Thương Tiến Tửu

Chương 218: Phòng ngừa



Chẳng mấy chốc đã đến tháng Hai, án thành Đan biến thành vụ đại án không ai không biết ở Khuất đô, Phan Lận bị hội thẩm trong đường nửa tháng mà chẳng có chút tiến triển nào. Các học sinh bàn tán rất sôi nổi về vụ việc lần này, bọn họ gửi gắm hy vọng vào Tiết Tu Trác, tấu chương tố cáo Phan Tường Kiệt trong triều cũng ngày một tăng.

Đến lúc tuyết ngừng rơi, một đội buôn của Quyết Tây cũng đã đến Khuất đô.

Tiểu Ngô quấn dày như cái bánh ú, ấy vậy mà lại linh hoạt vô cùng, duỗi chân nhảy phóc xuống từ trên xe ngựa, đứng ở trạm thuế tám chuyện cười đùa với tiểu lại* thu thuế. Rèm chiếc xe đằng sau vén lên, Cát Thanh Thanh nuôi râu ngắn xuống xe.

(*Tiểu quan lại.)

Cát Thanh Thanh bắn đồng xu lên bằng ngón cái rồi lại vững vàng bắt được, cười với tiểu lại: “Chúng ta qua lại hàng hóa bao lâu, quen mặt cả rồi, tối nay mong lão gia nể mặt, chúng ta đến phố Đông Long ngồi một bữa. Năm ngoái em trai ta được ngài chiếu cố, ta phải cảm tạ ngài tử tế mới phải.”

Tư lại đang cắp quyển sổ biết người này là thương buôn Quyết Tây, năm ngoái Tiểu Ngô vận chuyển hàng, đóng kha khá bạc ở trạm này, đến giờ rốt cuộc cũng đã được gặp mặt Cát Thanh Thanh, tuy mới chỉ là lần đầu thôi mà đã thân quen chẳng khác gì anh em ruột thịt.

Tư lại “Ui dào” một tiếng nhảy xuống xe hàng, chắp tay lia lịa với Cát Thanh Thanh, cười hề hề: “Tôi chỉ là một quản bút* mọn hèn mà thôi, nào gánh nổi tiếng ‘gia’ của Cát gia? Ngài là gia, ngài mới là gia của chúng ta chớ!”

(*Người ghi chép.)

Một năm rồi Cát Thanh Thanh mới về lại Khuất đô, cổng thành đang dàn trận tra soát tỉ mẩn lộ trình và sổ sách của các đội buôn đi qua. Hắn không hề nao núng, bảo tư lại: “Trời rét thế này, các anh em phải đứng đây đến bao giờ vậy? Ta trông hàng phía sau còn dài lắm đấy.”

Tư lại đứng bên cạnh nhận lấy điếu thuốc mà Cát Thanh Thanh đưa, gã đã nhận không ít “băng kính” từ tay Cát Thanh Thanh, đương nhiên sẽ vui vẻ giao du với Cát Thanh Thanh rồi, ngay lập tức nửa giả nửa thật kêu than: “Đứng đến tận khi đóng thành đó! Nếu mà còn tích sự gì hơn thì đời nào ai tình nguyện cắm cọc ở đây? Ngài không biết đấy thôi, chỉ riêng ngày hôm nay đã có xấp xỉ trăm đội buôn lui tới, lũ lừa phỉnh gian tặc cũng nhan nhản, chỉ chăm chăm tìm cách trốn thuế thôi.”

“Vậy thì mất thể thống quá,” Cát Thanh Thanh xuôi lời đáp theo, “thế chẳng phải cản trở các em làm nhiệm vụ sao?”

“Ngài là người minh bạch!” tư lại nối cái cầu với Cát Thanh Thanh, “tôi thu bạc thuế ở đây lâu như vậy rồi, nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ có Cát gia ngài là trượng nghĩa nhất thôi!”

Cát Thanh Thanh vỗ vai tư lại, động viên thêm mấy câu nữa.

