên mới ở lại biệt viện để hầu gái của mẹ nó nuôi. Nhưng bà hầu gái này lại tham tiền vô độ, thường xuyên cắt xén đồ ăn của thằng bé. Sính Đình có chút giao tình với mẹ nó, biết được chuyện này thì bảo ta đưa Xuyên nhi về, hai bọn ta cùng nhau toàn tâm nuôi dưỡng.”

Tề thái phó cười lạnh: “Thẩm Vệ vốn là con thiếp, hồi nhỏ phải chịu rất nhiều bất công, về sau thì lại truyền lại hết cho con của lão. Buồn cười chính là, lão đã thiên vị con đích rồi mà vẫn còn mê nữ sắc, đẻ ra một đống như vậy, đúng là tạo nghiệp!”

“Bọn ta liên tục viết thư gửi cho vương phủ, Thẩm Vệ lại chưa một lần hồi âm. Thái phó, ông xem trong tám đại gia tộc Khuất đô, cho dù là con thiếp cũng đâu từng nghe tới cái kiểu vứt tiệt không thèm đoái hoài gì như thế.” Kỷ Cương nhăn mặt, “Thế là Xuyên nhi đi theo chúng ta, lúc ấy Mộ nhi lên mười lăm, thấy có em thì vui lắm. Từ đó một nhà bốn người bọn ta ở lại Đoan châu, còn tốn không ít sức để được nhập quân hộ vào hoàng sách[1] nữa.”

1.

Tề thái phó im lặng giây lát, nói: “Ông mang tội rời đô, muốn nhập hộ đương nhiên sẽ khó rồi. Lúc ấy điện hạ thực hiện nghiêm nhập hộ hoàng sách chính là để trấn áp giặc cỏ, ngăn chặn loạn dân mà.”

Kỷ Cương bảo: “Ta hiểu mà. Thái phó, sau khi ta rời đi, Khuất đô xảy ra chuyện gì vậy? Cớ sao Thái tử điện hạ lại rơi vào cái cảnh kia?”

Tề thái phó kéo tấm màn rách trùm lên vai, rầu rĩ nói: “… Sau khi ông rời đi, Kỷ Vô Phàm làm mất lòng vua. Phan Như Quý hầu hạ Hoàng hậu, nhận được ân sủng, đảm nhiệm chức bỉnh bút ti lễ giám. Cẩm y vệ bởi vậy sụp đổ, mười hai sở chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Sau khi Kỷ Vô Phàm chết, Kỷ Lôi lên nắm độc quyền, từ đây Đông xưởng trở thành cha nuôi của Cẩm y vệ, không còn qua lại với Đông cung nữa. Sau đận ấy, Hoàng thượng đột nhiên đổ bệnh, bắt đầu thường xuyên nằm liệt giường, việc vặt trong triều giao cho nội các và Đông cung xử lý. Nào ngờ Hoa gia cậy Hoàng hậu được sủng ái, gài rất nhiều kẻ vô năng vào trong triều, khiến cho nạn đút lót của sáu bộ lại một lần nữa bùng lên. Nạn ngoại thích đã thành thế, Thái tử điện hạ thượng tấu vô số lần, song không ngờ Phan Như Quý lại lợi dụng quyền phê hồng[2], cùng Hoàng hậu thao túng chính vụ, bản tấu của điện hạ vốn chẳng hề đến được ngự tiền. Không chỉ thế, sau khi Hoàng thượng ngã bệnh, Hoàng hậu còn ngăn không cho nội các và Đông cung vào thỉnh an nữa.”

2.

“Hoạn quan hại nước!” Kỷ Cương thở dài, “nếu sớm biết Phan Như Quý có dã tâm đến ngần này, lẽ ra lúc trước không nên để phụ thân hạ đao lưu tình rồi!”

“Giết một Phan Như Quý, thì sẽ còn Phan Như Hỉ, Phan Như Ý!” Tề thái phó thẫn thờ, “hậu cung nhúng tay vào chính sự, ngoại thích bành trướng. Kỷ Cương, ông không hiểu, đây đều là những tệ nạn đã ăn sâu bén rễ của tám đại gia tộc. Chừng nào tám đại gia tộc của Khuất đô còn chưa trừ, vòng luẩn quẩn này sẽ vẫn còn tồn tại! Hoàng hậu cư ngụ trong cung lâu đến thế, sao lại có thể thao túng được triều sự chứ? Hoàn toàn là dựa vào quyền lực lâu đời của Hoa gia. Dù Hoàng hậu ngày đó có không mang họ Hoa, đổi lại là một họ khác trong tám đại gia tộc thì việc này cũng vẫn sẽ phát sinh thôi.”

