Thương Tiến Tửu

Chương 220: Suy tính



Trong lúc phủ quân và Nhị gia dùng cơm, Khổng Lĩnh cùng các tiên sinh uống trà đợi ở sảnh bên. Dư Tiểu Tái khẽ thì thào với Khổng Lĩnh: “Hôm nay chỉ mong tất cả mọi người đều hòa thuận, đừng làm phủ quân mất vui.”

Bọn họ đều có mặt ở trên trường ngựa, chứng kiến toàn bộ cảnh rồng tranh hổ đấu ban nãy. Phí Thịnh rất có uy tín trong Cẩm y vệ, lúc trước lại còn lập được công cho Thẩm Trạch Xuyên, Hoắc Lăng Vân lần này tội lớn rồi.

Khổng Lĩnh lấy khăn che miệng, đặt đũa xuống, nói: “Nếu phủ quân không nói gì thì chuyện này sẽ không lớn. Ngươi cũng chớ nên xem nhẹ Kiều Thiên Nhai, phủ quân xem trọng hắn như thế, hắn khắc phải có chỗ hơn người.”

Khổng Lĩnh thấu hiểu những tâm tư suy tính của của Thẩm Trạch Xuyên nhất, trận đua ngựa này là tùy hứng, nhưng việc phủ quân ban thưởng lại không phải tùy hứng. Phí Thịnh trước đây có công xả thân bảo vệ phủ quân, sau thì có công đi theo quân đánh Phàn châu, Thẩm Trạch Xuyên chắc chắn phải dùng Phí Thịnh ở chỗ nào phù hợp nhất, thế nhưng Thẩm Trạch Xuyên sẽ không biến Phí Thịnh thành “độc”, y phải điều thêm cả Kiều Thiên Nhai và Hoắc Lăng Vân, để ba người này trở thành tam giác sắt tự kiềm chế lẫn nhau dưới quyền mình. Cuộc đua ngày hôm nay chính là nằm trong dự liệu của phủ quân.

Thẩm Trạch Xuyên phân biệt rạch ròi tình riêng và việc công, từ Cẩm y vệ cho đến sáu châu, y đang lặng lẽ xây dựng nên thuật chế hành. Trong phong cách cai quản thì Thẩm Trạch Xuyên không mạnh mẽ bắt mắt như Tiêu Trì Dã, song y luôn luôn ngồi vững vàng ở trên đỉnh, nắm thóp từng người dưới quyền trong lòng bàn tay, làm cho bọn họ đạt được một sự cân bằng kì diệu.

Khổng Lĩnh nghĩ đến đó, không khỏi cảm khái.

Tề Huệ Liên quả thực là đế sư.

***

Thẩm Trạch Xuyên gõ quân cờ, chơi một ván với Tiêu Trì Dã. Bọn họ nổi hứng chơi lại từ hôm ở chỗ Nguyên Trác lần trước, bây giờ đang ngồi đây cho tiêu cơm.

“Kiều Thiên Nhai đúng là một bất ngờ,” Tiêu Trì Dã nói, “ta thấy ở Từ châu hắn chẳng thèm tranh đoạt, còn tưởng hắn đã giác ngộ hồng trần, sắp không màng danh lợi gì nữa rồi cơ.”

“Ta cũng tưởng thế,” ngón tay Thẩm Trạch Xuyên dịch quân cờ lạnh ngắt, “ấy nhưng đời người đâu đâu chẳng là cơ hội, đi đến cuối con đường còn có thể nhìn thấy ánh sáng* mà.”

(*Gốc là  – liễu ám hoa minh, liễu rủ bóng còn hoa phát sáng, thành ngữ Trung Quốc chỉ trong bước đường cùng đột nhiên nhìn thấy hy vọng.)

Tiêu Trì Dã chống đầu gối, gương mặt đặc vẻ rửa tai xin nghe phủ quân.

