Thương Tiến Tửu

Chương 26: Sương giá



Ngụy tần lo lắng bước đi, nhìn dải tường cung lạ lẫm xung quanh mà không khỏi sợ hãi, hỏi: “Công công, sao vẫn chưa tới? Thái hậu lão nhân gia ở đâu vậy?”

Thái giám đi đằng trước không đáp lời nàng.

Ngụy tần rùng mình trong bầu không khí u tĩnh này, nàng ngừng bước, giả vờ đau bụng, đòi đi về.

Nàng chưa gặp thái giám đang dẫn đường bao giờ, mặt vừa lạ vừa non. Thái giám ấy quay đầu lại nhìn nàng, dịu dàng bảo: “Sắp tới rồi, đỡ Ngụy tần nương nương đi, tuyệt đối đừng để nương nương ngã.”

Thái giám hai bên lập tức đỡ lấy Ngụy tần, Ngụy tần giãy giụa, cất giọng muốn hét lên, nhưng miệng lại bị bưng kín. Đám thái giám nhanh nhẹn khiêng nàng lên, rảo bước về phía trước.

Trong tòa viện hoang có một cái giếng, dưới ấy vẫn còn ít nước.

Thái giám ngó đầu vào nhìn, rồi nói: “Đến nơi rồi, đưa nương nương vào đi.”

Ngụy tần vùng vẫy bằng hết sức bình sinh, bộ móng được chăm sóc cẩn thận cào rách tay thái giám dẫn đầu. Búi tóc nàng xõa xượi, vịn vào thành giếng nức nở lắc đầu quầy quậy.

Thái giám sờ bàn tay xinh đẹp của nàng, thương tiếc bảo người khiêng tảng đá tới.

Chỉ nghe “bõm” một tiếng, con chim đậu trên cành cây đầu tường giật mình bay mất.

***

Hàm Đức đế nằm trong xe ngựa, Lý Kiến Hằng quỳ bên cạnh bưng bát thuốc.

Hơi thở của Hàm Đức đế nhẹ bẫng, đến ho cũng chẳng đặng. Hắn vẫy tay gọi Lý Kiến Hằng, Lý Kiến Hằng vội vàng đặt bát thuốc xuống, lê đầu gối qua, nói: “Hoàng huynh, hoàng huynh thấy đỡ hơn chưa?”

Hàm Đức đế nắm lấy tay Lý Kiến Hằng, gắng gượng: “Kiến Hằng.”

“Thần đệ đây.” Lý Kiến Hằng lại bắt đầu khóc, hắn nói, “Thần đệ ở đây rồi.”

“Tiên đế lúc về già, bị người khác khống chế. Thái tử của Đông cung khi ấy chính là huynh trưởng của trẫm, trẫm…” Hàm Đức đế nhìn hắn, “trẫm giống ngươi, cũng là nhàn vương. Thế sự khó lường, cuối cùng giang sơn xã tắc này lại rơi vào tay trẫm. Thế nhưng từ lúc trẫm kế vị tới nay, vẫn luôn chịu kiềm chế. Nhất cử nhất động, giống như con rối trước màn. Mẫu hậu bắt trẫm cười, trẫm phải cười, mẫu hậu bắt trẫm chết, giờ trẫm, cũng phải chết rồi.”

Lý Kiến Hằng khóc không thành tiếng.

Hàm Đức đế nói: “Sau này ngươi sẽ là kẻ đơn độc ấy.”

Lý Kiến Hằng tức thì òa khóc, hắn nắm lấy tay Hàm Đức đế, van nài: “Hoàng huynh! Làm sao đệ làm được? Đệ chỉ là con sâu mọt dưới giang sơn Lý thị mà thôi, làm sao đệ có thể bước lên cái đỉnh này đây? Hoàng huynh, đệ sợ, đệ sợ lắm.”

