Thương Tiến Tửu

Chương 237: Nối dõi



Mưa ngoài sân đã tạnh, ánh trăng tới muộn, phòng lờ nhờ.

Đôi mắt hơi cụp của Thẩm Trạch Xuyên khuất trong bóng tối, tựa người lữ hành mệt mỏi vừa cập bến, vượt qua triều đêm đằng đẵng. Lúc lại nhìn Kỷ Cương, y dùng ánh mắt chưa bao giờ dùng, tuồng như đã cởi bỏ thân xác mang tên phủ quân, còn lại là một miền trăng tỏ.

“Giả sử không có sư phụ với Sách An, con sẽ vẫn là con, chỉ có điều không còn là con sợ tất cả mọi người trên thế gian nữa, mà là tất cả mọi người trên thế gian sợ con. Chảy trong con là dòng máu của Thẩm Vệ, con không cần con nối dõi.”

Lòng Kỷ Cương đau như cắt, suýt nữa đã rơi lệ, ông nói: “Con là con trai ta.”

“Con là con của sư phụ, nhưng tên con là Thẩm Trạch Xuyên. Tiên sinh dạy con thi thư, nhưng con không phải hoàng đế.”

Hoàng đế.

Bậc chí cao vô thượng nhìn xuống thế gian này, chẳng phải đội vương miện thì sẽ là hoàng đế, hoàng đế không chỉ phải thuần thục đạo chế hành, còn phải có tấm lòng chứa chúng sinh, những vị hoàng đế được lòng chúng trong các thời đại hưng thịnh đều là những tượng đài nhân đạo*. Trong mắt Thẩm Trạch Xuyên nuôi dưỡng bão tố, y là cơn bão càn quét giang sơn, là lưỡi đao sắc xé rách thiên địa, nhưng chẳng phải hoàng đế kiến lập thịnh thế.

(*Ở đây gốc là “vô địch nhân giả” – những nhà nhân đạo không ai sánh bằng, mình để như trên.)

“Ly Bắc có mười hai vạn thiết kỵ, vó ngựa muốn đạp Trung Bác thì dễ như bỡn, nhưng Sách An đã giao mạch sống cho con, con có ngựa của hắn, còn có cả lương thực của huynh trưởng hắn. Hắn cam nguyện rời thảo nguyên Ly Bắc, phi ngựa ở Đoan châu của con, sư phụ, hắn không sợ quân phòng vệ của con, con cũng không sợ thiết kỵ của hắn. Rồi một ngày kia con sẽ chế ngự con hươu mà Lý thị làm mất, mà Sách An thì sẽ chế ngự con. Nhật nguyệt cộng sinh trong thiên địa, ngàn vạn năm không tương tàn, đây là bình yên mà thiên hạ chờ mong, chúng con chính là cân bằng.”

Mặt trời rực rỡ cùng mặt trăng huy hoàng!

Chiến sự kết thúc chính là khởi đầu của một cuộc chiến khác, sẽ không có quân vương nào có thể dung nhận sự cộng tồn của bọn họ ở phía Đông. Chỉ khi Tiêu Trì Dã và Thẩm Trạch Xuyên bên nhau, Ly Bắc và Trung Bác mới có cơ hội phục sức.

Tiêu Ký Minh xây trại ngựa ở núi Lạc, Thẩm Trạch Xuyên ngầm đồng ý, đây là sự nhượng bộ y dành cho Ly Bắc, cũng là cơ hội y trao cho Ly Bắc. Mã đạo Trung Bác xây dựng sẽ phá bỏ biên giới giữa hai vùng, kết hợp lại chúng sẽ thành con quái vật tọa lạc ở Đông Bắc.

Kỷ Cương ngồi khoanh chân lặng thinh, nói: “Hắn đánh Kỷ gia quyền hay thật đấy, thích sao thì làm vậy thôi, sợ cái gì. Kể cả thế, con với hắn cũng vẫn không có con nối dõi, chuyện này càng để lâu, Ly Bắc và Trung Bác càng không thể lâu dài.”