Thẩm Trạch Xuyên hạ cờ, nói: “Kiều Thiên Nhai làm đồng tri Cẩm y vệ, cái lúc bắt ngươi ở trường săn Nam Lâm thậm chí còn có thể tự ý đổi yêu bài của Cẩm y vệ, rõ thấy Kỷ Lôi ưu đãi hắn đến mức nào. Hắn dùng thân phận tù tội mà trà trộn được vào Khuất đô, có thể đè được Phí Thịnh, cả tâm cơ lẫn ý chí đều không thể thiếu. Sở dĩ hắn lui ở Từ châu, ta đoán là vì Nguyên Trác bị thương thân thể. Nhưng hắn muốn lui, Nguyên Trác lại đẩy hắn vào lại thế cục.”

Trong trận đại thắng ở Phàn châu, Thẩm Trạch Xuyên đã phân vân nên cho Hoắc Lăng Vân đi đâu, lúc ấy Diêu Ôn Ngọc đề xuất cho Hoắc Lăng Vân vào Cẩm y vệ. Thẩm Trạch Xuyên mà đồng ý thì sẽ lại phải dùng đến Kiều Thiên Nhai, bởi vì mình Hoắc Lăng Vân trong Cẩm y vệ thì không kiềm chế nổi Phí Thịnh.

“Giữa hai bọn họ có chút ý tứ,” Tiêu Trì Dã nói đến đó thì lại nhớ tới đại sư Nhất Đăng đã biệt tăm biệt tích từ lâu, “bệnh của Nguyên Trác khó khỏi…”

Thẩm Trạch Xuyên khẽ gật đầu: “Đó chính là lý do vì sao Nguyên Trác đẩy Kiều Thiên Nhai về.”

Tiêu Trì Dã lặng thinh phút chốc, rồi nói: “Trời kỵ người tài.”

Bầu không khí hơi trầm xuống, Thẩm Trạch Xuyên nổi bật trong ánh nến, đẩy quân cờ: “Thuốc mà Nguyên Trác uống không thể trị tận gốc, bao nhiêu đại phu đi đi về về, chẳng ai dám cho một lời chắc chắn.”

“Độc thành Đan vốn là để lấy mạng y.” Tiêu Trì Dã vứt quân cờ giữa ngón tay vào hộp, “Từ sau tháng Mười năm ngoái là không còn tìm thấy đại sư Nhất Đăng nữa. Ta hỏi sư phụ ở đại cảnh, sư phụ cũng bảo không biết. Lúc rời đại cảnh đại sư đã nhấn mạnh, năm sau sẽ quay về để thăm bệnh lại cho đại ca, thế mà bây giờ sắp sửa sang tháng Ba rồi mà chẳng thấy người đâu.”

Tâm bệnh của Tiêu Trì Dã nằm ở thân thể của Thẩm Trạch Xuyên, nay nhìn Diêu Ôn Ngọc suy nhược, không khỏi sinh ra cảm giác môi hở răng lạnh. Hắn đứng dậy gạt bàn cờ ra, chẳng màng đến những quân cờ rơi toán loạn, cố chấp chạm vào má Thẩm Trạch Xuyên.

“Muộn nhất là tháng Tư,” ánh mắt Tiêu Trì Dã sâu thẳm, lòng bàn tay dán vào Thẩm Trạch Xuyên, giọng trầm trầm, “có phải đào ba thước ta cũng phải tìm được đại sư.”

***

Đại viện ban sai treo đèn lồng trên cao, nền đá đã được quét sạch sẽ không một hạt bụi. Căn viện này là mới, mấy năm trước là viện nghỉ giữa giờ cho quan viên trong nha môn Đoan châu, bây giờ bỏ trống để Cẩm y vệ lấy làm viện ban sai, khoét thông mấy phòng làm sảnh chính.

