Thương Tiến Tửu

Chương 17: Sóng gió



Thái hậu khoác áo ngủ, hỏi qua tấm màn: “Tiếng gì vậy?”

Hoa Hương Y mở màn ra, dìu Thái hậu rời đệm ấm xông hương, nhỏ nhẹ đáp: “Là học sinh của Thái học muốn Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ạ.”

Thái hậu đứng dậy, nha hoàn hai bên nhẹ nhàng đốt đèn vén màn. Hoa Hương Y đỡ Thái hậu vào chiếc giường La Hán thắt eo móng ngựa bản trơn[1], đệm mềm cùng lư sưởi tay[2] mang vào, bưng cả sữa nóng cho Thái hậu.

1.

2.

Thái hậu khuấy thìa, khẽ nhíu mày: “Sao tự dưng lại đột ngột như thế.” Bà trầm ngâm hồi lâu, “Mới ban lệnh hôm qua thôi mà đêm nay đã loạn cả lên, quá nhanh rồi.”

“Là Thái học làm loạn.” Hoa Hương Y tựa vào người Thái hậu, “Cô mẫu, Thái học là ngòi bút của thiên hạ. Lần này ngay cả các lão cũng không tiện ra mặt.”

Thái hậu múc sữa đặc, gương mặt tẩy trang tuy đã hiện dấu vết của tuổi già, song lại càng có vẻ bất phàm. Bà chậm rãi đặt bát xuống, tựa vào đệm, đăm chiêu nhìn ngọn đèn lưu ly, một hồi sau mới cất tiếng: “Đúng vậy, bây giờ tội của Thẩm Vệ đã rõ rành rành, về cả tình lẫn lý, các lão đều không thể ra mặt trách mắng học sinh. Nếu học sinh ép Hoàng thượng thu hồi lệnh đã ban, vậy thì lần này, ngay cả ai gia cũng phải làm người câm ngậm thuốc đắng thôi.”

“Cô mẫu.” Hoa Hương Y nói, “Hoàng thượng thả Thẩm Trạch Xuyên ra vốn không phải tự nguyện. Giờ lại vì lệnh này mà vô cớ chịu cái danh ‘mắt mù tai điếc’, e là trong lòng sẽ xa lánh cô mẫu.”

“Chuyện này thì không sao.” Thái hậu nói, “Chờ đến ngày Ngụy tần mang thai, Đại Chu sẽ có hoàng tự. Hoàng tự là nền tảng lập nước, ai gia chỉ cần có hoàng tự thì sẽ vẫn là Thái hoàng Thái hậu của Đại Chu. Sau khi ngã bệnh, Hoàng thượng đã xa lánh ai gia từ lâu rồi, nếu có nổi giận lần này thì cùng lắm cũng chỉ là giận vì bệnh thôi, kệ nó đi.”

Sau khi ngã bệnh, Hàm Đức đế đã dần không còn ngoan ngoãn vâng theo ý Thái hậu nữa, tuy chỉ là những việc lặt vặt không đáng kể hàng ngày thôi, song cũng đã lộ dấu hiệu cách lòng. Thái hậu tọa trấn trong cung, bên cạnh có Phan Như Quý, triều trước có Hoa các lão, muốn đảm bảo quyền lực của Hoa gia không lung lay, nhất định phải có một hoàng đế biết vâng lời.

Hàm Đức đế không được, thì đổi một người khác là xong.

Thái hậu không thích Sở vương chẳng phải vì lý do gì khác, chính là vì Sở vương Lý Kiến Hằng đã cập quán[3], không còn là một thằng nhỏ yếu ớt, cũng không phải đứa trẻ lớn lên dưới gối mình. Người như vậy lên ngôi, sao có thể so được với một hoàng tôn biết nghe lời do mình một tay nuôi nấng chứ.

3.

“Vả lại cầu xin hôm nay, chính là đánh vào thể diện của Hoàng thượng.” Giọng Thái hậu bình đạm, “Hoàng thượng đăng cơ chín năm, chi phí ăn mặc, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều phải thông qua ai gia. Giờ nó muốn làm một đế vương độc lập chuyên quyền, thế nên mới đánh bạo lấy lòng Tiêu gia, vừa không chịu thả Thẩm Trạch Xuyên, lại vừa muốn giữ Sở vương. Nhưng ai gia hiểu nó, nó miệng cọp gan thỏ, trong lòng sợ ai gia, cho nên lần nào cũng muốn ổn thỏa cả hai bên, nhưng cứ lưỡng lự như thế, thành ra lại đắc tội cả hai.”

