Thương Tiến Tửu

Chương 244: Đỉnh tuyết



Tra Can thành kính quỳ trong lều, mái tóc bạc phơ của ông rũ xuống đất, cầu xin: “Nga Tô Hòa Nhật tôn kính, bộ Hữu Hùng là hùng gian giảo nhất đại mạc, ngài cần lương thực, bộ Hồ Lộc chúng ta sẵn sàng cung ứng gấp đôi.”

Đại Nga Tô Hòa Nhật A Mộc Nhĩ nhìn chằm chặp lá thư trong tay, Cáp Sâm khá giống lão, có điều lão cục cằn hơn, cũng cường tráng hơn Cáp Sâm. A Mộc Nhĩ đặt lá thư xuống, ngón cái đeo nhẫn ban chỉ mân mê chiếc cằm mọc bừa phứa râu, nom hệt một tên bợm rượu có thể ngã lăn ra bất kỳ lúc nào ở bên đường.

“Đại Chu có câu này, liệu sức mà đi,” giọng A Mộc Nhĩ trầm thấp, “ta cảm ơn lòng thành của ngươi, nhưng bạn hữu của ta à, dê của ngươi đã đưa hết đến chiến địa, nếu còn tiếp tục, mùa đông năm nay bộ Hồ Lộc sẽ chết đói mất rất nhiều người.”

Thân hình đang quỳ rạp của Tra Can có vẻ thấp hèn, ông nói: “Ta tình nguyện dùng tất cả dê bò của ta, để đổi cho Đóa Nhi Lan được sống lâu trăm tuổi.”

A Mộc Nhĩ khẽ nghếch cằm, chiếc nhẫn ban chỉ của lão mơn theo chuyển động của yết hầu, bật cười: “Tra Can, ngươi nghe được tin đồn rồi à.”

“Con trai ta giết Tô Hách Ba Thú, nếu Đạt Lan Đài muốn đòi nợ máu, vậy thì ta có thể dâng đầu ta lên, bộ Hồ Lộc nguyện ý trả giá cho thủ đoạn đê hèn của mình,” Tra Can nâng mình dậy, cát vàng nhuốm một màu vàng đen trụi lên gương mặt già nua, ông nói, “nhưng lão không thể cướp con gái của ta.”

Đóa Nhi Lan là mụn con gái duy nhất của Tra Can, nàng là viên minh châu của bộ Hồ Lộc. Bộ Hồ Lộc không có ngựa khỏe, cũng chẳng có hùng ưng sải cánh, nhưng bọn họ có sự bảo hộ của thiên thần Xích Đề. Bộ Hồ Lộc sống sâu trong đại mạc, có ốc đảo phì nhiêu nhất đại mạc hồ Xích Đề, truyền thuyết kể rằng, bọn họ là những đứa trẻ uống sữa của thiên thần Xích Đề mà lớn lên. Đóa Nhi Lan chào đời mang đôi mắt của nước Xích Đề, bộ Hồ Lộc coi nàng là giọt sương ban mai, nàng là người con gái tự do nhất cả đại mạc.

“Đóa Nhi Lan đã gả cho Cáp Sâm, con bé không còn là minh châu của hồ Xích Đề nữa, mà là minh châu của sáu bộ.” A Mộc Nhĩ chống tay ghế đứng dậy, bờ vai rộng của lão hứng nắng trời soi nghiêng, “Nếu ngay cả vợ mình Cáp Sâm còn không bảo vệ được thì nó không xứng làm chồng của Đóa Nhi Lan, cũng không xứng được bộ Hồ Lộc quy thuận. Tra Can, bạn tốt của ta, đứng lên đi, nắm chặt loan đao của ngươi, dõi theo thằng bé ấy, nếu nó dám cả gan coi nhẹ con gái ngươi, ngươi cứ việc giết nó.”

Tra Can dập đầu, những nếp nhăn sâu hằn trên vầng trán ông tì lên mặt đất: “Ta đi theo đại Nga Tô Hòa Nhật, vững tin Cáp Sâm sẽ không phản bội Đóa Nhi Lan, bởi vì cha hắn là chiến sĩ kiêu dũng nhất của đại mạc.”

