Thương Tiến Tửu

Chương 204: Thái hậu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tháng Hai Tiêu Trì Dã xuất binh đến Đoan châu, Thẩm Trạch Xuyên cho xe lương đi trước, Đàm Đài Hổ ở Đôn châu đã chuẩn bị xong xuôi chu đáo. Tiêu Ký Minh ở phương Bắc phái Ổ Tử Dư mang năm ngàn thiết kỵ Ly Bắc dàn trận ở phía Bắc núi Lạc, một khi xảy ra biến động có thể ngay lập tức liên hợp với doanh Sa Tam cùng tấn công Đoan châu.

Ngày ấy, gió cấp tập giục giã sương tuyết, ngoại thành trải dài tít tắp, phóng mắt ra chỉ là khoảng không vô tận. Tiêu Trì Dã đã ăn mặc chỉnh tề, bộ trọng giáp vùi trong lớp tuyết mỏng, đứng bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên tựa như một bức tường.

“Núi Lạc vẫn còn tàn phỉ,” Thẩm Trạch Xuyên khoác áo choàng, nhìn hắn, “lúc ngươi quá cảnh phải cẩn thận đấy.”

Mãnh đậu xuống vai Tiêu Trì Dã, hắn đáp: “Ta nhớ rồi, trận này sẽ nhanh thôi, muộn nhất là tháng Ba ta về. Nếu binh Đăng châu ngươi phái không đủ dùng thì hỏi đại soái ấy, nàng có thể điều thêm từ Thiên Phi Khuyết, không cần ngại.”

Tuyết khẽ chạm tóc mai, vương lên cổ áo Thẩm Trạch Xuyên. Tiêu Trì Dã nâng tay che mái tóc Thẩm Trạch Xuyên lại, bỗng sao nhớ tới một câu.

Vợ ta tuổi chớm tóc xanh, lời thương gửi gắm nguyện người tâm an.

Lan Chu năm nay chỉ mới hai mươi hai, mấy chục năm sau này đều phải sóng vai cùng y. Mai kia Nam chinh Bắc chiến, sống chết khó nói, càng nghĩ nhiều thì sẽ càng sợ.

Tiêu Trì Dã vì Thẩm Trạch Xuyên mà trở nên cứng rắn, cũng vì Thẩm Trạch Xuyên mà trở nên mềm mại. Hắn phải bảo vệ người này đến cuối cuộc đời, bởi vậy mỗi một trận chiến đều sẽ sẵn sàng dốc toàn lực ứng phó. Nhưng dũng mãnh như Tiêu Phương Húc cũng có thể đón nhận một kết cục khó lường, sau ấy Tiêu Trì Dã suy nghĩ quá nhiều, hắn vừa yêu người này, cũng vì người này mà ưu sầu.

Người khác trên thế gian này có lẽ không cần Tiêu Sách An hắn đến thế, nhưng Thẩm Lan Chu cần.

“Ta ở đây chờ ngươi,” Thẩm Trạch Xuyên chạm tay vào má Tiêu Trì Dã, giọng thật nhẹ, “trên đường đừng có vụng trộm với người khác đấy nhé, liếc mắt thôi cũng không được.”

Tiêu Trì Dã bỗng ôm lấy Thẩm Trạch Xuyên, giữa trời gió tuyết, hơi thở ấm nóng, cảm thấy mình nợ Lan Chu nhiều quá đỗi, rõ ràng đến cả ngủ y còn chẳng thể rời mình.

“Ngươi tọa trên Minh đường,” Tiêu Trì Dã cọ vào tóc Thẩm Trạch Xuyên, khẽ thì thầm, “đừng vương gió tuyết.”

Artist: Blaise

Vừa dứt lời không chờ Thẩm Trạch Xuyên đáp, Tiêu Trì Dã đã buông người ra. Hắn đội mũ lên, xoay mình lên Lãng Đào Tuyết Khâm, sau đó quay đầu ngựa, dẫn thiết kỵ Ly Bắc lao về phía Đông.