“Nhưng mà.” Thẩm Trạch Xuyên không dằn được thắc mắc, “Thái tử điện hạ không phải là con đích trong cung sao?”

“Không phải.” Tề thái phó cúi đầu, “Mẹ đẻ của điện hạ là phi tần trong cung. Dưới gối Hoàng hậu không con, chưa từng mang cốt nhục. Nhưng điện hạ là Hoàng hậu bế vào cung, tự mình nuôi nấng. Cứ bảo hổ dữ không ăn thịt con chứ… Thiên gia nào có cha con.”

Bầu không khí trong điện lại trầm xuống.

Kỷ Cương thở ra khí lạnh, giọng ông nghe thô ráp: “Tại ta say rượu làm hỏng việc nên mới khiến cha mất lòng Hoàng thượng. Nếu không vì chuyện ấy thì điện hạ đã chẳng đến nông nỗi kia.”

“Ta vốn tưởng rằng, có Kỷ Vô Phàm với ông đi trước, Kỷ Lôi sẽ không sa vào con đường phản bội.” Tề thái phó vò tấm vải, nhớ về những thống khổ không thành lời, “Ai ngờ hắn…”

“Thái phó có điều không biết,” Kỷ Cương nhìn sang Thẩm Trạch Xuyên, “Xuyên nhi cũng không biết. Cha ta Kỷ Vô Phàm là người bạn vào sinh ra tử với tiên đế, cũng là chỉ huy sứ của Cẩm y vệ. Nhưng vợ cha mất sớm, ông không có ý định đi bước nữa nên mới nhận nuôi ba đứa con. Ngoài ta với Kỷ Lôi ra thì còn có một đại ca. Đại ca không làm nổi những việc ác trong chiếu ngục nên đã rời đô từ lúc còn trẻ, đến làm lính ở Thiên Phi Khuyết. Ta và Kỷ Lôi cống hiến cho Cẩm y vệ, cùng nhau hiếu kính cha. Bộ quyền Kỷ gia và Kỷ gia đao đều là do cha dạy. Sau đó vì nhiều chuyện, cha mới cho rằng Kỷ Lôi lương tâm bất chính, có thiên hướng a dua xu nịnh, cho nên chỉ truyền tâm pháp Kỷ gia cho mình ta. Dễ thấy sau chuyện này, hai anh em bọn ta đã hoàn toàn chia rẽ. Sau khi cha qua đời, Kỷ Lôi lập tức dọn sạch người dưới trướng, tống rất nhiều người cũ đi, Cẩm y vệ… không còn là Cẩm y vệ khi xưa nữa.”

Tề thái phó thì thào: “Âu cũng là cái số cả, quan lại Đông cung đồng tâm hiệp lực mà vẫn không bảo vệ được điện hạ. Hoàng thượng nghi ngờ điện hạ mưu phản, thế nhưng quyền lực của tám đại doanh Khuất đô vốn là do tám đại gia tộc nắm giữ cơ mà. Cẩm y vệ tra được công văn mưu phản, khăng khăng đổ lên đầu điện hạ. Người của chúng ta vào chiếu ngục, chết mất rất nhiều, không chịu được tra tấn mà khai ra. Hoàng thượng đương bệnh nổi cơn lôi đình, lại còn nghe thêm lời đơm đặt của Phan Như Quý, điện hạ chẳng còn đường lui.”

Nước mắt ông dạt dào, tuồng như lại sắp điên lên.

“Điện hạ thân ở trong này, chẳng còn đường lui! Sao không giết ta luôn đi? Sao còn để ta một mình lay lắt đến tận hôm nay! Sống thế này đau đớn muốn chết, cớ sao ta mãi chẳng xuống được suối vàng.”

Ông bỗng nhìn xoáy vào Thẩm Trạch Xuyên, giọng nghe càng điên cuồng.

“—Ta không cam lòng! Đại cục bao năm sụp đổ trong phút chốc! Quan lại Đông cung bỏ mạng vô số, oan khuất của điện hạ chưa được gột sạch, ta không cam lòng!” ông lại túm chặt lấy tay Thẩm Trạch Xuyên, “ngươi còn trẻ, ngươi còn có cơ hội!”

“Thái phó…” Kỷ Cương đứng dậy toan ngăn.

