Thương Tiến Tửu

Chương 18: Lừa chích



Tiêu Trì Dã im hơi lặng tiếng nửa tháng thì cuối cùng cũng được Kỷ Lôi hồi âm, chuyện thao trường đó xong xuôi rồi. Hắn lập tức ra khỏi thành, mang theo Thần Dương đi xem đất.

Đó là một bãi đất hoang, hồi trước làm bãi tha ma, sau đó đài sao trảm[1] được di dời đến chỗ khác nên giờ bỏ không.

1.

“Tuy bảo nội thành xa núi Phong.” Thần Dương xuống ngựa nhìn quanh quất, nói, “Cơ mà cách thế này thì xa quá.”

“Trước bình minh chạy nửa canh giờ là đến.” Tiêu Trì Dã cầm roi ngựa trỏ trỏ một đầu, “Phải mời đám cáo già bộ Công một bữa tử tế, moi được ít nguyên liệu đổ vào đây. Dọn dẹp một chút chắp vá mà dùng. Chỗ này khuất, tám đại doanh cũng chẳng tuần tra tới đượic.”

“Tổng đốc, đưa tiền cho bọn họ tiêu.” Thần Dương nói, “Không thể nói là dễ chịu.”

“Không dễ chịu cũng phải nhịn.” Tiêu Trì Dã nói, “Người ta có đái lên đầu chúng ta cũng phải giành được chỗ này.”

“Vâng.” Thần Dương không dám nhiều lời nữa.

Tiêu Trì Dã đợi đến chừng xế chiều mới đánh ngựa về. Hắn vừa vào thành đã thấy thị vệ của Lý Kiến Hằng đứng ở cổng chờ hắn.

“Có chuyện gì.” Tiêu Trì Dã ghìm ngựa hỏi.

Thị vệ hành lễ rồi nói: “Điện hạ đang bày tiệc ở lầu Hủy Hương trên phố Đông Long, chờ Tổng đốc đại nhân qua dùng cơm.”

Tiêu Trì Dã nghĩ nghĩ rồi phi ngựa qua.

Phố Đông Long nằm đối diện sông Khai Linh, màn đêm vừa buông, phố xá đã lên đèn sáng trưng. Hai bên san sát những phường hoa tửu lâu, trên sông đậu đủ loại thuyền hoa thuyền đò.

Tiêu Trì Dã xuống ngựa ở lầu Hủy Hương, chưởng quỹ kính cẩn theo sau cất ngựa rồi tự mình dẫn hắn lên lầu. Đến lúc hắn vén rèm lên ngó vào mới biết tiệc này không đơn giản.

Có mặt toàn là người có tên tuổi thanh thế, không thì cũng là tiểu công tử có cha anh làm quan. Ngay cạnh Sở vương là một tiểu thái giám mặt trắng, nom dáng dấp thanh tú, coi bộ sau khi Tiểu Phúc Tử chết thì Phan Như Quý đã tìm được thằng cháu mới rồi đây.

“Sách An tới rồi!” Lý Kiến Hằng nghênh đón, “mau ngồi xuống đi, đang chờ ngươi đấy!”

Tiêu Trì Dã chọn đại một chỗ trống ngồi xuống, cười nói: “Dàn trận ghê nhỉ.”

“Ta bảo ngươi nghe. Vị này là cháu của Phan công công, Phong Tuyền, Phong công công!” Lý Kiến Hằng nói với Phong Tuyền, “vị này là huynh đệ tốt của ta, Nhị công tử của Tiêu gia Ly Bắc, Tổng đốc cấm quân Tiêu Sách An.”

Mặt mày Phong Tuyền thuận mắt hơn Tiểu Phúc Tử, gã lễ phép vái chào Tiêu Trì Dã rồi nói: “Ngưỡng mộ đại danh Tổng đốc đã lâu.”