***

Tiêu Trì Dã đã mặc giáp chỉnh tề, đang ở trong phòng chờ Thẩm Trạch Xuyên trở lại. Tiếng bánh xe vọng tới từ dưới hiên, Phí Thịnh vén rèm cho Diêu Ôn Ngọc, nói: “Phủ quân vẫn chưa về.”

Tấm chăn trên chân Diêu Ôn Ngọc hơi ẩm, y chống tay lên xe, nói: “Ta tìm Nhị gia.”

Phí Thịnh có chút bối rối, Tiêu Trì Dã bên trong vọng ra: “Ta trong đây.”

Diêu Ôn Ngọc khéo léo từ chối Phí Thịnh, tự mình đẩy xe vào. Tiêu Trì Dã thu chân về, ngồi ngay ngắn dậy bên bàn, đặt cuốn binh thư sang bên cạnh, hỏi: “Nguyên Trác tìm ta có chuyện gì thế?”

“Hiếm khi gặp Nhị gia, có mấy chuyện viết thư thì bất tiện, chỉ đành gặp tận mặt.” Diêu Ôn Ngọc lấy khăn ra, lau mồ hôi trên tay, “Nhị gia có rỗi không?”

Tiêu Trì Dã ngả ra sau: “Chuyện gì mà phải tránh Lan Chu để nói với ta?”

Diêu Ôn Ngọc lau xong tay rồi gấp khăn lại, cất vào trong tay áo. Y không vội, trong tiếng mưa rả rích, cất tiếng: “Chuyện của Ly Bắc, đương nhiên nói với Nhị gia thì phù hợp hơn. Nay Thái hậu thua ở Khuất đô, bước tiếp theo của Tiết Diên Thanh sẽ là tước đi binh quyền của Hàn Thừa, đến lúc đó trữ quân lên ngôi, để ổn định đại soái, nhất định sẽ tiến hành phong thưởng cho Khải Đông, Nhị gia vẫn sẽ đến quận Biên như đã hẹn sao?”

Đương nhiên Tiêu Trì Dã phải đến, chuyến đi quận Biên sẽ quyết định Cáp Sâm có tập kích Đoan châu thành công được hay không, vả lại, hắn tin tưởng Thích Trúc Âm.

Diêu Ôn Ngọc nhận được câu trả lời từ sự thừa nhận ngầm của Tiêu Trì Dã, y chuyển đề: “Thế tôn…” Tiêu Ký Minh kế thừa tước vị của Tiêu Phương Húc, Tiêu Tuân nên gọi là thế tử, y bèn đổi danh xưng, nói tiếp, “thế tử ở đại cảnh, đã có tiên sinh dạy vỡ lòng chưa?”

Ngón trỏ Tiêu Trì Dã khỏ xuống mặt bàn không nặng không nhẹ, hắn nói: “Ngươi muốn dạy Tuân nhi.”

Tiêu Trì Dã tương đối nhạy bén, hắn nhận ra ý trong lời của Diêu Ôn Ngọc. Trữ quân của Tiết Tu Trác sắp lên ngôi, lại còn định phong tước Thích Trúc Âm, đến lúc đánh xong với Biên Sa, có khả năng bọn họ sẽ đường ai nấy đi với Khải Đông. Thẩm Trạch Xuyên muốn đoạt Khuất đô, Diêu Ôn Ngọc đã suy tính đến chuyện con nối dõi.

“Sói Ly Bắc bọn ta,” Tiêu Trì Dã hơi nghếch đầu, giọng trầm, “không làm hoàng đế.”

Tiêu Trì Dã và Thẩm Trạch Xuyên không có con, nếu Tiêu Tuân đến Trung Bác được tiên sinh như Diêu Ôn Ngọc dạy, Tiêu Trì Dã hiểu ngay ý bọn họ. Tiêu Tuân sẽ làm người thừa kế Thẩm Trạch Xuyên, vậy thì quá lợi cho Ly Bắc, lợi đến mức Tiêu Trì Dã không muốn đáp ứng.

“Nhị gia lo nghĩ cho phủ quân, không bằng lòng để Tiêu thị thay thế phủ quân, nhưng dù không có thế tử, có là một đứa trẻ khác cũng sẽ không phải họ Thẩm,” Diêu Ôn Ngọc bảo Tiêu Trì Dã, “phủ quân sẽ không để Thẩm Vệ tiến vào miếu thờ.”

