Thương Tiến Tửu

Chương 239: Kiếm Đình



Yến tiệc Hàn thực được tổ chức long trọng, Hàn Thừa ngồi xuống thấy Thích Trúc Âm ở bên trái mình. Gã áng tay áo, hỏi: “Bao giờ đại soái chuẩn bị về Khải Đông? Thanh Minh mưa đột ngột, mã đạo khó đi đấy.”

Thái giám bên cạnh Thích Trúc Âm đang rót rượu, chén trong cung đều làm từ chất liệu rất nhã, đựng rượu màu hổ phách nom đẹp mắt vô cùng. Thích Trúc Âm xoay chén rượu, vừa ngắm nghía vừa nói: “Quận Biên giục quá nên phải đi sớm, mỗi tội Khuất đô cứ mưa liên miên hoài, ta cũng đến phát sầu.”

Lại chả.

Hàn Thừa cười khẩy trong bụng, chuyện chưa xong, đời nào nội các dám để Thích Trúc Âm đi? Tính mạng của đám Khổng Tưu lệ thuộc vào quân phòng vệ Khải Đông, chỉ mong sao có thể chuồn êm trong lúc Thích Trúc Âm hẵng còn đang ở Khuất đô thôi.

Hàn Thừa xê ra đôi chút, tiếp lời Thích Trúc Âm: “Men theo thao trường núi Phong trở ra, đi về phía Nam có mã đạo thông thẳng với Hà châu, đường đó mới sửa, chạy song song với sông Khai Linh. Bao giờ đại soái bảo bộ Binh, xuất phát từ đó đi nhanh hơn. Đánh xong bộ Thanh Thử rồi thì còn các bộ khác, quân phòng vệ năm quận Khải Đông đều đang chờ điều lệnh của đại soái, ta thấy có vẻ khẩn trương lắm rồi đấy.”

Tuy Hàn Thừa là một tên hẹp hòi, song lại hiểu sâu biết rộng. Gã có thể ngồi cùng một bàn ăn với mấy người Sầm Dũ, chứng tỏ bản thân cũng phải có bản lĩnh thứ thiệt, gã xuống các địa phương làm việc nhiều, quen đường quen nẻo, về mặt này thì Thích Trúc Âm không qua mắt được gã.

“Chờ bao giờ có dịp đã,” Thích Trúc Âm đặt chén rượu xuống, “toàn mấy chuyện chưa chắc chắn.”

Hai người đương trò chuyện thì tiểu hầu gia Phí Thích tới. Phí Thích và Phan Lận là bạn thân, dạo này vì tin Phan Lận chết mà hắn ốm nặng một trận, không đi chơi nữa, hãn hữu lắm mới được thấy hắn một lần.

Thích Trúc Âm hỏi: “Tiểu hầu gia đi tám đại doanh à?”

“Phan Thừa Chi mất, hắn bị kích động, bỗng dưng hứng chí muốn tìm một công việc.” Hàn Thừa nhấp chút rượu, “Trong triều làm gì còn chỗ nào trống nữa? Cũng chỉ có tám đại doanh chứa chấp được thôi, thế là ta mới điều hắn đến doanh Xuân Tuyền.”

Doanh Xuân Tuyền được trang bị hỏa đồng, Thích Trúc Âm nghĩ tới đống hỏa đồng của tên Dực vương Phàn châu là nhớ tới bọ cạp ở Khuất đô. Nàng thở dài đánh sượt cái, cuối cùng mới chịu nhìn thẳng vào Hàn Thừa, gọi: “Chỉ huy sứ.”

Hàn Thừa vội nghiêng người ra chiều lắng nghe.

Thích Trúc Âm nghiêm mặt, buông câu: “Đói rồi.”

