Thương Tiến Tửu

Chương 202: Liên kết



Hoắc Lăng Vân đã từng thấy chó sói ở đồng hoang Đăng châu, lũ sói gầy da bọc xương kẹp đuôi chạy cun cút trên trường săn của Dực vương, đói đến mức hai mắt rực ánh xanh lét. Nhưng lúc này, thứ mà hắn đang nhìn là chó sói của Ly Bắc, không chỉ có thể trạng cường tráng, mà còn có uy thế át người, bức bách đến độ hắn gồng mình nắm chặt xích, đến cả cơ lưng cũng căng cứng.

Hoắc Lăng Vân không thể thở mạnh, bởi lẽ hắn mà há miệng ra, Tiêu Trì Dã sẽ bóp cổ hắn. Hắn quỳ ở đó, bầu không khí xung quanh hoàn toàn bị Tiêu Trì Dã thống trị, đó là loại cảm giác bị nhấn đầu đè gáy.

Tiêu Trì Dã muốn Hoắc Lăng Vân phải quỳ, phải cúi đầu.

Trong tràng yên tĩnh dài đằng đẵng, Hoắc Lăng Vân rịn mồ hôi, hắn không muốn thỏa hiệp, nhưng đến lúc hắn hồi lại tinh thần, hắn đã dời mắt, cúi đầu xuống.

Sau trận bão tuyết ấy, thiết kỵ Ly Bắc chưa có lại một trận thắng nào, ở chiến địa bây giờ đánh rất trầy trật, cái thời thiết kỵ Ly Bắc tung hoành chiến trường phương Bắc đã không trở lại nữa rồi. Hoắc Lăng Vân vốn định hạ bệ nhuệ khí của Tiêu Trì Dã, cân bằng địa vị đàm phán của hai bên, thế nhưng lại đụng phải tấm sắt cứng rắn, kết quả bị Tiêu Trì Dã đè bẹp.

Bóng Tiêu Trì Dã không chuyển động, ánh mắt buông rủ của hắn ghim cứng cái ót của Hoắc Lăng Vân, lạnh lẽo lặp lại: “Đánh nổi không?”

Hoắc Lăng Vân cắn chặt răng như bị thoái chí, nghẹn trong cổ họng chính là không cam tâm.

Thế mà mình lại sợ!

Tiêu Trì Dã khác hẳn Thẩm Trạch Xuyên, ở một vài thời điểm, hắn sẽ không giả bộ hòa nhã, hắn sẽ thống trị bá chiếm, đè xuống tất cả những cái đầu dám khiêu khích hắn, chỉ cho đối phương duy nhất một con đường, cấm quân ngay ở giai đoạn đầu đã được lĩnh giáo đầy đủ cái này.

Thẩm Trạch Xuyên đóng nắp chén trà, ngón tay khẽ động như có như không. Y mang khả năng hồi lại hơi ấm, âm thanh nhỏ xíu ấy đã xoa dịu áp lực trong phòng một cách kỳ lạ, khiến Phí Thịnh có thể khôi phục lại hô hấp.

Cốt Tân ngoài cửa thở hắt một hơi, tay đang nắm chuôi đao cũng thả lỏng.

Đến khi toàn bộ phần lưng của Hoắc Lăng Vân đã ướt sũng, cái bóng bao phủ hắn mới lui về. Nhưng Tiêu Trì Dã không thu hồi ánh mắt, hắn chỉ dựa lại về vị trí thoải mái, như thể đã mất hứng thú với Hoắc Lăng Vân cúi đầu rồi.

Lúc bấy giờ Thẩm Trạch Xuyên lại mở nắp chén trà ra, vừa nhấp từng ngụm vừa nói: “Ngươi nắm rất rõ tình hình ở Đăng châu.”

Hai người bọn họ thay thế nhau một cách trơn tru, song lại đều lộ ra một khí chất nguy hiểm. Lòng bàn tay Hoắc Lăng Vân đẫm mồ hôi, hắn thu hồi vẻ khinh nhờn, càng quả quyết mình không hề lựa chọn sai lầm.

“Bọ cạp từng tìm đến Dực vương,” Hoắc Lăng Vân quyết định dâng thành ý, “tháng Mười Hai năm ngoái, hắn xúi Dực vương tập kích Trà châu, cắt đứt liên lạc giữa ngươi và Khải Đông, bởi vậy đã đưa một lô hỏa đồng cho Dực vương.”

Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã ngay tức thì nghĩ đến bọ cạp trắng, lũ gián điệp Biên Sa này trốn sâu trong nội bộ Đại Chu, nội ứng ngoại hợp với A Mộc Nhĩ, xuyên thủng trái tim của Đại Chu.