Tư lại hỏi: “Lần này Cát gia đích thân tới là vì sắp sửa buôn gì lớn hả?”

Cát Thanh Thanh đang hút thuốc, hồi trước ở Cẩm y vệ hắn không hút, nhưng xã giao ở Quyết Tây không thể không biết mấy món này, bây giờ “Ừ” một tiếng, quay mặt qua nhả khói, bảo tư lại: “Thời buổi bây giờ buôn bán khó khăn, chỗ nào cũng kiểm tra nghiêm ngặt, chúng ta không đi được thành Thuyên nên phải đi thành Địch, thuế quá cảnh của mấy lô hàng lớn cao quá, chả dám mơ phát tài nữa.” Hắn dứt lời, lại cảm khái, “Vẫn là các anh em khấm khá, theo triều đình mới đúng là sáng suốt, ta nhìn cũng thấy oai phong.”

“Cát gia ít khi tới đó thôi,” tư loại gặm tẩu thuốc, nói, “lắm tên khốn nạn cậy mình có tí tiền bẩn, mắt chạy tót lên tận đỉnh đầu lắm, có thèm coi bọn tôi là người đâu, lúc đi qua vênh vang quát tháo, hạ nhục bọn tôi bao nhiêu.”

Tư lại nói thế là có cả thật lẫn giả, thu bạc thuế là một công việc béo bở, bình thường toàn giao thiệp với thương buôn, lại còn nhận được sự tôn quý chẳng kém gì thiên tử thành đô, ít người gây sự, ai chỉ cần hiểu chuyện một chút đều sẽ biết đường chủ động biếu bọn họ, cho nên phần lớn người có thể làm việc ở trạm thuế đều là nhờ có người săn sóc ở bên trên. Song cũng đúng là thỉnh thoảng sẽ đụng phải những kẻ như Hề thị, đoan chắc không chọc vào nổi.

“Các anh em vất vả quá,” Cát Thanh Thanh vẫy tay với Tiểu Ngô, ra hiệu cho cậu mang hàng vào, “vậy quyết thế nhé, ta bày tiệc ở lầu Yên Vũ trên phố Đông Long, các anh em bao giờ cởi yêu bài thì qua thẳng nhé, tụi mình làm một bữa no say.”

Tư lại thưa: “Cát gia khách sáo quá, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh!”

Cát Thanh Thanh phá lên cười, đi vào thành cùng đội buôn. Tiểu Ngô dắt ngựa đi vòng qua tới bên cạnh, hỏi: “Thanh ca, mời đám đó làm gì? Toàn mấy tên chuột cống* vừa tham vừa thâm!”

(*Để chỉ quan tham ô thu thuế cao thời xưa.)

“Chủ tử bảo câu cá,” Cát Thanh Thanh thảy đồng tiền giữa ngón tay cho Tiểu Ngô, “không thả mồi thì làm sao câu được?”

Thuế quan ở cổng thành là do ti thuế phú của Khuất đô trực thuộc bộ Hộ quản lý, các tư lại không nhập lưu*, hoàn toàn là nhờ các quan viên phía sau chống lưng. Bọn họ ăn bạc ở nơi này cũng phải biết cân nhắc nặng nhẹ, tỉ như Cát Thanh Thanh năm ngoái vận chuyển một lô hàng lớn, thuế tư lên đến mấy ngàn lượng như chơi, thế nhưng tư lại kia làm gì có gan nuốt hết một mình? Chỉ dám ăn chặn chút bạc lẻ thôi, còn phần to thì vẫn phải dâng cho “lão đa” ở bên trên.

(*Gia nhập vào hệ thống quan lại có phẩm hàm. Tư lại chỉ là quan lại nhỏ, sẽ không có phẩm hàm như kiểu Sách An là Tổng đốc nhị phẩm hay Lan Chu là đồng tri tam phẩm.)

Lần này Cát Thanh Thanh về đô chính là vì phụng lệnh của Thẩm Trạch Xuyên, đến câu những tên lão đa này.