Thẩm Trạch Xuyên muốn để Thẩm Vệ tiếp tục làm cô hồn dã quỷ ở hoang địa ngoài Đôn châu, không đời nào có chuyện được vào miếu hưởng thờ cúng, thứ y muốn chấm dứt chính là huyết mạch Thẩm thị.

Tiêu Trì Dã nói: “Tuân nhi là thế tử Ly Bắc, đại ca ta tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này.”

Diêu Ôn Ngọc im lặng chốc lát, y đổi giọng thành bạn bè trò chuyện, nói: “Ngươi còn cách nào khác sao?”

Mưa đêm rả rích, trong phòng không hề lạnh, song sắc mặt Diêu Ôn Ngọc lại không tốt.

“Thiên hạ chẳng thiếu hào kiệt, ngươi có biết vì sao ta lại vượt đường xa đến Trung Bác, đến nương nhờ Lan Chu không?”

Mắt Tiêu Trì Dã đen hun hút tựa sơn.

Diêu Ôn Ngọc không sợ Tiêu Trì Dã, miễn có thể đánh xong ván cờ này, y chẳng sợ ai hết. Y nói: “Ta thấy y và ngươi chạy về phương Bắc, nhưng lại dừng lại ở Trung Bác. Ta tưởng y muốn rửa tội cho Thẩm Vệ, vậy mà y chẳng quan tâm đến chuyện đó. Y không coi Trung Bác là quê hương, cũng không coi Khuất đô là chốn về, tiến hay lùi hoàn toàn phụ thuộc vào y. Ta biết y không phải người làm hoàng đế, nhưng ta vẫn muốn phò tá y, bởi vì y là kiêu chủ trời sinh. Cha ngươi biết Trung Bác đang quật khởi nhanh chóng, ngài ấy cho phép Lan Chu tiến vào Ly Bắc, bởi vì Tiêu Tuân là lựa chọn duy nhất của Lan Chu.”

Tiêu Phương Húc là lang vương sáng lập đại cảnh Ly Bắc, ông đứng ở ải Lạc Hà có thể ngửi được khát vọng của Quang Thành đế, còn chộp được thời cơ chuẩn nhất để trở thành vị vương khác họ nắm giữ trọng binh Đại Chu, ông còn nhìn xa trông rộng hơn cả các con. Tương lai của Thẩm Trạch Xuyên chỉ có một, nếu không có Tiêu Trì Dã và Tiêu Tuân, ông tuyệt đối sẽ không để Thẩm Trạch Xuyên sống sót trở về Trung Bác.

“Lan Chu dám đi tới vị trí đó,” Tiêu Trì Dã gằn từng chữ một, “nó là của y.”

“Nó là của y,” Diêu Ôn Ngọc nói, “nếu như có lời của Tiêu Tuân.”

Mưa giăng nhập nhằng, Tiêu Trì Dã không đáp.

***

Đêm về trữ quân thấy lạnh, sau trận bệnh ấy nàng ngủ không được sâu, thường xuyên tỉnh giấc. Bây giờ đương mở mắt nhìn trần nhà, nhịn đến giờ Mão, rồi không cần cung nữ tới gọi đã tự trở mình dậy.

Các cung nữ đều là người mới, quỳ gối chỉnh trang lại áo bào cho Lý Kiếm Đình, chờ nàng ngồi xuống trước gương rồi bưng tráp đến chỉnh búi tóc cho nàng. Khoảng thời gian này Lý Kiếm Đình gầy đi rất nhiều nên trông lại càng dữ dội, chẳng có chút dịu dàng nào của nữ nhân.

Lý Kiếm Đình đã không ngon giấc, lại còn vừa mới dậy từ trận bệnh nặng, khó tránh khỏi mệt mỏi, đương mơ màng thì bỗng thấy bên tai chợt lạnh. Cung nữ đang cúi người đeo khuyên tai cho trữ quân còn chưa kịp phản ứng đã thấy trữ quân đứng bật dậy nghe “choang” cái, mặt tái mét, gắng nhẫn nại đè thấp giọng mắng: “Tháo ra!”