Tháng Mười Hai năm ngoái là cột mốc thiết kỵ Ly Bắc đổi từ công sang thủ, nếu Dực vương có gan, nghe theo bọ cạp tập kích Trà châu, vậy thì Thẩm Trạch Xuyên ắt sẽ bị hãm chân, phải giảm sự trợ giúp dành cho Ly Bắc. Chưa kể, chỉ cần cắt đứt con đường Trà châu này, Thích Trúc Âm sẽ phải đi vòng từ phía Đông Thiên Phi Khuyết để lên Bắc, trong đó phải đi qua biên giới Phàn châu, đến lúc đó mà gặp bọ cạp mai phục giữa đường thì tính mạng đại soái sẽ gặp nguy hiểm.

“Bọn chúng đang nhắm vào Thích đại soái.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn Tiêu Trì Dã, bao điều không nói đặt hết trong mắt.

Cáp Sâm vây giết Tiêu Phương Húc không chỉ để đả kích Ly Bắc, mà còn muốn mượn cơ hội đó để dụ Thích Trúc Âm ra, A Mộc Nhĩ quả nhiên nắm rõ Đại Chu như lòng bàn tay.

“Nhưng Dực vương không động, hắn cam tâm tình nguyện làm con rùa rụt cổ ở Phàn châu, sau đó bị ngươi dùng hỏa đồng đánh vỡ đầu,” lời Tiêu Trì Dã lạnh băng, “bọ cạp tìm đến ngươi rồi ư?”

Hoắc Lăng Vân nhìn chòng chọc vào hai đầu gối mình, đáp: “Không.”

“Ngươi nói dối,” Thẩm Trạch Xuyên gạn bọt trà, nâng mắt qua làn hơi nóng lả lướt, nói chắc nịch, “ngươi đã từng tiếp xúc với bọ cạp.”

Thời gian Thẩm Trạch Xuyên ở Cẩm y vệ, lần lượt nhậm chức nam rồi bắc trấn phủ, làm việc trong chiếu ngục không tính là ngắn. Y tự có phương pháp thẩm người của riêng mình, giống như y đã từng dẫn dụ Kỷ Lôi và Hề Hồng Hiên vậy, lúc nói chuyện, y rất giỏi dùng hoàn cảnh để thao túng bầu không khí.

Đôi khi không thể nói nhiều, dừng ở điểm ấy, đối phương khắc sẽ tự suy nghĩ nhiều hơn.

Hoắc Lăng Vân phải giữ mình sáng suốt, hắn quỳ ở nơi này, chỉ cần đáp sai một câu nữa thôi là đầu sẽ có thể lìa khỏi xác. Hắn chịu áp lực từ cả hai con người, thở ra một hơi thật sâu, giống như đang khích mình phải tỉnh táo. Hắn đã đi đến cuối con đường, cục diện gay go nhất chính là thời khắc này đây, bởi vậy khi hắn lần nữa ngẩng mặt lên, lại đã khôi phục được một ít trấn tĩnh.

“Đúng vậy,” Hoắc Lăng Vân nói, “rất lâu trước Dực vương, ta đã từng tiếp xúc với bọ cạp. Năm Hàm Đức thứ sáu cha ta thắng trận, hắn phái người tới, thuyết phục cha ta bỏ Phàn châu, còn hứa sẽ cho cha ta tước vị, nhưng cha ta từ chối.”

Thẩm Trạch Xuyên hơi nghiêng đầu, màu đỏ còn vương ở khóe mắt bị bóng nghiêng ngược sáng che khuất, y cất lời: “Ngươi nói là ‘hắn’.”

Không phải chúng.

Hoắc Lăng Vân hồi tưởng lại một đêm nọ mấy năm về trước, chiếc xe ngựa đến từ Khuất đô mang theo một phong thư quan trọng. Hoắc Khánh đứng cạnh nến mở nó ra, chạm đến lời hứa nặng trĩu trong đó.

Nếu nói quận Biên là vùng khổ nhất Khải Đông, vậy thì Đăng châu chính là vùng nghèo nhất Trung Bác, hai vùng này túng thiếu chẳng kém gì nhau, lợi thế duy nhất của Đăng châu là không phải từng giây từng phút đối mặt với sự tấn công của kỵ binh Biên Sa như quận Biên. Sau án binh bại, nạn thổ phỉ khiến Hoắc Khánh phải sứt đầu mẻ trán, ông bị vây ở cái xó này, không hề nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào từ triều đình.

Bức thư này là cơ hội cuối cùng để giải thoát Hoắc Khánh khỏi khổ cảnh, nhưng ông không nhận, cuối cùng rơi vào kết cục thây vong cho chó.

