Thương Tiến Tửu

Chương 219: Sặc sỡ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lãng Đào Tuyết Khâm như một cơn gió vô song trên trường ngựa, nó là vị vua không ngai dưới chân núi Hồng Nhạn, kể cả ngựa chiến của Biên Sa cũng chẳng phải đối thủ. Tiêu Trì Dã chỉ chơi có hai vòng đã rút, xuống uống nốt trà Thẩm Trạch Xuyên để thừa lại trên bàn, chén trà còn vương hơi ấm từ phủ quân.

“Chẳng mấy khi được bữa hôm nay,” Tiêu Trì Dã uống hết trà rồi lấy khăn nóng lau tay, “ra một phần thưởng cho bọn họ chơi chút đi.”

“Đã có sẵn phần thưởng rồi,” Thẩm Trạch Xuyên ngoái lại bảo thị nữ bên cạnh, “bảo bọn họ, đua thắng thì ta sẽ có thưởng.”

Tiêu Trì Dã ngồi xuống, đôi chân dong dỏng chen vào làm Thẩm Trạch Xuyên không xịch đi đâu được, hắn hỏi: “Thưởng cái gì?”

Thẩm Trạch Xuyên chỉ cười.

Những ai đang chạy trên trường ngựa đều ngừng lại, Đàm Đài Hổ nghe thấy có thưởng thì phấn chấn hẳn lên, nói: “Thế này thiệt cho Trung Bác bọn ta quá.”

Các tướng của Ly Bắc đều tinh thông cưỡi ngựa, nhưng cận vệ của Trung Bác thì lại không thạo món này. Cốt Tân và Ổ Tử Dư có thừa khả năng để giành được phần thưởng, trận đua ngựa này nói chung chẳng có tẹo hồi hộp nào.

Phí Thịnh ngồi trên lưng ngựa, bảo Kiều Thiên Nhai: “Hay là ngươi lên đi?”

Kiều Thiên Nhai ghì dây cương, chào Cốt Tân ở đằng sau cái rồi nói: “Ngươi là bộ mặt của phủ quân cơ mà, chưa đánh đã hàng là thế nào? Quả Đào, lên đi, đua trận này với lão thập ca của ngươi.”

Đinh Đào siết chặt dây cương, bảo Phí Thịnh: “Huynh đừng sợ, hồi ở Ly Bắc đến cả Tân ca cũng không thắng được ta đâu, lát nữa ta sẽ ngáng chân ca ấy cho huynh, huynh cứ chuyên tâm đua với Ổ Tử Dư đi.”

“Ta không sợ,” Phí Thịnh thấy Kiều Thiên Nhai đang lui về sau, bèn vội vàng nói, “thế thì ngươi cũng không được rút, hai anh em ta đồng tâm hiệp lực đi.”

Kiều Thiên Nhai trỏ trỏ roi ngựa về đằng sau, Phí Thịnh liếc cái, Hoắc Lăng Vân cũng ở đây. Kiều Thiên Nhai nói: “Chặng cuối đường hẹp, ngươi đừng có dây dưa với Ổ Tử Dư làm gì, cứ để ý phi một mạch thôi, đằng sau tự có người ngáng chân hộ ngươi.”

Hắn đây là muốn cùng Hoắc Lăng Vân trải đường cho Phí Thịnh, nhường hết sự chú ý cho Phí Thịnh. Nhất thời Phí Thịnh chẳng biết phải cảm thấy thế nào, ôm quyền với Kiều Thiên Nhai, nói: “Ngươi là anh em ruột của ta!”

Mặc dù Diêu Ôn Ngọc không nghe thấy bọn họ đang nói gì, song nhìn Kiều Thiên Nhai lui về sau là hiểu ngay ý bọn họ.

Tiêu Trì Dã cầm chén trà, nhìn trường ngựa, trầm ngâm: “Kiều Thiên Nhai này quá khiêm tốn rồi.”

Phi ngựa là trò nổi hứng bày ra, mọi người chơi chơi chút thôi, song thế không có nghĩa Cẩm y vệ có thể thua một cách quá khó coi. Thiết kỵ Ly Bắc và quân phòng vệ Trung Bác đều đang có mặt trên trường ngựa, thế mà Kiều Thiên Nhai vẫn còn nhường cơ hội cho Phí Thịnh.

Ý Nhị gia đây là Kiều Thiên Nhai không có nhuệ khí.

Diêu Ôn Ngọc ôm Hổ Nô, lẳng lặng nhìn Kiều Thiên Nhai.

Thẩm Trạch Xuyên hơi mở chiếc quạt ra, rồi lại đóng lại. Hình như trong đầu y có dự tính sẵn rồi, vừa không lên tiếng, cũng vừa không nóng vội.

