Thương Tiến Tửu

Chương 243: Tranh thủ



Quận Biên đối diện sa mạc, bị gió cát bào mòn, đứng trên tường thành rất hiếm khi thấy được bầu trời. Nhà biên giới xây vừa thấp vừa nhỏ, từ đây phóng mắt ra, đập vào mắt chỉ tuyền một màu vàng đất. Cây xanh trên đường lưa thưa, ngựa đi mấy dặm mới bắt gặp vài gốc cây ốm còi dí xiêu vẹo. Thảm cỏ dại trên sa mạc không đồng đều, chẳng khác gì một vị lão gia quá năm mươi sắp sửa hói trụi đầu.

Mũ của Tiêu Trì Dã phủ một lớp đất, hắn cởi mũ xuống, lưng hứng ánh chiều tà, nhìn tường thành quận Biên thấp thoáng trong mù sa.

“Chỗ này nghèo khiếp.” Hải Nhật Cổ nhảy khỏi lưng ngựa, cái cổ phối hợp theo kêu “răng rắc”. Hắn vặn nút bị nước, ngửa cổ dốc ào nước lên mặt, nhắm mắt nói: “Bọ cạp không tới đây đâu.”

Quận Biên không có ruộng, đất dưới chân quá cằn cỗi, vừa vào tháng Sáu oi nóng đã bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt. Tiêu Trì Dã cởi ủng chiến ra, thấy trong kẽ cát lúc nhúc những con sâu.

“Đồng cỏ ở phía Đông ải Tỏa Thiên mà A Mộc Nhĩ dày công chiếm đoạt bị cát vàng xâm nhập, năm Hàm Đức nguyên niên biến thành đất hoang, thế nên bộ Thanh Thử bỏ chỗ đó, lui về phía Đông quận Biên.” Hải Nhật Cổ vuốt mái tóc ướt dầm dề, “Phủ quân muốn ta đàm phán với bộ Hữu Hùng, nhưng lại không cho ta mồi nhử. Giao dịch thế này cần đầu óc, ta không có.”

***

Hải Nhật Cổ nói xạo, hắn hiểu phải đàm phán thế nào, giống như hắn đã từng nói với Nhan Hà Như đấy, tên bọ cạp đen này rất thạo lề lối. Thẩm Trạch Xuyên không cho hắn mồi nhử, tức là hắn có thành công đến mấy nữa, phần thưởng cũng đều do Thẩm Trạch Xuyên quyết định, có điều hắn muốn giành được cơ hội mặc cả với Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã không nhìn Hải Nhật Cổ, nói: “Tốt nhất là ngươi nên có.”

Hải Nhật Cổ sờ sờ gáy, ra chiều ái ngại. Nước hắn dội lên mặt bốc hơi nhanh chóng, làn da lộ ra trong cái nóng mang màu đồng. Hải Nhật Cổ vặn chặt bị nước, vẫn gắng tiếp tục: “Ta cho bộ Hữu Hùng lương thực qua mùa đông, bọn chúng có đủ lương thực là có thể ở yên một chỗ.”

“Nếu ngươi chỉ làm được có thế,” cái bóng của Tiêu Trì Dã chuyển động, ánh mắt đậu lại trên cổng thành quận Biên, nói, “vậy thì giao dịch này ai cũng đàm phán được.”

Hải Nhật Cổ liên tục va phải tường, xoa xoa cái mũi xấu số của mình, nói: “Được rồi, ta sẽ cho bọn chúng một lựa chọn mới.”

Cổng thành quận Biên đang mở, Thích Trúc Âm hông gài đao, khoanh tay đứng trước cổng thành đang kéo lên. Tối qua nàng mò đường đi đêm, cuối ngày hôm nay mới về đến nơi, chỉ ngủ có đúng hai canh giờ, mặt mũi phờ phạc, thấy Tiêu Trì Dã mà chẳng vui đến thế.

“Ô,” Thích Trúc Âm buông câu, “tới rồi.”

Tiêu Trì Dã ném yêu bài của mình cho Thích Trúc Âm, Thích Trúc Âm bắt lấy, không buồn nhìn mà tiện tay đưa luôn cho Thích Vĩ, quay đi dẫn Tiêu Trì Dã vào thành.