Phí Thịnh ghếch một chân lên ghế, ngồi bên trong uống rượu. Có mấy anh em đang ngồi vây quanh hắn, rượu và đồ nhắm ăn rơi vương vãi tứ tung, đều đang liếc mắt ra bên ngoài.

Hoắc Lăng Vân đứng trên thềm quay lưng về phía bọn họ, đang uống nước lạnh ăn lương khô. Hắn ăn được một nửa thì bỗng một quả bóng bay tới từ bên cạnh, va ngay vào bị nước của hắn. Bị nước rơi xuống đất, bắn ướt góc áo của hắn. Hắn nuốt lương khô trong miệng xuống, quay mặt sang nhìn.

Cẩm y vệ bên dưới tàng cây toét miệng cười với hắn, bảo: “Trong viện tối quá, không nhìn rõ.”

Hoắc Lăng Vân vớt quả bóng lên, đứng dậy lau miệng.

Cẩm y vệ chọc Hoắc Lăng Vân: “Ta đếm một hai, ngươi ném về cho ta——”

Tên này vừa dứt lời, Hoắc Lăng Vân đã quăng luôn quả bóng ra ngoài. Quả bóng thắt da bay vèo qua đầu tường, nhoáng cái biến mất tăm.

Hoắc Lăng Vân xoa xoa tuyết, đáp lại: “Trong viện tối quá, không nhìn rõ.”

Phí Thịnh gắp đồ ăn ăn, không quay lại, mấy Cẩm y vệ bên cạnh hắn đều đứng cả dậy. Tên đối diện vượt qua cành cây, sấn tới xô vào Hoắc Lăng Vân, vừa cười vừa chửi: “Con chó này, ném gì xa thế, ngươi đi nhặt đi.”

Đèn lồng trong viện bỗng tắt mất một cái, đằng bên này tức thì tối om. Hoắc Lăng Vân cảm thấy bụng mình bị thụi một cú, hắn xắn tay áo lên, tung ngay tiếp một đấm. Thềm trơn, có mấy tên ngáng chân hắn, làm cho hắn đấm trượt cú này. Chỉ giây khắc sau, Hoắc Lăng Vân đã ngã oạch xuống đất, hắn ôm đầu bảo vệ, lại bị thụi cho mấy cú nữa.

Kiều Thiên Nhai sải bước vào từ cổng viện, áo choàng không buồn nhấc, giơ chân đạp thẳng một cú vào một tên, lạnh giọng quát: “Đứng hết lên cho ông!”

“Chuyện gì thế này,” Phí Thịnh xê mông, ngó đầu ra nhìn xuống thềm, mặt mày bao hòa nhã, “sao tự dưng lại làm ầm lên thế?”

Hoắc Lăng Vân hãy còn đang che đầu, mình mẩy đầy dấu chân đạp. Hắn nhổ ra máu từ giữa hai cánh tay, rồi nhảy bật dậy.

Kiều Thiên Nhai nhìn Phí Thịnh, Phí Thịnh nói: “Có nghe thấy gì đâu, tiếng bé tí à, sao không gọi ta một cái?”

Trong miệng Hoắc Lăng Vân toàn vụn băng, hắn lại nôn thốc một chặp, chẳng thèm phản ứng lại Phí Thịnh.

“Mấy năm trước lúc chúng ta lĩnh yêu bài,” Kiều Thiên Nhai giật yêu bài của Cẩm y vệ ngay cạnh xuống, giơ lên cho tất cả mọi người trong viện nhìn, hắn cao giọng, “mẹ nó ta đã nói rồi, phải trên dưới một lòng, làm anh em ruột thịt —— tất cả tháo bài xuống!”

Các Cẩm y vệ trong viện không dám trù trừ, đồng loạt cởi yêu bài xuống.

Yêu bài của Cẩm y vệ là biểu tượng cho thân phận của bọn họ, bình thường phải giữ cẩn thận, cho bên ngoài mượn cũng không được. Bọn họ mang yêu bài nở mày nở mặt ở Khuất đô, lại mang yêu bài khởi thế với Thẩm Trạch Xuyên ở Trung Bác, yêu bài chính là thể diện của bọn họ.