“Tiểu Thịnh!” Doãn Xương dẫm lên hàng rào rồi ngồi xuống đó, gào hú Phí Thịnh, “ngươi phi nhanh lên chút, nhanh lên chút nhá! Thắng lão đầu sẽ dẫn ngươi đi uống rượu——”

Tiếng Doãn Xương còn chưa tắt, ngựa của Cốt Tân đã băng vụt qua như một cơn gió. Lão đầu hớp phải một bụng bụi, quýnh đến độ xém đã đứng bật dậy.

Cốt Tân và Ổ Tử Dư cùng hợp lực ngáng đường của Phí Thịnh. Phí Thịnh bị chậm nửa bước nên lại càng không vượt được. Đinh Đào ở đằng sau “Cha” mấy tiếng, lao qua người Phí Thịnh, chặn cái mông con ngựa của Cốt Tân, làm cho Cốt Tân không thể không giảm tốc độ, nhường hẳn đường cho Ổ Tử Dư.

“Tân ca! Có phải huynh có một lượng bạc giấu trong ủng không? Bị ẩm hết rồi đó! Trước khi về trạch của tụi mình thím Lục vẫn còn hỏi, bao giờ huynh mới trả tiền rượu đang khất người ta vậy? Ta thấy ngại chết đi được!” Đinh Đào càng nói càng hăng, “nên ta tự mình lấy tiền trong ủng của huynh ra luôn, vẫn còn một nửa. Một nửa đó! Rốt cuộc huynh nợ bao nhiêu lượng vậy? Sổ ta ghi cũng lộn tùng phèo hết cả…”

Cốt Tân hết chịu nổi rồi, nghiêng đầu quát lên: “Im mồm!”

Hắn vừa mới sểnh ra một tí, vị trí ở làn trong đã bị Phí Thịnh chen vào. Cốt Tân yêu quý ngựa, không đành lòng ép nó vào, hai người song song tiến lên phi nước đại một hồi, đuổi đến độ cái mông của Ổ Tử Dư lạnh gió vun vút.

Độ rộng hẹp của đường chạy không đồng nhất, qua đoạn này thì đằng trước là một đường ngoằn ngoèo hơi rộng. Cốt Tân định dồn Phí Thịnh ở đây, Phí Thịnh cũng định vượt qua Cốt Tân ở đây, cả hai đều bặm môi, phi như bay giữa bụi mù. Thấy chặng ngoằn ngoèo đã ngay trước mắt, Cốt Tân bèn kẹp chặt bụng ngựa, Đinh Đào ở phía sau đã rút lui từ lâu, đang lên là Hoắc Lăng Vân.

Hoắc Lăng Vân vừa tới gần, Cốt Tân đã phát hiện ra ngay tên này cưỡi ngựa không hề kém, thậm chí còn tạo cảm giác áp bức hơn cả Phí Thịnh. Con đường vòng vèo chợt ngoặt đột ngột, đầu ngựa của Cốt Tân nghiêng chúi đi, dè đâu Hoắc Lăng Vân đang đuổi theo bên cạnh bỗng tăng tốc, cái cổ cứng cáp của con ngựa lùn cũng nghiêng theo, dồn Cốt Tân vào mép trong.

Cốt Tân lập tức siết cương, nhưng con ngựa lại không ghìm được quán tính lao về phía trước, bị ép dúi hẳn vào Phí Thịnh ở làn trong. Đường của Phí Thịnh tự nhiên bị thu hẹp, để tránh đụng nhau, hắn theo bản năng siết chặt tay phải, con ngựa tức thì nghiêng đầu, sượt qua hàng rào, va “rắc” cái gãy luôn hàng rào gỗ khi đang lao như bay. Con ngựa chiến bị giật mình, cuống cuồng mắc luôn vó ngựa vào hàng rào, chỉ trong nháy mắt đã ngã cắm đầu ra ngoài.

“Đệch!” Đàm Đài Hổ đứng dậy.

Đầu gối con ngựa lúc ngã gập trẹo sang, Phí Thịnh phản ứng nhanh, bụi đất tung mù, lập tức ôm đầu bảo vệ, lăn lộn trên đất, cả người toát mồ hôi lạnh.

Cốt Tân đã đậu lại, hắn xuống ngựa trước tiên, kéo Phí Thịnh dậy.

Phí Thịnh giẫm chân đứng dậy, áo choàng bê bết bùn đất, hắn lau mồ hôi trên mặt, nghiêng đầu khạc một cái răng rồi nói với ra Kiều Thiên Nhai ở đằng sau: “Không sao!”

Hoắc Lăng Vân rút roi ngựa vang đét một tiếng, láng máng có vẻ sắp sửa vượt qua Ổ Tử Dư khi con đường thu hẹp dần.