“Năm Hàm Đức thứ tư ta ghé qua đây, Lục Quảng Bạch bảo muốn trồng cây,” bộ trọng giáp của Tiêu Trì Dã tắm trong ánh nắng chiều nóng rẫy, hắn nói, “sao quận Biên vẫn còn hoang vu thế?”

“Hắn mơ đẹp ghê,” Thích Trúc Âm ngủ bị đau cổ, đang vặn vẹo cổ, ngắm phố xá chậm rãi lên đèn, “năm Hàm Đức thứ sáu gió cát dữ, hắn tích tiền mua hạt giống từ Hà châu, tranh thủ mùa xuân trồng ở đường biên, không sống nổi đến cuối tháng đã bị kỵ binh Biên Sa đạp nát bét.”

“Lúc đó người trú đóng ở bộ Thanh Thử là Cáp Sâm à?” Tiêu Trì Dã leo thang, đặt mũ sang bên cạnh, ngồi xuống cùng Thích Trúc Âm nhìn thiết kỵ vào thành.

“Là Cáp Sâm.” Thích Trúc Âm không ngồi, nàng tựa vào cửa, cằm tắm trong ánh tà dương, “Tin mà ngươi bảo Triêu Huy truyền đã tới lâu rồi, tháng Sáu phải đánh một trận ác chiến, thế nhưng điều kiện tiên quyết là Cáp Sâm thật sự sẽ quay đầu xuôi Nam đánh úp Đoan châu. Nếu hắn không tới, doanh Sa Nhị sẽ phải gánh vác hậu quả vì trận điều binh này của ngươi.”

“A Mộc Nhĩ hợp lực với bộ Hồ Lộc, vẫn đang thuyết phục bộ Hữu Hùng quy thuận, lương thực của Cáp Sâm còn quá ít,” Tiêu Trì Dã nói, “hắn phải đến Đoan châu cướp lương.”

“Ngươi dẫn theo một tên bọ cạp,” Thích Trúc Âm nói, “Thẩm Trạch Xuyên muốn làm gì?”

“Cáp Sâm đánh Đoan châu, quân chi viện sẽ phải dừng ở Cách Đạt Lặc bên kia bờ Trà Thạch, chỉ có bộ Hữu Hùng mới có thể chặn đường ta ở phía Đông Nam,” Tiêu Trì Dã duỗi đôi chân dài, “Lan Chu muốn đàm phán với bộ Hữu Hùng.”

“Thế thì y phải có đủ thành ý,” Thích Trúc Âm đứng thẳng lại, nâng tay chỉ về đỉnh tuyết ở phương Nam mù khơi, “Hùng đã từng sở hữu đồng cỏ ở phía Nam, kho lương của Thẩm Trạch Xuyên không làm bọn chúng no được, ngươi không tưởng tượng nổi lòng tham của bọn chúng đâu.”

Thích Trúc Âm, không, từ thời Thích Thời Vũ, Khải Đông đã có ý định đàm phán với bộ Hữu Hùng rồi, với mong muốn bọn chúng có thể quy phục Đại Chu giống như bộ Hồi Nhan ở phía Bắc, chỉ là quá khó, bộ Hữu Hùng là một bộ mạnh, bọn chúng khác hẳn với bộ Hồi Nhan thiếu thốn nghèo nàn, bọn chúng tin loan đao và hùng mã của mình có thể cướp được những vùng đất béo bở hơn, bởi vậy đến cả A Mộc Nhĩ bọn chúng còn không cúi đầu.

“Lan Chu sẵn sàng đưa lãnh thổ của bộ Hãn Xà cho bọn chúng,” Tiêu Trì Dã nói, “từ sau khi rời ải Tỏa Thiên, bọn chúng sống lang bạt vất vưởng ở khắp nơi, đây là thứ mà bọn chúng khao khát nhất.”

Thích Trúc Âm ngồi xổm xuống, đáp Tiêu Trì Dã: “Đúng, các ngươi thông minh quá, đúng là bộ Hữu Hùng muốn đất thật, thế nhưng ngươi có phải đại quân của đại mạc không? Thẩm Trạch Xuyên lừa được người Đại Chu, sang đây thì vô dụng, Hùng không ăn mồi giả. Ta đã từng giao thiệp với chúng rồi, bọn chúng gian hơn bộ Hãn Xà nhiều.”

