Thương Tiến Tửu

Chương 19: Thật giả



Gió thổi đêm hè nóng, trăng treo đầu ngọn cây.

Tiêu Trì Dã thân cường thể kiện, rượu vừa vào người đã nóng lên. Ngay lúc này đây hắn đang nóng vô cùng, lom mắt nhìn Thẩm Trạch Xuyên bước xuống dưới, nói: “Chùa Chiêu Tội còn dạy được người ta thanh tâm quả dục, sửa đổi tính nết cơ à.”

Thẩm Trạch Xuyên xua phục vụ đi, đáp: “Ta giỏi nhất là nhẫn nhục chịu đựng mà.”

Tiêu Trì Dã nhận trà tiểu nhị đưa để súc miệng, đoạn lau miệng nói: “Bịa thì cũng nên bịa cho giống chút, sợ là bốn chữ này ngươi còn chẳng biết viết thế nào ấy chứ.”

“Đều là gặp dịp thì chơi.” Thẩm Trạch Xuyên cũng lau tay, cười với hắn, “Phải gắng vào chứ.”

Tiêu Trì Dã không nhìn y, chỉ lo lau tay mình rồi ném trả khăn vào khay, nói: “Kịch hạ rồi, ai tin nữa? Chẳng phải ngươi cần diễn viên đó sao, Tiêu Sách An ta hợp quá còn gì. Trông ngươi cũng không thoải mái lắm đâu.”

“Đao này là bảo bối.” Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên lướt xuống.

Tiêu Trì Dã giơ tay chặn y lại, hỏi: “Người thì không phải sao?”

Một ngọn đèn lồng trên lầu tắt phụt, Thẩm Trạch Xuyên thở dài: “Câu này ta biết đáp thế nào đây, quá không phù hợp rồi.”

“Ngươi biết nhìn đấy.” Tiêu Trì Dã dời tay ra, ánh mắt vừa hung vừa ác nhìn y chằm chặp, “Chẳng mấy người nhận được đao tốt đâu.”

“Người cũng là bảo bối.” Thẩm Trạch Xuyên nói theo hắn, “Đương nhiên đồ mang theo phải toàn đồ tốt rồi, mèo mù cũng vớ được chuột chết, ta thuận miệng đoán thôi.”

“Sao ngươi khen ta.” Tiêu Trì Dã nói, “Mà ta cứ thấy quái quái thế nhỉ.”

“Tại ít nghe đấy.” Thẩm Trạch Xuyên trấn an, “Tấm lòng thành của ta còn chưa tỏ hết đâu.”

Người xung quanh đã tản đi hết.

Tiêu Trì Dã nói dửng dưng: “Ngươi biết nhịn.”

“Nhỏ không nhịn ắt loạn đại mưu, bản lĩnh của ta hãy còn phía sau.” Thẩm Trạch Xuyên cười, “Chớ có vội.”

“Đại mưu.” Tiêu Trì Dã nói, “Cái Khuất đô cỏn con này còn có gì có thể khiến ngươi phải mưu cầu sao?”

“Ta nói cho ngươi nghe.” Thẩm Trạch Xuyên thoáng ngưng lại, ân cần rất đỗi nhìn Tiêu Trì Dã, “Mà ngươi cũng tin là thật. Nhị công tử, ta không ngờ ngươi vẫn là người ngây thơ như vậy đấy.”

“Ta chỉ là công tử bột ăn no chờ chết mà thôi.” Tiêu Trì Dã nói, “Nào có hay đâu thế gian hiểm ác nhường ấy, lại còn có người như ngươi để lừa ta.”

“Không dám.” Thẩm Trạch Xuyên cất bước, “Ta thấy nanh vuốt của ngươi bị trói cả rồi kìa, đáng thương quá. Đêm nay rút đao một chém, chắc tự ngươi cũng sung sướng lắm nhỉ.”

“Tàm tạm.” Tiêu Trì Dã giơ chân ra chặn lại, hỏi, “Đi đâu đấy? Chúng ta còn chưa nói xong cơ mà.”

“Tiễn ngươi về phủ.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Đêm nay được ngươi giải vây cho, ta cảm động phát khóc, quả thực không có gì để báo đáp hết.”

Tiêu Trì Dã nhếch mép: “Cái miệng chỉ toàn nói dối thôi, lừa không ít người rồi nhỉ?”

“Có mấy ai mắc mưu đâu.” Thẩm Trạch Xuyên ngoảnh lại, “Làm người luôn phải nói dối vài câu mà, như kiểu ‘thứ gia có nhiều chính là tiền’ ấy.”