“Vứt đi,” Kiều Thiên Nhai quẳng cái yêu bài xuống dưới chân, chẳng thèm nhìn mà đá văng đi luôn, đảo mắt nhìn tất cả, “giữ lại để nhục à? Vứt!”

Cẩm y vệ vứt yêu bài xuống đất, không ai dám nhìn vào mắt Kiều Thiên Nhai. Bọn họ ủ rũ cúi gằm mặt, đứng im thin thít bên cạnh như tượng gỗ.

Nụ cười của Phí Thịnh nhạt thếch, lau miệng nói: “Ngươi làm thế có phải là lố quá rồi không? Chuyện gì không thể ngồi xuống nói, cứ phải chà đạp mặt mũi của tất cả mọi người là thế nào hả.”

“Chà đạp mặt mũi của ai?” Kiều Thiên Nhai hỏi Phí Thịnh, “của mọi người hay là của ngươi?”

Lừa giận đang kìm nén của Phí Thịnh chợt cháy bùng, hắn đứng phắt dậy, nói: “Hôm nay hắn chà đạp mặt mũi ta á? Rõ ràng là hắn chà đạp cả con người ta! Sao, Phí lão thập ta đáng làm đá kê chân cho người khác lắm hả? Kiều Thiên Nhai ngươi cũng nghĩ thế đúng không!”

Kiều Thiên Nhai nói: “Ra ngoài.”

Cẩm y vệ trong viện lập tức lui ra, chỉ còn lại ba người bọn họ.

Phí Thịnh hằn học vứt đôi đũa trong tay vào trong chén rượu, nỗi không cam tâm cũng cháy chung với lửa giận, hắn giơ chân đạp cái bàn lật kềnh, quay ngoắt lại chỉ vào Hoắc Lăng Vân, nói: “Đạp ta thấy vui không, hử? Chơi cũng phải trội, phần thưởng của chủ tử cũng phải cướp, công của lão đầu nhà ta ngươi cũng phải đoạt, tâm tư lớn quá đấy nhỉ!” hắn vừa nói vừa chỉ vào Kiều Thiên Nhai, giọng lạnh băng, “có phải ngươi tính với hắn rồi không?”

“Đúng rồi đấy,” Kiều Thiên Nhai đi vượt lên, “cùng tính kế ngươi đấy.”

Ánh nến trong sảnh sáng trưng, Phí Thịnh đứng bên trong, Hoắc Lăng Vân đứng bên ngoài khoảng không đen mịt, Kiều Thiên Nhai giẫm lên đường ranh sáng tối ấy, chăn lại cả hai phe. Con quạ đen đậu trên cành cây đọng tuyết kêu mấy tiếng, ngực Phí Thịnh phập phồng, hắn chợt bước tới.

“Ta đánh cược tính mạng ở đây đi theo chủ tử chạy Đông chạy Tây, ngươi thì lại bắt tay với thằng chó ranh mới tới chơi ta!” Phí Thịnh chỉ vào mình, căm phẫn đến mức hai mắt đã đỏ kè, “cổng Khuất đô là ta mở, đỉnh Phủ Tiên ở Đôn châu là ta thủ, Phàn châu là ta với lão đầu đánh hạ! Cớ gì ta không thể làm vị trí này hả, dựa vào cái gì mà cứ phải là Kiều Thiên Nhai ngươi hả?! Mẹ kiếp thế mà ta còn coi ngươi như anh em ruột thịt!”

Kiều Thiên Nhai sấn tới gần một bước, nói: “Coi ta như anh em ruột thịt mà lại bảo ta tính toán ngươi ư? Ta đã bảo ngươi rồi, đừng có lúc nào cũng canh cánh chuyện này, thế nên ngươi mới chạy không thoát đấy!”