“Ông bảo vệ được nó bây giờ, nhưng ông bảo vệ được nó cả đời sao!” Tề thái phó siết chặt Thẩm Trạch Xuyên, “hôm nay ta nể tình làm cha của ông, không hận nó, không oán nó, nhưng ông có thể khiến tất cả mọi người trong thiên hạ làm vậy ư? Chỉ cần nó mang họ Thẩm là sẽ có người muốn giết nó! Có công phu võ nghệ là có thể kê cao gối mà ngủ à? Kỷ Cương, cha ông là cao thủ võ học bực nào, chẳng phải đến cuối vẫn ôm bệnh chết một mình đấy sao! Ở Khuất đô này, trong dòng lưu chuyển của quyền lực, giết người vô hình mới là trí mạng nhất! Sao ông có thể nhẫn tâm để nó tay không đối mặt với sài lang hổ báo chứ!”

Kỷ Cương siết chặt tay không đáp.

Tề thái phó túm lấy Thẩm Trạch Xuyên, ấy vậy mà lại quỳ hai gối xuống, ông nhìn Thẩm Trạch Xuyên, run giọng nghẹn ngào: “Ta là Tề Huệ Liên của Du châu! Ngươi không biết ta, để ta nói cho ngươi hay, ta là, là đầu bảng tam nguyên năm Vĩnh Nghi thứ mười lăm. Đại Chu từ thuở lập quốc đến giờ chưa quá năm người trúng tam nguyên. Ta là quan của Đông cung, thêm chức Thượng thư bộ Lại kiêm thứ phụ nội các. Ta đã dạy Thái tử, giờ, giờ ta dạy ngươi! Ta mang sở học cả đời này, toàn bộ truyền lại cho ngươi —— có được không?”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn thật sâu vào đôi mắt của Tề thái phó, y bình tĩnh đến lạ lùng, sau một hồi im lặng ngắn ngủi, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu ba lần trước mặt Tề thái phó.

“Tiên sinh dạy ta thi thư, ta thay tiên sinh báo thù.”

Artist: 死鱼

***

Giờ Mão Cát Thanh Thanh ra ngoài đến chùa Chiêu Tội. Đường đi đã xuống cấp nặng, lại còn có tuyết rơi, hắn hà hơi vào tay, vừa đi vừa tìm tiệm bánh bao.

Xa xa nghe thấy vài tiếng hô hoán, một chiếc ô lụa đỏ bật lên trong tuyết, người dưới ô hơi loạng choạng đi về phía này. Có thể mang ô lụa đỏ ở Khuất đô đều là quyền quý hàng ngũ phẩm trở lên.

Cát Thanh Thanh dịch sang bên lề đường, đỡ đao hành lễ. Người nọ nhoáng cái đã đến trước mặt hắn, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.

“Đề kỵ [1].” Người nọ dừng lại, giơ tay kéo yêu bài của Cát Thanh Thanh, ngó dăm giây rồi nói, “Cát bách hộ đang đi đâu đấy? Trời rét thế này.”

Cát Thanh Thanh dán mắt vào đôi ủng đen của người kia, đáp: “Thưa đại nhân, ti chức hôm nay trực ở sở, phải vào cung.”

Tiêu Trì Dã uống rượu thâu đêm, áo quần xộc xệch. Hắn giơ yêu bài lên, nói: “Đây không giống đường vào cung.”

Cát Thanh Thanh ngẩng mặt lên, nở nụ cười ái ngại: “Nhị công tử là quý nhân nên không biết cái lối tạp nham này, từ đây đi qua mấy ngõ nhà dân là rẽ ra được phố Thần Vũ, nối thẳng đến cửa cung đấy.”

Tiêu Trì Dã nghe vậy thì bật cười, ném yêu bài lại cho hắn, hỏi: “Nhận ra ta à?”

Cát Thanh Thanh nhận yêu bài, nịnh nọt thưa: “Thiết kỵ Ly Bắc anh dũng thiện chiến, thế tử và Nhị công tử có công cứu giá, Khuất đô làm gì có ai không biết ngài. Nhị công tử muốn về phủ sao? Đường trơn lắm, ti chức cả gan đưa ngài về được không?”

Tiêu Trì Dã nhìn nhìn hắn: “Trông ta giống con ma men lắm à? Ngươi đi đi.”

Cát Thanh Thanh hành lễ lần nữa rồi đi mất.

Lúc Triêu Huy đến, Tiêu Trì Dã đã cụp chiếc ô lụa đỏ, đang giục tiệm bánh bao. Hắn lại gần, bảo: “Trong phủ có đồ ăn sáng mà, sao công tử lại ăn ở đây?”