Hàn Thừa lập tức cười phá lên: “Năm ngoái đại soái không ở Khuất đô, không biết trước khi khai tiệc thì phải lót dạ.” Gã đè giọng, “Cỗ Hàn thực toàn món nguội, cỗ Trung Thu vẫn ngon hơn, lúc đó có rượu ngon cua mẩy, ngồi trong ngự viên thưởng trăng ngắm hoa, đẹp biết mấy.”

Hai người cứ thế đá đưa qua lại đến là xôm, mãi tới khi thái giám bên ngoài điện cao giọng tuyên Thái hậu ngọc giá, bọn họ mới đứng dậy, lui mấy bước ra sau quỳ phục xuống, theo Khổng Tưu hô thỉnh an.

Thái hậu đội đẩu quan mười hai long phượng vàng khảm ngọc quý, tai đeo hàng khuyên đông châu, ăn vận cao sang quý phái, chẳng mảy may thấy chút vẻ nào là kiệt quệ sau tổn thương, sau khi trang nhã ngồi xuống chỉ buông độc một câu “Đứng lên đi” rồi chẳng nói gì nữa. Chúng triều quan lại hành lễ một lần nữa, xong xuôi hết, trữ quân Lý Kiếm Đình mới tiến vào điện.

Tửu lượng Thích Trúc Âm nhàng nhàng, lê la tán dóc với Hàn Thừa giữa tiệc, mấy lần mời rượu đều bị Hàn Thừa khéo léo từ chối. Hàn Thừa không mang theo đao nên hết sức cẩn trọng, lúc nào cũng để ý đến cửa điện, ở đó gã đã bố trí cận vệ.

Khổng Tưu dẫn bách quan lần lượt mời rượu Thái hậu và trữ quân, bàn nào bàn nấy chén vào chén ra say sưa, Phúc Mãn ra lệnh cho đám thái giám dọn thức ăn lên. Các quan viên Viện Hàn lâm nói chuyện rất duyên, kể mấy câu chuyện hài làm cho chúng quan viên dự tiệc cười nghiêng ngả, đến cả Thái hậu trông cũng thực ôn hòa.

Lý Kiếm Đình chọn lúc phù hợp đứng dậy, nâng chén kính Thái hậu.

Thái hậu yêu thương nhìn nàng, nói: “Đứa trẻ ngoan, thật giống tiên tổ Quang Thành gia, mai này giao giang sơn cho con gánh vác, ai gia an lòng.”

Lý Kiếm Đình đã từng này tuổi rồi, còn “mai này” gì nữa?

Lý Kiếm Đình đứng thẳng uống cạn chén, hai má hơi hây đỏ, có vẻ ngại ngùng. Nàng và Thái hậu mẹ hiền con hiếu, nói: “Hoàng tôn ngu muội, hiểu biết chính sự nông cạn, chẳng biết bao giờ mới có thể giác ngộ, cần hoàng tổ mẫu đôn đốc mỗi ngày.”

Lý Kiếm Đình vẫn chưa tham chính, trước án thuế ruộng thành Đan, nàng chỉ toàn ở Minh Lý đường nghe một mớ tấu chương sáo do nội các báo cáo lại, quả thực không nắm bắt được rất nhiều chính sự, song đám Khổng Tưu có lòng truyền dạy, phân tích giảng giải cho nàng lúc lên lớp, bởi vậy có nói thế cũng chỉ là hình thức thôi.

Thái hậu và Lý Kiếm Đình cùng uống.

Trước khi trữ quân đăng cơ, tất cả chính vụ đều do đại thần phụ chính Khổng Tưu đứng đầu nội các quyết định, quyền đại diện thiên tử của Thái hậu vốn chỉ có quyền phê hồng biểu trưng, có điều, Thái hậu dựa vào thế gia và đô quân để thao túng triều chính, từ lâu đã đi chệch khỏi hai chữ “đôn đốc” mà Lý Kiếm Đình nói rồi.

Lý Kiếm Đình khom mình lui xuống, rót đầy rượu rồi lại kính Khổng Tưu, hai thầy trò hành lễ với nhau. Nàng đi lần lượt, sau rốt cũng tới kính Hàn Thừa.