“Là hắn,” Hoắc Lăng Vân gằn một chữ này, “kẻ này ẩn nấp trong Khuất đô, người có thể hứa hẹn được nhiều như thế chắc chắn không phải kẻ tầm thường. Cha ta sau khi từ chối hối lộ đã bị tên chó Bành buộc tội, bởi vậy bộ Binh không chịu đề bạt cha ta, dúi mũi tin lời vu khống của tên chó Bành ấy, ngừng cấp quân phí cho Đăng châu, thổ phỉ Đăng châu lại ngóc đầu trở lại vào chính lúc đó. Dương Cừu đến Phàn châu bắt tay với Thúy Tình mở kỹ viện, lại tiếp tục buôn bán nữ nhân, còn tiện thể móc nối luôn với Lôi Thường Minh của núi Lạc.”

Đều liên quan tới nhau!

Thẩm Trạch Xuyên nhớ lúc tra sổ sách của Nhan thị ở Đôn châu đã thắc mắc, Biên Sa trộm bao nhiêu nhu yếu phẩm từ Đại Chu như thế, sao lại không để lại dấu vết? Bởi vì bọn chúng vốn không hề đi con đường Đôn, Lạc, Đoan, Lôi Thường Minh và Lôi Kinh Chập từ đầu chí cuối vốn chỉ là vật A Mộc Nhĩ bố trí vào phía Đông Bắc Trung Bác để che mắt mà thôi.

Chẳng trách Nhan Hà Như lại chắc mẩm đến vậy, gã quả thật chưa từng chạm vào những món hàng này, nhưng chắc chắn gã biết về sự tồn tại chúng, bởi vì hành thương trong tay gã đều từng qua lại với Thúy Tình. Thẩm Trạch Xuyên xâu chuỗi với cả quá trình Bành Phương Miêu tố cáo Hoắc Khánh năm Hàm Đức thứ Sáu mà Dư Tiểu Tái nhắc đến, càng khẳng định suy đoán của mình.

“Hàng là đi từ Phàn châu,” Thẩm Trạch Xuyên bưng chén trà, “bọn chúng trực tiếp vận chuyển hàng đến bờ Trà Thạch, thậm chí không hề đi qua Đôn châu.”

Ban đầu “hắn” muốn dùng tước vị để mua chuộc Hoắc Khánh làm bọ cạp trắng, biến quân phòng vệ Đăng châu trong tay Hoắc Khánh thành đội hộ tống vận hàng, sau khi bị Hoắc Khánh tự tuyệt, “hắn” lại tìm đến châu phủ Đăng châu Bành Phương Miêu, Bành Phương Miêu nhận hối lộ, bởi vậy đã gay gắt buộc tội Hoắc Khánh.

“Do Kính,” Thẩm Trạch Xuyên bỗng hỏi Dư Tiểu Tái, “Bành Phương Miêu được điều đến Đăng châu năm nào? Trước đó là học trò của ai?”

Dư Tiểu Tái vắt nát óc mà chỉ có thể đáp: “… Không nhớ rõ nữa, sau năm Hàm Đức thứ tư Trung Bác quản lý qua loa quá, châu phủ bốn châu Đoan, Đôn, Phàn, Đăng bị đổi xoành xoạch, chỉ nhớ được tấu chương buộc tội mà thôi…”

Quan trường tựa biển, chỉ riêng Khuất đô thôi mà các chức vụ trọng yếu lớn nhỏ đã nhiều vô số kể, chuyện lắt nhắt ở địa phương lại càng phức tạp, đừng nói là Trung Bác, đến cả các huyện thừa của mười ba thành Quyết Tây Dư Tiểu Tái còn không nhớ hết nổi, năm nào được điều đến thì càng bó tay, còn chưa kể những chi tiết vụn vặt như ai chỉ điểm nữa chứ.

Phải biết rằng ở Khuất đô, đưa danh thiếp viếng nhà quý, chỉ cần chủ nhà chịu gặp, có thể trò chuyện được đôi câu, đi ra cửa là sẽ có thể tuyên bố mình là “học trò” của đối phương, hễ gặp nhau tất sẽ gọi thầy. Huống hồ sau năm Hàm Đức, hai đảng Hoa, Phan họa loạn triều cương, chó săn dưới tay đông như kiến.

“Đinh Đào,” Tiêu Trì Dã im lặng một thoáng, “ngươi vào đi.”

Đinh Đào nem nép thò đầu vào, bị sắc mặt Tiêu Trì Dã dọa sợ, rón ra rón rén bước vào. Tất cả mọi người trong phòng đều quay sang nhìn Đinh Đào, cậu trợn tròn mắt, muốn nhìn Thẩm Trạch Xuyên mà lại không dám.

Tiêu Trì Dã không nóng vội, hắn hơi xê cánh tay xuống, hỏi Đinh Đào: “Ngươi còn nhớ cái tên ‘Bành Phương Miêu’ không?”

Đinh Đào lắc đầu mù tịt.

