Thương Tiến Tửu

Chương 203: Tùng Ngọc



Hiển nhiên Hoắc Lăng Vân không biết “hắn” rốt cuộc là ai, nếu không vừa nãy lúc mở lời thì đã có thể nói ra tên họ luôn rồi, nhưng cho dù là Ngụy Hoài Cổ hay Hề Hồng Hiên, bọn chúng đều đã chết.

“Trong năm Hàm Đức thứ sáu, chỉ có hai đảng Hoa, Phan mới có khả năng đưa ra lời hứa tước vị cho Hoắc Khánh,” hai ngón tay Diêu Ôn Ngọc vuốt ve gáy con mèo con, “lúc đó Hề Hồng Hiên chưa vào triều, Ngụy Hoài Cổ cũng còn xa mới có đến quyền lực ấy, tại sao phủ quân lại đoán là hai người này?”

“Tước vị,” Tiêu Trì Dã nhấn mạnh hai chữ, “cứ nhìn lời hứa này, thậm chí chẳng cần đoán cũng có thể liệt kê ra mấy kẻ ấy, giấu cũng chả khác gì không giấu.”

“Suy ra từ con đường làm quan sau này của Bành Phương Miêu, lời hứa tước vị này rất có thể chỉ là ngụy trang thôi, thứ thực sự mua chuộc được người ta là cái khác kia.” Khổng Lĩnh bị bọ cạp làm toát mồ hôi hột, “Mặc dù Thượng thư bộ Hộ tám năm trước thời Hàm Đức là Tiền Cẩn, nhưng kẻ thực sự nắm giữ bộ Hộ từ năm nguyên niên thời Hàm Đức là Ngụy Hoài Cổ.”

Tiền Cẩn bị cách chức theo Hoa Tư Khiêm trong án mưu phản ở trường săn Nam Lâm, chìa khóa quốc khố Đại Chu lại vẫn không rơi vào tay Hải Lương Nghi, Ngụy Hoài Cổ ngay lập tứng đứng dậy, tiếp quản chức Thượng thư bộ Hộ, tiếp tục đối đầu với Hải Lương Nghi. Mãi đến tận lúc Ngụy Hoài Cổ bị hạ ngục trong án quân lương Ly Bắc, việc thế gia thôn tính quốc khố dẫn đến quốc khố trống rỗng, làm liên lụy tới Trung Bác binh bại mới nổi lên khỏi mặt nước.

Đây là một mạng lưới rắc rối, vướng mắc không chỉ có quan viên Khuất đô, mà thậm chí còn tất cả quan viên địa phương của Đại Chu. Thử nghĩ xem, nếu như “hắn” cũng dùng biện pháp tương tự chôn xuống ám khí ở trong Quyết Tây và Khải Đông, vậy thì bây giờ rốt cuộc đã có bao nhiêu kẻ là bọ cạp rồi?

“Không rét mà run,” Khổng Lĩnh, “thực sự…”

Thực sự khoét rỗng nội bộ Đại Chu!

“Đừng hoảng,” Thẩm Trạch Xuyên đảo mắt nhìn các vị tiên sinh, y dùng chất giọng điềm tĩnh để phủi đi cơn lo lắng dấy lên, “quá nhiều mối tuyến ắt sẽ dễ để lộ chân tướng, có tính toán thần sầu đến mấy cũng bị trói buộc trong xác phàm mà thôi, thao túng một thế cục như vậy tốn quá nhiều công sức, quá nhiều người ngược lại sẽ thành dở việc.”

Quyết Tây, Khải Đông không giống Trung Bác, Trung Bác là kết quả của việc quản lý tắc trách mà ra, Quyết Tây có Giang Thanh Sơn, vụ truy tra các khoản rỗng mà hắn làm với Tiết Tu Trác là rào cản ngăn chặn thế gia và bọ cạp. Khải Đông có Thích Trúc Âm, đại soái tổng quản toàn cảnh cũng có các cánh tay nòng cốt của mình ở dưới trướng, về chính vụ còn có Thích Thời Vũ trợ giúp, tuyệt đối sẽ không thông đồng với bọ cạp. Song giờ Thẩm Trạch Xuyên đã chắc chắn, kẻ phá hoại quân lương của quận Biên chính là bọ cạp trắng ẩn nấp trong Khuất đô, tên bọ cạp ấy không hề muốn ép phản Lục Quảng Bạch, mà là muốn ép tử Lục Quảng Bạch.