Lúc này sênh nhạc đương rộn ràng trong điện, rèm buông, cửa điện chìm trong bóng tối. Hàn Thừa đáp lễ, sau khi cạn chén, gã nghe thấy Lý Kiếm Đình mở lời: “Chỉ huy sứ là cánh tay đắc lực của tiên đế kiêm Tổng đốc đô quân, làm việc thận trọng, lao tâm khổ tứ, khiến ta kính nể vô cùng.”

Trong lúc nàng nói, Phúc Mãn phía sau đã rót đầy rượu thêm lần nữa, Hàn Thừa thấy thế bèn ngăn lại: “Điện hạ cất nhắc lão thần quá.”

Lý Kiếm Đình bật cười, vẻ mỏi mệt sau hồi bệnh giữa chân mày nàng chưa tan hết, cười như thế, lạ thay lại có chút dịu dàng, đùa: “Thầy giáo là nguyên phụ nội các, Chỉ huy sứ là nguyên lão Cẩm y vệ, làm sao ta thiên vị ai hơn ai được?”

Hàn Thừa thấy Lý Kiếm Đình đặt gã ngang hàng với Khổng Tưu, câu nào cũng mang ý tâng bốc mình, mới đoán hẳn là trữ quân bị vụ lần trước dọa hú vía rồi nên muốn lấy lòng cả hai bên, làm người hòa giải.

Hàn Thừa hai tay nâng chén nghênh Lý Kiếm Đình, nói: “Thần là một vũ phu, sao dám sánh với nguyên phụ. Điện hạ, mời.”

Lý Kiếm Đình nhìn Hàn Thừa, bưng tay áo uống cạn chén, Phúc Mãn lại lập tức rót tiếp. Ly rượu (*) mà nàng cầm khác với chén rượu, thân sâu lượng nhiều, hai lượt là Hàn Thừa đã rịn chút mồ hôi, không muốn uống nữa.

“Điện hạ,” tửu lượng của Hàn Thừa vẫn khá, nhưng men say ngấm chút, lại nghĩ bên ngoài điện toàn là người của mình, thành thử không khỏi lơ là, bèn bảo Lý Kiếm Đình, “điện hạ còn trẻ, chính sự đều nghe theo nội các phán quyết để thi hành, khó tránh khỏi bỏ sót quân vụ. Năm nay nội các muốn cắt giảm chi phí của đô quân, điện hạ, thế không được, đô quân bọn ta phải kiêm cả trọng trách tuần phòng, giờ đến cả cái thao trường tạm bợ cũng chẳng có, vậy mà lại còn cắt giảm quân phí, thế…”

Khổng Tưu đứng chếch đằng sau Lý Kiếm Đình, nghe thấy thế thì cau mày ngăn lại: “Trong tiệc không nói chính vụ, ngươi than mấy cái đó với điện hạ làm gì.”

Hàn Thừa uống ngụm nữa, cầm ly rượu trong lòng bàn tay, nở nụ cười khinh khỉnh với Khổng Tưu: “Bạc Nhiên, các ngươi vất vả thảo tấu hòng ép ta nghe lời, chỉ có trước mặt điện hạ ta mới có thể giãi bày nỗi khó của mình. Mấy hôm nay Đô sát viện chèn ép Hách Liên hầu quá quắt lắm, ông ta là người đàng hoàng, vậy mà Sầm Tầm Ích lại mắng không ra cái thể thống gì. Thôi, điện hạ, điện hạ nghe thế thôi.”