Phí Thịnh nhìn Thẩm Trạch Xuyên đứng yên, bật ô lên, đứng bên ngoài che tuyết cho phủ quân. Thẩm Trạch Xuyên siết chiếc khăn lam, lặng thinh giữa trời tuyết tĩnh mịch.

***

Khuất đô được mấy ngày trời quang liên tiếp, trên tầng tầng mái hiên vương cung thỉnh thoảng lại thấp thoáng mấy cánh sẻ chao nghiêng. Trữ quân học rất nhanh, mặc dù vẫn chưa có quyền quyết sách, song đã có thể chấp chính trong Minh Lý đường. Nàng rất ít khi lên tiếng, đôi mắt của Sầm Dũ thấy được sự chuyên tâm đối với chính vụ của nàng.

Lý Kiếm Đình đã ở đây nửa năm, ngoại trừ đọc sách với luyện chữ ra thì không còn sở thích nào khác. Hàng ngày nàng đều dậy sớm, dù bị ốm cũng sẽ không lấy cớ đó mà chây lười. Hồi trước Đô sát viện phải khuyên răn Lý Kiến Hằng, nhưng dần dần bọn họ chẳng tìm được chỗ nào có thể khiển trách Lý Kiếm Đình, trong mắt các vị ngôn quan chuyên trị xét nét, vị trữ quân này là người giống trữ quân nhất sau Thái tử năm Vĩnh Nghi, đến cả Khổng Tưu ban đầu thường kín đáo phê bình nàng cũng không còn tùy tiện bàn luận về nàng nữa.

Chẳng biết bằng cách nào, Tiết Tu Trác đã giết chết hoàn toàn “Linh Đình”, thế gian này giờ chỉ còn Lý Kiếm Đình.

Dạo này Thái hậu hay bị nhức đầu, hồi trước trong điện còn đốt hương, giờ cũng đã bảo Lưu Tương cô cô ngắt, ngửi vào sẽ khó chịu. Tóc bạc bên mai bà nhiều hơn, tuổi già đang ăn mòn con người quyền lực đã dấn thân vào ba mươi năm sóng gió Khuất đô đằng đẵng này, đối diện với gương mặt trẻ trung của Lý Kiếm Đình, bà càng cảm thấy lực bất tòng tâm.

“Hôm qua Hàn Thừa thượng tấu cầu xuất binh đến Từ châu,” Hách Liên hầu ngồi bên dưới, cả giận than oán với Thái hậu, “lũ lụt tràn vào miếu long vương đến nơi rồi*, sao hắn vẫn còn bận tâm Trung Bác không biết!”

(*Người trong nhà chưa biết gì đã nghi ngờ lẫn nhau, lục đục nội bộ.)

Thái hậu để Lưu Tương cô cô bóp vai, nghiêng mình dựa vào sạp đọc tấu chương của Hàn Thừa, nói: “Thẩm Trạch Xuyên đánh hạ Phàn châu, bây giờ lại muốn xuất binh đến Đoan châu, sau mùa xuân ât sẽ thành hùm cọp ở Trung Bác, Hàn Thừa có mối thù giết thầy với y, sợ là đúng rồi.”

Hách Liên hầu cóc quan tâm thù riêng của Hàn Thừa, chuyện đang làm ông ta sốt ruột là chuyện khác kia. Sau tháng Chín năm ngoái, phái thực kiền do Tiết Tu Trác cầm đầu đã liên hiệp với Đô sát viện xuống tra xét ruộng đất của tám thành, đây là để chuẩn bị cho công tác đo đạc lại ruộng đất, những năm trước cũng có làm, nhưng chỉ là làm lấy lệ, quan tuần sát đi một chuyến qua tám thành là coi như xong việc, sau đó nghĩ một con số để mọi người cùng thương lượng là trót lọt.

Nhưng hiển nhiên lần này Tiết Tu Trác là làm thật.