Hề Hồng Hiên ngồi đối diện vểnh hai cái chân đang ngồi bắt chéo lên, một người chiếm hẳn hai chỗ, khuôn mặt núc ních nóng vã mồ hôi. Hắn nói: “Miễn khách sáo đi, điện hạ, hôm nay còn khách nào chưa tới không? Đủ hết rồi thì khai tiệc thôi chứ!”

Lý Kiến Hằng nhướng nhướng mày với Tiêu Trì Dã: “Còn mời một vị khách quý chư vị đều muốn gặp đấy.”

Tiêu Trì Dã trông điệu ám chỉ đột ngột ấy của hắn thì khó hiểu, vừa lúc nghe thấy tiếng phục vụ vén rèm đằng sau lên, khẽ thốt một câu: “Khách quý đến rồi!”

Bàn tiệc lặng ngắt.

Tiêu Trì Dã ngoảnh mặt lại, trông thấy Thẩm Trạch Xuyên mặc áo Cẩm y vệ bước vào. Thẩm Trạch Xuyên thấy hắn thì rõ là ngẩn cả người. Hiềm nỗi điệu ngây người ấy lại rõ ràng quá, thành ra Tiêu Trì Dã không tin.

Mọi người ở đây đều biết hai bọn họ có bất hòa với nhau, nhất thời bầu không khí trở nên kỳ quái, khán giả chờ kịch vui nháy mắt ra hiệu với nhau.

Lý Kiến Hằng hăm hăm hở hở: “Đây là Thẩm Lan Chu, mọi người đều biết rồi phải không? Lan Chu, ngồi xuống đi. Chưởng quỹ, khai tiệc!”

Tiêu Trì Dã nghĩ Lý Kiến Hằng bị quỷ nhập rồi, có thể vì cái mặt này mà thật sự mời cả người tới luôn.

Thẩm Trạch Xuyên lại chọn đúng chỗ cạnh Tiêu Trì Dã, lúc ngồi xuống hai người nhìn nhau một cái.

“Thì ra vị này chính là Thẩm Lan Chu danh chấn Khuất đô.” Hề Hồng Hiên liếc Thẩm Trạch Xuyên vài lần, “Quả đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”

“Nghe nói Lan chu này nha.” Lý Kiến Hằng nói, “Mẹ y năm đó cũng là người đẹp nhất Đoan châu đấy, Thẩm Vệ còn phải bỏ ra cả nửa cái vương phủ mới ôm được mỹ nhân về cơ mà! Y có thể không đẹp được sao?”

Tràng cười giòn bật lên, ai nấy đều kín đáo liếc mặt Thẩm Trạch Xuyên, đến cả Phong Tuyền cũng phải tặc lưỡi cảm thán: “Vị gia này mà đầu thai làm nữ…”

“Thế thì nữ nhân Hoa gia làm gì có cửa!”

Đám công tử bột cùng ngầm hiểu mà phá lên cười, khóe mắt Tiêu Trì Dã thấy Thẩm Trạch Xuyên nửa cúi mặt, không nhìn ra vui giận.

Gáy người này bọc trong ánh đèn lưu ly mờ ảo, tựa khối ngọc bôi mỡ kéo tuốt xuống tận dưới cổ áo, tưởng chừng vuốt một cái là có thể cảm được hương vị tiêu hồn, không chút chống cự mà chờ người ra tay. Đường nét sườn mặt y mượt mà xinh đẹp, độ cong của mũi sao mà yêu kiều. Khóe mắt là điểm chết người nhất, những thứ câu dẫn khiến lòng người ta ngứa ngáy đều ẩn ở trong đấy, khi cong lên phảng phất ý cười đâu đây.

Tiêu Trì Dã lại liếc lần nữa.

Thẩm Trạch Xuyên đúng là đang cười thật.

“Nhận nhầm người à.” Đôi mắt Thẩm Trạch Xuyên nghiêng nhìn Tiêu Trì Dã.

“Nhìn bằng con mắt khác.” Tiêu Trì Dã thu ánh mắt.

Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt lên, nở nụ cười nhu mì với mọi người trong tiệc, nói: “Chỉ là người bình thường thôi, các vị nâng đỡ rồi.”

Nom y ngoan ngoãn thế, những kẻ còn đang giữ kẽ cũng thả lỏng, lời nói càng lúc càng khó nghe.

Hề Hồng Hiên bảo: “Dạo này ở phố Đông không phải đang thịnh hành một trò mới sao? Gọi là ‘truyền chén’. Lấy rượu ngon nhất đổ vào chén vàng, đặt trong hài thơm của mỹ nhân rồi truyền nhau uống. Điện hạ, chơi bao giờ chưa?”

Lý Kiến Hằng cười mấy tiếng: “Rượu ngon thì có, nhưng không kiếm được mỹ nhân.”

Hề Hồng Hiên ngả ngớn bâng quơ một câu: “Ở đây đang có một vị đấy thôi?”

Thẩm Trạch Xuyên vẫn luôn tỏ ra không quen biết hắn, lúc này cũng chỉ cười gượng đáp lại: “Ta nào xứng hai chữ ‘mỹ nhân’? Chư vị mà muốn chơi thì đêm nay ta mời chư vị vào lầu chơi đã đời nhé.”

Thẩm Trạch Xuyên chung quy lại vẫn có Hoa gia chống lưng, người khác thấy thế nên cũng không dám nói gì quá trớn. Chỉ có mình Hề Hồng Hiên cứ như không hợp bát tự y, càng đùa càng khó coi. Gần đây nghe nói Hề Cố An bị Thái hậu ghét, giờ Hề Hồng Hiên là đang thay anh trai tính sổ với Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên đang định mở miệng thì chợt nghe Tiêu Trì Dã bên cạnh lên tiếng: “Mấy trò hề người khác chơi, sao có thể để Sở vương điện hạ chơi được? Trò truyền giày uống rượu này có từ đời tám hoánh nào rồi, kỹ nữ phía Nam còn chẳng thèm chơi. Chi bằng đổi cách chơi đi, Hề nhị thiếu, cởi giày ngươi ra, chúng ta mang ra ngoài làm thuyền chơi.”

Một tràng cười rộ lên trong bàn tiệc, Hề Hồng Hiên to béo, chân cũng lớn hơn chân người bình thường rất nhiều, mọi khi không có ai dám đả động tới, dè đâu Tiêu Trì Dã còn lấy hẳn ra đùa.

“Thế cũng được.” Hề Hồng Hiên chớp lời luôn, hào phóng giơ chân lên gọi, “Người đâu! Cởi giày cho Hề nhị gia của ngươi nào!”

Lý Kiến Hằng dậy hứng, chửi mấy tiếng.

Thẩm Trạch Xuyên cũng không ngờ Tiêu Trì Dã sẽ giải vây, y với Hề Hồng Hiên vốn là cùng diễn một màn kịch, giờ lại nhìn sang Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã ngó lơ y, cầm đũa tự mình gắp vài miếng.

Tiểu thái giám Phong Tuyền ngồi một lát, thấy đồ ăn đã dọn lên gần hết rồi mới nói: “Chơi là chuyện của chư vị gia, còn đêm nay tôi mang thêm một món ngon nữa cho các vị nhé.”

Gã vừa nói vừa vỗ vỗ tay, bọn tiểu nhị bên dưới đã chuẩn bị đâu ra đấy từ lâu vội vàng bưng món vào.

Thế nhưng cái “món” này, lại là một con lừa con còn sống nguyên.

Phong Tuyền nói: “Trong các mỹ vị nhân gian thì thịt lừa là ngon nhất đấy. Chư vị gia, đã ai thử qua món ‘lừa chích’ chưa?”

Bầu huyên náo trong tiệc dần lắng xuống, ai nấy đều ngó con lừa.

Lý Kiến Hằng hỏi: “‘Lừa chích’ gì cơ?”