Ổ Tử Dư nghe thấy tiếng động, lúc Hoắc Lăng Vân ép sát tới bèn bảo: “Chơi thế này không có đẹp đâu người anh em?”

Hoắc Lăng Vân cúi nửa người, tựa như một mũi tên nhọn xé gió. Khí thế đâm đầu về trước của hắn quá mạnh, hoàn toàn chẳng để tâm đến hàng rào hai bên đường, cho dù bắp chân bị hàng rào gỗ sượt ra máu cũng vẫn phải vượt qua Ổ Tử Dư.

Bàn đạp của Ổ Tử Dư quẹt qua hàng rào bắn lên vụn gỗ, hắn khàn giọng chửi: “Mẹ nó chứ…”

Hàng rào bị đoạn đường của Phí Thịnh liên lụy, nửa bên này lung lay sắp sửa đổ. Ổ Tử Dư nghe thấy một tiếng “ruỳnh”, hàng rào bị va gãy rồi. Hắn không dám quyết sống mái với Hoắc Lăng Vân nữa, bèn lập tức quay đầu, tránh ra nhường đường.

Ổ Tử Dư khẽ nhổ một cái, cúi xuống ôm cổ con ngựa, khàn giọng an ủi: “Con bị đau ông thương!”

Hoắc Lăng Vân tựa một thế lực vô địch lao vút trên chặng cuối cùng. Hắn thở hơi gấp, quên đi tất cả những âm thanh náo nhiệt trong gió, mắt chỉ có thể nhìn thấy điểm cuối.

Tiền đồ của hắn là phải vật lộn mà giành lấy!

Ở đây không có ai là anh em của hắn, cũng chẳng có ai là bạn cũ của hắn. Hắn biết mình được xếp vào Cẩm y vệ nghĩa là sao, nhưng thế còn lâu mới là đủ, hoài bão của hắn đều đặt hết trên chiến trường, hắn phải giành được chỗ đứng của mình trước mặt Thẩm Trạch Xuyên thì mới được trọng dụng.

Doãn Xương sốt ruột đến nỗi vỗ bắp đùi đen đét, chỉ hận không thể tự mình bung mình đuổi theo thằng nhãi ranh kia. Lão rống ầm lên: “Ai cho chơi bẩn! Người của mình ai cho…”

Loáng một cái, chỉ thấy vó ngựa bỗng đạp tóe bùn, phá màn bụi như một tia chớp, bám sát nút Hoắc Lăng Vân.

“Kiều Thiên Nhai!” Đàm Đài Hổ kích động nhoài người ra ngoài hàng rào, gào, “Kiều Thiên Nhai!”

Cổ họng Diêu Ôn Ngọc khô khốc, thấy mái tóc phấp phới bất kham của Kiều Thiên Nhai giữa làn gió cả, thấy cả hiên ngang khí khái giữa chân mày hắn, tưởng như nghe được tiếng băng vừa vỡ tan.

Hoắc Lăng Vân hơi cau mày, khóe mắt hắn thấy Kiều Thiên Nhai đang áp sát.

Kiều Thiên Nhai ấn mùi tanh của đất trên đầu lưỡi xuống, cười một tiếng ngắn ngủn với Hoắc Lăng Vân. Hai người đồng thời đè thấp thân trước, chen nhau chiếm đường giữa hai hàng rào bị xô đổ.

Dường như Kiều Thiên Nhai rất ít khi có thôi thúc phải “thắng”, ấy nhưng hôm nay, giữa bầu huyên náo ở nơi này, hắn chính là nam nhi Kiều gia tung hoành vó ngựa ở Khuất đô mười năm trước.

Trường ngựa vang một bầu náo nhiệt, tiếng reo hò kịch liệt. Quả bóng lụa sặc sỡ treo ở phía trước, hàng rào tựa như sợi dây thừng đứt đoạn, lần lượt bị xô đổ giữa tiếng vó ngựa dập dồn.

Hoắc Lăng Vân nghiến răng, gió dữ xốc bụi mù trời, ý niệm phải chiến thắng của hắn chừng như sắp tràn ra khỏi lồng ngực. Đúng lúc ấy, một thanh sắt bất chợt thù lù chắn ngang ở ngay phía trước, lực đụng chính diện đủ để quật người ta ngã bổ chửng xuống đất.

Hoắc Lăng Vân nhanh chóng quyết định, buông tay xoay mình lại, lăn ào xuống đất lúc con ngựa hãy còn đang phi băng băng, tránh được thanh sắt. Thế nhưng ngã ngựa rồi mà hắn vẫn nghe thấy Kiều Thiên Nhai lao về trước, không khỏi kinh ngạc: “Kiều…”

Con ngựa chiến màu đỏ thẫm xông qua thanh sắt, trên lưng không có ai.

Diêu Ôn Ngọc siết chặt hai cánh tay xe lăn, hơi thở ngưng trệ.