“Ai gia đã cảnh cáo các ngươi từ lâu rồi, bảo thôn trang bên dưới thu mình lại một chút, nhưng các ngươi có ai nghe không? Mùa đông năm ngoái chết rét bao nhiêu người? Ngoại trừ ba thành Địch, Tấn, Tuyền cứu tế cứu người ra, còn lại kẻ nào cũng chỉ cam chịu làm con rùa rụt cổ.” Thái hậu ném tấu chương lên bàn, viên đông châu bên tai lay động theo thanh âm, “Phan Lận đụng vào Tiết Tu Trác làm gì? Bây giờ Tiết Diên Thanh muốn bắt tay với đám Sầm Dũ để tra sổ sách đây, cơ hội chẳng phải là do Phan Lận dâng lên à!”

Hách Liên hầu gả quận chúa Chiếu Nguyệt cho em trai của Phan Lận, Phí thị và Phan thị bọn họ bây giờ chính là châu chấu đậu cùng một cây, ban đầu thấy ba người trong Phan thị, Phan Tường Kiệt, Phan Lận, Phan Dật đều là trọng thần trong triều, nên mối hôn nhân này sinh nên là để cẩn tắc vô ưu, ai mà ngờ được Phan Lận lại đi chọc gậy bánh xe chứ!

Hách Liên hầu không dám ôm tội thay Phan Lận, song cũng không thể để Phan Lận đi xuống lúc này được. Bây giờ Phan Lận đang tiếp quản cái ghế Thượng thư bộ Hộ bị bỏ ngỏ, toàn lo việc quan trọng, lại còn không phải là thăng một cách quang minh chính đại, ai cũng thấp thấp thỏm thỏm, chỉ sợ Phan Lận rớt đài trong trận đấu giữa hai phe, chắp tay dâng bộ Hộ cho hàn môn thôi.

“Tính Thừa Chi nóng nảy, chẳng biết đắc tội Tiết Tu Trác hồi nào rồi,” Hách Liên hầu cuống như ngồi trên than, nằn nì mãi, “nhưng Phan Tường Kiệt, Phan Dật đều hết mực trung thành với Thái hậu, Chiếu Nguyệt của chúng ta cũng lớn lên dưới mắt người, với Tam tiểu thư là——”

“Ai gia thấy ngươi ăn cả gan hùm gan gấu rồi đấy!” Thái hậu cắt phăng lời ông ta, thậm chí còn chống mình dậy mắng, “tranh chấp chính vụ trong triều đình mà ngươi cũng dám lôi trẻ con vào à? Lúc đó ai gia bảo gả Chiếu Nguyệt cho con trai Hàn gia thì ngươi không chịu, cứ khăng khăng thòm thèm của hời Phan thị, bây giờ thì thế nào, tự mình trói mình chưa!”

Thái hậu rất hiếm khi nổi giận như vậy, cung nữ trong ngoài điện đều đồng loạt quỳ xuống, tất cả nằm phủ phục trên mặt đất ngưng thần nín thở. Hách Liên hầu nào còn dám ngồi nữa, vội vội vàng vàng quỳ xuống, lê đầu gối về phía trước, tự mình đánh mình mấy cái, nói: “Thái hậu bớt giận!”

“Tam tiểu thư đã gả đi Khải Đông,” giọng Thái hậu nghiêm nghị, “là phu nhân của Thích Thời Vũ, có phẩm cấp đứng đắn, từng lời đi nước bước đều bị người khác xoi mói chằm chặp, chuyện thôn trang dưới tay các ngươi chiếm đoạt ruộng dân không liên quan đến nó, lời này sau này đừng có nhắc lại. Ngươi đã bằng này tuổi rồi, đến nói chuyện còn phải cần ai gia dạy hay sao?”

“Vâng, vâng…” Hách Liên hầu vốn không phải người lớn dạ, dòng chính đời này của Phí thị bọn họ chỉ có tiểu hầu gia Phí Thích và quận chúa Chiếu Nguyệt, Phí Thích suốt ngày ăn chơi lêu lổng, bây giờ đến cả một chức quan tử tế cũng chẳng có, bởi thế Hách Liên hầu mới lần lữa mãi hôn sự của quận chúa Chiếu Nguyệt, ai ngờ vẫn chẳng đâu vào với đâu.