“Ngươi đừng sợ.” Chẳng biết Hàm Đức đế lấy đâu ra sức, túm chặt hai tay Lý Kiến Hằng, lòng mắt trợn ngược, “Ngươi không giống trẫm… Ngoại thích đã bại! Hoa Tư Khiêm chỉ còn đường chết, Phan Như Quý cũng chỉ còn đường chết, ngươi giết bọn chúng, giết bọn chúng là Thái hậu không còn ai tương trợ! Từ nay đại quyền về tay, ngươi chính là… chính là cộng chủ của thiên hạ này! Trẫm không làm được… Ngươi làm được… Trẫm…”

Hàm Đức đế ho kịch liệt, ho đến run lẩy bẩy cả người, hắn không chịu buông Lý Kiến Hằng ra, ngậm máu nói.

“Giết ngoại thích, đốc triều thần. Hoa gia bại rồi, vẫn còn… còn kẻ khác… Ngươi phải nhớ, trên chiếc giường quyền lực của đế vương, tuyệt đối không được cho phép người khác ngủ say! Người cứu ngươi… hôm nay… ngày mai… cũng có thể giết ngươi! Binh quyền như mãnh hổ… Tiêu…”

Hàm Đức đế ọc ra máu, Lý Kiến Hằng thất kinh.

“… Tuyệt đối không thể…” Hàm Đức đế thở hổn hển, siết tay Lý Kiến Hằng đến phát đau, “Tuyệt đối không thể thả… thả A… A Dã…”

Tuyệt đối không thể thả Tiêu Trì Dã về Ly Bắc!

Ăn chơi cũng được, kỳ tài cũng được. Hắn ở đây, Tiêu gia mới là con chó. Ngoại thích bại rồi, lẽ nào biên thùy sẽ không nuôi binh tự chủ sao? Không có Hoa gia, ai còn có thể kiềm chế Tiêu gia nữa! Tiêu Trì Dã đã có tâm tính như thế, có thể ẩn nhẫn suốt năm năm không lộ, lặng lẽ biến cấm quân từ hủ bại thành thần kỳ, nếu cho hắn năm năm nữa, để hắn về Ly Bắc… Há chẳng phải đại họa chết người sao!

Lý Kiến Hằng nghệch ra: “Hoàng huynh… Thế sao được… Hoàng huynh…”

“Cắt đất giảm binh.” Hàm Đức đế thì thào, “… Lúc cần… Giết… Giết…”

Giết hắn.

Lý Kiến Hằng thấy hắn nhắm mắt lại, lập tức gào khóc thống thiết. Trước lúc chết Hàm Đức đế vẫn chẳng buông tay, nỗi thống hận và sầu ai giữa mày chẳng hề tiêu tán.

Hắn kế vị chín năm, chưa từng một lần tự quyết định trước mặt Thái hậu. Chi phí ăn mặc, người được chọn để thị tẩm của hắn, tất cả đều do Thái hậu định đoạt. Hành động điên rồ nhất hắn từng làm cả đời này chính là bí mật liên lạc với Khải Đông, lôi kéo Hề Cố An, ở trường săn trải ra con đường đế vương tưởng chừng bằng phẳng cho Lý Kiến Hằng.

Đoàn người dừng lại trên chặng đường về, tiếng khóc vang trời nối theo. Các đại thần ùn ùn quỳ xuống, Hải Lương Nghi đi đầu nghẹn ngào rơi lệ, gọi một tiếng “Hoàng thượng”, ấy là tôn vinh cuối cùng của Hàm Đức đế.

Chuông tang Khuất đô ngân vang, cả nước khóc than.

***

Hoa Thái hậu ngồi trên giường, đút cho con vẹt của Hàm Đức đế.

Con vẹt nghe thấy tiếng chuông, ré lên: “Kiến Vân! Kiến Vân! Kiến Vân về rồi!”

Viên đông châu bên tai Hoa Thái hậu khẽ rung, bà gật đầu: “Kiến Vân về rồi.”

Con vẹt lại kêu: “Mẫu hậu! Mẫu hậu!”