“Hoàng thượng không phải vì Tiêu gia nên mới giam Thẩm Trạch Xuyên ngần ấy năm ạ?”

“Giam cầm là gì?” Thái hậu cầm tay Hoa Hương Y, từng lời thấm thía, “giam cầm chính là một con đường sống. Hoàng thượng tưởng rằng mình đang lấy lòng Tiêu gia, nhưng thật ra lại là chôn xuống một mầm họa. Tiêu Ký Minh đã mất em trai, cái Ly Bắc muốn chính là Thẩm Trạch Xuyên chết, chỉ cần Thẩm Trạch Xuyên còn sống, đó chính là đả thương lòng cứu giá của mười hai vạn thiết kỵ. Con nghĩ lại đi, Tiêu Ký Minh bán mạng như vậy, chính là muốn chứng minh mình tuyệt đối không hai lòng, đến cả em trai cũng còn dám để lại ở Khuất đô. Hắn đã sẵn sàng làm thế, Hoàng thượng lại không muốn làm mích lòng ai gia, không dưng cứu người khỏi tội chết để giam lại. Người chưa chết thì sẽ thành mầm họa, giờ là thời điểm một mất một còn, Hoàng thượng lại vẫn cứ ngây thơ như vậy. Lần này cũng thế, muốn bảo vệ Sở vương nên mới không truy tra án Tiểu Phúc Tử, chặt đứt hậu chiêu của Phan Như Quý. Trong lòng thì lại sợ ai gia có khúc mắc, nên mới bất đắc dĩ thả Thẩm Trạch Xuyên ra — nó tưởng Tiêu gia sẽ hiểu cho cái khó của nó, nhưng Tiêu Ký Minh ở Ly Bắc xa xôi, biết được chuyện này, nhất định sẽ không vui vẻ.”

“Nếu nói thế.” Hoa Hương Y nói, “Người kích động Thái học làm loạn lần này, chẳng lẽ cũng là người của Tiêu gia sao? Lần này ép Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban, vừa có thể khiến Hoàng thượng xa cách Hoa gia, lại vừa có thể khiến các lão và cô mẫu không thể ra mặt, lại còn có thể mượn đao để tiêu diệt Thẩm Trạch Xuyên.”

“Nếu hiển nhiên như vậy.” Thái hậu vén tóc mai Hoa Hương Y, giọng đầy yêu thương, “Tiêu Ký Minh sao có thể làm tứ tướng của thiên hạ. Xưa nay hắn hành sự cẩn thận, nếu là hắn làm, đương nhiên sẽ không để người khác nắm thóp được dễ dàng, huống hồ Ly Bắc lại không hề qua lại với Quốc Tử Giám.”

“Con không đoán được.” Hoa Hương Y dựa vào thái hậu, thỏ thẻ, “Cô mẫu nói cho con nghe đi.”

“Được.” Đời này Thái hậu không con, không thân với người ngoài tộc, chỉ yêu thương mỗi một mình Hoa Hương Y. Bà nói, “Để cô mẫu giảng cho con. Con xem chúng ta thành lập tám thành bao ngoài Khuất đô. Tám thành này là khởi nguồn của tám đại gia tộc hiện giờ, Hoa gia chúng ta sống ở thành Địch phía Nam, là thành tuyển chọn cung phi chính. Nhưng chỉ đến thời của ai gia, Hoa gia mới đạt đỉnh vinh hoa, chiếm vị trí đầu trong tám đại gia tộc. Vài năm trước khi tiên đế mới đăng cơ, được lòng thánh nhất là Diêu gia. Bởi vì Diêu gia ba đời làm đế sư, nếu không vì dưới thời của Diêu đại gia văn chương mai một, Tề Huệ Liên Du châu chưa chắc đã làm được thái phó Vĩnh Nghi. Lại nói đến Hề gia bây giờ, chỉ có Hề Cố An thăng chức Đô chỉ huy sứ tám đại doanh, trong con cháu của tám đại gia tộc, chỉ có hắn coi như là tiên sinh quân doanh. Hề gia trước giờ đều là đám thiếu đức hạnh, không bật lên được. Tiết gia sau khi Tiết thái gia qua đời cũng đã lụn bại, giờ chỉ còn Tiết Tu Trác làm quan trong triều đình. Còn Ngụy, Phan, Phí, Hàn, sau này ai gia sẽ nói tiếp cho con nghe.”