A Mộc Nhĩ bước chậm rãi, lão đến bên rèm lều, hãy đang mân mê yết hầu mình. Mắt lão nhìn ráng trời vàng ruộm, bóng tịch dương chảy tịnh đất trời, chiếc nhẫn cũ mòn lăn qua cục yết hầu, ở đó vẫn còn một vết sẹo, đó là dấu tích mà Tiêu Phương Húc để lại cho lão ở rặng đông núi Hồng Nhạn mười mấy năm về trước.

“Bộ Hữu Hùng bị gió ải tuyết che mắt, Đạt Lan Đài hẵng còn đắm chìm trong vinh quang dĩ vãng của bọn chúng,” A Mộc Nhĩ ngoảnh lại, nói với Tra Can, “không có mãnh hổ Tô Hách Ba Thú, bộ Hữu Hùng không ngăn được Cáp Sâm của ta.”

***

Ba Âm nhận được thư hồi âm của Cáp Sâm, y đọc lướt qua, đọc xong cũng uống hết bát trà sữa. Y ngồi khoanh chân trước lãnh thổ bộ Hữu Hùng, ngay giữa chốn đồng không mông quạnh, một quyển sách trải trên đầu gối, thỉnh cầu Đạt Lan Đài gặp mình một lần nữa.

Chiến sĩ bộ Hữu Hùng hất tay về phía y, đuổi: “Xéo.”

Ba Âm dùng ngón tay vạch một đường kẻ trước đầu gối mình: “Ta đang ở trong lãnh thổ của bộ Thanh Thử, không có xâm phạm đến các ngươi.”

Tên chiến sĩ đốp lại: “Ngươi ngáng đường bọn ta đi tiểu.”

“Ngươi muốn đi tiểu trước mặt thiên thần như một con súc vật thế à?” Ba Âm nhìn sách, “chỉ cần Đạt Lan Đài chịu gặp ta, cả đại mạc này đều có thể làm hố xí của các ngươi.”

Ba Âm là “trí giả”, y mang theo sách, chính là con mắt trí tuệ của thiên thần tẩu hành trong đại mạc, chỉ cần y không chấp thuận, không một ai có thể cởi quần đi tiểu trước mặt y. A Xích với Hồ Hòa Lỗ đều không kính trọng Ba Âm, thế nên bọn chúng đi đời nhà ma cả rồi, điều ấy lại càng khiến Ba Âm có vẻ huyền bí.

Đã là ngày thứ năm Ba Âm cắm rễ ở đây, cuối cùng Đạt Lan Đài cũng chịu gặp y lần nữa.

Ba Âm dọn sách, ngỏ lời với Đạt Lan Đài: “Tôn kính…”

“Thiết kỵ Ly Bắc đã đến quận Biên rồi đấy, Cáp Sâm không còn nhiều thời gian,” Đạt Lan Đài tháo ủng trên chân xuống, chân trần giẫm cát, “hắn giết vợ hắn chưa?”

Ba Âm lấy thư hồi âm của Cáp Sâm ra toan đưa. Đạt Lan Đài giơ tay lên ngăn lại, lão lắc đầu: “Ta không biết chữ, ngươi đọc đi.”

“Hùng ưng muốn tôi chuyển lời cho ngài,” Ba Âm nói, “hắn——”

Ba Âm mới nói được một nửa, đã nghe thấy tiếng vó ngựa vọng tới từ cách đó không xa. Đạt Lan Đài đứng dậy, lão đi về phía trước, còn chưa kịp mở miệng đã thấy một con tuấn mã màu đỏ thẫm phi thẳng tới, tung vó trong lãnh địa bộ Hữu Hùng, cuối cùng dừng lại trước người Đạt Lan Đài.

“Ta ở bên bờ Xích Đề nghe nói Đạt Lan Đài tôn kính muốn lấy đầu ta,” Đóa Nhi Lan xách roi ngựa của nàng, con ngựa quẫy vó điên cuồng, nhìn Đạt Lan Đài, “ngươi muốn dùng mãnh hổ Tô Hách Ba Thú để uy hiếp chồng ta, vậy thì trước tiên phải xin được sự đồng ý của ta đã.”

“Thế nên ngươi mới giục ngựa tới lãnh thổ của ta,” Đạt Lan Đài tán thưởng đóa hoa Xích Đề trong lời đồn, “là quyết định dùng đầu mình để giành chiến thắng này cho chồng ngươi sao?”