Sầm Dũ đứng dậy ra trước bàn, trước tiên bái Thái hậu với Lý Kiếm Đình, sau đó mới đáp Hàn Thừa: “Đô sát viện có trách nhiệm vạch tội, tục gọi ‘ngôn quan’, những sự việc trình lên đều là tệ nạn trong triều đình. Thành Thuyên giáp đường lương mã Đông Bắc, lại còn thông với đường thủy thành Địch, thuế vụ có vấn đề, ngôn quan bọn ta phải nói. Án thành Thuyên còn chưa mở hội thẩm, nội các cũng chưa thật sự định tội Hách Liên hầu, sao lại bảo là ta chèn ép ông ta quá quắt? Ta thấy có mà ông ta chèn ép dân chúng thành Thuyên quá quắt thì có.”

Tiếng nhạc trong điện dần lặng đi, chúng triều thần im như thóc.

Hàn Thừa giận chín mặt, gã chướng mắt chính cái bộ dạng thanh cao này của triều thần hàn môn đây. Hồi trước gã nhịn thì cũng thôi, bây giờ trong tay gã đang nắm giữ tính mạng của Khuất đô, thế mà Sầm Dũ còn dám công khai chống đối gã như thế, làm cho gã điên cả ruột. Hàn Thừa nhịn xuống, cười: “Tầm Ích, ngươi với ta từng là người quen, ta nói cho ngươi biết, thành Thuyên chưa mở hội thẩm, tức là tấu chưa được phê, những việc tấu lên đều phải khảo chứng, không thể tự tiện kết luận như thế đâu.”

Hách Liên hầu không binh không quyền, sổ sách lại còn bị Phan Lận tiết lộ cho bộ Hộ, giờ đang sốt xình xịch như con kiến trên chảo lửa, bụng có cay cũng chỉ dám xả sau lưng. Lúc này trông mấy người sắp sửa cãi lộn tới nơi, cơm nuốt không trôi, bèn đặt đũa xuống, đứng dậy khuyên: “Trên bàn tiệc không nói chính vụ, không nói chính vụ…”

Hàn Thừa đưa cái ly rỗng cho thái giám, lại hành lễ với Lý Kiếm Đình, nói: “Làm điện hạ mất vui.”

Lý Kiếm Đình cũng đưa ly rỗng cho Phúc Mãn, nói: “Chỉ huy sứ đâu cần phải để tâm, có điều——”

Có điều?

Hàn Thừa hoài nghi ngẩng lên.

Một luồng gió vút từ ngoài cửa điện vào, tấm rèm buông khẽ phất phơ. Dường như tóc Lý Kiếm Đình bị rối, nàng giơ tay lên đỡ tóc, đầu ngón tay chạm đến cây trâm vàng, cất rõ ràng từng câu từng chữ với Hàn Thừa: “Ly vàng cùng ngươi uống, gươm tuốt không dung tha [1].”

Rèm buông xuống đất, cửa điện đóng ruỳnh. Hàn Thừa trợn mắt, lập tức lui về sau, hoảng hốt xô đổ bàn, ly rượu bát đũa trong nháy mắt rơi vỡ loảng xoảng, gã thốt lên: “Điện hạ——!”

Thích Trúc Âm không đứng dậy, nện một quyền lên bàn, mớ đồ sứ thoáng chốc rung lên, nàng nhặt chiếc đũa vàng dí vào bên cổ Hàn Thừa. Hàn Thừa vung tay đỡ, chỉ nghe thấy tiếng va chạm “rầm”, không ngờ gã đang mặc giáp mềm bên trong quan bào, tay đang đeo giáp!

Hàn Thừa một đá hất tung chiếc bàn lên nhắm thẳng vào đầu Lý Kiếm Đình, nổi trận lôi đình: “Con điếm ranh, sao dám giết ta!”

Phúc Mãn nhìn Hàn Thừa sừng sộ lên, lại nghe thấy tiếng bước chân rần rật vang tới từ ngoài điện, lòng sinh cơn khiếp đảm, bưng khay lui liền mấy bước. Khổng Tưu bên cạnh đã chồm lên chắn trước Lý Kiếm Đình, bị cái bàn đập vỡ trán. Ông dùng hết sức đẩy Lý Kiếm Đình lui ra sau, bất chấp máu chảy ròng ròng, hô lên giữa màn kinh biến: “Chớ nghe gã nói láo! Kẻ gian chưa diệt, quốc gia không ngày bình! Giết gã, mau giết gã!”