Thái hậu đứng dậy, để Lưu Tương cô cô đỡ, dừng lại bên cạnh Hách Liên hầu. Hách Liên hầu đã có tuổi rồi, chung quy lại cũng vẫn là một người có chức tước, quỳ như thế rất mất mặt. Thái hậu thoáng bình tĩnh lại, bảo: “Ngươi đứng dậy đi, trông thế này có ra gì không.”

Hách Liên hầu mới bò dậy, khoanh tay đứng bên cạnh Thái hậu, không dám đứng quá gần.

Thái hậu hơi ngẩng cao đầu, ánh mắt men mái hiên trông ra bầu trời trong vắt, ngẫm nghĩ một chốc rồi cất tiếng: “Phí Thích cũng đến tuổi rồi, học tập không được thì vào quân đội đi. Bây giờ tám đại doanh đang nhiều chỗ trống, cho hắn vào đó học hành tử tế, không cần hắn kiến công lập nghiệp, nên thân nên người là được, ở đó xây dựng tư lịch rồi khắc sẽ vào được bộ Binh.”

Hách Liên hầu bị Thái hậu chọc đúng chỗ đau, ông ta chỉ có mỗi một mụn con trai là Phí Thích đó thôi, từ nhỏ đã nuôi ở hậu viện, ra ngoài uống rượu trêu hoa ghẹo nguyệt giở trò thì rõ sành sỏi mà học vấn thì lại mù tịt. Đã vậy tính còn ngang như cuaq, là bạn thân chí cốt với Phan Lận, bây giờ đến cả Tiết Tu Trác cũng còn không chịu nể mặt, ngày ngày làm tổ ở phố Đông Long, xưa nay chỉ nghe lời mỗi chị gái.

Hách Liên hầu nhất thời ứa nước mắt, ông ta vừa lấy tay áo lau vừa nói: “Thái hậu chính là mẫu nghi thiên hạ, thánh ân rủ lòng, trước kia vi thần cũng muốn để nó đến tám đại doanh, thế nhưng tính tình nó… Than ôi!”

Thái hậu phát ngán Hách Liên hầu, bà thừa hiểu ý của Hách Liên hầu. Giờ tám đại doanh không còn chỉ đảm nhiệm công việc tuần phòng Khuất đô nhẹ nhàng nữa, mai sau có khi còn phải phái lên chiến trường đánh giặc không chừng, Hách Liên hầu đây là không tình nguyện để con trai đi vào bán mạng, sợ Phí Thích gặp chuyện bất trắc trên chiến trường, nên mới mong Thái hậu có thể để Phí Thích đến sáu bộ.

Nhưng nay Khuất đô đã không còn là đất trời của thế gia nữa rồi, bấp bênh trên ngưỡng cửa loạn trong giặc ngoài. Thẩm Trạch Xuyên chưa diệt, trong nửa năm ngắn ngủi đã lên được kiêu chủ Trung Bác, cấu bè kết phái với Ly Bắc, nếu không phải vì kỵ binh Biên Sa ép quá gắt, chỉ e y phải đánh đến Khuất đô đến nơi rồi. Thích Trúc Âm thì viết một lá thư cho Khuất đô, muốn tháng Tư xuất binh đánh bộ Thanh Thử. Tiết Tu Trác lại từng bước ép sát, ngoài miệng thì bảo là thù riêng với Phan Lận, song tấu chương vạch tội của hắn đều là sự thật, quả thật có chuyện tám thành chiếm đoạt ruộng dân, đợt truy tra sau mùa xuân sẽ chính là một trận đấu ác liệt.

Tình thế đã đến nước này rồi mà đám Hách Liên hầu hẵng còn chỉ biết chăm chăm lo thân mình, lo cho ruộng đất thôn trang, chỉ sợ bị tịch thu mất.

Thái hậu nhớ lại thời Hàm Đức, Hoa Tư Khiêm Ngụy Hoài Cổ có ai không phải là năng thần kiện tướng không? Bây giờ, Hách Liên hầu là một lão ngu, Phan Tường Kiệt là cỏ đầu tường, Hàn Thừa lại là con sói dã tâm, Thái hậu vật lộn với nội các quả thực quá mệt mỏi.