***

Lịch Hùng chộp được con thằn lằn ở dưới hiên, nó quỳ xuống tấm ván sạch như lau li, nhấc đuôi con thằn lằn lên, mách nhỏ Đinh Đào: “Nướng lên, ăn ngon.”

Đinh Đào co chân hí hoáy viết viết vẽ vẽ, rỗi tay liếc con thằn lằn một cái, ghê tởm: “Ọe.”

Lịch Hùng khẽ phe phẩy con thằn lằn, nói: “Đây là rắn của Cách Đạt Lặc.”

Đã lâu Đinh Đào chưa nghe thấy Lịch Hùng nhắc tới Cách Đạt Lặc với Lôi Kinh Chập rồi, cậu úp quyển sổ xuống bên cạnh, nhìn con thằn lằn: “Con này không giống thằn lằn Từ châu à.”

Lịch Hùng ngửi cái, nói: “Không giống, con này có vị, vị của sa mạc, cát vàng!”

“Bọn nó chạy ra từ Cách Đạt Lặc,” Đinh Đào chống cằm, tỏ vẻ suy tư, “chắc là ở Cách Đạt Lặc khổ quá, ở đây vẫn sướng nhất.”

Lịch Hùng nói: “Không phải, nó thích ở…”

Phí Thịnh bên kia gọi Đinh Đào, Đinh Đào bèn chồm dậy, không nghe Lịch Hùng nói hết câu đã chạy biến mất, kẹo trong lòng vãi đầy ra đất.

“… Ở chỗ cũ,” Lịch Hùng nhìn Đinh Đào, thò tay lượm mấy viên kẹo lên nhét hết vào miệng, mập mờ, “ta cũng thích ở chỗ cũ.”

***

Thủ lĩnh của bộ Hữu Hùng hiện giờ tên là Đạt Lan Đài, lão không phải họ hàng của Tô Hách Ba Thú, mà là thân binh của Tô Hách Ba Thú. Sau khi Tô Hách Ba Thú tử trận, Đạt Lan Đài dẫn quân tinh nhuệ còn lại của bộ Hữu Hùng chạy tới phía sau bộ Thanh Thử, sống bao nhiêu năm ở đó.

Đạt Lan Đài ngồi trước lều, bới ra củ khoai tây từ trong đống lửa, bẻ ra ăn cùng với thịt ngựa sấy. Lão có bộ râu rậm rạp, lúc nhai trông rất buồn cười. Lão không uy phong tráng kiện như Tô Hách Ba Thú, người lão nhỏ thó, nhỏ đến nỗi trông chẳng giống người Hữu Hùng tẹo nào.

“Trí giả hành tẩu trong đại mạc, ngươi cưỡi ngựa đến trước lều của ta, mang tới lời khuyên của hùng ưng,” Đạt Lan Đài nuốt ực miếng khoai nóng bỏng trong miệng, nhìn Ba Âm bên đống lửa, “nhưng yêu cầu của hùng ưng quá quá quắt.”

“Hùng thủ lĩnh dưới đỉnh tuyết,” Ba Âm ngồi khoanh chân hành lễ với Đạt Lan Đài, “tôi mang theo lời hỏi thăm chân thành nhất từ hùng ưng, yêu cầu đều có thể thương lượng, hùng ưng coi các người là bạn hữu.”

Cáp Sâm chính là hùng ưng của bộ Hãn Xà, trước khi Tiêu Trì Dã lên đường hắn đã phái trí giả Ba Âm tới.

Đạt Lan Đài chia một nửa củ khoai tây cho Ba Âm, nói: “Sói con Ly Bắc tuổi trẻ lực tráng, ta nghe nói hắn đã giết Hồ Hòa Lỗ và A Xích, đánh bại bọ cạp kiêu hãnh của hùng ưng ở hố tử thần Trà Thạch. Ta già rồi, không cưỡi được ngựa nữa, e là không tài nào đọ sức với thanh niên trai tráng như vậy.”

Ba Âm đưa hai tay nhận lấy củ khoai tây, chỉ lưỡng lự có mấy giây ngắn ngủi, nói: “Ngài là hùng của ‘mãnh hổ’ Tô Hách Ba Thú, dẫn dắt bộ Hữu Hùng đứng can trường ở vùng Đông Nam đại mạc, là cường giả mà bộ Hãn Xà cũng không dám tùy tiện đụng vào, hùng ưng tin tưởng vào sức mạnh của các ngài. Sói con Ly Bắc còn quá trẻ, hắn còn xa mới đáng sợ bằng lang vương.”