Tiêu Trì Dã thu chân về: “Ta so với ngươi chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.”

“Ngươi xem.” Thẩm Trạch Xuyên ôn hòa, “Ngươi lại khiêm tốn rồi kìa.”

Quả thực không thể nói chuyện với người này.

Bởi vì không thể phân biệt câu nào của y là thật, câu nào là giả, lời nào nói ra cũng tùy hứng như nước đục, khuấy một vòng vẫn chẳng tỏ được gì.

Tiêu Trì Dã xoay người, huýt sáo gọi ngựa của mình tới, nói: “Vì chuyện đêm nay nên mới thân mật hàn huyên với ta ha. Bây giờ mọi người đi hết rồi, giả vờ tiếp không vui đâu.”

“Vậy biết làm sao đây?” Thẩm Trạch Xuyên xách đèn lồng, dùng ánh mắt vừa hiền vừa ngoan nhìn hắn, “chẳng nhẽ lại cắn ngươi một phát à?”

Tiêu Trì Dã bỗng ập tới một bước, nói nghe thành thục ra trò, “Ngươi có cái lớp da thế này, chắc toàn dùng để quyến rũ người khác thôi nhỉ. Nhìn ta như thế, là muốn ta nghĩ thế nào đây?”

Thẩm Trạch Xuyên chẳng bận tâm mà lại nhẹ nhàng đáp hắn: “Tại trời sinh ta có đôi mắt tình cảm thôi mà.”

Tiêu Trì Dã huơ roi ngựa giữa trán Thẩm Trạch Xuyên, giễu cợt: “Phí phạm cái đôi mắt này quá, bên trong chỉ toàn âm mưu thôi.”

“Mạng ta hèn mà.” Thẩm Trạch Xuyên nâng tay chậm rãi đẩy roi ngựa ra, nói, “Không âm mưu thì chơi sao được?”

“Đêm nay Nhị công tử là vì mình.” Tiêu Trì Dã vô tình, “Ngươi tuyệt đối đừng có tự mình đa tình.”

“Hiếm khi trăng đẹp nhường đêm nay.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Việc gì phải làm hỏng không khí tự mình đa tình của ta.”

Tiêu Trì Dã phóng lên ngựa, cầm cương nhìn y phút chốc, ra chiều cợt nhả: “Sợ ngươi lại vì cái ơn này mà ăn vạ ta thôi, khóc lóc ỉ ôi thì phiền chết được.”

“Ngươi không phải là quá chén.” Thẩm Trạch Xuyên nói ngắn gọn, “Ngươi là bệnh vô phương cứu chữa rồi.”

“Chuyện này thì ai biết được.” Tiêu Trì Dã nói, “Suy cho cùng khóc lóc ăn vạ cũng đâu phải việc ngươi chưa từng làm.”

Ban đêm dần an tĩnh.

Tiêu Trì Dã thu tầm mắt, coi như đã thắng một trận nhỏ này. Hắn thúc ngựa chạy được mấy bước thì bỗng nghe thấy người đằng sau cười.

“Thứ ngươi làm mất năm năm trước, tìm được chưa?”

Tiêu Trì Dã chợt quay phắt đầu, ghìm ngựa giây lát, giọng lạnh tanh: “Trả nhẫn cho ta.”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, ánh mắt ấy khiến Tiêu Trì Dã thấy xấu xa thật sự.

Thẩm Trạch Xuyên hỏi: “Muốn nhẫn ư? Được thôi, sủa hai tiếng thì ta đưa.”

Con chim ưng gộc lao xuống vai Tiêu Trì Dã, cùng chủ nhân của nó lạnh lùng nhìn Thẩm Trạch Xuyên chòng chọc. Đêm đã khuya, người tuần đêm không tên gõ mõ, làm cho ngọn đèn lồng trong tay Thẩm Trạch Xuyên giật cái tắt phụt.

Con đường tối om.

Mấy hôm sau, Lý Kiến Hằng mới dám xuất hiện trước mặt Tiêu Trì Dã. Hắn ngạc nhiên phát hiện hình như Tiêu Trì Dã hẵng còn chưa hết giận, lúc cùng nghe hát vụn băng rơi rào rạo quanh người hắn, dọa mấy cô nương da non thịt mềm chẳng ai dám lại gần hầu hạ.

Lý Kiến Hằng che chén trà lại, khẽ hỏi: “Vẫn còn tức à?”

Tiêu Trì Dã nhai nát đá, buông câu: “Hết rồi.”

