Thương Tiến Tửu

Chương 25: Rạng sáng



Chân người đạp toán loạn lên lùm cây, hình như con chó ngửi thấy mùi gì đó, bới bới cành lá.

Bùn rớt xuống cổ Thẩm Trạch Xuyên, y đi lên đi xuống đều không được, chỉ có thể gắng cầm cự.

Tiêu Trì Dã càng lúc càng khó chịu, tư thế này khiến hắn thả lỏng không đặng, luôn luôn ở trong một trạng thái căng chặt tinh tế. Thứ đang cưỡi trên người hắn chẳng phải một con người, mà là một đám mây, sương mù ẩm ướt bao trùm lấy hắn, lan vào từng kẽ hở, thấm vào từng ngóc ngách.

Hắn bị bầu không khí này kích thích, nơi đã lâu không được buông thả ngóc dậy chẳng chịu đi xuống, cứng đến mức hắn chỉ muốn đi tắm nước lạnh ngay lập tức.

Hạt mưa bắn ướt tóc.

Trong màn giằng co bất tận này, rốt cuộc Tiêu Trì Dã đã khôi phục được một ít sức lực. Ngón tay hắn khẽ cựa, cảm giác tê liệt đang từ từ rút đi.

Người phía trên cuối cùng cũng đã đi xa, cơ thể gồng cứng của Thẩm Trạch Xuyên lại vẫn chưa thả lỏng. Chênh vênh trong góc nguy hiểm này, bọn họ lại biến thành một loại trạng thái nguy hiểm khác.

Tiêu Trì Dã bình tĩnh không dời mắt.

Hắn không thể dời mắt, chỉ cần hắn trốn tránh một chút thôi, là sẽ giống như thật sự có gì đó với Thẩm Trạch Xuyên.

“Ngươi đè sát quá.” Tiêu Trì Dã buông câu tỉnh rụi như không.

Thẩm Trạch Xuyên không đáp.

Lần đầu tiên Tiêu Trì Dã biết bốn chữ “cưỡi cọp khó xuống” viết thế nào, hắn muốn ngửa mặt lên thở lấy hơi, nhưng hắn không làm vậy, bởi làm vậy sẽ giống một tên lưu manh không biết kiềm chế.

Hắn thề là hắn không hề có ý gì.

Chỉ là quá gần nhau mà thôi, xúc cảm tinh tế cùng hương vị đặc trưng khiến cho hắn bị mê hoặc theo bản năng, cơ thể cúi đầu trước dục vọng của loài thú.

Tiêu Trì Dã cảm nhận được Thẩm Trạch Xuyên trượt khỏi ngực hắn, giây phút Thẩm Trạch Xuyên rời đi, hắn mới khẽ thở ra hơi nghẹn như vừa trút được gánh nặng.

Nào ngờ còn chưa thở xong, cổ áo đã căng thít, người bị nhấc bổng lên, sượt qua rêu xanh ngã oạch xuống suối.

Lúc sắp sửa ngã xuống nước, Tiêu Trì Dã trở tay chộp lấy cổ tay Thẩm Trạch Xuyên, còn nhấc chân quàng chân Thẩm Trạch Xuyên, lúc người ngã xuống bèn lật mình lại, giơ cao cổ tay Thẩm Trạch Xuyên, đè cứng dưới thân mình.

“Trăng gió chán chê rồi.” Tiêu Trì Dã đè không cho Thẩm Trạch Xuyên động đậy, “Táy máy nhiều không hay đâu?”

Mười ngón trên đôi tay bị nắm chặt của Thẩm Trạch Xuyên hơi giương lên, tóc y bung xõa trong nước, chỉ có thể hơi nghếch cằm lấy hơi. Khóe môi y khẽ nhếch: “Bá vương ngạnh thượng cung cũng không hay lắm đâu.”

“Ta không có cái ý đấy.” Tiêu Trì Dã chỉ hận không thể nghiến từng chữ.

Thẩm Trạch Xuyên chống đầu gối lên người hắn, ánh mắt đầy ẩn ý.