“Con cũng từng nghe cha nói qua rồi.” Hoa Hương Y nói, “Cô mẫu giảng những điều này cho con, là muốn nói người âm thầm kích động Thái học lần này, có thể là người trong tám đại gia tộc.”

“Ai gia là đang nghi thôi.” Thái hậu nói, “Vinh hoa luân phiên hưởng, tính ra sau khi Hoa gia phất lên theo ai gia đến nay cũng đã rất nhiều năm rồi. Giờ Hoàng thượng bệnh nặng, có người động tâm tư khác cũng không phải là không có khả năng. Sáng mai gọi Phan Như Quý đến đây, bảo Cẩm y vệ bí mật điều tra kỹ lưỡng. Khuất đô là nơi lớn như thế, ai gia không tin không có ngọn gió nào lọt.”

Tiêu Trì Dã vắt áo, theo Kỷ Lôi đi vào Minh Lý đường.

Đêm đã khuya, Hàm Đức đế vẫn chưa ngủ.

“Ngươi đang cấm túc để hối lỗi.” Hàm Đức đế cầm bản tấu, liếc Tiêu Trì Dã một cái, giọng khàn khàn, “Sao lại cũng chạy loạn theo Cẩm y vệ.”

Tiêu Trì Dã bị oan thật, hắn nói: “Đô chỉ huy đại nhân gọi vi thần đi, vi thần tưởng là khẩu dụ của Hoàng thượng.”

“Đi rồi.” Hàm Đức đế nói, “Xử lý thế nào rồi?”

Kỷ Lôi lập tức dập đầu: “Hồi bẩm Hoàng thượng, học sinh Quốc Tử Giám không biết nghe ai xúi giục, không chỉ vọng nghị quốc sự, phỉ báng Hoàng thượng, lại còn động tay với Phan công công. Tình cảnh vô cùng hỗn loạn, vi thần muốn bắt người, Tiêu tổng đốc lại không chịu.”

Đâu có chỉ không chịu, cấm quân kia quả đúng là cùng một giuộc với Tiêu Trì Dã! Ngáng đường chơi xấu, không cho Cẩm y vệ bắt người, chỉ thiếu mỗi nước nằm lăn ra đất ăn vạ nữa thôi! Một đám lưu manh khốn nạn du thử du thực, da mặt dày ngang tường thành rồi.

Hàm Đức đế hỏi Tiêu Trì Dã: “Ngươi ngăn Cẩm y vệ bắt người à?”

Tiêu Trì Dã nói: “Toàn là học sinh, nếu vào chiếu ngục sẽ khó lường sống chết. Mạng đã đành, nhỡ làm xấu danh hiền của Hoàng thượng thì sao?”

“Bọn chúng kết bè kết phái, cấu kết với kẻ gian, hiển nhiên có ý đồ phá rối triều cương! Loại người này không thẩm thì mai này Cẩm y vệ còn để làm gì chứ?” Kỷ Lôi phẫn nộ.

Hàm Đức đế ho một hồi mới nói: “Sách An làm tốt lắm.”

“Hoàng thượng!” Kỷ Lôi sửng sốt, “đám học sinh này tụ bầy làm loạn, đến hai chữ ‘mưu phản’ cũng còn dám nói, nếu không xử lý nghiêm khắc, chính là giáng nguy cho giang sơn xã tắc!”

“Nghĩ sao nói vậy.” Hàm Đức đế nói không nóng không lạnh, “Nếu không phải bị ép đến cực điểm, bọn họ đã chẳng bỏ bê học hành, động tay với Cẩm y vệ, ngươi kêu cái gì? Lẽ ra không nên thả dư nghiệt của Thẩm thị! Nếu không vì… Nếu không vì!”

Hàm Đức đế quăng bản tấu, ho khù khụ. Một lúc sau bớt ho thì hắn cũng đã bình thường trở lại.

“… Bất luận thế nào, phạt thì vẫn phải phạt. Cắt một nửa lương bạc của Quốc Tử Giám, một ngày hai bữa đổi thành một bữa, phạt nửa năm.”

Kỷ Lôi biết ý Hàm Đức đế đã quyết, không nhiều lời nữa. Hắn quỳ ngậm tăm, Hàm Đức đế lại biết hắn đang nghĩ gì.