“Đi thôi,” Cát Thanh Thanh nhìn hàng ngói xanh phủ tuyết mới, vỗ lưng Tiểu Ngô, “trước tiên đi lấy lại ‘trạch cũ’ của chúng ta đã.”

***

Bệnh tình Diêu Ôn Ngọc chẳng khá hơn, thuốc đã uống mấy bát rồi cũng không ăn thua. Hôm đó nhân dịp Cẩm y vệ thử ngựa bèn ra ngoài hóng gió một chút. Phí Thịnh cẩn thận, không chờ Thẩm Trạch Xuyên dặn đã chuẩn bị sẵn bình phong, còn bố trí cả chậu than dưới lán để đảm bảo tiên sinh không bị lạnh.

Thẩm Trạch Xuyên thấy Tiêu Trì Dã đang đứng ở phía trước nhất nói gì đó với Hải Nhật Cổ. Y không dời mắt, chỉ hơi nghiêng đầu một chút, nói với Diêu Ôn Ngọc: “Cát Thanh Thanh ở Quyết Tây lâu nhưng lúc nào cũng nhớ nhà, hắn xuất thân từ Khuất đô, ở nhà vẫn còn người thân.”

Tai phủ quân vừa sáng vừa trắng bóc, viên mã não khẽ đong đưa theo từng cử chỉ, lúc cọ qua chiếc khăn lông trông càng rúng động lòng người. Y rất hợp màu đỏ, áo lông trắng làm dịu bớt vẻ đẹp nồng đượm nơi mắt mày, những khi cần thiết lại có vẻ quá mức gần gũi, chỉ có màu đỏ mới ép ra được sắc bén. Đây là quá trình “mài mũi nhọn”, y ngồi càng cao, sự sắc bén ẩn giấu dưới tận cùng lại càng rõ rệt.

“Quan viên trong ti thuế phú của Khuất đô đều là quan viên thế gia,” Diêu Ôn Ngọc không chịu để lộ chút vẻ tiều tụy nào trước mặt người ngoài, bởi vậy mới đắp chăn, tinh thần nom vẫn khá, “phủ quân muốn Cát Thanh Thanh ra tay từ đây, có thể mượn đến tay sai cũ của Hề Hồng Hiên.”

“Thế cũng không ổn.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn Hải Nhật Cổ lên ngựa, Cẩm y vệ ở một đằng khác cũng lên ngựa, Phí Thịnh vừa nhảy lên vừa nói chuyện với Kiều Thiên Nhai. Y tiếp tục: “Quá nửa tay sai cũ của Hề Hồng Hiên có dính líu đến Tiết Tu Trác, Hề Hồng Hiên có thể vào đô năm Hàm Đức cũng là nhờ Tiết Tu Trác dày công trợ giúp, đám người này tốt xấu lẫn lộn, trước khi dùng phải sàng lọc kỹ càng.”

“Phan Lận bị cách chức,” Diêu Ôn Ngọc nói, “Lương Thôi Sơn chính là quân cờ có triển vọng nhất, nếu bảo Cát Thanh Thanh mở một lối đi mới từ hắn thì e sẽ không đuổi kịp án thành Đan.”

“Án thành Đan thì chúng ta không nhúng tay vào được,” Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy có gì đó cựa quậy bên hông mình, y rủ mắt nhìn xuống, bắt gặp Hổ Nô đang vươn chân khều mấy sợi tua trên quạt của y, “có điều ván cờ thành Đan này, cho dù là ai thắng ai thua cũng đều không có lợi với ta. Ta bảo Cát Thanh Thanh quay về Khuất đô, không phải là muốn hắn khơi dậy sóng gió gì trong án thành Đan, mà là muốn chờ có người đánh thắng.”

Diêu Ôn Ngọc không nhìn Hổ Nô, ánh mắt của y đã bị Kiều Thiên Nhai trên trường ngựa bắt mất.