Giữa mày Tiêu Trì Dã lộ vẻ nhẫn nhịn, hắn cúi đầu giũ mái tóc ướt sượt, nước bắn tứ tung lên mặt Thẩm Trạch Xuyên. Chẳng chờ Thẩm Trạch Xuyên phản ứng lại, hắn đã hung hăng mò tay vào kỳ gáy Thẩm Trạch Xuyên, cứng rắn lau sạch cái vết bùn cứ lởn vởn mãi trong đầu hắn ấy, sau đó buộc cổ áo Thẩm Trạch Xuyên thành nút chết.

“Đêm mưa ướt lạnh.” Tiêu Trì Dã buông cổ tay Thẩm Trạch Xuyên ra, đứng dậy khỏi người y, “Bảo trọng thân thể!”

Dứt lời chẳng buồn để Thẩm Trạch Xuyên đáp lại đã vùi đầu xuống nước, lúc ngẩng lên nước chảy tong tong, người cũng đã gần bình phục.

Tiêu Trì Dã vốc nước, ánh mắt sắc lẹm, cầm thanh đao, nói: “Trời sắp sáng rồi, đi thôi.”

***

Kỷ Lôi trông trời sắp sáng mà người vẫn chẳng thấy đâu, thành thử càng cồn ruột.

Kiều Thiên Nhai lột cổ áo tên tử sĩ ra, song chẳng tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.

“Đám này là người của Tiêu nhị.” Kiều Thiên Nhai ngồi xổm ngẫm nghĩ, “Nhất cử nhất động của hắn ở Khuất đô đều không lọt nổi tai mắt, nuôi ra đám tử sĩ lợi hại thế này bao giờ vậy?”

“Bây giờ tìm được hắn mới là quan trọng nhất!” Kỷ Lôi nhìn về phía Tây Bắc Khuất đô, “Tám đại doanh chắc đã khống chế được cổng các thành lớn rồi, chúng ta không thể tự loạn đầu trận tuyến được.”

Kiều Thiên Nhai nhìn bàn tay không rời đao của Kỷ Lôi, cảm thấy hắn sốt ruột tuyệt đối không chỉ vì không tìm được Tiêu nhị và Sở vương, mà hình như còn có nguyên nhân khác.

“Tiêu nhị là lệnh bài giữ mạng.” Kiều Thiên Nhai bình tĩnh quan sát Kỷ Lôi, “Đêm nay còn có cả sát thủ bên ngoài trà trộn vào, đại nhân có manh mối gì không?”

“Tiêu gia đắc tội hàng khối người, có kẻ muốn thừa nước đục thả câu thôi.” Kỷ Lôi đột nhiên nhìn Kiều Thiên Nhai chòng chọc, “Làm sao ta biết là ai được?”

Kiều Thiên Nhai rất điềm nhiên giơ tay lên: “Trước mắt không tìm được Tiêu nhị, đại nhân, chắc chắn hắn đến đây có chuẩn bị sẵn mới có thể giữ chân chúng ta cả một đêm. Sắp sáng tới nơi rồi, chúng ta bị hắn xoay mòng mòng thế thì có khi là mắc bẫy cũng nên.”

“Mắc bẫy ư?” lông mày Kỷ Lôi nhíu tít lại.

“E là hắn chỉ liều mình để mua thời gian thôi.” Kiều Thiên Nhai đứng dậy, trông về triền cỏ tít tắp, “Tôi đoán hắn có viện binh.”

“Binh mã bốn phương còn chưa động, hắn lấy đâu ra viện binh?”

Kiều Thiên Nhai không đáp, bởi vì hắn cũng không biết.

***

Hề Cố An phi ngựa về đô, lúc qua cổng thành mới thấy chung quanh vắng ngắt. Lòng nghi ngờ trỗi dậy, hắn bèn rút đao trên lưng ngựa, hỏi phó tướng: “Đêm nay Khuất đô có chuyện gì bất thường không?”

Phó tướng dắt ngựa tới, thấy hắn có vẻ căng thẳng thì đáp: “Không, tất cả đều bình thường.”

Hề Cố An nói: “Triệu tập nhân thủ, ngoại trừ lính nghiêm thủ các cổng thành ra, còn lại tất cả đi theo ta vây thủ vương cung!”

Dứt lời đánh ngựa về hướng vương cung, vợ con hắn vẫn còn đang ở trong cung, đêm nay mà không ổn thỏa thì đừng hòng Thái hậu cho hắn gặp lại vợ con. Cho nên dù có lấy mạng ra cược, hắn vẫn phải bảo đảm Thái hậu bình an vô sự.