Cửa điện vang ầm lên, cận vệ bên ngoài nghe thấy tiếng hô hào nhau tới xô cửa, Phong Tuyền dẫn mấy tiểu thái giám đến giữ then cửa. Triều thần trong điện sợ điếng hồn, Hách Liên hầu đứng còn không vững, lui về sau liên hồi, lẩm bẩm: “Làm gì thế này…”

Lý Kiếm Đình lúc lui đứng không vững, ngã bịch ra đất. Tim nàng đập như trống dồn, siết chặt cây trâm, nhìn Phong Tuyền bị cửa xô dúi dụi, lạnh lùng: “Chặn cửa! Hàn Thừa bố trí quân mang giáp bao vây cung điện, lòng lang dạ sói không che giấu, đêm nay không giết hắn, ta với chư quân sẽ bỏ mạng!”

Sầm Dũ giữa lúc hỗn loạn không để ý dưới chân nên vấp phải chén rượu, Tiết Tu Trác đỡ lấy ông, hắn xua tay vào trong điện, bức thiết: “Chỉ cần Hàn Thừa chết, phản quân sẽ thành rắn mất đầu! Viện binh của đại soái ở đằng sau, chư quân chớ sợ!”

Dứt lời tự mình làm gương lao tới trước cửa đầu tiên, góp sức với nội hoạn chặn cửa.

Hàn Thừa và Thích Trúc Âm giao thủ mấy chiêu, gã thắng ở công phu tinh luyện, lại còn mặc giáp, làm cho Thích Trúc Âm ngã chúi xuống đất, ngũ châu trong tóc tức thì bắn tung tóe. Nàng không dám dừng lại, trở mình lăn đi ngay tắp lự, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hàn Thừa đạp hẳn một cước xuống đúng chỗ nàng vừa mới nằm.

Hàn Thừa hung tợn nhổ toẹt cái, “Trước giờ nhịn ngươi, ngươi còn không biết trời cao đất dày, muốn thắng ta thì gọi cha ngươi tới!”

Thích Trúc Âm không mang Tru Cưu, bình thường đánh nhau trên chiến trường chuyên gia mãnh công, gặp phải loại cao thủ võ công tinh tường như Hàn Thừa thì thua thiệt rõ. Nàng dẫn Hàn Thừa lui mấy bước, đã tới bàn của Hoa Hương Y, sắp sửa đến ngay cạnh Thái hậu rồi, bèn chợt bưng chén rượu Hoa Hương Y chưa uống xong lên, ngửa đầu một hơi dốc cạn, sau đó đập choang chiếc ly sứ, hai ngón tay kẹp mảnh sứ vỡ, chùi miệng.

“Ngươi không biết à?” Thích Trúc Âm nói toẹt, “cha ta trúng gió rồi.”

Hàn Thừa tung một quyền vào mặt Thích Trúc Âm, Thích Trúc Âm né mình tránh, nâng bàn tay không kẹp mảnh sứ lên tóm lấy tay Hàn Thừa, vận sức bẻ.

Hàn Thừa chẳng xi nhê.

Thích Trúc Âm ngán ngẩm, không buông tay ra mà đạp một cú vào bụng Hàn Thừa. Hàn Thừa biết nàng chuyên dùng đao đầu quỷ, thế nhưng không ngờ nàng là một đứa con gái mà lực tóm lại khỏe tới vậy, không giằng được tay ra, ăn trọn một đạp. Gã nổi xung gầm lên một tiếng, nện liền mấy cú “bốp bốp bốp”, vung khuỷu tay giật khỏi tay Thích Trúc Âm.