“Nếu quả thật là như thế,” Đạt Lan Đài chùi râu, “vậy thì sao hùng ưng đã lấy đầu lang vương lại mãi chưa làm thịt được con sói này?”

Đạt Lan Đài không nói dối, quả thực lão đã già lắm rồi, tóc còn chưa hoa râm mà đôi tay đã không còn cầm đao lâu được nữa. Mặc dầu lão không có nhuệ khí của Tô Hách Ba Thú, song lại có thể dẫn bộ Hữu Hùng vượt qua bão tuyết, giữ vững tôn nghiêm của cường bộ ở đại mạc. Lão không giống Hồ Hòa Lỗ, lão còn giống một trí giả hơn cả Ba Âm.

“Đó chính là lý do hùng ưng phái tôi đến tìm ngài,” Ba Âm nói, “kỵ binh hùng mạnh của chúng tôi vẫn chưa phá được phòng tuyến của thiết kỵ Ly Bắc, không phải là không đủ mạnh, mà là không có lương thực. Lang vương đã chết, Đạt Lan Đài tôn kính mà thông thái, ngài cũng nhìn thấy tương lai của đại mạc rồi đấy, chúng ta sắp sửa bước vào một lãnh địa mới, ở nơi ấy, tất cả các bộ sẽ không phải đói nữa, đây là tâm nguyện của đại Nga Tô Hòa Nhật, cũng là tâm nguyện của hùng ưng, chúng tôi cần ngài giúp đỡ.”

Khoai tây vùi trong đống lửa bốc mùi thơm phức, Đạt Lan Đài lấy cành cây lùa chúng, chẳng mảy may mềm lòng trước thái độ cung kính của Ba Âm: “Mấy năm trước Cách Căn Cáp Tư của bộ Hồ Hộc ở Cách Đạt Lặc dùng thủ đoạn bẩn thỉu để giết quân chủ của ta, dâng đầu ‘mãnh hổ’ cho A Mộc Nhĩ, A Mộc Nhĩ không từ chối.” Lão lại nhặt củ khoai tây lên, nhưng không bửa ra, mà dùng ngón tay chai sần quẹt sạch bụi bên trên, “A Mộc Nhĩ chẳng hơn gì một con kền kền tham lam, lão không phải anh em của bọn ta.”

Quân sĩ bộ Hữu Hùng ngồi ở phía khác đứng dậy, đây là ý tiễn khách.

Ba Âm không động, y nhìn Đạt Lan Đài: “Đạt Lan Đài tôn kính, đó là sai lầm ngu ngốc trong quá khứ của chúng tôi, giờ chúng ta có chung kẻ địch…”

“Là ai ép kẻ địch này thức dậy?” đôi mắt híp thành đường chỉ của Đạt Lan Đài nhìn Ba Âm, “A Mộc Nhĩ ôm tham vọng chinh phục mọi ngóc ngách mà mặt trời chiếu tới, bởi thế mà không từ bất kỳ biện pháp vô sỉ nào để đe dọa bọn ta tha hương. Tên oắt con ngu xuẩn ti tiện nhà ngươi, thế mà dám bảo vụ mưu sát kia chỉ là một lỗi lầm ngu ngốc ư.”

Ba Âm nói: “Tôi rất xin lỗi vì ngôn từ của mình, Đạt Lan Đài…”

Ánh sáng bốn bề bị “hùng” che lấp, bọn chúng vây tới, nhìn Ba Âm như nhìn một con linh dương.

“Cáp Sâm muốn sự trợ giúp của bọn ta, hắn phải đến đây cầu xin bọn ta tha thứ,” Đạt Lan Đài bóc vỏ khoai, “nếu Cáp Sâm chịu giết chết vợ hắn, để con tạp chủng Hồ Lộc trả giá, bọn ta sẽ bằng lòng xuất quân đánh quận Biên cho hắn.”

“Đừng,” Ba Âm đã bị lôi dậy, y cao giọng, “Cách Căn Cáp Tư đã chết rồi, Đóa Nhi Lan là một cô nương vô tội.”

Đạt Lan Đài nhìn Ba Âm, nuốt trọn củ khoai tây.

===