Hoa Thái hậu gõ chiếc thìa gỗ, không động. Bóng nghiêng không giấu nổi mái đầu bạc, nếp nhăn trên khóe mắt bà tựa vết nứt trên sứ quý.

Con vẹt lại kêu vài tiếng, bỗng chúi đầu ngã vật xuống trong lồng, không động đậy nữa.

Hoa Thái hậu đặt thìa xuống, lặng lẽ ngồi cho đến khi tiếng chuông ngừng lại, mới nói: “Ngụy tần đâu? Sao mãi còn chưa tới.”

***

Lúc về Khuất đô, bởi vì Hàm Đức đế mà Tiêu Trì Dã bận đến độ vắt chân lên cổ. Hắn quỳ mấy ngày liền theo bách quan, đến lúc thật sự được nằm xuống thì cả người đã rã rời.

Nhưng có rã rời thì vẫn phải đi tắm, lúc lau người, Tiêu Trì Dã thấy vết xước trên cánh tay đã đóng vảy. Hắn tròng áo mới vào, ra ngoài hỏi Thần Dương: “Người kia đâu?”

Lần này thì Thần Dương biết là ai rồi, bèn thưa: “Cẩm y vệ cơ cấu lại, mấy hôm nay y phải nhập lại vào sổ, nhà cũng không thấy về.”

“Ta hỏi…” Tiêu Trì Dã nói, “Kỷ Lôi cơ mà, ngươi nói ai thế vậy?”

Thần Dương hơi xấu hổ gãi đầu: “À Kỷ Lôi, giam lại rồi. Sau khi tân đế đăng cơ sẽ bị thẩm rồi chém. Tổng đốc, chẳng phải ngài áp giải tên đó sao?”

Tiêu Trì Dã khoác áo ngoài vào, mặt không đổi sắc: “Ta quên mất.”

***

Thẩm Trạch Xuyên cùng Cát Thanh Thanh với Tiểu Ngô đang ngồi ăn mì trước sạp, ăn được một nửa, Tiểu Ngô bỗng dưng nhìn thẳng lên.

Thẩm Trạch Xuyên quay đầu lại, thấy Tiêu Trì Dã vứt bạc cho ông chủ rồi xốc áo lên ngồi xuống cạnh y, nói: “Hai bát mì.”

Tiểu Ngô “xì xụp” vớt hết mì rồi cầm bát dịch cái mông, chạy biến sang bàn khác như con chim cút, Cát Thanh Thanh bị Tiêu Trì Dã nhìn cũng bê bát đi mất.

Thẩm Trạch Xuyên gẩy sợi mì, nói: “Ta no rồi.”

“Ăn hết đi.” Tiêu Trì Dã rút đôi đũa, kẹp kẹp về phía Thẩm Trạch Xuyên, “Thấy ta là sợ à? Chạy nhanh thế.”

“Sợ mà.” Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi ăn miếng cuối cùng, “Ai mà bị… ấn một lần thì cũng sẽ sợ thôi.”

“Lúc hộ giá hôm đó, ngươi cũng chạy nhanh lắm.” Mì của Tiêu Trì Dã đã ra, hắn rót giấm, “Cơ hội thăng quan tốt vậy mà, sao ngươi lại chạy?”

“Ta có hộ giá đâu,” Thẩm Trạch Xuyên thổi thổi, húp nước, “đi góp vui làm gì.”

Tiêu Trì Dã bắt đầu ăn mì, ăn loáng cái xong mới đột nhiên quay sang nói: “Giờ nghĩ lại, đêm đó ngươi bám theo ta lâu lắm rồi nhỉ. Chọn ai mới tốt đây, chi bằng cứ nhìn tình hình mà hành động. Nếu Hề Cố An khống chế được Khuất đô, ngươi sẽ cho ta một đao. Nếu Hề Cố An không khống chế được Khuất đô, ngươi sẽ đưa tay giúp ta. Thời cơ chuẩn nhất, chính là phải đợi ta ngã một lần như vậy, ngươi mới chịu động thủ.”