Lý Kiến Hằng nghe cái tiếng “rào rạo” kia mà dựng đứng cả lông tơ, nói: “Sắp sang thu rồi đấy, đừng nhai đá như vậy nữa, phát khiếp được.”

“Năm nào cũng cả một hầm to như thế, bỏ không thì phí ra.” Tiêu Trì Dã gác cao hai chân, ngả người ra sau.

“Thế để ta kể cho ngươi nghe chuyện này vui nhé.” Lý Kiến Hằng nhịn không được mà hơi xê cái mông, “Tên Phong Tuyền kia, ngươi biết gã là ai không?”

“Ai?”

“Tiểu nương tử ta từng bảo ngươi ấy.” Lý Kiến Hằng cười toe, nom lấm la lấm lét, “Phong Tuyền là em trai nàng. Giờ nàng lại được Phan Như Quý sủng, Phan Như Quý có thể không tận lực cất nhắc Phong Tuyền sao? Gã Phong Tuyền này nhanh mồm nhanh miệng, nịnh dẻo đến mức Kỷ Lôi cũng còn phải nở ruột nở gan, còn muốn nhận nuôi gã đấy!”

“Trông thế này.” Tiêu Trì Dã gác đầu lên một tay, liếc Lý Kiến Hằng một cái, “Ngươi đúng là quan tâm đến tiểu nương tử kia thật ha.”

“Chứ còn gì nữa.” Lý Kiến Hằng nói, “Cho nên chuyện hôm đó, đều là ý của tên khốn Kỷ Lôi hết. Phong Tuyền là con mà, đâu dám trái lệnh cha.”

“Ý là muốn ta bỏ qua cho gã?” Tiêu Trì Dã hỏi.

Lý Kiến Hằng co được giãn được, chẳng có mống tâm tính thân vương quý tộc nào ráo. Hắn vội vàng tuột xuống ghế, ngồi chồm hỗm trước mặt Tiêu Trì Dã mà nài: “Huynh đệ à, ngươi hãy vì mối nhân duyên này của ta mà tha cho gã nhé. Vả lại, chẳng phải chúng ta đã bắt gã ăn phát ói rồi đó sao? Dầu gì cũng vẫn là người của Phan Như Quý, không thể không cả nể được, chuyện của Tiểu Phúc Tử mới qua được có mấy hôm, Hoàng thượng hẵng còn đang nhìn đấy.”

Tiêu Trì Dã đột nhiên nhìn hắn chòng chọc, ngồi dậy hỏi: “Có phải ngươi chạm vào nàng ta rồi không?”

Lý Kiến Hằng ấp úng.

Tiêu Trì Dã: “Ngươi dám chạm vào nữ nhân của Phan Như Quý ngay dưới mắt lão?”

“Nếu lão mà là đàn ông thật thì ta đã chẳng làm rồi.” Lý Kiến Hằng lập tức hậm hực, đứng bật dậy, “Cái tên thái giám khắm khú nhà lão, ham vài ba trò trợ hứng, cả ngày đánh một đại mỹ nhân yêu kiều tuyệt diễm đến nỗi người ta phải phát khóc như hoa lê trong mưa! Mỹ nhân này vốn là của ta! Nếu là ngươi thì ngươi có làm không?!”

Tiêu Trì Dã hận rèn sắt không thành thép: “Không làm!”

Lý Kiến Hằng lại nằn nì: “Sách An, chúng ta là huynh đệ mà! Chuyện này có gì to tát đâu? Ha? Nhắm mắt cho qua đi. Ngươi tha cho Phong Tuyền, ta tìm cái khác cho ngươi chơi!”

Tiêu Trì Dã lại nằm xuống, không hé răng.

Nếu Phan Như Quý mà điều tra ra được chuyện này, chuyện của Tiểu Phúc Tử chẳng là cái thá gì sất, lão chó già đó nhất định sẽ tìm cách giết chết hai người bọn họ. Chỉ xem cách lão cất nhắc Phong Tuyền bây giờ thôi là thấy ngay lão sủng ái nữ tử kia đến mức nào rồi.

Phan Như Quý đã sáu mươi nhăm, không có con ruột, những mỹ nhân bên người mấy năm nay không có một ai có thể ở lại lâu đến thế. Nếu lão mà thực sự đưa nữ tử này lên làm vợ hoặc làm ái thiếp, chưa chắc lão đã không dám chém chết Lý Kiến Hằng.

Tiêu Trì Dã nghe Lý Kiến Hằng lải nhải một thôi một hồi, nói: “Nếu ngươi đã dám làm chuyện này thì có kế rồi chứ?”