Tiêu Trì Dã: “Đói quá, không về nổi.”

Triêu Huy giũ áo choàng ra, nói: “Tửu sắc hại người, công tử, chúng ta về đi thôi.”

Tiêu Tri Dã khoác áo choàng vào, song không dịch chân. Hắn ăn hai cái bánh bao, phớt lờ những ánh mắt xung quanh mình, hỏi Triêu Huy: “Đường này đi ra được phố Thần Vũ à?”

“Đi thì đi được, nhưng không dễ đi.” Triêu Huy nói, “Ngõ nhà dân kiêm cống, ngõ càng hẹp thì nước cống càng tắc. Mấy năm nay Khuất đô không tu sửa cống rãnh, nát bươm nát bét cả ra. Đến lúc trời ấm lên, tuyết tan, mưa một tí là nước bẩn ngập phố ngay. Người nghĩ xem, đường như thế có đi được không?”

Tiêu Trì Dã nói: “Ta hỏi ngươi có một câu thôi mà sao ngươi trả lời lắm thế.”

Triêu Huy nói: “Ngụ ý chính là, xin người nhất định hãy đi đường chính đạo. Công tử, uống rượu không vội, đi đường vòng còn nhanh hơn.”

Tiêu Trì Dã lau tay rồi ra hiệu cho Triêu Huy móc tiền ra: “Thế thì quái nhỉ, ngươi đi hỏi thử xem, mười hai sở Cẩm y vệ hôm nay có ai tên Cát Thanh Thanh trực không — lão bá, mau làm cái khác đi nhé, bánh bao này khó ăn quá.”

===

• Tác giả có lời muốn nói:

[1]: Tức Cẩm y vệ.

Nói qua một chút về Cẩm y vệ và Đông xưởng. Do ảnh hưởng của phim ảnh mà rất nhiều người tưởng là Cẩm y vệ dưới trướng Đông cung, chỉ huy sứ của Cẩm y vệ phải nghe theo sai bảo của xưởng công của Đông xưởng. Nhưng trên thực tế không phải vậy, Cẩm y vệ và Đông xưởng đều chỉ cống hiến cho mình hoàng thượng, cả hai không có quan hệ phụ thuộc. Nhưng có lúc nội hoạn được sủng ái, quyền lực của Đông xưởng sẽ thuận thế mà lên, Cẩm y vệ không thể không tươi cười mà tiếp đón. Tương tự, cũng có lúc chỉ huy sứ của Cẩm y vệ giành được đế tâm, Đông cung phải kẹp đuôi làm cháu trai Cẩm y vệ.

• Editor có lời muốn nói:

Edit đến cuối mới biết 97 viết cái chú thích trên, mà mình mất công viết cái chú thích này cmnr nên mình cứ thêm vào nhé =)))

Cẩm y vệ và Đông xưởng a.k.a Đông hán là hai cơ quan giám sát của hoàng đế được thành lập vào thời nhà Minh.

Cẩm y vệ là lực lượng cận vệ cực kỳ quyền lực của riêng nhà vua, không chịu sự chỉ đạo của sáu bộ. Họ được coi như thanh đao hành thích riêng của vua. Ví dụ: Họ có thể cai quản mọi việc hình ngục, dò xét, thẩm vấn, định tội bất kỳ ai, kể cả hoàng thân quốc thích, văn võ trọng thần mà không cần phải thông qua bộ Hình. Chức đồng tri của Kỷ Cương năm xưa chính là chức chỉ huy của Cẩm y vệ. Đọc truyện về sau sẽ thấy Cẩm y vệ còn đảm nhiệm thêm nhiều việc khác, thậm chí có cả nuôi voi. Cẩm y vệ còn được mệnh danh là chó săn của triều đình.

Đông xưởng là cơ quan được lập ra để bí mật giám sát các quan lại, tướng lĩnh thuộc mọi cấp trong triều đình. Đứng đầu Đông xưởng là thái giám. Chức năng chính của Đông xưởng là “đề phòng, ngăn chặn kẻ gian và ngôn luận phản nghịch,” quyền lực không kém Cẩm y vệ.

Trong suốt triều đại nhà Minh, hai cơ quan này thay nhau lên chiếm thế thượng phong. Lúc Cẩm y vệ thăng thì Đông xưởng phải cúi, và ngược lại.

Tuy đấu nhau như thế nhưng hai cơ quan này trên thực tế quan hệ rất mật thiết.