“Cẩm y vệ là chó của trẫm.” Hàm Đức đế nhìn chằm chằm vào Kỷ Lôi, “Ngươi thân là Chỉ huy sứ của Cẩm y vệ, còn đi nhận kẻ khác làm cha nuôi, làm ông làm cái gì? Bình thường trẫm không nhắc, là vì châm chước ngươi vẫn còn coi như nghe lời! Đêm nay trẫm muốn ngươi trấn an học sinh của Thái học, ngươi hiểu chưa?”

Kỷ Lôi dập đầu: “Vi thần tuân chỉ, Cẩm y vệ chỉ cống hiến cho Hoàng thượng!”

Lúc ra ngoài mưa đã ngớt, tiểu thái giám phòng ban sai mở ô cho hai người.

Sắc mặt Kỷ Lôi kém, giơ tay hành lễ với Tiêu Trì Dã toan đi. Nhưng Tiêu Trì Dã lại hồn nhiên lờ phéng đi: “Lão Kỷ, ta cũng là bất đắc dĩ thôi. Hôm qua ta bị cấm túc, thèm ra ngoài chơi quá nên mới không dám tùy tiện động vào học sinh.”

Kỷ Lôi trông cái điệu khốn nạn của hắn, quả tình là có tức cũng không có chỗ xả, gật đầu đại khái một cái, chỉ mong hắn mau mau biến đi.

“Cơ mà cấm quân của ta ấy, ngươi thấy thế nào?” Tiêu Trì Dã cầm lấy ô từ tay tiểu thái giám rồi xua hắn về, cùng Kỷ Lôi tiếp tục đi ra ngoài cung.

Kỷ Lôi nghĩ bụng, còn thế nào nữa? Nói thẳng toẹt ra là một đám vô lại chứ sao! Càng đi theo ngươi lâu càng chẳng ra thể thống quái gì sất!

Ngoài miệng hắn khách khí: “Có tinh thần hơn trước rất nhiều.”

“Nhỉ.” Tiêu Trì Dã chẳng biết ngượng, “Ta thấy thao trường của cấm quân nhỏ quá, không phát huy được. Ngươi nói hộ ta một câu với Đô chỉ huy đại nhân, xem có thể cấp cho cấm quân một miếng đất khác không nhé?”

Kỷ Lôi đã nghe phong thanh hắn mang cấm quân đến thao trường chơi mã cầu[4] từ lâu rồi, dè đâu hắn thật sự dám mở miệng ra xin đất. Ngặt nỗi không tiện từ chối thẳng mặt, đành nói: “Sợ là khó đấy, tháng trước Sở vương mở rộng phủ, vụ chiếm đoạt nhà dân còn ra nỗi người ta phải báo lên tận phủ nha. Giờ Khuất đô chỗ nào cũng có người ở, Cố An tìm đâu ra đất cho Nhị công tử ngươi làm thao trường được? Còn chưa kể, cho dù trong thành thật sự có đất thì cũng phải cấp cho tám đại doanh trước.”

4.

“Ầy.” Tiêu Trì Dã ở dưới ô nói, “Trong thành không chứa chấp cấm quân bọn ta thì ngoài thành cũng được. Chỉ cần đất đủ rộng, chơi đủ đã là được mà.”

Lúc này Kỷ Lôi mới vỡ ra ý trong lời của hắn, hắn nhìn sang Tiêu Trì Dã, phá lên cười: “Khá đấy Nhị công tử, nhìn trúng chỗ nào lâu rồi phải không? Còn giả vờ giả vịt với ta làm gì!”

“Này phải nhờ lão Kỷ ngươi chứ lại.” Tiêu Trì Dã nói, “Ở Khuất đô này lão Kỷ ngươi là oai nhất mà, ngươi nói mấy câu với Đô chỉ huy đại nhân, sao hắn từ chối được? Xong việc rồi chúng ta bàn tiếp.”

“Khỏi nhắc tiền nong với ta đi.” Cuối cùng Kỷ Lôi mới hòa hoãn, “Ta ở bên kia nhận một đứa con nuôi, đang nghĩ xem kiếm đâu ra con ngựa tốt cho nó! Nói đến ngựa thì làm gì có ai rành hơn Nhị công tử, nhỉ?”

“Ta tặng nó mấy con chơi nhé.” Tiêu Trì Dã nói, “Ngựa phối ở dãy Hồng Nhạn, không hề kém hơn của ta đâu. Mấy bữa nữa, ta bảo người đưa đến tận phủ cho ngươi.”