Lý Kiến Hằng ngồi trên thảm, cúi đầu xỉa xỉa cây quạt tre, lí nhí: “… Thật ra cũng không phải… Cơ mà nghe nói, nghe nói, Phan Như Quý trước đây cũng nuôi thố gia[1]. Cho lão một người là được rồi?”

1.

Tiêu Trì Dã nói: “Làm gì có mấy ai bì được với mỹ nhân kia của ngươi.”

Lý Kiến Hằng thấp thỏm, rốt cuộc vẫn không dám giấu hắn: “Đó… Thẩm Lan Chu ấy, dạo này có nhiều người hỏi lắm.”

“Hỏi cái gì?”

“Hỏi y giá bao nhiêu, nuôi nổi không.” Lý Kiến Hằng trông mặt Tiêu Trì Dã không biểu cảm, bèn vội vàng vịn lấy ghế, “Bạc thì không lo, nhưng tên này thì ta không dám đi tìm, chẳng may y mà chó cùng rứt giậu… Sách An, ngươi giúp ta lần này đi, chỉ cần đưa người đến cho Phan Như Quý, xong xuôi rồi thì ta sẽ trả bạc cho y! Vàng cũng được!”

Tiêu Trì Dã chống đầu gối lặng thinh.

Lý Kiến Hằng còn tưởng là có cửa, bèn bồi thêm: “Chẳng phải ngươi hận Thẩm Vệ sao? Sau lần này, Thẩm Trạch Xuyên còn dám ngang ngược trước mặt ngươi nữa không! Ngươi nghĩ đi, y không chết được, nhưng vẫn còn biện pháp khác mà, để y ở Khuất đô làm việc này, mai mốt có sống cũng chẳng bằng chết! Với nữa kẻ này Thái hậu cũng không muốn…”

“Ta tưởng ngươi dùng đầu nói chuyện chứ.” Tiêu Trì Dã chầm chậm duỗi chân, nói, “Mẹ kiếp hoá ra ngươi nhồi toàn hồ nhão.”

“Sách An! Sách An!” Lý Kiến Hằng thấy hắn bỏ đi, vội xách áo choàng đuổi theo đến tận cổng.

Tiêu Trì Dã ra khỏi lầu trèo lên ngựa, chẳng thèm ngoảnh lại mà đi thẳng.

Biến Thẩm Trạch Xuyên thành của riêng của Phan Như Quý ư, Phan Như Quý dám chắc? Kẻ này là người Thái hậu nhất mực muốn bảo vệ, Phan Như Quý mà dám, đó chính là tự tuyệt đường lui. Lý Kiến Hằng điên rồi!

Nhưng nếu Lý Kiến Hằng dám làm thật.

Nếu Lý Kiến Hằng dám làm thật…

Sao bỗng dưng Lý Kiến Hằng lại dám làm thế?

Thẩm Trạch Xuyên đến phòng làm việc, vừa lấy yêu bài xong, ra cửa đã thấy con tuấn mã của Tiêu Trì Dã.

Y bước xuống bậc thang, hỏi: “Đến đòi nhẫn à?”

Tiêu Trì Dã bẻ cành cây ngậm giữa răng, nhìn y mãi một lúc mới nói: “Ban ngày ban mặt, còn chưa tỉnh hay sao? Trả đồ cho ta, đừng có lằng nhằng nữa.”

“Đêm hôm đó ngươi cũng không cáu kỉnh thế này đâu.” Thẩm Trạch Xuyên ngó sắc trời, “Đứng đây bắt chước chó sủa, Tổng đốc ngại sĩ diện ha. Vậy ra không phải tới đòi nhẫn rồi, có chuyện gì? Nói thẳng.”

“Chuyện gì không phải trong lòng ngươi rõ nhất sao.” Tiêu Trì Dã ngồi trên tảng đá, hai khuỷu tay chống trên đôi chân dài, “Sở vương muốn đánh Tiểu Phúc Tử, ngươi ở trong chùa mà cũng nghe ngóng được. Sau đó ta quên khuấy mất chuyện này, giờ nghĩ lại, bên cạnh hắn có người của ngươi đúng không? Không phải tai mắt, mà là người xui hắn làm thế.”

“Ta mà có cái bản lĩnh thông thiên cỡ ấy.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Thì đã chẳng đến lượt ta phải đi nuôi voi rồi.”

“Thật hay giả ai biết đâu.” Ánh mắt Tiêu Trì Dã cô lãnh, “Ngươi phải giải thích cho rõ thì ta mới tin được.”

===