Ba Âm đứng phắt dậy, thấy toán chiến sĩ bên trong lãnh thổ cũng đã đứng dậy, y vội vàng tiến tới, giơ tay chắn trước con ngựa của Đóa Nhi Lan, nói với Đạt Lan Đài: “Không, đây không phải ý của hùng ưng…”

“Anh trai ta giết quân chủ của ngươi,” Đóa Nhi Lan nâng mu bàn tay chùi sạch cát bụi trên mặt, nàng đã chạy không ngừng nghỉ suốt mấy ngày nay, “Cách Căn Cáp Tư là người anh tốt nhất trên đời này, nhưng không xứng danh anh hùng. Ngươi muốn báo thù cho Tô Hách Ba Thú, ngươi có thể lấy đầu ta, nhưng đây là ân oán giữa bộ Hữu Hùng và bộ Hồ Lộc, chứ không phải ân oán giữa ngươi và Cáp Sâm, ngươi phải nói với ta.”

Đóa Nhi Lan vừa nói vừa vứt con dao găm giắt bên hông xuống đất.

“Ta sẵn sàng lấy cái chết để tạ tội bộ cho Hữu Hùng vì sự hồ đồ của Cách Căn Cáp Tư, Đạt Lan Đài là một đấng hảo hán, dùng con dao găm này giết ta đi, bộ Hồ Lộc bọn ta sẽ lập tức trả hết món nợ này.”

Đạt Lan Đài nhặt con dao găm nhỏ xinh lên, nó được chế tác tinh xảo đẹp đẽ, nạm đá mắt mèo, thật giống Đóa Nhi Lan, vẻ đẹp vừa sắc bén mà cũng vừa ngây thơ.

“Ngươi có dũng khí lắm, nếu Cách Căn Cáp Tư mà có dũng khí được như ngươi, bộ Hữu Hùng và bộ Hồ Lộc đã có thể trở thành anh em nhiều năm trước rồi.”

“Trên đời này không có nếu, ngươi dùng đầu của ta để tế mãnh hổ, sau đó cầm loan đao của ngươi đi theo hùng ưng,” Đóa Nhi Lan nhảy phốc xuống ngựa, chiếc váy xếp phất phơ trong gió đêm, nàng cất bước tới trước Đạt Lan Đài, “bây giờ chính là cơ hội của bộ Hữu Hùng.”

Đạt Lan Đài xòe lòng bàn tay, bưng con dao găm của Đóa Nhi Lan lên, tựa như đang bưng một đóa hoa bung nở. Lão nhìn Đóa Nhi Lan, lạ một nỗi, ánh mắt ấy lại giống như đang nhìn con gái mình. Cờ xí bộ Hữu Hùng bay phần phật trong gió đêm giá buốt, Đạt Lan Đài cất giọng tang thương: “Cô gái ngốc à, món nợ này không trả hết được.”

Ba Âm chộp thời cơ chêm vào: “Hùng ưng có thể cam kết với Đạt Lan Đài, bất luận bộ Hữu Hùng có đồng ý xuất quân đánh quận Biên hay không, hắn đều sẽ bằng lòng trả lại quê nhà cho bộ Hữu Hùng, đồng thời cho bộ Hữu Hùng tất cả dê bò của mình, coi như lời tạ tội thay bộ Hồ Lộc. Nhưng nếu Đạt Lan Đài cố tình muốn tước mất vợ hắn, hắn sẽ phải liều mạng quyết tử với bộ Hữu Hùng.”

Cặp mắt nheo cố hữu của Đạt Lan Đài thoáng giãn ra, lão đã từng nghe một câu tương tự.

Hải Nhật Cổ ngồi trong lều, đúng hai ngày trước, cũng từng cung kính ngỏ lời với lão: “Phủ quân Trung Bác chìa tay tới Đạt Lan Đài, chúng ta sẵn sàng giành lại quê nhà cho bộ Hữu Hùng, trước đó, Đoan châu còn bằng lòng cung cấp đầy đủ lương thực cho bộ Hữu Hùng.”

Những kẻ này đều biết bộ Hữu Hùng muốn hồi hương, họ còn càng muốn trở về cố lý, canh giữ đỉnh tuyết thay Tô Hách Ba Thú.

Đạt Lan Đài nắm bàn tay, vừa nhân từ vừa nhẹ nhàng, nói: “Bộ Hữu Hùng đã nhận được thứ đáng có, tình nguyện chiến đấu vì các ngươi.”

Lão cho Hải Nhật Cổ câu trả lời tương tự.

===