Lúc này Tiêu Trì Dã lại nhìn xoáy vào Hoắc Lăng Vân một lần nữa, hỏi: “Nếu hỏa đồng là đồ bọ cạp đưa cho Dực vương, vậy thì ai là người dạy ngươi?”

Hỏa đồng không phải đao kiếm, Hoắc Lăng Vân xuất thân từ Đăng châu trước đó chưa từng có cơ hội tiếp xúc với chúng, muốn sử dụng thành thạo thì phải trải qua huấn luyện. Tiêu Trì Dã đã từng rớ qua hỏa đồng lúc ở Khuất đô, nắm rõ nó như lòng bàn tay. Trước tiên không quan trọng bản thân Dực vương có biết dùng hay không, nếu như hắn biết Hoắc Lăng Vân biết dùng, thì sẽ không đời nào có chuyện giữ Hoắc Lăng Vân bên mình không chút phòng bị.

Hoắc Lăng Vân mím chặt môi, nét mặt nghiêm nghị trong bầu yên tĩnh, một hồi lâu sau mới cất tiếng: “Phương lão thập.”

Đây cũng là một trong những lý do Phương lão thập chịu liên thủ với Hoắc Lăng Vân để giết Dực vương, hắn học dùng hỏa đồng rất nhanh, vừa có thể hành động bên người Dực vương, lại vừa có thể moi được thông tin về kho tiền, từng giây từng khắc nắm bắt được chiều hướng của Dực vương.

“Sau khi giành lại được Đôn châu, Dương Cừu và Phương lão thập bắt đầu sốt ruột,” Hoắc Lăng Vân nói tiếp, “đến lúc Từ châu và Ly Bắc, Khải Đông đạt được thỏa thuận, hai châu Phàn, Đăng đã phải đối mặt với cục diện bị chinh phạt, bọn chúng sợ Dực vương không chịu nổi đe dọa mà mở cổng đầu hàng, cho nên muốn ra tay trước khử hắn, nẫng tiền.”

Hoắc Lăng Vân dùng kho tiền làm mồi nhử, thiêu chết Dương Cừu và Phương lão thập, hiện giờ chỗ tiền này đang nằm trong tay hắn, chỉ có hắn biết ở đâu, đây cũng là thứ cho hắn gan để đàm phán với Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã.

Hoắc Lăng Vân liếc qua lại Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã, nói: “Ta có thể sử dụng hỏa đồng, có thể dạy thiết kỵ Ly Bắc và quân phòng vệ Từ châu.” Hắn nhìn Tiêu Trì Dã, “Tháng Hai ngươi đánh Đoan châu, có thể đổi ta thành quân tiên phong, ta có thể dẫn đầu binh phòng vệ còn thừa của Đăng châu.”

Phí Thịnh quỳ bên cạnh nãy giờ tức thì biến sắc, hắn im im một hồi rồi mới lên tiếng: “Vốn không đến lượt Phí lão thập tôi chen miệng trước mặt chủ tử, song chuyện liên quan đến an nguy của Đoan châu và Nhị gia, tôi không thể không nói mấy câu được. Tên này không minh bạch, để bên người Nhị gia lẫn chủ tử đều không ổn. Nhị gia cũng chẳng thiếu tướng, huống hồ lần này đi theo còn có Doãn lão nữa.”

Phí Thịnh là để bụng thực sự, sự kiêng dè của hắn với Hoắc Lăng Vân chẳng phải vô căn cứ. Phàn châu rõ ràng là Doãn Xương đánh hạ cơ mà! Nếu không phải vì tên Hoắc Lăng Vân này phá đám ở trong thì Doãn Xương đã chẳng đến nỗi bị mắng rồi. Giờ thì hay lắm cơ, Doãn Xương đánh hạ Phàn châu, kết quả lại bị Hoắc Lăng Vân nẫng luôn công lớn, trông cứ như vì Hoắc Lăng Vân phóng hỏa nên mới hạ được không bằng.