“Đó là tại số ngươi tốt,” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu cười, “còn sống đấy thôi.”

Tiêu Trì Dã nói: “Tên bắn ta cũng không phải do ngươi bắn đấy chứ? Nếu ta không rơi vào hiểm cảnh, sao có thể cho ngươi thấy ân tình này lớn nhường nào được.”

“Đại ân của ta đều không cần báo đáp,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “sao ngươi lại vẫn nghĩ ta đang tính kế ngươi thế?”

“Không cần báo đáp mới có vấn đề.” Tiêu Trì Dã có vẻ chưa no, hắn đặt đũa xuống, “Ngày hôm ấy ngươi không dám xuất hiện trước mặt Sở vương, là sợ Kỷ Lôi, hay là sợ Hoa Tư Khiêm ho ra cái gì?”

Thẩm Trạch Xuyên xếp tiền thành một chồng gọn gàng, rồi ghé vào gần Tiêu Trì Dã, thì thầm: “Không phải, ta là sợ ngươi.”

Tiêu Trì Dã nói: “Sợ ta?”

“Cứng mà.”

Tiếng người chung quanh phảng phất như xa tận chân trời, trong tai Tiêu Trì Dã chỉ còn mỗi tiếng “Cứng” nóng bỏng ấy. Vì câu này, hắn mới phát hiện ra hôm nay Thẩm Trạch Xuyên mặc áo cổ bó, cổ che mất một nửa, không cho hắn cơ hội tùy tiện nhìn nữa.

Mặt hắn biến sắc mấy bận, nhìn sang Thẩm Trạch Xuyên, nặn ra hai chữ: “Yên tâm.”

“Nhị công tử cũng đến tuổi rồi,” Thẩm Trạch Xuyên quay đi, “nên lấy vợ đi thôi.”

“Nhị công tử của ngươi chơi đa dạng hơn ngươi nhiều.” Tiêu Trì Dã thấy y định đi thì bèn bắt lấy cổ tay y, cương quyết không cho đứng dậy, nói, “Lần nào cũng chưa nói xong đã đòi đi rồi, không phải phép.”

“Hở cái là động tay,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “là cái phép tắc gì?”

Tiêu Trì Dã buông tay ra rồi nói: “Ta trả lại tình nghĩa này cho ngươi.”

“Gọi cụ đi là xong.” Thẩm Trạch Xuyên nói.

“Nhưng đồ thì phải trả cho ta.” Tiêu Trì Dã nói, “Ngươi cũng không muốn ta đuổi theo đòi nhẫn đâu chứ?”

Thẩm Trạch Xuyên không nhiều lời, vứt chiếc nhẫn ban chỉ cho hắn.

Tiêu Trì Dã bắt lấy, có vẻ ngờ vực: “Âm mưu quỷ kế gì đây? Nói trả là trả ngay à.”

“Việc vốn phải làm,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “thế cho thoải mái.”

Đã đến đây rồi thì chẳng còn gì để nói nữa.

Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy, ngón tay mân mê chiếc nhẫn ban chỉ, cứ cảm thấy dễ dàng quá sao sao.

“Về nhà à?” hắn hỏi ở đằng sau.

“Mai đến lượt trực.”

“Cẩm y vệ bị gột sạch rồi, ngươi còn trực cái gì nữa.” Tiêu Trì Dã nói, “Mùa đông là ải khó, ngươi tự mà bảo trọng.”

“Ta chỉ là con tôm cái tép nước chảy bèo trôi thôi.” Thẩm Trạch Xuyên xoay người, “Người nên bảo trọng không phải là ta.”

Tiêu Trì Dã sờ đốt ngón tay, nói: “Tiện thể chào sư phụ Kỷ Cương cho ta nhé.”

Chân vừa dợm bước của Thẩm Trạch Xuyên khựng lại, bỗng nhìn hắn chằm chằm.

Tiêu Trì Dã xỏ nhẫn ban chỉ vào, cười cợt: “Lan Chu à, đi chơi không?”

===