Cả hai quần một trận ác liệt, đồ đạc dưới chân bị đạp tanh bành trong lúc lùi tiến. Các triều thần đang chặn cửa toàn quan văn, liều chết với đám cận vệ bên ngoài hoàn toàn chỉ bằng dũng khí! Khe cửa điện càng lúc càng lớn, Phong Tuyền đã có thể nhìn thấy bản mặt bặm trợn của tên cận vệ ngoài kia, gã bỗng nhổ toẹt vào mặt tên cận vệ, xẵng giọng chửi: “Lũ ôn dịch ngu si ti tiện, đi theo một tên súc vật còn muốn ngồi mát ăn bát vàng, cha tiên sư nằm mơ giữa ban ngày đấy phỏng! Còn đẩy nữa bọn này xé da ngươi!”

Bề ngoài gã thanh tú, từ sau khi vào cung theo trữ quân dường như đã tu tâm sửa tính, không còn dám ngông nghênh nữa, mọi ngày gặp ai cũng cung kính khép nép, dè đâu hôm nay mặt mũi vứt tiệt, chỉ lựa độc những câu chanh chua khó nghe nhất mà xả. Chúng triều thần cũng mắng người, cơ mà là bằng bút mực, vắt óc để mắng sao cho ra vần vè, sao cho ra mỹ cảm, sao cho ra phong thái, nghe Phong Tuyền bắn liên thanh tằng tằng một trận như thế ai nấy đều lập tức ngã ngửa.

Hàn Thừa phía bên trong không muốn lằng nhằng, bèn tóm nắm đấm vung tới của Thích Trúc Âm định bẻ tay phải của Thích Trúc Âm. Thích Trúc Âm thuận đà lộn nhào một vòng, lúc chạm đất má bị sút một đá, cú này làm nàng ngã dúi dụi vào cái bàn bên cạnh, lúc chống tay dậy mới liếm máu trên hàm răng ê ẩm của mình.

Tên chó này không hổ là cao thủ lăn lộn đến dưới trướng Kỷ Lôi, bất động chính là đang giấu điểm yếu, gặp Thích Trúc Âm mới chiếm được lợi thế, chứ phải người lực cánh tay cực khỏe đánh Kỷ gia quyền ngon ơ như Tiêu Trì Dã thì đời nào dễ dàng vậy!

Hàn Thừa bổ tới định đạp eo Thích Trúc Âm. Thích Trúc Âm giương hai tay đón đỡ, trở tay tóm lấy chân gã, bất chợt hất lên, làm gã ngã sập xuống đất. Khổng Tưu giơ bình rượu xông tới, không kịp đập bèn vứt sang bên, ôm chặt lấy cánh tay Hàn Thừa.

Hàn Thừa bị Khổng Tưu đè tay trái, nhất thời không giật ra được, gã muốn trở mình đứng đậy, Tiết Tu Trác bèn đạp lật mấy cái bàn, giẫm hai chân lên bàn, quỳ một bên đè cánh tay phải của Hàn Thừa.

Hai tay Hàn Thừa chịu lực, biến sắc gào khản giọng: “Lũ tiểu nhân các ngươi!”

Gã cố gắng vùng vẫy, nhưng Thích Trúc Âm đã đánh cái bật dậy, đạp lên đất nhào tới, mảnh sứ vỡ kẹp giữa ngón tay lao tới cổ Hàn Thừa. Hàn Thừa dùng hết sức bình sinh bật dậy, dùng áo giáp trước ngực để đỡ cú này, cổ sượt một vết máu. Gã đang định mở miệng, ai đó chợt xông tới từ đằng sau, ôm lấy nửa người gã.

Phúc Mãn thở hồng hộc, nói: “Đại soái ra tay đi!”

Hàn Thừa thấy là hắn, vừa chấn động vừa giận dữ: “Thiến tặc bất trung, lẽ ra phải giết ngươi từ lâu rồi!”