Các cung nữ trong điện hốt hoảng quỳ xuống, chẳng biết đã chạm đến điềm rủi gì của trữ quân rồi.

Lý Kiếm Đình bặm môi, giữa bầu tĩnh mịch phảng phất thấy mình trong gương. Nàng nhìn chằm chằm vào cái mình ấy, rất lâu sau mới cất tiếng: “Ta đến đường để các tiên sinh dạy, không đeo khuyên tai.”

Cung nữ dập đầu liền mấy cái, sợ hãi vâng.

Lý Kiếm Đình không muốn các nàng giúp nữa, tự mình choàng áo vào, tấm vải quý giá phủ bên ngoài tựa tấm áo giáp của nàng, nàng dịu đi vài phần, song vẫn không nói gì. Đến lúc ra ngoài, nàng thấy một bóng người quen thuộc đang đứng dưới hiên.

Phúc Mãn nghênh đón, mở ô cho Lý Kiếm Đình, xun xoe: “Hôm nay mưa to, nô tỳ bị đã chuẩn bị kiệu rồi, điện hạ có thể chợp mắt, đến đường nô tỳ sẽ gọi người dậy, đảm bảo không làm lỡ giờ.”

Lý Kiếm Đình không đi, nở một nụ cười: “Chào công công, tra án bận lắm nhỉ?”

Phúc Mãn chẳng dám giục: “Nô tỳ nào có tra án đâu, đều là nguyên phụ chỉ điểm cả, đặc biệt cử mấy vị đại nhân bộ Hình đến giám sát đấy.”

Ý là chẳng phải một mình hắn tự quyết tự xử, mà là do Khổng Tưu chủ trì, không liên quan mấy đến hắn.

Lý Kiếm Đình không chớp mắt, nàng nói: “Phong Tuyền không ra được?”

Đầu Phúc Mãn loáng cái, ra chiều tiếc nuối đứng dậy, nói: “Gã là em trai của Mộ tần nương nương, lại còn có chút quan hệ với cục ti uyển, bộ Hình cũng khó mà châm chước cho gã. Nô tỳ có ghé đại viện ban sai vài bận, còn nhắc qua với nguyên phụ nữa, gã là người tốt mà.”

Phúc Mãn nghĩ Phong Tuyền có thể quay về cung làm việc, chắc chắn là bởi đã phục vũ trữ quân lâu rồi, có tình nghĩa chủ tớ, thế nên hắn mới không bêu rếu Phong Tuyền trước mặt Lý Kiếm Đình, Lý Kiếm Đình vẫn thiên vị mà. Đường còn dài, chỉ cần hắn canh chặt cái vị trí này, chẳng chóng thì chầy rồi Lý Kiếm Đình sẽ chán Phong Tuyền thôi.

Lý Kiếm Đình nói: “Ta bệnh lâu, cũng không nhận được thư từ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Phúc Mãn che ô cho Lý Kiếm Đình, còn mình thì tự ngâm ngoài mưa, nói: “Chính là tra —— ấy, điện hạ cẩn thận bước chân kìa, cầu thang chỗ này trơn, để nô tỳ đỡ người cho! Án này mấu chốt nằm ở thức ăn, nô tỳ với bộ Hình điều tra đồ ăn của điện hạ hôm đó, cục ti uyển là rối rắm nhất, nhiều người quá, có kẻ cố tình phá hoại.”

Hắn phủi sạch ảnh hưởng của mình ở trong án này, đùn hết sang cho bộ Hình, thế thì Phong Tuyền có chết cũng là chuyện của Khổng Tưu. Nguyên phụ là thầy của nàng, là người đưa ra quyết định cuối cùng nàng có lên ngôi được hay không, Lý Kiếm Đình có không vui cũng không thể trở mặt với Khổng Tưu.

Lý Kiếm Đình vốn không định lên kiệu, nhưng đến lúc đó nàng lại đổi ý, cúi người vào. Phúc Mãn hớn hở ra mặt bảo điện hạ chầm chậm chút, kéo rèm chỉn chu cho Lý Kiếm Đình xong mới bảo thái giám khênh kiệu mau đến Minh Lý đường. Đến lúc Lý Kiếm Đình tới Minh Lý đường, Sầm Dũ đã chờ sẵn. Ông đứng dưới hiên, nhìn Lý Kiếm Đình xuống kiệu, không khỏi chau mày.