Phí Thịnh vặc lại ngay: “Ta không xứng với vị trí này chắc!”

Con quạ đen đang đậu trên ngọn tuyết giật mình bay mất, ngọn đèn lồng đong đưa trong viện, chao cái bóng dưới đất xiên xiên vẹo vẹo. Bầu không khí giương cung bạt kiếm, Phí Thịnh đẩy huỵch Kiều Thiên Nhai ra, bước liền mấy bước xuống thềm, chẳng thèm đoái hoài đến tiếng gọi, đi thẳng ra ngoài.

Một khắc nữa hắn cũng không đợi được!

Phí Thịnh đã ra khỏi đại viện, chẳng muốn gặp ai. Hắn đã uống nhiều, bám vào tường mà đi, trượt chân ngã dăm lần làm cho đầu óc bị đập cũng tỉnh ra. Hắn bỗng ngồi xổm xuống chân tường, uất ức lau mắt, chẳng biết là chửi ai, “Mẹ nó…”

Phí Thịnh đã tỉnh rượu một chút, hắn xì mũi, phía trước cũng có người xì mũi. Phí Thịnh giật mình đứng dậy, nhìn thấy một cái đầu thù lù ngay trước mặt.

Doãn Xương lồng tay áo vào nhau, ghé đầu xuống chờ hắn, chép miệng mấy tiếng, nói: “Khóc cái gì.”

Phí Thịnh nhìn rõ lão đầu, song cũng chẳng động đậy, chỉ đứng yên đấy.

“Đi mau đi mau,” Doãn Xương hơi lạch bạch cái chân bị tê cóng, giục, “tìm chỗ nào uống rượu đi, đứng đây lạnh quá!”

Phí Thịnh không chịu, hắn mà cứng đầu lên thì cũng y chang con trâu, trong lòng lại còn đang có lửa.

Doãn Xương xoa xoa tay, nói: “Ngã gãy cái răng rồi mà còn giận dỗi người ta làm gì.”

Phí Thịnh ném khăn lau tay đi, vẻ mặt khó đoán, cuối cùng mới miễn cưỡng rặn ra một nụ cười: “Ta giận dỗi gì bọn họ đâu.”

Doãn Xương ló ra dòm biểu cảm của Phí Thịnh. Cái đèn lồng ở đằng trước không chiếu tới đây, Phí Thịnh đứng khuất, không chịu thò mặt ra cho lão đầu xem.

Doãn Xương lạnh hết chịu nổi rồi, dậm dậm mấy bước nhỏ, nói: “Chức đó cho hắn rồi thì cho hắn thôi, ta thấy ngươi cũng lợi hại mà! Cốt Tân giỏi như thế, người Trung Bác mình như ngươi mà còn đấu được với hắn, Kiều Thiên Nhai cũng chả bản lĩnh được đến mức ấy. Chúng ta vẫn còn tiền đồ cơ mà, tội gì phải phí sức với người khác ở đây nhỉ? Cẩn thận kẻo phủ quân thấy xong lại mắng ngươi nhỏ nhen ra.”

Lửa giận trong lòng Phí Thịnh tăng xông.

Doãn Xương chẳng để ý, nói tiếp: “Ngươi đì Hoắc Lăng Vân như thế, không có đẹp, làm thế có làm người khác phục được không? Trong Cẩm y vệ còn có cả quân phòng vệ của Đăng châu kia kìa! Chả phải thế là làm tổn thương tấm lòng của người ta sao? Chỉ huy sứ là làm gì? Thống lý một quân, không có chút lòng độ lượng thì ngươi sao làm nổi cái vị trí đó?”

Phí Thịnh sặc một cái: “Kiều Thiên Nhai làm nổi đấy, Kiều Thiên Nhai bản lĩnh đấy!”