“Tiết Tu Trác tra ruộng đất tám thành là để lót đường lên ngôi cho trữ quân,” ánh mắt Thái hậu thâm sâu, “giờ vẫn chưa đến lượt trữ quân ra mặt… Ngươi về, nói rõ cho Phan Tường Kiệt, tranh thủ lúc tuyết còn chưa tan, hãy mở kho phát lương, dọn dẹp sạch sẽ sổ sách trong tay ở hai thành Đan, Thuyên đi, trả lại hết chỗ ruộng không cần thiết kia về. Tiết Tu Trác còn chưa đến mức một tay che trời đâu, hắn muốn tra, vậy thì cứ để cho hắn tra.”

Hách Liên hầu cả kinh: “Nếu đống sổ sách đó mà rơi vào tay hắn thì sẽ khó xoay chuyển lắm!”

Thái hậu nhìn Hách Liên hầu: “Phan Lận đã nhậm chức ở bộ Hộ lâu như thế, đô sát khảo bình đều tốt, người dưới trướng cũng là người có năng lực. Tiết Tu Trác có muốn bắt tay với Đô sát viện thì hắn cũng không vượt qua được bộ Hộ, hồ sơ ruộng đất bao năm qua đều ở bộ Hộ, kê tra sổ sách cũng là do bộ Hộ chủ quản, Phan Lận có thể tránh hiềm, bảo hắn ủy nhiệm một ai đáng tin không phải là được rồi sao? Cứ bám khư khư cái ải này là Tiết Tu Trác hết chỗ ra tay.”

Hách Liên hầu suy ngẫm tỉ mỉ một lúc lâu, mới nói: “Dưới tay Phan Lận có một người tên là Lương Thôi Sơn, hồi xưa là được Thiên Sâm đế cất nhắc từ án quan mương, chịu Phan Lận chỉ điểm. Người này năm ngoái được đô sát xuất sắc, trong bên hàn môn cũng rất có hiền danh. Nhà hắn ở Khuất đô, không có căn cơ, dễ bắt chẹt nhất.”

“Chỉ cần Phan thị chống chọi được qua đợt sóng này,” Thái hậu nói, “là hết thảy sẽ lại thông thuận.”

Nếu ruộng đất tám thành có vấn đề, vậy thì thành Tuyền của Tiết thị có thể thanh sạch được chắc? Tiết Tu Trác dám động đến sổ sách ruộng đất tám thành, chính là động đến bát canh của thế gia, việc này liên quan đến cả lợi ích tương lai của thế gia, truy tra đến thuế ruộng là trăm phần trăm sẽ chết người. Thái hậu muốn Phan Lận dùng Lương Thôi Sơn để lấp lỗ hổng ở thành Đan, chỉ cần chuyện này làm không thành, khuấy khê hết sổ sách là có thể gây khó dễ cho Tiết Tu Trác ở trên triều, biến thành tra thành Tuyền của Tiết thị bọn họ trước.

Thái hậu cởi chuỗi tràng hạt trên cổ tay ra, vứt xuống sạp trong ánh dư quang của ngày tàn. Hương khói Phật đường sau lưng bà bay lả lướt, càng tôn lên vẻ thanh nhã cao quý của bà, nếu không phải vì mái đầu bạc kia thì gần như chẳng nhìn ra đã già.

===

• Editor có lời muốn nói:

Câu mà Sách An nhớ đến, gốc là 吾妻尚年少,怜语慰卿卿。Dịch nghĩa là: Vợ ta vẫn còn trẻ, lời thương/yêu để người yên tâm. Chữ 怜 – liên, vừa có nghĩa là yêu thương, vừa có nghĩa là thương xót. 卿卿 – khanh khanh, là cách gọi yêu thương giữa vợ chồng.

Nói chung nhìn Lan Chu tiễn Sách An ra trận mà gạt nước mắt.