Thương Tiến Tửu

Chương 201: Cường dục



Thẩm Trạch Xuyên không dậy nổi, mé trong chân toàn vết răng cắn, bị Tiêu Trì Dã đè bên dưới mình ngủ đến tận giờ Tỵ canh ba. Lúc Phí Thịnh đến gọi, Thẩm Trạch Xuyên hẵng còn chưa tỉnh, Tiêu Trì Dã cúi đầu hôn y từ phía sau, hôn y đến mức sắp tắt thở.

“Tha cho ta đi,” Thẩm Trạch Xuyên nhọc sức cựa quậy, cuối cùng lại nằm phịch xuống chăn, híp mắt, khàn khàn bảo Tiêu Trì Dã, “ta… rối bời… chẳng nghĩ ra được gì cả.”

Cả người Thẩm Trạch Xuyên đỏ ửng, bị cắn, bị nắn, phần gáy là đáng thương nhất. Ngực Tiêu Trì Dã chặn y lại, làm y nóng vã mồ hôi.

Tối qua mãnh liệt nhất là ngồi trong lòng, trong vòng tay của Tiêu Trì Dã, chân buộc phải gập lên, chỉ có thể dựa vào bờ ngực Tiêu Trì Dã.

Thẩm Trạch Xuyên trong cơn xóc nảy đã quên mất mình đang vụng trộm, kêu lộn xộn cả “A Dã” lẫn “Sách An”, kêu đến mức chính mình tiết ra. Sau đó Thẩm Trạch Xuyên nằm trên gối, lại làm ướt chăn nệm bên dưới, quên mất mấy lần rồi, chỉ nhớ nước mắt đã chảy cạn, cuối cùng mơ màng đê mê, Tiêu Trì Dã vẫn chưa xong, thúc đến khi y bật ra một tiếng “A——” nhỏ xíu như xin tha, dư âm khêu lấy lòng Tiêu Trì Dã, gãi đến mức Tiêu Trì Dã lại cắn y.

“Đáng thương chết mất thôi,” Tiêu Trì Dã sáp lại gần, “để ta đỡ ngươi nhé.”

***

Hôm nay Doãn Xương dậy rất sớm, đứng dưới hành lang chờ gặp phủ quân. Phí Thịnh thấy lão đầu đang ngó nghiêng xung quanh, điệu bộ rất lúng túng, bèn bảo: “Hôm qua gặp hết rồi còn gì, sao ngài còn phải hồi hộp như thế?”

Doãn Xương víu tay áo: “Cả người ta khó chịu kinh, hôm qua tắm cho ta, cái cục xà bông to bổ chảng mà chà mạnh như thế, nhăn bủng cả da ta ra rồi đây này.”

Phí Thịnh vừa nghe đã thấy buồn cười, hôm qua sai bảy tám tiểu tư phục vụ cho Doãn Xương, tắm đủ hai tiếng, đổi những mấy thùng nước nóng bự, đến nửa đêm khi tất cả mọi người đã tan tiệc lão đầu mới thoát được, vừa xách ống quần vừa chạy trốn đám người hầu.

“Tắm sạch đó,” Phí Thịnh nói, “nom có tinh thần hẳn, tôi thấy ngài hôm nay trông cứ như anh tôi ấy.”

“Bớt xàm với ta đi,” Doãn Xương ngủ cũng chẳng ngon, đè giọng lẩm bẩm với Phí Thịnh, “thằng oắt nhà ngươi chỉ toàn nói mát tai.” Lão nói xong lại ngó láo liên, “Nhị gia cũng ở trỏng hả?”

“Ừ,” Phí Thịnh nói, “Nhị gia đặc biệt quay về để gặp ngài đấy.”

“Thế ta có thể đi Ly Bắc đúng không?” Doãn Xương vội vàng hỏi, “ta muốn gặp Lục tướng quân.”

Phí Thịnh tắc tị, không biết phải đáp câu này thế nào. Doãn Xương muốn gặp Lục Quảng Bạch là chuyện nằm trong dự liệu, trận hình của lão là tham khảo từ quân phòng vệ quận Biên, nhưng hiện giờ Ly Bắc đang trong chiến tranh nên bờ Trà Thạch cũng không yên bình, Doãn Xương làm sao mà chạy lung tung được.

Đang nghĩ thì bên kia có động tĩnh.

Phí Thịnh bảo: “Gặp phủ quân trước đã, gặp phủ quân xong rồi nói.”