Kiều Thiên Nhai bên ngoài bỗng sực nhớ ra, đột nhiên nói: “Quả Đào, kẻ này hình như có trong danh sách tham khảo* của bộ Lại sau năm Hàm Đức thứ tư đấy, ngươi cố nhớ lại một chút coi, Hoa Tư Khiêm này, Ngụy Hoài Cổ này, thậm chí là cả Phan Như Quý nữa.”

(*Theo như mình hiểu thì tham khảo ở đây không có nghĩa là tham khảo trong tiếng Việt, mà là xem xét hoặc hạch tội (tham) và kiểm tra (khảo) quan lại, đặt vào ngữ cảnh truyện sẽ phù hợp hơn.)

Năm Hàm Đức thứ tư kỵ binh Biên Sa đồ thành, những người còn sót lại ở Đăng châu chính là đám Đàm Đài Hổ, được Tiêu Trì Dã thu nạp vào biên chế cấm quân, châu phủ Đăng châu tiền nhiệm cũng bỏ mạng trong đợt tàn sát, Bành Phương Miêu chỉ có thể là quan viên được điều xuống sau năm Hàm Đức thứ tư.

Ngoài giỏi viết lách ra, trí nhớ của Đinh Đào cũng phi thường chẳng kém, cuốn sổ tay của cậu là phỏng theo thính ký của Cẩm y vệ, từ hồi còn theo cha Đinh Đào đã quen tay hay làm rồi. Hồi xưa lúc còn ở Khuất đô, Kiều Thiên Nhai từng ghé qua vương phủ Ly Bắc, bị Đinh Đào và Cốt Tân cản lùi, ám khí mà hắn tung ra khi đó Đinh Đào vừa thấy là đã có thể chỉ ngay ra nguồn gốc, làm cho Kiều Thiên Nhai ấn tượng đến tận bây giờ.

Đinh Đào móc cuốn sổ tay ra, lặng lẽ lật trang “sột soạt”.

Dư Tiểu Tái thấy thế, cũng bèn gắng nhớ lại, vô thức lẩm nhẩm: “Đô sát viện chúng ta…”

Mắt Đinh Đào bỗng sáng rực lên, cậu kẹp trang lại, reo: “Đô sát viện! Đúng rồi, là Đô sát viện! Công tử,” Đinh Đào nhìn Thẩm Trạch Xuyên như đang đòi thưởng, “án hành thích ở Khuất đô! Lúc đó Đô sát viện phụ tá đòi tra chủ tử, có một người họ Phó, chính là hắn!”

Phó Lâm Diệp.

Đương nhiên Thẩm Trạch Xuyên nhớ án hành thích, lần tra án đó y đã cảm thấy lụa thành Tuyền có vấn đề rồi, kẻ thoái thác nhiệm vụ lục soát vương phủ Ly Bắc khi ấy chính là hữu đô Ngự sử Phó Lâm Diệp.

Dư Tiểu Tái chợt vỗ đùi đánh bép một cái, đứng bật dậy. Hắn bực chính mình đến độ bật cười, phấn khởi cười khà khà với Đinh Đào, nói: “Thế thì ta cũng nhớ ra rồi, phủ quân, trước án hành thích, ai ai cũng tưởng Phó Lâm Diệp là quan hàn môn! Thế mà chính vì Phó Lâm Diệp mà lúc đó mới hại khổ Nhị gia. Cái hạng cóc đế hèn hạ ấy, lão ta đã châu đầu với Ngụy Hoài Cổ từ lâu rồi!”

Sau năm Hàm Đức thứ tư, thế gia và hàn môn tranh đấu, khi ấy Hoa Tư Khiêm thống lĩnh nội các, lại được cả Thái hậu lẫn Phan Như Quý hỗ trợ, Hải Lương Nghi chỉ có thể dựa vào tham bình Đô sát viện để ngăn chặn móng vuốt của hai đảng Hoa, Phan lộng hành, lúc đó Phó Lâm Diệp giả vờ làm con sói đội lốt cừu trong chúng quan viên hàn môn Hải Lương Nghi, có sức ảnh hưởng tương đối lớn đối với cân nhắc danh sách tham khảo của bộ Hộ.

“Nếu Phó Lâm Diệp bỏ Bành Phương Miêu vào Đăng châu,” Thẩm Trạch Xuyên ngưng lại một chốc, “vậy thì Ngụy Hoài Cổ hay thậm chí Hề Hồng Hiên đều có thể là ‘hắn’.”

===

Nếu bạn nào không nhớ về án hành thích thì xem lại khoảng chương 52 nhé.

Chương này mình đang cần thông não một chút ở đoạn Nhan Hà Như, mình sẽ bổ sung phần giải thích sau nhé  Và chủ nhà xin nghỉ 4 ngày đi du lịch ạ