Lời vừa dứt lại có khuynh hướng đứng dậy. Nào ngờ gã còn chưa kịp làm gì, đã bị Thích Trúc Âm nện cho một cú ngã ngửa về sau, cú ấy khiến Hàn Thừa chảy máu mũi, gã phẫn hận gầm lên: “Các ngươi nâng Lý Kiếm Đình lên ngôi, các ngươi mới là nghịch tặc! Ả ta chỉ là một con điếm——”

Chỉ nghe một tiếng “phập” vang lên, mắt trái Hàn Thừa đau khủng khiếp, gã đau đến nỗi ngửa vật ra gào rú, giữa một nùi mơ hồ máu thịt thấy con bươm bướm rủ trên cây trâm vàng lay động bên má mình.

Hàn Thừa đau run cả giọng, nỏ đã hết đà, nói: “Ngươi… Ngươi dám…”

Lý Kiếm Đình run rẩy rút cây trâm ra, máu bắn bẩn hoa bào, nàng thấy Hàn Thừa còn chưa chết, nghiến răng, nhắm mắt đâm loạn xạ vào mặt với cổ Hàn Thừa.

Hàn Thừa ngắt quãng: “Điếm… Ngươi…”

Mắt phải của hắn bị Mãnh mổ thương trong trận dông tố Khuất đô, mắt trái lại bị Lý Kiếm Đình đâm mù, giờ chẳng còn ra hình người nữa, mặt mũi bấy bết, môi mấp máy.

“Đời ta… thế… mà… lại…”

Phúc Mãn hẵng đang ép sau lưng Hàn Thừa, bị máu bắn be bết mặt, hắn khiếp đảm rú lên. Khổng Tưu vẫn còn hãi buông tay ra, xác thực Hàn Thừa đã chết rồi mới chợt thở ra, ngã phịch xuống đất.

Hàn Thừa ngã xuống, nghẹo cổ, chẳng động đậy nữa.

Tiết Tu Trác cũng đang thở hồng hộc, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Kiếm Đình, trong mắt xen lẫn vẻ sửng sốt. Cây kim của Lý Kiếm Đình nhớp nháp máu, rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Hai bàn tay nàng ê hề máu, như thể bị bộ dạng của Hàn Thừa dọa hãi, lui nửa bước, cổ họng nén tiếng thở khò khè.

Gia súc.

Ngón tay Lý Kiếm Đình càng run dữ dội, giữa bầu không khí chết lặng, nàng tự giễu lau mặt mình, tựa như đang lau nước mắt, thế nhưng lưu lại chỉ là những dấu tay đỏ quạch.

Ta không phải gia súc.

Lý Kiếm Đình đón ánh mắt của Tiết Tu Trác, chầm chậm siết tay. Hai mắt nàng đỏ kè, trong sự thoắt biến lộ ra vẻ mặt phức tạp, vừa như đang khóc, lại vừa như đang cười.

“Ta không phải…” Lý Kiếm Đình nặn ra âm thanh từ giữa răng, nàng bỗng quay người lại, như thể đã nắm lấy thứ quyền bính từng vượt tầm tay, nhấn từng câu từng chữ, “trữ quân ở đây, ai —— muốn làm loạn thần tặc tử?”

Thái hậu vịn tay ghế, dẫu còn đang ngự trên cao vị, nhưng dường như đã quay về cái ngày vào cung ấy. Ngày hôm ấy bà đứng trước cung điện nguy nga, ngước nhìn lên Quang Thành đế đương độ tráng niên, Quang Thành đế cũng từng đứng trên đỉnh cao cửu trùng, giơ tay phải lên, nói với bà: “Thiên tử ở đây.”

Quân vương Lý thị!

===

[1]: Câu nói của Minh thái tổ Chu Nguyên Chương trong tiệc ăn mừng cho các công thần. Ý nói cho dù bây giờ các ngươi có lập công, mai này nếu phản bội/gây tội, gươm đao cũng sẽ không tha thứ.