Tiêu chuẩn chiêu mộ Cẩm y vệ của Trung Bác được lập ra dựa trên Kiều Thiên Nhai, hôm nay hắn mặc đồ võ (*) gọn gàng, cúi người thò tay xuống xách bổng Đinh Đào đang chạy lung tung lên ném cho Cốt Tân ở phía sau, rồi lại dùng roi ngựa móc vào cổ áo Lịch Hùng, cũng ném luôn cho Cốt Tân.

(*Tên gốc là 劲装 – a.k.a kình phục, “kình” có nghĩa là mạnh mẽ. Nói chung là trang phục gọn gàng linh động phù hợp cho hoạt động, đánh võ. Ví dụ như trong ảnh, đẹp trai hết sức:>)

“… Tháng Năm là kết thúc cao điểm của mùa vụ,” Diêu Ôn Ngọc nói, “Ly Bắc vẫn còn đang chiến tranh, phủ quân đây là đang phòng ngừa mọi bất trắc.”

Kết thúc cao điểm của mùa vụ, tức là kết thúc các việc cày bừa đồng áng, áp lực của nội các giảm mạnh, sẽ có đầy đủ tinh lực để đối đầu với Trung Bác và Ly Bắc, Thẩm Trạch Xuyên muốn đảm bảo tuyến của mình không bị đứt. Năm nay y phải đảm nhiệm cung ứng quân lương cho ba phương, nhưng đã mất mỏ đồng của Hề gia ở Quyết Tây, bến tàu Liễu châu tính toán cùng Nhan Hà Như năm nay vẫn chỉ đang thành hình, nếu lại bị Khuất đô hãm chân nữa thì sẽ nguy hiểm đến chiến địa.

“Nếu Tiết Diên Thanh thắng,” Diêu Ôn Ngọc nhìn sang Thẩm Trạch Xuyên, “phủ quân định tìm điểm yếu của hắn ở đâu?”

“Ta không tìm được,” Thẩm Trạch Xuyên rủ cái tua, “từ hồi còn ở Khuất đô, ta đã không tìm được điểm yêu của Tiết Diên Thanh rồi, không có gì mà kẻ này không thể vứt bỏ. Hắn đoạt kho bạc của Hề Hồng Hiên từ tay ta, vậy mà vẫn chịu mặc quan bào cũ, xuống địa phương công tác, ta bội phục hắn.”

Lãng Đào Tuyết Khâm phi băng băng trên trường ngựa, một tràng hoan hô rộ lên tứ phía. Tiêu Trì Dã siết dây cương, cách đó xa thật xa, nở một nụ cười với Thẩm Trạch Xuyên.

Vẻ lạnh lùng trong mắt Thẩm Trạch Xuyên tan biến, y xoay cây quạt lại.

“Vụ lụa thành Tuyền cũng làm rất sạch sẽ, ta không tóm được hắn… Nhưng hắn không phải chỉ có một mình.”

***

Tiết Tu Dịch lấy khăn xì mũi, hắn tự xưng là văn sĩ thanh cao, thế mà tác phong lại khá thô lỗ. Quan bào hắn mặc lôi thôi lếch thếch, góc áo vừa đen vừa nhàu. Nay Tiết Tu Trác tựa mặt trời ban trưa, Tiết Tu Dịch lại chỉ là một tên vô công rồi nghề ăn no rửng mỡ. Của cải trong nhà hắn đã làm bay biến sạch từ đời nào rồi, bây giờ tiền ăn bát cơm thôi cũng phải lần lữa đủ kiểu.

Đồng liêu bên cạnh đã chán ngán với Tiết Tu Dịch, song không dám thể hiện ra bên ngoài, chỉ bảo: “Ngươi đang ốm mà, ở yên trong phủ nghỉ ngơi đôi bữa cũng không sao, tội gì phải gắng gượng làm chi? Để lát nữa ta tìm đại phu đến khám cho ngươi nhé.”