“Để ta bảo Cố An một tiếng.” Kỷ Lôi nói, “Thao trường thì to tát gì? Ngươi cứ chờ đấy!”

Lúc họ chia tay, mưa cũng đã tạnh, Tiêu Trì Dã lên xe ngựa. Thần Dương nhìn cỗ kiệu của Kỷ Lôi, nói: “Tổng đốc muốn tặng ngựa trong phủ cho hắn thật à? Tiếc quá!”

“Có được phải có mất.” Tiêu Trì Dã đạp ủng ra, chân đã ướt sũng, “Thao trường cần phải có, ở Khuất đô bắt mắt quá. Con cáo già này nhận ngựa rồi mà còn không làm được.” Hắn lạnh giọng, “Ta cho con của hắn đi gặp tổ tông luôn.”

Xe ngựa chòng chành lăn bánh, Tiêu Trì Dã lấy khăn lau mặt, hỏi: “Người kia đâu?”. đam mỹ hài

Thần Dương hỏi: “Người nào cơ?”

“Thẩm Trạch Xuyên!”

“Về lâu rồi.” Thần Dương rót trà cho Tiêu Trì Dã, “Tôi thấy chân y bước nhẹ lắm… Người như thế sao làm việc ở Cẩm y vệ được?”

“Nuôi voi đấy.” Tiêu Trì Dã nốc một ngụm cạn trà, “Ma ốm chỉ ước không phải làm cu li thôi, y chắc chắn là cái loại lười biếng.”

Kẻ lười biếng hắt xì một cái, ngồi trong bóng tối nửa khắc, đoán xem có phải mình bị cảm rồi không.

Cửa chợt bị đẩy ra, một thân hình vĩ đại bước vào. Hề Hồng Hiên vừa vào đã tấm tắc khen: “Chỗ này được đấy, Cẩm y vệ cũng không sờ tới được.”

Thẩm Trạch Xuyên không quay đầu lại: “Nhà nát, cho thuê cũng không nổi, được mỗi cái đấy thôi.”

“Nhưng viện này lấy không dễ đâu.” Hề Hồng Hiên xoa xoa tay ngồi xuống, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “Đây chính là tiên đế ban cho Thái tử, Thái tử lại thưởng cho Tề Huệ Liên, sau khi Tề Huệ Liên chết thì bị bán đi ngay. Ngươi thó được kiểu gì thế?”

Thẩm Trạch Xuyên ngậm trà, lẳng lặng nhìn Hề Hồng Hiên chốc lát.

Hề Hồng Hiên thủng thẳng giơ tay lên, nói: “Coi cái mồm bẩn của ta này, còn đi tọc mạch chuyện người khác làm gì không biết? Mỡi nãy trên đường nghe nói Phan Như Quý cũng bị ăn đòn, chiêu này của ngươi đỉnh đấy.”

“Hề đại gia là Đô chỉ huy sứ tám đại doanh.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Dính líu đến vụ này để Thái hậu sinh nghi, mai sau sống không tốt được như vậy nữa.”

“Hề Cố An không tốt là ta tốt ngay.” Bàn tay béo múp của Hề Hồng Hiên đặt trên bàn, hắn nói, “Thay vì chờ trọng thần trong triều mở miệng, chi bằng xúi học sinh mở miệng trước, đánh đòn phủ đầu. Sau lần này, ngươi có thể thực sự ra ngoài rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên cầm đũa lên, gắp mấy món chay: “Chút tài mọn, để nhị thiếu chê cười rồi.”

Hề Hồng Hiên nhìn Thẩm Trạch Xuyên ăn rồi mới động đũa, nói: “Thế từ rày ngươi định làm gì?”

“Kiếm cơm ở Cẩm y vệ.” Thẩm Trạch Xuyên đáp, “Kỷ Lôi là con nuôi của Phan Như Quý, lại còn là anh em kết nghĩa của Hề Cố An. Ngươi muốn giết Hề Cố An, sao bước qua Kỷ Lôi được? Chi bằng ta ngươi mỗi người một mạng, cho bọn chúng làm anh em tốt cả đời.”

Hề Hồng Hiên nằm gục ra bàn cười khục khặc một hồi lâu, ma mãnh hỏi Thẩm Trạch Xuyên: “Ngươi có thù gì với Kỷ Lôi thế?”

Thẩm Trạch Xuyên gắp bỏ hạt tiêu, mí mắt cũng không nâng, nói: “Ta không thích cái giày hắn đi.”

===