Không chỉ có thế, Phí Thịnh còn cảm thấy Hoắc Lăng Vân vừa có thể nhẫn lại vừa có gan ác, lúc ra tay gọn gàng sạch sẽ, mức độ có thù tất báo chắc phải đạt cỡ Thẩm Trạch Xuyên rồi cũng nên. Người như thế đã có bản lĩnh lại còn có tâm cơ, để Hoắc Lăng Vân bên người Thẩm Trạch Xuyên chính là uy hiếp Phí Thịnh, Phí Thịnh không muốn cho hắn cơ hội ra mặt.

Phí Thịnh tường tỏ lề lối, cũng biết cơ hội của mình nằm ở đâu, bây giờ hắn dám lên tiếng nói chêm vào chính là bởi hắn đoan chắc Tiêu Trì Dã không thích Hoắc Lăng Vân.

Quả nhiên, Tiêu Trì Dã chẳng thèm đáp lời đó của Hoắc Lăng Vân. Hắn cần hỏa đồng, nhưng hắn không cần Hoắc Lăng Vân, Đoan châu chỉ có thể là trận đánh của Tiêu Sách An hắn. Hắn dừng chân ở Từ châu lâu như thế, ngày ngày đều ở thao trường Bắc Nguyên, khoác trọng giáp huấn luyện cùng bọ cạp của Hải Nhật Cổ, chính là hòng tìm một đường lối đột phá có thể thay đổi cục diện hiện tại của Ly Bắc, nếu bây giờ mà đổi tuyến tiền đạo thành Hoắc Lăng Vân thì chắc chắn sẽ là một đòn nặng nề đối với thiết kỵ Ly Bắc vốn đã mang sẵn tinh thần suy sụp.

Thẩm Trạch Xuyên ngồi lâu làm cho eo mỏi lưng đau, dấu răng bên mé trong chân còn chưa tiêu, lời y bảo với Tiêu Trì Dã sáng nay rằng mình rối bời không phải là nói xạo, bây giờ lại thêm cả chuyện bọ cạp trắng, nơi nơi sương mù bủa vây, chiều lại còn phải bắt đầu chuyển lương thực cho Đôn châu, lương thảo để đánh Đoan châu phải đi trước… Rồi cả Hoắc Lăng Vân rốt cuộc có dùng được hay không, đây là một nan đề.

“Nếu Hoắc công tử có lòng,” Diêu Ôn Ngọc nói với Thẩm Trạch Xuyên, “phủ quân, không phải dạo này Cẩm y vệ đang chiêu mộ người mới sao?”

Đúng rồi.

Thẩm Trạch Xuyên hiểu ngay ý của Diêu Ôn Ngọc.

Bỏ Hoắc Lăng Vân vào Cẩm y vệ, có sự săm xoi của Phí Thịnh, Hoắc Lăng Vân sẽ không thể tự tại, lại có Kiều Thiên Nhai canh chừng bên cạnh, Phí Thịnh cũng sẽ không thể vùi dập Hoắc Lăng Vân quá đáng. Thế thì vừa có thể tách ra khỏi Thẩm Trạch Xuyên, cũng không đến nỗi lãng phí người, lại vừa có thể đánh một hồi chuông cảnh tỉnh cho Phí Thịnh khỏi căn bệnh “duy độc”, làm hắn không được đắc ý mà quên mình, có Kiều Thiên Nhai và Hoắc Lăng Vân hai tầng kiềm chế.

“Phí Thịnh,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “đến binh phòng vệ còn thừa của Đăng châu chọn lựa, lấy tất cả những ai đạt tiêu chuẩn chiêu mộ của ngươi, bao gồm cả vị Hoắc công tử đây nữa.”

Phí Thịnh nghĩ cái là hiểu ngay dụng ý của mệnh lệnh này, lòng hắn chùng xuống, ngoài mặt lại phải vui vẻ nhận mệnh: “Cẩn tuân chủ tử an bài, chỉ là quân phòng vệ Đăng châu đều là người cũ của Hoắc Lăng Vân, chưa chắc đã nguyện ý cống hiến cho Cẩm y vệ.”

“Đó là vì ngươi chưa thưởng đủ thôi,” Tiêu Trì Dã nâng tay trái lên, xoay lại chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón cái tay phải về nguyên chỗ, trong mắt không mảy may ý cười, “bọn họ đã vào Cẩm y vệ thì không còn là người Đăng châu nữa, quân tịch ở Đăng châu trước kia đều có thể hủy.”. Chính‎ chủ,‎ 𝑟ủ‎ bạn‎ đọc‎ ch𝓾ng‎ —‎ TRÙ𝑴TR‎ U𝙔Ệ𝑵.V𝑵‎ —

Tiêu Trì Dã dừng ở đây.