Mấy cái chớp mắt, Kiều Thiên Nhai bỗng chốc lật mình trở dậy từ phía bên con ngựa, chung quanh trường ngựa tức khắc rộ lên, Tiêu Trì Dã nói “Đẹp”.

Kiều Thiên Nhai giật quả cầu lụa xuống lúc các Cẩm y vệ nhào tới, cười sang sảng. Vẻ thoái chí tùy hứng của hắn đều bị ánh dương hòa tan, trong giờ khắc ấy biến thành những giọt mồ hôi rực rỡ, anh tuấn hiên ngang trên lưng ngựa.

Artist: 糖饺子

Gương mặt điềm tĩnh của Diêu Ôn Ngọc gần như chẳng để lộ chút manh mối nào, y buông tay ra, nhưng lại phát hiện Kiều Thiên Nhai đang nhìn thẳng về phía này.

Kiều Thiên Nhai thu ánh mắt, xuống ngựa cụng vai với Phí Thịnh, chặn lại ánh mắt liếc Hoắc Lăng Vân của Phí Thịnh, Phí Thịnh không nói gì. Bọn họ đua xong rồi, sẽ được Thẩm Trạch Xuyên thưởng.

Thẩm Trạch Xuyên nhấc cây quạt, thân dài dáng mảnh, nói: “Đã bảo thưởng lớn thì đương nhiên không thể dùng tiền bạc tục vật thông thường để thưởng đại cho các ngươi. Vị trí Chỉ huy sứ của Cẩm y kỵ Đoan châu vẫn đang trống,” y hơi ngưng lại, “hôm nay giao cho Kiều Thiên Nhai.”

Quả nhiên là như thế!

Phí Thịnh quỳ xuống, nhụt chí vùi đầu. Song ở quanh đây có quá nhiều người, hắn không thể mặt mày với chủ tử được, thế nhưng thất vọng là thật, chỉ có thể miễn cưỡng xốc tinh thần lên, duy trì vẻ bình thản trên mặt.

“Phí Thịnh điều sang làm đồng tri Cẩm y kỵ, Hoắc Lăng Vân cùng chức. Cẩm y vệ của Trung Bác từ nay sẽ được đổi tên thành ‘Cẩm y kỵ’, vẫn có quyền cấp báo trực bẩm (bẩm báo thẳng), các ngươi không trực thuộc quân phòng vệ Đoan châu,” tua quạt của Thẩm Trạch Xuyên bay lơ thơ trong gió, y nói, “các ngươi trực thuộc Thẩm Lan Chu ta.”

Tư kỵ!

Đàm Đài Hổ và Cốt Tân bốn mắt nhìn nhau, hơi sửng sốt. Mọi người đều biết về kế hoạch thành lập Cẩm y kỵ, nhưng họ cứ ngỡ đội khinh kỵ này sẽ xếp vào quân phòng vệ Đoan châu, do châu phủ nha môn Đoan châu kiêm quản.

Tư kỵ tức là chức vụ cũ trên thực tế của Cẩm y vệ vẫn giữ nguyên, vẫn là đội quân dưới quyền của Thẩm Trạch Xuyên như trước. Bọn họ không bị đốc sát bởi sáu châu Trung Bác, thậm chí còn có quyền đốc sát lại sáu châu Trung Bác, hoàn toàn bất đồng với loại đội quân lần lượt tăng tiến như quân phòng vệ, bọn họ sẽ chỉ cống hiến cho Thẩm Trạch Xuyên.

Tiêu Trì Dã nâng ấm trà, lại uống thêm một chén trà nóng nữa, thấy sắc trời đã tối rồi, chỉ bảo: “Gom lại ngựa kiểm kê rồi đưa về chuồng trước đi, chăm nom cẩn thận.”

Phí Thịnh lập tức đứng dậy gọi người đến thu dọn bình phong và chậu than, Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã đi trước. Diêu Ôn Ngọc cúi người ôm Hổ Nô, lúc bế lên thấy Kiều Thiên Nhai đang đứng trước mặt.

Kiều Thiên Nhai che mất người Hoắc Lăng Vân, chỉ chỉ Phí Thịnh ở đằng kia, nói: “Dọn xong thì đến đại viện chờ lệnh.”

Bầu không khí chung quanh Hoắc Lăng Vân không tốt, hắn gật đầu một cái lạnh nhạt, đi vòng qua Kiều Thiên Nhai.

Diêu Ôn Ngọc nhìn mèo, bỗng một quả cầu lụa rơi vào lòng. Y ngước lên, Kiều Thiên Nhai hãy đang nhìn Hoắc Lăng Vân. Diêu Ôn Ngọc miết quả cầu, bên trên vẫn còn mồ hôi của Kiều Thiên Nhai.

===