Tiết Tu Dịch nghe xong mà cảm thấy trên mặt mình chẳng còn chút ánh sáng nào nữa, hắn đường đường là con cháu của thế gia, nói thế khác gì đến tiền chữa bệnh hắn còn không trả nổi không, bởi vậy mới vò cái khăn, cao giọng nói: “Trong phủ ta có đại phu mà! Trong nhà đã bao giờ thiếu đại phu đâu? Chỉ tại dạo này lắm việc quá nên mới quên xừ mất, hôm nay lúc nào về sẽ gọi đến khám cho ta ngay.”

Đồng liêu biết thừa hắn chỉ giả vờ rủng rỉnh vậy thôi, chứ hắn nghèo đến độ ngày nào cũng gây nhau với vợ ở nhà, thị nữ gi gì cũng bán cả rồi. Bọn họ góp dăm ba câu đại khái cho qua chuyện rồi chẳng buồn đoái hoài đến Tiết Tu Dịch nữa.

Giờ này trời đã tối mò, người trong đại viện ban sai lần lượt rời đi. Tiết Tu Dịch ngồi trên băng ghế lạnh lẽo*, quay mặt vào bếp lò đang định hong cho khô ủng, kết quả cây nến bị thổi tắt. Thuở nhỏ hắn ăn ngon mặc đẹp quen, đi ngủ cũng phải có hầu gái vú em ở cùng, sợ bóng tối, thấy không còn nến thì vội vàng đứng cậy, luống cuống ra ngoài.

(*”冷板凳” – “băng ghế lạnh” còn có nghĩa là bị ghẻ lạnh.)

Mấy đồng liêu đang đứng trong sân, tụm vào một chỗ hút thuốc, định lát nữa đi uống rượu. Tiết Tu Dịch mau mau chóng chóng đi đến cạnh cửa nghe lỏm bọn họ.

“Chuyện này còn không nhìn ra được à? Đã sớm nghe Tiết gia đối xử với con trai thứ cực kỳ hà khắc rồi, nhất là vị Tiết đại này.” Đồng liêu thấp giọng xì xầm, “Hồi năm Vĩnh Nghi ấy, lão thái gia Tiết gia bằng lòng cho Tiết đại nhân theo học cùng là bởi Tiết đại quả tình không có năng khiếu, bị Xương Tông tiên sinh gọi là khúc gỗ mục, không dạy nổi!”

Lòng Tiết Tu Dịch lạnh ngắt, hắn rất sĩ diện, bèn lập tức xáp lại dính vào cửa, gắng nhịn nhục nghe bọn họ nói tiếp.

“Thế nên bây giờ Tiết Diên Thanh mới không chịu tiến cử hắn đấy,” ai đó nói, “cho vào trong nha môn làm một chức nhàn rỗi nào đó, lương tháng còn chả bằng đi ăn xin bên ngoài. Nếu nhà hắn cũng thừa kế tước vị giống Phí thị thì đã tốt, nhưng mà không.”

“Ta thấy Tiết Diên Thanh toàn tiến cử những người liêm khiết của Viện Hàn lâm, đại đa số bọn họ là tiến sĩ của kỳ thi Hương những năm trước, đã trải qua thi Đình, ai cũng là hiền tài. Tiết đại sao có cửa? Hắn biết quái gì đâu. Lần trước bảo hắn chỉnh sửa lại án cũ, thế mà một tờ còn chép sai tận tám chữ.”

Bọn họ châu đầu vào cười sằng sặc.

Hai tay Tiết Tu Dịch run lẩy bẩy, hắn vò ướt áo choàng, chỉ muốn lao ra ngoài mắng lũ tiểu nhân đê tiện dám lén lút chế nhạo hắn này một trận nên thân, ấy nhưng hắn đã sớm chẳng bì nổi những năm ấy nữa rồi, không còn tôn vinh của Tiết thị, kiếm cơm bằng chút bổng lộc, chẳng còn dám bừa phứa hạ nhục Phan Lận như hồi xưa nữa.

Tiết Diên Thanh thì là cái thá gì chớ.

Tiết Tu Dịch duỗi cổ, khẽ nhổ toẹt một cái.

Loại con thứ đê hèn!

===