“Tay Kiều Thiên Nhai này đúng là có cái bản lĩnh đó thật.” Doãn Xương “Hầy” một tiếng rồi đi vòng sang bên kia Phí Thịnh. Lão đầu người lùn, đứng bên cạnh Phí Thịnh thấp hơn hẳn mấy cái đầu lận, bảo: “Ngươi coi hắn xem, ở Từ châu có tranh giành gì với ngươi đâu, thế mà uy tín vẫn có. Chả phải hắn đã từng khuyên ngươi đừng có sống chết đì Hoắc Lăng Vân thế còn gì? Im, ngươi đừng có nói! Ta biết, ngươi định bảo ngươi không có đì Hoắc Lăng Vân đúng không, thế nhưng ngươi đã cho hắn làm tí việc nào của Cẩm y vệ chưa? Chưa.”

Phí Thịnh cự: “Ta là gà mẹ của hắn chắc? Ăn uống đái ỉa đều cần ta lo hết à!”

Doãn Xương nhảy chồm lên đập hắn một nhát: “Cái thằng ranh con nhà ngươi nữa, sao mà còn chưa thủng ra nhỉ! Ngươi làm cái gì, tự ngươi rõ nhất!” nói xong lại đẩy Phí Thịnh, “đi nhanh lên!”

Phí Thịnh bị đẩy chuệnh chà chuệnh choạng.

Doãn Xương đạp cái lên mông hắn, mắng: “Ngươi mà là con trai ta thì ta đã cho ngươi một trận rồi!”

Phí Thịnh giật giật cái áo bị bẩn, lộn tiết quay phắt lại gào lên: “Mẹ bà nó ta đây có cha nhá!”

“Nhìn đường cẩn thận vào cho ta! Ngươi mà muốn cái chức ấy đến thế thì ngày mai ta sẽ đi xin phủ quân, dập đầu xin về cho ngươi, xem ngươi có nhục hay không!” Doãn Xương bước liền mấy bước, phải chêm thêm, “mẹ bà nó ta đây cũng có con trai!”

Cái này thì Phí Thịnh lại chưa từng nghe qua, Doãn Xương ở Từ châu mà chẳng thấy nhắc đến cho ai bao giờ.

“Nếu con trai ta mà còn sống thì cũng tầm tuổi ngươi.”

Phí Thịnh im im cả buổi trời, bỗng hỏi: “Thế sao lại chết?”

Doãn Xương giẫm tuyết lạch bạch, nương ánh sao trên đầu để rốt cuộc nhìn được rõ đường một chút. Lão rụt cổ vào, đáp: “Chết đói.”

Phí Thịnh vịn vào tường, chẳng dám tiếp tục trả treo với lão đầu nữa.

Hồi trẻ, Doãn Xương vất va vất vưởng ở đầu đường xó chợ, xuất thân lão nghèo hèn, chẳng có tay nghề gì, cũng chẳng từng được đi học, muốn lăn lộn kiếm miếng cơm, tốn bao nhiêu sức mới được nhập ngũ. Khi ấy Tề Huệ Liên phổ biến được nhập tịch hoàng sách đến Từ châu, Doãn Xương vội vội vàng vàng chen chân vào chỗ cuối cùng trong quân phòng vệ, cứ thế ở tuốt ba mươi năm. Lão mưu sinh qua ngày trong quân phòng vệ, tuy không biết chữ, song lại thuộc nằm lòng địa thế, giống như lão đã từng huênh hoang với Phí Thịnh đấy, chỉ cần ở Trung Bác, lão có nhắm tịt hai mắt cũng chả đi nhầm, thổ phỉ tầm thường còn khuya mới đủ trình làm đối thủ của lão.

Doãn Xương không muốn kể về vợ con, bởi vì bọn họ đều đã chết đói năm Hàm Đức, đó là mở đầu cho chứng nát rượu của Doãn Xương. Lão hồi tưởng lại quá khứ của chính mình, coi mình như bùn dưới chân, cả đời này chẳng có tiền đồ chi.