Cấm quân mà Nhị gia thu phục năm xưa còn khó nhằn hơn cả quân phòng vệ Đăng châu, cai quản bề tôi chẳng qua chỉ nằm ở bốn chữ thưởng phạt phân minh. Tiêu Trì Dã đây là đang nhắc nhở Phí Thịnh, những tàn binh của Đăng châu này đã vào Cẩm y vệ rồi là có thể thoát khỏi nguyên tịch, ở Từ châu còn có thể được miễn cả thuế ruộng, miễn là hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Thẩm Trạch Xuyên giao, có vấn đề gì không?

Phí Thịnh đã hiểu, vội vàng vâng.

***

Đến lúc tan buổi thì trời đã tối, Kiều Thiên Nhai đẩy Diêu Ôn Ngọc về lại viện.

Con đường lát đá trong sân đã được quét dọn sạch sẽ, không dính một phiến tuyết, còn đặc biệt rải cả muối để tránh xe lăn bị trơn. Cây mai mới trồng đã rụng, tàn đỏ ấp iu cành chết, vùi trong băng tuyết, gợi nên một vẻ ảm đạm lạ thường. Hôm nay đường ướt, Kiều Thiên Nhai đi chậm, đẩy xe rất vững vàng.

Con mèo của Diêu Ôn Ngọc tên là “Hổ Nô”, cả ngày nếu không vươn chân vọc móng dưới hiên thì sẽ vùi mình trong lòng Diêu Ôn Ngọc phơi bụng ngủ tít thò lò, bây giờ đang tỉnh như sáo, cào cào tay áo Diêu Ôn Ngọc, hăng hái cà lòng bàn tay Diêu Ôn Ngọc.

Diêu Ôn Ngọc buông ngón tay chặn Hổ Nô lại, ánh đèn lồng bên trên chảy men gò má y, dạo này y đã có da thịt hơn một chút, dễ nhìn hơn lúc mới tới, là Diêu Nguyên Trác phong thần tựa ngọc.

Kiều Thiên Nhai im lặng, ánh mắt hắn rời khỏi cổ áo Diêu Ôn Ngọc, lại lướt qua tay áo Diêu Ôn Ngọc.

Hôm nay bọn họ đều im lặng.

Xe lăn vào cửa, người hầu dưới hiên đi vào trong đưa nước nóng. Diêu Ôn Ngọc ngồi đọc sách trong phòng, Kiều Thiên Nhai tháo đao xuống, đứng bên ngoài ngắm đàn của mình.

Một hồi lâu sau, người hầu đều lui ra ngoài hết, nhẹ nhàng khép cửa lại. Mọi ngày việc tắm rửa của Diêu Ôn Ngọc đều là Kiều Thiên Nhai tự mình làm, không mượn đến tay người khác. Nguyên Trác ưa sạch, không tắm thì sẽ không ngủ được, mỗi lần Kiều Thiên Nhai lau tóc cho y đều là ngồi lặng lẽ.

Dường như y đã chấp nhận nhục cảnh bây giờ của mình, nhưng giới hạn ở chính đây, ngoài Kiều Thiên Nhai ra không một ai khác được phép chứng kiến, đây chính là ranh giới tột cùng y có thể chịu đựng được.

Kiều Thiên Nhai đứng gần nửa canh giờ, rốt cuộc mới nghe thấy tiếng gọi khẽ khàng của Diêu Ôn Ngọc: “… Kiều Tùng Nguyệt.”

Ngón tay thõng trên dây đàn dừng lại, nhưng không đáp, giống như không nghe thấy.

Diêu Ôn Ngọc im lặng chốc lát, rồi nói: “… Ngủ thôi.”

Chiếc chuông gió dưới mái hiên khẽ đung đưa, ngân vào cả sự tĩnh mịch trong gió. Qua lớp rèm buông, Diêu Ôn Ngọc thấy bóng Kiều Thiên Nhai túa lên rèm, hình như hắn đã đứng thật lâu, nghe thấy tiếng dừng lại một thoáng, rồi vén rèm bước vào.