Trữ quân trước đây không quan tâm mấy thứ này, có thế mới giành được lòng coi trọng của triều thần, sao Thái hậu vừa mới thất thế là đã bước không nổi mấy bước rồi?

Sầm Dũ hành lễ với Lý Kiếm Đình, Lý Kiếm Đình đứng hồi lễ dưới hiên. Sầm Dũ chưa vào trong ngay, mà nghiêm nghị nói: “Mưa xuân quý tựa dầu, ruộng tốt tám thành đều đón chào cơn mưa này, điện hạ chưa đăng cơ, cũng chưa phong tước, sao có thể ngồi kiệu trong cung?”

Lý Kiếm Đình dường như ngộ ra, chỉnh lại vạt áo nhận sai, nói: “Học sinh đã biết sai.”

Phúc Mãn ở đằng sau nghe thấy thế, sao có thể để trữ quân chịu trách nhiệm chứ, cỗ kiệu này là hắn bố trí mà, bèn vội vàng lên tiếng: “Điện hạ bệnh nặng mới khỏi, ngọc thể kim quý, mưa lại lớn…”

Sầm Dũ biến sắc, quát: “Ta với điện hạ là thầy trò nói chuyện, nội hoạn há dám chen miệng!”

Phúc Mãn nghĩ bụng thôi xong, bèn quỳ xuống ngay tắp lự dập đầu: “Nô tỳ, nô tỳ…”

Đúng lúc cấp bách thì lại phạm phải đại kỵ của triều thần nội các!

Sầm Dũ và Khổng Tưu đều là những người đã trải qua Phan đảng loạn chính, căm ghét nhất là nội hoạn nhúng tay vào chính vụ, bình thường Phúc Mãn chạy việc trong viện ban sai, cái được nhất chính là chịu giả ngu, tuyệt đối không nói leo. Sầm Dũ thấy hôm nay hắn vừa mới tới gần trữ quân đã dám nào bày kiệu nào chõ mồm, cứ để hắn ở thêm mấy bữa nữa thì chẳng phải sẽ loạn hết sao!

“Hôm nay ngươi dám phá nền nếp của trữ quân, ngày sau ắt sẽ dám làm loạn triều chính của trữ quân!” Sầm Dũ nổi trận lôi đình, “yêm tặc to gan!”

Phúc Mãn dập đầu tím bầm cả trán, thương mới chồng thương cũ.

Lý Kiếm Đình nói: “Là ta sai, thầy…”

Sầm Dũ lập tức nói: “Điện hạ là trữ quân, quân không gần gian nịnh! Người đâu, lột mạng che mặt của hắn, lôi hắn xuống!”

Phúc Mãn là thái giám của ti lễ giám, theo quy định thời Vĩnh Nghi, Sầm Dũ tuyệt đối không thể quát tháo ra lệnh như thế với hắn. Hắn nghe thấy tiếng bước chân của cận vệ, hai tay run bần bật, lê đầu gối tới Lý Kiếm Đình, nói: “Nô tỳ đáng chết vạn lần! Nô tỳ…”

Cận vệ chẳng nói chẳng rằng lột mạng của Phúc Mãn ra, lôi hắn tới khoảng sân trống trước Minh Lý đường, mưa tuôn xối xả, Phúc Mãn quỳ ngay chính giữa, rét đến độ răng môi đánh lập cập.

Sầm Dũ nói: “Vả miệng!”

Cận vệ vén áo lên, đứng trước mặt Phúc Mãn giáng xuống một bạt tai. Phúc Mãn lãnh một cú như trời giáng vào tai trái, hắn không dám tránh cũng chẳng dám kêu. Sầm Dũ hẵng chưa xong, quay lại vén rèm lên, tỏ ý Lý Kiếm Đình vào trong, còn Phúc Mãn cứ vứt ngoài đất thế, tràng tát liên hồi chẳng hề ngưng.

===