Phó tướng đi điều động nhân thủ, đương đi với đội tuần phòng thì lại đụng phải một đám cấm quân say lướt khướt.

Tám đại doanh trước giờ vẫn khinh thường cấm quân, chẳng cả buồn xuống ngựa, vung roi lên quát: “Cút ngay!”

Đô chỉ huy đồng tri của cấm quân là một hán tử mặt sẹo, bị ăn roi mà lại lăn dưới chân ngựa cười hềnh hệch, gào oang oác: “Cùng là người của sở hộ vệ, phẩm hàm của ông đây còn cao hơn ngươi đấy, sao ngươi lại đánh ta? Sao ngươi dám đánh ta hả!”

Phó tướng cười lạnh: “Loại sâu mọt hạ lưu ăn bám Hoàng thượng, xéo ngay, đừng có làm chậm trễ việc quan trọng của tám đại doanh!”

Hán tử nọ lăn tròn một vòng rồi đứng dậy, nở nụ cười hung tợn với phó tướng: “Việc quan trọng? Toàn thể cấm quân đêm nay chính là việc quan trọng của ngươi đấy!”

Hắn vừa dứt lời, toán cấm quân say tí bỉ kia đã đồng loạt hô lên tuốt đao, phó tướng giật mình ghìm ngựa, một loạt người sau lưng đã bị cắt cổ.

Phó tướng gằn giọng quát lên: “Các ngươi làm phản?! Tám đại doanh…”

Ánh đao trước mắt chợt lóe cái, hắn ngay lập tức ngã ngựa, máu chảy lênh láng.

Hán tử đá văng đầu phó tướng, quẹt sạch đao vào ngực phó tướng, nhởn nhơ: “Bố tiên sư mơ hão gì thế, thời thế thay đổi rồi, cũng phải để cấm quân của ông đi tè cái chứ!”

Quầng dương trắng tỏa nơi chân trời, mặt trời sắp mọc.

***

Kiều Thiên Nhai uống nước cũng gấp gáp, thuận tay vứt túi nước cho người đằng sau, lau miệng rồi nói: “Tiếp tục tìm.”

Nhưng hắn mới vừa dợm được mấy bước, một sợi chỉ nào đó trong đầu khẽ giật một cái, bèn chợt quay phắt lại, tỉ mẩn quan sát các thuộc hạ đằng sau một lần.

Sở vương trốn đâu rồi?

Hắn không thể chạy thoát, vậy thì tại sao tìm không ra? Bởi vì suốt cả đêm bọn họ chỉ đuổi theo “Sở vương”, nhưng biết đâu Sở vương đã biến thành Cẩm y vệ rồi thì sao!

Kiều Thiên Nhai lập tức hạ lệnh: “Kiểm tra yêu bài! Tất cả những ai có mặt ở đây đêm nay đều phải xem mặt kiểm tra, tra ngay bây giờ!”

Chúng Cẩm y vệ tháo yêu bài, toàn bộ giao ra cho trấn phủ tra tận mặt. Trấn phủ chỉ một bài là quét được một người, hắn dựa vào tài gặp qua là nhớ, tra tuốt một lèo đến tận cuối cùng.

“Yêu bài.” Trấn phủ nghếch mắt, lom lom nhìn đối phương như con chim ưng, “Đưa yêu bài của ngươi đây.”

Đối phương đẩy yêu bài của mình vào khay, Cẩm y vệ bên cạnh hắn bỗng bắt đầu run rẩy, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên.

Trấn phủ làm như không thấy, lấy bút gạch một cái vào sổ rồi hỏi: “Sở nào?”

Thần Dương đáp: “Ti ban kiếm.”

“Lúc đi làm chưa gặp ngươi bao giờ.” Trấn phủ nói, “Mới à?”

Thần Dương thấy Lý Kiến Hằng run bần bật thế thì hiểu không trốn nổi rồi, ấy vậy mà vẫn thong dong: “Trước lạ sau quen, gặp vài lần là quen ngay ấy mà.”

Trấn phủ dùng bút chỉ Lý Kiến Hằng, nói: “Yêu bài.”

Lý Kiến Hằng luống cuống mấy lần không tháo được, trấn phủ cười cái, đưa tay ra như muốn tháo hộ hắn.