Bọn tiểu nhị đổ đất xuống sàn, lanh lẹ vun thành một ụ đất nhỏ. Bọn họ lùa con lừa lên ụ đất, vùi bốn vó vào trong đất, để con lừa nằm áp bụng xuống, sau đó đắp một tấm chăn bông dày lên con lừa.

“Chư vị gia.” Phong Tuyền ra điều khiêm tốn, “Nhìn kỹ nhé.”

Tiểu nhị nửa ngồi xổm, nhận lấy gáo, múc nước sôi vừa mới ra khỏi nồi dội ào xuống. Trợ thủ bên cạnh lèn chặt chăn, kéo tuốt từ đầu xuống đuôi con lừa đang kêu rống thảm thiết, lông lừa sống sờ sờ bị dội rụng. Nhưng thế còn chưa hết, tiểu nhị đang dội nước lại đặt gáo xuống, xẻo luôn thịt trên người con lừa bỏng.

Thịt ắp đĩa, người đứng lò bèn trực tiếp nướng luôn, nướng xong rồi lần lượt truyền đĩa cho mọi người.

Con lừa càng kêu càng thảm thiết, kinh động đến cả người dưới lầu.

Mặt Lý Kiến Hằng trắng bệch, nhìn thịt lừa, bịt mũi bịt miệng nói: “Phong công công, món này cũng ghê quá rồi…”

“Điện hạ chớ ngại, cứ nếm thử trước xem. Thịt lừa này vừa dội chín là xẻo luôn, tươi ngon không gì bằng, đã ăn thì phải ăn như thế chứ.” Phong Tuyền ẩn ẩn ý ý, “Món ‘lừa chích’ này là có ngụ ý cả. Giống như con người vậy, đã rơi vào tay người khác thì phải mặc cho người ta sai bảo. Chủ tử bắt ngươi quỳ thì ngươi phải quỳ, chủ tử bắt ngươi khóc thì ngươi phải khóc, chủ tử mà muốn da thịt ngươi, ngươi cũng phải để yên cho người ta xẻo thịt.”

Hoàn cảnh của Thẩm Trạch Xuyên cũng giống như con lừa này vậy. Y nhìn máu kia nhuộm đẫm tấm chăn, chảy tanh nồng cả đất, ngỡ như đang nhìn thấy Kỷ Mộ năm năm trước, và cả chính mình năm năm trước.

“Ngon!” Hề Hồng Hiên ăn vài miếng, cứ như không hiểu ý tứ trong đó mà chỉ lo hô cho đã.

Đũa Thẩm Trạch Xuyên vẫn chẳng mảy may động, Tiêu Trì Dã cũng không chạm vào chỗ thịt này.

Lý Kiến Hằng nghe thấy không thoải mái, lo nơm nớp: “Hại âm đức thật đấy, bỏ đi thôi!”

“Khoan nào.” Sau rốt Phong Tuyền cũng nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “Thẩm công tử, món này do nghĩa phụ ta đặc biệt chuẩn bị đấy, sao ngươi không ăn?”

Phan Như Quý là ông nuôi gã, tính như thế thì Kỷ Lôi đúng là cha nuôi gã rồi! Tên ranh này rốt cuộc lai lịch thế nào mà lại nhanh chóng được Phan Như Quý tin yêu như vậy, ăn đứt cả Tiểu Phúc Tử, lại còn lọt cả mắt xanh của Kỷ Lôi nữa chứ.

Kỷ Lôi không giết được Thẩm Trạch Xuyên, bây giờ người về dưới trướng mình rồi thì lại không động đến được. Đêm nay nghĩ ra cái cách bỉ ổi cỡ này để hạ nhục Thẩm Trạch Xuyên, là muốn tỏ rõ khúc mắc giữa hai người còn chưa xong đâu.

Thẩm Trạch Xuyên cầm đũa lên.