***

Trong phòng mở cửa sổ thông khí, ngày hôm nay không tính là rét, nhưng Thẩm Trạch Xuyên sợ lạnh nên khoác thêm một lớp áo choàng nữa. Trên chặng đường về Phí Thịnh đã điều tra Hoắc Lăng Vân từ trong ra ngoài từ lớn đến nhỏ, toàn bộ báo cáo lại cho Thẩm Trạch Xuyên. Tối qua Thẩm Trạch Xuyên chưa kịp đọc, bây giờ đang đọc cẩn thận.

“Hỏa đồng Phí Thịnh tịch thu là Hoắc Lăng Vân cho,” Thẩm Trạch Xuyên xoay cây quạt trong tay, cắm xuống bên cạnh, “người này thú vị đấy, quả thực phải gặp xem.”

Tiêu Trì Dã và Thẩm Trạch Xuyên cách nhau qua cái bàn nhỏ, điệu chống tay có chút vẻ đùa bỡn, nhưng ánh mắt lại quá xấu xa, chỉ một cái liếc đã tỏa đầy xâm lược. Mắt hắn lởn vởn quanh mấy chữ “nam sủng”, “cắn xé” và “phóng hỏa”, nói: “Là cái gai cứng.”

Nếu không có Hoắc Lăng Vân dùng hỏa đồng phá đám thì Doãn Xương đã có thể chiếm được thành Phàn châu ngay từ trận đầu tiên rồi, Thẩm Trạch Xuyên sẽ khỏi phải nói câu “Mang đầu về gặp”. Sau đó Doãn Xương dùng phép khích tướng để công thành, đánh nên trò trống một trận trên chiến trường, nhưng bởi vì Hoắc Lăng Vân phóng hỏa nên thành ra trận Phàn châu lại thành nhẹ đô, tính cả ưu khuyết thì phần thưởng cho Doãn Xương lại bị cắt một nửa nữa.

Có lẽ Hoắc Lăng Vân thực sự muốn nương nhờ Thẩm Trạch Xuyên, nhưng hắn lại không đi con đường thuận lợi nhất, mà lại đi dùng hỏa đồng đánh một trận, chính là muốn chứng tỏ cho Thẩm Trạch Xuyên, hắn có ích, hắn còn có ích hơn cả tướng lĩnh mà Từ châu hiện có.

Hai người đang nói chuyện, Diêu Ôn Ngọc tiến vào trước, Khổng Lĩnh đẩy xe, theo sau là Dư Tiểu Tái. Các tiên sinh hành lễ, Thẩm Trạch Xuyên cho ngồi.

“Trời lạnh thế này,” Thẩm Trạch Xuyên bảo Diêu Ôn Ngọc, “ngươi bảo Kiều Thiên nhai đến hỏi, ta sẽ chuyển chỗ nghị sự đến viện của ngươi, khỏi phải tội ngươi chạy qua chạy lại.”

Đêm qua Diêu Ôn Ngọc ngủ không ngon, mắt còn một ít tơ máu, hôm nay tới còn bế mèo theo, y đáp: “Chỉ mấy bước thôi, đâu đến nỗi phải để phủ quân phiền đến cả mọi người. Ta thấy Doãn lão với Phí Thịnh đang đứng chờ dưới hành lang đấy, phủ quân muốn gặp bây giờ chưa?”

“Vào đi,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “để Doãn lão chờ gần nửa canh giờ rồi.”

Phí Thịnh dẫn Doãn Xương vào, hành lễ với Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã trước tiên.

Tiêu Trì Dã nhìn Doãn Xương, hỏi: “Tối qua Doãn lão ngủ ngon không?”

Đây là lần đầu tiên Doãn Xương gặp lại Tiêu Trì Dã, hôm qua nhìn không rõ, bây giờ nhìn kỹ mới xuýt xoa, tía má ôi, lão nghĩ bụng, Nhị gia này cao quá đi mất, ngồi trên sạp thôi mà cái chân phải dài bằng hai người lão rồi!

Doãn Xương lại căng thẳng, vò tít vạt áo, lúng búng đáp: “Có, có ngon…”

“Xem báo cáo thì, trận Phàn châu lần này không thể không tính cả Hoắc Lăng Vân,” Khổng Lĩnh quen thuộc Đăng châu, “hắn cũng coi như là xuất thân nhà tướng, cha là Chỉ huy sứ quân phòng vệ Đăng châu Hoắc Khánh, năm Hàm Đức thứ sáu đã đánh lui thổ phỉ vượt biên, chắc là từ lúc đó mới gây thù chuốc oán với đám thổ phỉ Đăng châu như Dương Cừu.”