Ánh nến leo lét, giờ này Diêu Ôn Ngọc không muốn sáng, đây là khởi đầu của một ngày yếu ớt vô dụng của y. Hổ Nô chui vào trong chăn, vờn góc chăn chơi, hồn nhiên không hề nhận ra sự gượng gạo trong phòng.

Diêu Ôn Ngọc còn chưa thu mắt, Kiều Thiên Nhai đã tỉnh bơ cúi xuống, bế y lên khỏi xe lăn. Vải vóc chạm nhau, Kiều Thiên Nhai vòng cánh tay của Diêu Ôn Ngọc qua vai mình, lúc chạm vào lưng Kiều Thiên Nhai, Diêu Ôn Ngọc khẽ cuộn ngón tay lại.

Nguyên Trác rất nội liễm, đó là giáo dưỡng của quân tử.

Kiều Thiên Nhai cởi tóc Diêu Ôn Ngọc, giờ phút này ánh mắt hắn thực chuyên chú… chuyên chú quá mức, khiến cho Diêu Ôn Ngọc không thể đối mặt, chỉ có thể cụp mắt trốn tránh. Lúc cởi đến áo trong, Diêu Ôn Ngọc nhẹ giọng nói: “Đừng.”

Kiều Thiên Nhai chỉ dừng lại giây khắc, bàn tay kéo đai lưng của y không buông ra.

Diêu Ôn Ngọc bỗng siết chặt cổ áo, sắc mặt tựa như đang nổi giận, y nói: “Đừng!”

“Đừng cái gì?” lúc bấy giờ Kiều Thiên Nhai mới mở miệng nhìn y, nét mặt lặng thinh.

Câu “Đừng chạm vào ta” nghẹn trong họng Diêu Ôn Ngọc, đôi mắt vằn tia máu của y nhìn Kiều Thiên Nhai, ngỡ như Kiều Thiên Nhai là một con hồng thủy mãnh thú nào đó. Tay y khẽ run lên, lời ra khỏi miệng lại vẫn chỉ là: “… Đừng.”

Diêu Ôn Ngọc mím chặt môi, y giãy giụa đè lên ngực Kiều Thiên Nhai, kháng cự lại sự đụng chạm của Kiều Thiên Nhai.

Chiếc ghế mây phát ra tiếng “cọt kẹt”, màu xanh trắng quẫy động trong tấm gương đồng mờ ảo, áo bào rộng lẫn tóc đen vùng vẫy trong vòng tay Kiều Thiên Nhai, tựa như chiếc lá xuân nóng lòng trốn chạy theo gió. Kiều Thiên Nhai mặc cho y giãy, đến lúc y sắp trượt xuống đất bỗng lật đổ chiếc ghế, bắt lấy cổ tay Diêu Ôn Ngọc, dùng sức ấn xuống thảm len.

“Ngươi muốn làm gì?” một tay Kiều Thiên Nhai nắm cổ tay Diêu Ôn Ngọc, một tay bóp mặt Diêu Ôn Ngọc, “để ta cứ thế này ném ngươi vào, hay là ném luôn ở đây?”

Diêu Ôn Ngọc buộc phải ngẩng cao đầu, hơi thở của y dồn dập, mắt nhắm chặt, cắn trắng bợt môi. Kiều Thiên Nhai buông bàn tay đang bóp cằm y ra, đặt giữa môi y, không cho y cắn như vậy nữa. Ngón tay Kiều Thiên Nhai lần vào, bị Diêu Ôn Ngọc cắn như xả giận.

“Nguơi sợ cái gì?” Kiều Thiên Nhai để y cắn, vẻ mặt thoáng lạnh lẽo, “đó đâu phải lỗi của ngươi.”

Nguyên Trác say rượu tối qua khác hẳn mọi ngày, y quên đi sự đau đớn nơi đôi chân nhẹ bẫng, trong chậu tắm vì đụng chạm đã sinh ra phản ứng. Quý công tử cũng là người, thứ y mất đi là chân, chứ không phải là tất cả của người đàn ông. Y còn trẻ như thế, cũng có những dục vọng thầm kín không ai nói ra như thế. Nhưng đến cả cơ hội tự phát tiết y cũng chẳng có, hằng đêm y đều bại lộ trước ánh mắt của Kiều Thiên Nhai —— thế nhưng y vốn chưa từng chấp nhận được bản thân vô năng này.