“Ngươi đi theo phủ quân, có tiền đồ, tiền đồ hơn ta nhiều.” Doãn Xương nhìn con đường dưới chân, “Tiểu Thịnh à, người sống ở đời muốn đi vững đứng vững, chỉ nhìn mỗi lên trên thôi là không được. Ngươi rõ ràng hơn ta, chủ tử càng anh minh uy vũ lại càng khó phục vụ, ở bên cạnh phủ quân mà lừa gạt là không được, có chút tâm tư cũng không giấu được. Tính tình ngươi thế nào, phủ quân không biết ư? Chẳng phải vẫn để ngươi bên cạnh dùng đó sao? Đó là bởi vì ngươi có tài mà. Ngươi cứ dán mắt vào Kiều Thiên Nhai, dán mắt vào Hoắc Lăng Vân, nhưng bọn họ có cùng đường với ngươi đâu, ngươi là tên nhóc đần thông minh, chớ có giận dỗi bọn họ vì mấy chuyện này làm chi, làm hỏng tình nghĩa với phủ quân, làm lỡ mất tiền đồ mai sau.”

Phí Thịnh nghe đến ấy lại càng thấy tủi thân. Hắn bước đằng trước, lau mặt.

Cha của Phí Thịnh là con vợ lẽ Phí thị, đến lượt Phí Thịnh thì đến cả rìa nhà gốc Hách Liên hầu còn chẳng với tới nổi. Cha hắn lại còn ham cờ bạc, nếu không chết sớm thì cái chức thiêm sự Cẩm y vệ có lẽ chẳng giữ được. Phí Thịnh bám gót rất nhiều người, thoạt tiên là muốn leo lên quan hệ với Hách Liên hầu, suốt ngày khiêng kiệu trước mặt tiểu hầu gia Phí Thích, sau đó thì đi theo Hàn Thừa, bị hô tới quát lui như con trai.

Hắn không phải quân tử, hắn chẳng phải cái gì sất, hắn chỉ muốn hết khổ mà thôi.

Lão đầu bảo: “Ngươi ghét Hoắc Lăng Vân, nhưng ta nghe nói xuất thân hắn cũng tốt, cha đánh thổ phỉ, sống sót được không hề dễ dàng gì, đừng có suốt ngày bắt nạt người ta.”

Phí Thịnh nói: “Hắn cướp chiến công của lão!”

“Cho hắn thôi,” Doãn Xương bước đằng sau Phí Thịnh, lúc Phí Thịnh không để ý ngẩng mặt lên nhìn lưng Phí Thịnh, một hồi thật lâu sau, mới nói, “ta còn sống được mấy năm nữa đâu? Có cũng chẳng để làm gì.”

Phí Thịnh còn trẻ, người cao chân dài, thân cường thể kiện.

Doãn Xương bất giác dừng lại, lão tựa hồ chỉ đi được đến đây mà thôi, dù có không phục lão cũng chẳng thể đuổi kịp bước chân của hậu bối trẻ tuổi nữa, đi lên trước là một thế giới khác rồi. Lão nhìn Phí Thịnh tiếp tục cất bước tiến lên trên con đường ấy, nhìn thật lâu.

“Tiểu Thịnh, lão đầu không có tiền đồ, đời này thậm chí cả con trai cũng chẳng nuôi, nhưng ngươi tin ta, ta coi ngươi phải sống đến tận một trăm tuổi, công thành lui thân đấy! Ngươi đi về phía trước,” Doãn Xương đứng yên chốc lát, bỗng chợt hô lên, “ngươi đi về phía trước đi!”

Phí Thịnh quay lại nhìn Doãn Xương, cảm thấy ánh mắt của lão đầu sao mà lạ lùng thế. Đời này của hắn chưa từng được cha nhìn chăm chú bao giờ, cho nên không hiểu sự kỳ vọng đằng sau ánh mắt ấy. Nhưng hắn dừng lại, nói: “Lão cũng đi đi.”