“Hoắc Khánh thì ta có ấn tượng,” Dư Tiểu Tái ngồi xuống rồi nói, “năm Hàm Đức thứ sáu, vào thời điểm trừ phỉ, ông ta có dâng tấu lên bộ Binh, được coi như là tin thắng trận, nhưng mấy năm sau thì châu phủ Đăng châu lại tố cáo ông ta ngoan cố tự phụ, dùng binh bừa bãi, khiến cho thổ phỉ trong vùng trả thù lên đầu bách tính, đẩy Đăng châu vào cảnh dầu sôi lửa bỏng. Lúc ấy bộ Binh cân nhắc năm lần bảy lượt, cuối cùng bỏ ý định cất nhắc ông ta.”

Thẩm Trạch Xuyên cho Phí Thịnh đứng dậy, nói với các tiên sinh: “Địa phương phức tạp, từ khi hai đảng Phan, Hoa bắt đầu nắm giữ triều chính, việc tố cáo bên dưới cũng trở nên vô tổ chức, đa phần là vì thù riêng, các án trình lên thời Hàm Đức đều không thể coi là hợp lệ được.”

Thẩm Trạch Xuyên nói đúng, không tính nguyên nhân y không thích Hàm Đức đế, thời kỳ hai đảng cầm quyền quả thực là như nước với lửa, lúc đó Khuất đô chỉ dựa vào phe phái để phân biệt địch ta, ranh giới ở địa phương còn càng ngặt nghèo tợn. Việc tố cáo Hoắc Khánh rốt cuộc có phải chỉ như thế hay không, không thể dựa vào mấy bức tấu chương đó để kết luận được.

“Hoắc Khánh là Hoắc Khánh, Hoắc Lăng Vân là Hoắc Lăng Vân,” Tiêu Trì Dã phân cha ra cha con ra con, “các ngươi áp giải hắn về, trên đường thấy sao?”

Doãn Xương là một lão già ruột để ngoài da, Phí Thịnh không cho lão mở miệng, nghe lời Tiêu Trì Dã là hắn đã hiểu, Nhị gia không thích tên Hoắc Lăng Vân này lắm, hắn cũng không thích.

Phí Thịnh đi theo Thẩm Trạch Xuyên, mai này thành lập đội khinh kỵ sẽ có cơ hội lập công, nhưng Doãn Xương thì chưa chắc vẫn còn cơ hội. Nay lão đầu tóc đã trắng râu đã bạc rồi, ngồi không bao năm mới đánh được một trận như thế, kết quả từ trên trời tự dưng rơi xuống một tên nam sủng, dùng cái mánh khóe xảo quyệt kia để chiếm hơn nửa công lao của lão. Đam Mỹ Sắc

Bụng Phí Thịnh thì khó chịu, nhưng ngoài mặt lại rất tự nhiên: “Người này vì báo thù mà sẵn sàng nằm gai nếm mật bên người Dực vương, là một nhân vật, tôi kính trọng hắn xứng danh hán tử. Nhưng lúc đến nha môn Phàn châu, tôi thấy Dực vương có nuôi mấy con chó ngao béo tròn béo lẫy, sau khi nghe ngóng mới biết, té ra Hoắc Lăng Vân đã vứt cả Dực vương và Thúy Tình cho chó ăn. Hắn đã có thù oán sẵn với Dực vương, thế sao lại không liên lạc với chúng ta cơ chứ?”

Thẩm Trạch Xuyên không xuôi theo lời Phí Thịnh, ngưng lại chốc lát, nói: “Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi thì gọi hắn vào đi.”

Hoắc Lăng Vân chờ hai ngày ở trong nhà lao, cai ngục đưa cơm không bắt chuyện với hắn. Phí Thịnh đặc biệt săn sóc hắn, mó tay vào xích của hắn, dùng loại nặng hơn người bình thường rất nhiều, nhưng hắn rất hiếm khi cử động.

Hoắc Lăng Vân vừa bước vào sân, Cốt Tân đã ngay lập tức nghe ra điều bất thường. Hắn kéo Đinh Đào và Lịch Hùng lại, nhìn Hoắc Lăng Vân đi tới từ dưới hiên.

“Nặng thế,” Lịch Hùng trỏ vào chân Hoắc Lăng Vân, bảo Đinh Đào, “là cái ta đeo đó!”

“Ta thấy hắn đi đứng vẫn như thường,” Đinh Đào mách Cốt Tân, “Tân ca, là người luyện võ đó!”

Há chỉ là luyện võ.

Cốt Tân giơ ngón tay, ra hiệu cho cận vệ nấp trong đình viện tất cả lên dây tinh thần. Hắn vỗ lưng Đinh Đào và Lịch Hùng, đẩy hai đứa con nít qua một bên, chính mình đứng cạnh rèm, nháy mắt với Kiều Thiên Nhai bên kia.