“Sao thế,” Kiều Thiên Nhai nhẫn tâm, “bởi vì ta không phải là nữ nhân nên thấy ấm ức sao? Công phu của ta còn chưa kém đến mức đó đâu.”

“Đừng nói nữa,” Diêu Ôn Ngọc phơi bày nỗi thống khổ, y nằm ở đó, chỉ có thể suy sụp thốt lên, “đừng nói nữa!”

Chiếc ghế mây lăn sang bên đụng phải giá áo nhỏ, cái giá nghiêng ngả, nện xuống lưng Kiều Thiên Nhai, hắn không cả buồn chớp mắt. Trong ánh nến bập bùng, Kiều Thiên Nhai cũng chẳng biết vì cớ gì mình lại nổi giận.

“Ngươi thấy mình thế nào?” Kiều Thiên Nhai nói, “coi mình là tiên giáng trần hay sao? Có dục vọng là sai sao? Ngươi——”

“Ta không có!” mắt Diêu Ôn Ngọc đỏ quạch, giọng y run rẩy, chật vật khôn cùng, “ta không có cái đó… Ta không cần!”

Y không thể suy đồi đến mức đó, giết chết đi thể diện cuối cùng. Y còn lại cái gì cơ chứ? Y chỉ có chút tôn nghiêm này thôi, chút tôn nghiêm này chống đỡ y ngồi trước mặt mọi người, dùng dáng vẻ tiều tụy này ở trước mặt mọi người, tiếp nhận lòng thương hại của mọi người.

Diêu Ôn Ngọc ứa lệ trong cơn run rẩy, đó là chuyện y không cam lòng, nhưng nước mắt cũng giống như đôi chân không thể đứng, không hề chịu sự khống chế của y. Y nhục nhã đối mặt với một bản thân như vậy, giống như y không dám nhìn thẳng vào dục vọng còn sót lại của mình.

Lồng ngực Kiều Thiên Nhai phập phồng, hắn bỗng lật Diêu Ôn Ngọc lại.

Diêu Ôn Ngọc dự cảm được gì đó, y kinh hãi trợn tròn mắt, bị Kiều Thiên Nhai ôm vào ngực từ đằng sau, cởi ra nội y. Y vùng vẫy kịch liệt, đè tay Kiều Thiên Nhai xuống, nói: “Ta không cần! Kiều Tùng Nguyệt, buông ta ra, buông——”

Kiều Thiên Nhai lần đến tay Diêu Ôn Ngọc, hắn túm lấy nó vào lòng bàn tay mình, kéo xuống, dùng phương thức bao phủ đan xen nắm lấy nỗi nhục của Diêu Ôn Ngọc. Hắn ôm Diêu Ôn Ngọc như vậy, nghe thấy tiếng Diêu Ôn Ngọc khóc khi hai cần cổ chạm nhau.

Ánh nến leo lét đã tắt lụi, bọn họ sát kề không phân tách. Mặt Diêu Ôn Ngọc hướng về thảm, hai gò má đã ướt đẫm nỗi hổ thẹn phẫn uất. Cổ họng y đè nén tiếng khóc, đó là tôn nghiêm mà y đã thua ở trong tay Kiều Thiên Nhai, còn là y đang nhìn rõ chính mình. Y thở dốc nghẹn ngào, bàn tay vô vọng siết chặt ống tay áo Kiều Thiên Nhai, dưới chuyển động của tay Kiều Thiên Nhai cảm nhận được niềm hoan lạc của bị báng bổ, bị đập vỡ.

“Ngươi giết ta rồi…” Diêu Ôn Ngọc bật ra tiếng nức nở, giọng y khản đặc, “Kiều Tùng Nguyệt… Ta hận chết ngươi.”

Bàn tay Kiều Thiên Nhai trơn trượt, trong bóng tối ấy, má kề má với Nguyên Trác, lắng nghe tiếng nghẹn nấc lẫn những ngôn từ dai dẳng của Diêu Ôn Ngọc, cũng nghe cả tiếng thở dốc và giọng mũi của Diêu Ôn Ngọc.

“Ngươi không sai,” Kiều Thiên Nhai thủ thỉ vào tai y khi y run rẩy, vừa khàn vừa rất đỗi nghiêm túc, “hận chết ta đi.”

===

Xót xa.