Trấn phủ vừa đưa tay, Thần Dương ngay lập tức gồng cứng mình. Nào ngờ Lý Kiến Hằng chào thua, ôm đầu chùn bước trước cử động của trấn phủ, bật thốt: “Đừng làm hại ta!”

—Thôi xong!

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nghe được một tiếng huýt sáo chói tai, ngay kế đó một con ngựa đen ngực trắng bỗng phi vọt ra từ trong rừng. Trời đương tảng sáng, con ưng gộc cuối cùng cũng đã dẫn đường quay về, chao cánh liệng tới.

Hoa Tư Khiêm nghe tiếng động, trông thấy một đội quân tràn lên thảm cỏ, lão lạnh giọng: “Tám đại doanh?”

Nhưng áo giáp những người này không có ấn ký, cờ xí cũng không có.

Thần Dương biết thời điểm đã đến rồi, bèn lập tức đỡ lấy Sở vương, hô lớn: “Cấm quân hộ giá, kẻ nào đeo đao ở ngự tiền Thái tử điện hạ giết chết không tha, còn không mau lui xuống!”

Hoa Tư Khiêm bước lên hai bước, sững sờ quay lại hô: “Sở vương bị kẻ gian bắt cóc, còn chưa động thủ?!”

Lý Kiến Hằng không thể lui được nữa, thấy trấn phủ sắp sửa bổ tới thì không kìm được gào toáng lên. Một thanh trường đao bỗng phi tới từ trong rừng, cắm phập xuống trước người Lý Kiến Hằng.

Tiêu Trì Dã nhảy xuống, tháo yêu bài của mình ném vào khay, trầm giọng: “Đại quân áp trận, kẻ nào còn động?”

Kỷ Lôi vừa mới phi ngựa tới nơi, thấy thế cũng quát lên: “Láo toét! Cấm quân tép riu—”

Con chim ưng gộc đậu xuống vai Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã vuốt ve nó như đang khen: “Lão Kỷ có gan thì thử đi.”

Kỷ Lôi lại quay sang nhìn thảm cỏ, dàn đầu của cấm quân đã tới, song đội quân sau lưng lại trải tít tắp như chẳng có điểm dừng. Cờ xí quận Thương Khải Đông bất thình lình mở bung phấp phới, chỉ thấy người trên con tuấn mã cầm đầu đúng là Thích Trúc Âm.

Hoa Tư Khiêm lùi liên tiếp mấy bước, vịn vào Phan Như Quý, thất kinh: “Thư từ của Khải Đông bị chặn rồi cơ mà, sao lại không một tiếng động…”

“Nếu thư từ của Khuất đô phải qua tay Cẩm y vệ hết,” Tiêu Trì Dã tra đao vào, “thì chẳng phải phiền lắm sao?”

Hoa Tư Khiêm hiểu đã vô phương vãn hồi, ngồi phịch xuống lầm bầm: “Thái hậu còn tại…”

“Thái hậu tuổi đã cao, để bảo trọng thân thể, đã giao việc tuần phòng Khuất đô cho cấm quân tiếp quản.” Tiêu Trì Dã chạy nguyên một đêm, lúc bấy giờ kéo Lý Kiến Hằng dậy, nói, “Điện hạ bôn ba suốt đêm, vất vả rồi!”

Ngựa của Thích Trúc Âm đã tới, nàng xoay người xuống ngựa, quỳ xuống hành lễ với Lý Kiến Hằng, dõng dạc: “Thái tử điện hạ chớ lo, hai mươi vạn binh mã dưới trướng Khải Đông sẵn sàng nghênh địch, thần Thích Trúc Âm, tận lực bảo vệ điện hạ!”

Lý Kiến Hằng như đang nằm mơ, hắn hết ngơ ngác nhìn Thích Trúc Âm rồi lại nhìn sang hai bên. Kiều Thiên Nhai thức thời nhất, thấy thế cục đã định thì lập tức quỳ xuống. Hắn vừa quỳ, Cẩm y vệ cũng đồng loạt bỏ đao quỳ xuống theo.

“… Ta…”

Bàn tay trống không của Lý Kiến Hằng nắm rất chặt, như thể đang nắm sợi rơm cứu mạng. Hắn gần như vui quá mà bật khóc, nước mắt ứa ra, người lại khẽ mấp máy.

“Nay ta thay Đông cung… Đại ân của chư vị, sau này tất hậu tạ!”

===