Chẳng hiểu sao Doãn Xương lại cười, lão vén mấy lọn tóc trắng bay toán loạn, gương mặt dày sương dạn gió lộ ra, nói: “Ta già rồi.”

Rốt cuộc Cẩm y vệ không còn hoạnh họe nhau nữa, Phí Thịnh dù có không dễ chịu cũng vẫn sẽ biết chừng mực, ngày hôm sau lúc bưng thuốc đến cho Thẩm Trạch Xuyên thì nghe thấy Thẩm Trạch Xuyên hỏi: “Uống rượu à?”

Phí Thịnh thấy phủ quân hãy còn đang phê án vụ, không ngẩng đầu nhìn mình, tuồng như chỉ thuận miệng hỏi câu thôi. Hắn lăn qua lộn lại bảy tám lần trong đầu, không bắt rõ được ý của Thẩm Trạch Xuyên, chỉ có thể thành thực thưa: “… Tối qua uống một chút.”

Thẩm Trạch Xuyên thuận tay đưa chỗ án đã phê xong cho Phí Thịnh, nói: “Tự đến viện ban sai đóng tiền phạt đi.”

Hôm qua không phải phiên trực của Phí Thịnh, hắn nghĩ không ra, vừa nhận lấy án vụ vừa dè dặt nói: “Hôm qua không phải…”

“Chẳng phải bảo ngươi chiêu mộ đấy sao?” Rốt cuộc Thẩm Trạch Xuyên mới ngước lên nhìn Phí Thịnh, “Danh sách còn chưa có, việc này còn chưa xong.”

Thoạt tiên Phí Thịnh hơi sững sờ, thế rồi mừng rỡ. Hắn nâng án vụ, quỳ “bịch” xuống đất, nói: “Chủ tử anh minh, việc này tôi sẽ hoàn thành ngay lập tức!”

Chỉ huy sứ Cẩm y kỵ giao cho Kiều Thiên Nhai, Phí Thịnh cứ ngỡ những nhiệm vụ trước kia của hắn cũng sẽ chuyển hết cho Kiều Thiên Nhai, việc xét duyệt chiêu mộ là việc quan trọng, rất có sức nặng đối với đội khinh kỵ mới thành lập, nào ngờ được vẫn còn do mình làm đâu.

Thẩm Trạch Xuyên hơi xoay xoay cổ, liếc ra ngoài cửa sổ. Càng gần tháng Ba, Đoan châu lại càng có nhiều ngày trời quang, tuyết trong sân đình đã tan gần hết, ánh dương mong manh xuyên qua ô cửa sổ giấy, soi lên tai phải y, lóe lên chút ánh sáng đẹp đẽ mà nho nhỏ.

Tiêu Trì Dã đang đứng trong sân, nhận được tin tức mới về Khuất đô từ Cốt Tân.

===

• Editor có lời muốn nói:

Nói một chút ít về cặp Doãn Xương – Phí Thịnh, đây là duo mà mình thích nhất truyện. Những duo theo kiểu già – trẻ này trên phim phổ biến, ít nhất là trong phim Tây, ví dụ như Katniss và Haymitch trong The Hunger Games, hay Arya và Syrio Forel trong Game of Thrones, hay thậm chí là Batman và Alfred vậy =)) Những cặp đôi kiểu này có một dynamic cực kỳ đặc biệt, không lẫn vào đâu được, trông thì có vẻ giống cặp đũa lệch, nhưng lại có sự tin tưởng được làm nên bởi tuổi tác mà cũng vượt qua khỏi giới hạn của tuổi tác, vừa có sự bồng bột đầy sức sống của người trẻ tuổi, lại vừa có sự thông thái và ủng hộ vô điều kiện của người già. Thương Tiến Tửu xây dựng mối quan hệ kiểu này chuẩn vibe lắm luôn, thực sự khiến mình bất ngờ và trân trọng nó vô cùng.