Kiều Thiên Nhai nghiêng đầu, nhìn chòng chọc vào lưng của Hoắc Lăng Vân, trầm giọng: “Tên này quá lợi hại.”

Thẩm Trạch Xuyên chưa đánh giá Hoắc Lăng Vân, nhưng Hoắc Lăng Vân lại đã đánh giá Thẩm Trạch Xuyên trước.

Phủ quân năm nay hai mươi hai, đẹp, khóe mắt cong vừa đủ, nhướng lên một chút nữa thôi sẽ thành tán tỉnh. Dẫu vậy, chỉ thoáng liếc qua thôi cũng như đang ngậm sóng. Song y lại cực kỳ lạnh lùng, nhìn thật kỹ chính là cơn gió bấc heo hút, bên trong không thấu được đáy, càng nhìn càng nguy hiểm. Chẳng biết có phải vì đã quen cao cư rồi hay không mà lúc im lặng tỏa ra một khí thế rất áp bức, nhưng không phải là cái loại ập thẳng vào mặt, mà là sự lạnh lẽo chậm rãi ngấm từ từ, chạy dọc tứ chi, bò vào trong tim.

Đây chính là Thẩm Trạch Xuyên.

Tiêu Trì Dã cạy cạy chiếc nhẫn ban chỉ, tư thế không thay đổi, nhưng khí thế lại đạp thẳng lên mặt Hoắc Lăng Vân. Hắn liếc Hoắc Lăng Vân, ép đến độ đối phương gần như không ngóc đầu lên nổi.

Thẩm Trạch Xuyên là hòn ngọc ngậm giữa răng nanh hắn, bất kỳ sự dòm dỏ nào đều phải chết ở ngay vài bước trở ra. Hắn đã bị mạo phạm, mặc dù đối phương có lẽ chỉ đơn thuần tò mò mà thôi.

Các tiên sinh trong phòng không nghe ra được điều mờ ám, nhưng lại có thể cảm nhận được Nhị gia không vui cho lắm. Bầu không khí bắt đầu tinh tế ngưng trọng, vô duyên vô cớ đè xuống ngực, bí bách đến độ bọn họ không thể thở mạnh.

“Lời khai của ngươi thiếu đầu thiếu đuôi,” giờ Thẩm Trạch Xuyên mới nhìn Hoắc Lăng Vân, “giao nộp hỏa đồng, nhưng lại không khai ra nguồn gốc của chúng, chỉ nói một nửa chắc chắn không có ý nghĩa.”

Hoắc Lăng Vân đã đi qua cả hai đường hạn nước*, hiểu ra một vài thứ từ ánh mắt của Tiêu Trì Dã, hắn thu hồi mắt, xích trên tay gõ “keng” một tiếng, biểu cảm bình tĩnh: “Nhiều chuyện, đương nhiên phải gặp được phủ quân mới nói được.”

(*Câu này baidu không ra, nhưng theo mình hiểu là đã từng trải sự đời, bởi vì Hoắc Lăng Vân từng phải làm nam sủng và cũng đã phải chứng kiến nhiều chuyện trăng gió nên ảnh nhìn cái hiểu ngay.)

“Nếu nói ra làm ta mất vui,” Thẩm Trạch Xuyên lạnh nhạt, “thì có gặp hay không cũng cùng chung một kết cục thôi.”

“Tháng Hai Từ châu xuất binh, Đoan châu ngoài kỵ binh Biên Sa ra còn có cả bọ cạp,” Hoắc Lăng Vân nhìn Tiêu Trì Dã, không hề sợ hãi, “không có Tiêu Phương Húc, thiết kỵ Ly Bắc còn đánh nổi không?”

Vết nứt trên chiếc nhẫn ban chỉ cà vào lòng ngón tay, cuối cùng Tiêu Trì Dã cũng cử động, hắn chậm rãi cúi người, cái bóng tỏa xuống che phủ toàn bộ Hoắc Lăng Vân, trải dài trên mặt đất thành tàn ảnh của con sói bị thương một bên mắt.

Phí Thịnh đứng bên cạnh bỗng quỳ bịch xuống, một gối chạm đất, cúi gằm mặt không ho he. Lưng Doãn Xương bên cạnh như bị gai đâm, tim đập trống dồn, lão đầu xém chút nữa đã trượt xuống đất, quỳ xuống theo Phí Thịnh.

Trong ngoài im phăng phắc.

Tiêu Trì Dã nổi giận rồi.

===