“Ta…”

Thẩm Trạch Xuyên còn chưa nói hết câu, cái ghế bên cạnh đã đột nhiên bị đẩy ra. Tiêu Trì Dã đứng dậy, cầm cái đĩa đựng thịt lừa chín, ném “xoảng” một cái xuống đất về phía Phong Tuyền.

Lý Kiến Hằng cuống cuồng đứng dậy: “Sách, Sách An…”

Tiêu Trì Dã nhìn chằm chằm vào Phong Tuyền.

Phong Tuyền muốn thay Kỷ Lôi làm nhục ai, hắn không quan tâm. Nhưng Tiêu Trì Dã hắn bây giờ cũng là thú trong lồng, chẳng khác con lừa này là bao.

Cái tát này cũng là tát vào mặt hắn, tát đến phát đau hắn.

Phong Tuyền khó hiểu nhìn hắn: “Không hợp ý Tổng đốc sao?”

Ngón cái Tiêu Trì Dã đè trên chuôi đao Lang Lệ bên hông, lúc hắn rút đao ra, tiếng thất thanh chói tai dậy lên khắp bốn phía, nhưng hắn giơ tay chém xuống, con lừa đã rơi đầu chết ngắc. Tiếng kêu ngừng lại, máu chảy đỏ đọc đất, những người khác thở mạnh còn không dám, chẳng biết hắn muốn làm gì.

Lưng Tiêu Trì Dã tắm trong ánh rạng âm u, dùng khăn trải bàn lau sạch đao, sau đó mới nhởn nhơ quay lại, cười với mọi người: “—Chư vị cứ tiếp tục đi.”

Lý Kiến Hằng nhìn trân trân vào thanh đao của hắn, giọng mềm sượt: “Sách An, Sách An, thu, thu lại đi.”

Tiêu Trì Dã thu đao vào vỏ, liếc Phong Tuyền một cái, nhấc chân kéo ghế qua, bễ nghễ ngồi xuống, nói: “Nướng hết đi, đêm nay ta ở đây nhìn Phong công công ăn.”

Cuối cùng Phong Tuyền phải gọi người đỡ lên kiệu, vội vàng đi mất.

Lý Kiến Hằng đã uống chút rượu, nước mắt nước mũi tèm lem nhìn Tiêu Trì Dã: “Sách An, ta thật sự không có lường được chuyện này, ai mà nghĩ tên thiến tặc kia lại là loại như thế chớ? Chúng ta là huynh đệ mà, ngươi đừng vì chuyện này mà làm hỏng tình nghĩa của chúng ta nhé!”

Tiêu Trì Dã cong khoé miệng: “Thân sơ khác nhau, ta biết mà. Ngươi đi trước đi.”

Lý Kiến Hằng còn níu tay áo hắn đặng nói thêm, Tiêu Trì Dã bảo Thần Dương tống luôn Lý Kiến Hằng vào kiệu.

“Đưa Sở vương về.” Tiêu Trì Dã nói, “Ta tự đi.”

Thần Dương trông sắc mặt hắn thản nhiên như không, không nhiều lời, lên ngựa đi về theo kiệu của Sở vương.

Tiêu Trì Dã đứng một mình đứng dưới ánh đèn lồng, một hồi lâu sau, giơ chân đạp đổ luôn chậu hoa của người ta.

Chậu hoa đắt tiền lăn xuống đất, đập vào chân cầu thang, được một bàn tay nhẹ nhàng nhấc lên.

Thẩm Trạch Xuyên đứng trên cầu thang, điềm nhiên nói: “Có tiền không? Phải đền đấy.”

Tiêu Trì Dã lạnh giọng: “Thứ gia có nhiều chính là tiền.”

Nói rồi sờ xuống hông, nhưng lại thấy trống hoác.

Thẩm Trạch Xuyên đợi ít phút, ngoảnh mặt lại bảo chưởng quỹ: “Nhớ ghi nợ cho vị gia này nhé, thứ hắn có nhiều chính là tiền.”

===