Thương Tiến Tửu

Chương 27: Thu lạnh



Thẩm Trạch Xuyên lập tức cười: “Đây cũng chả phải bí mật động trời gì đâu… Chào nhé.”

“Sao không nghe hết đã.” Tiêu Trì Dã tìm lại được nhẫn ban chỉ rồi, tâm tình tốt vô cùng, “Nếu Kỷ Cương là sư phụ ngươi thì chúng ta chính là sư huynh đệ đồng môn đấy. Ta lớn hơn ngươi, gọi sư huynh không thiệt đâu.”

“Kỷ gia không có quan hệ với Ly Bắc.” Thẩm Trạch Xuyên thoắt hồi tưởng lại năm năm trước, y đánh với Tiêu Trì Dã một trận trong tuyết, lúc ấy đã có cảm giác quen thuộc mơ hồ rồi.

“Chưa chắc.” Tiêu Trì Dã nói, “Duyên phận ấy mà, ai nói trước được đâu.”

Thẩm Trạch Xuyên khoát tay với Cát Thanh Thanh và Tiểu Ngô, chính mình thì ngồi lại xuống cạnh Tiêu Trì Dã, rồi nói: “Ngươi đã điều tra Cát Thanh Thanh.”

“Không quên được mà.” Tiêu Trì Dã nhìn y, “Năm năm trước hắn chạy nhanh như thế, năm năm sau lại ở gần ngươi như thế. Chói mắt vậy làm sao mà ta không sinh nghi cho được? Tiện đường tra một cái là moi được hết trong ngoài của hắn rồi.”

“Ngươi muốn làm gì.” Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười.

“Ta chẳng muốn làm gì cả.” Tiêu Trì Dã vừa nói vừa nâng ngón tay dứ dứ hờ vào đôi mắt Thẩm Trạch Xuyên, “Không cần phải gượng cười làm chi, chúng ta cũng coi như là vào sinh ra tử mà, giả vờ cứng cỏi thì còn gì vui nữa. Ngươi cuống hết cả lên rồi này, sợ rồi à.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Chưa đến mức đấy.”

Tiêu Trì Dã dốc ngược đôi đũa lại, chốc chốc lại khỏ xuống mặt bàn, hắn nói: “Kỷ Cương là sư phụ ngươi, vậy thì hồi đó đám Cẩm y vệ Cát Thanh Thanh cầm đầu giữ cho ngươi một cái mạng cũng là có lý.”

“Ngươi đa nghi rồi.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn vệt mỡ màu nâu bắn trên mặt bàn, “Một cú đá kia không giết được người là nghi ngay, cứ thăm dò riết thế, đúng là chăm mài sắt ghê.”

“Ta chỉ có vài ba cái điểm mạnh đấy thôi.” Tiêu Trì Dã nói, “Dùng hết trên người ngươi rồi.”

“Nếu đã là đồng môn,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “thì phải báo tên sư mới đúng chứ nhỉ?”

Tiêu Trì Dã chán chường ném đôi đũa lại vào ống: “Trước tiên gọi sư huynh cho nghe cái.”

Thẩm Trạch Xuyên không hé răng.

Tiêu Trì Dã nói: “Kỷ Cương cũng coi như trang hán tử, ta phái người đến Đoan châu dò hỏi, ai cũng tưởng ông ta chết cháy rồi — có phải ông ta giết Tiểu Phúc Tử không?”

“Không.” Thẩm Trạch Xuyên chỉnh lại ống đũa, “Sư phụ ta có tuổi rồi, làm sao sát sinh được?”

Lúc này gió khẽ nổi lên, hai người không ai động đậy.

Tiêu Trì Dã nói: “Ngươi cứ như chẳng làm cái gì cả, thế mà ta lại cảm thấy cái gì ngươi cũng làm rồi.”

“Cho dù ta có làm hay không, các ngươi đều sẽ không buông tha cho ta.” Thẩm Trạch Xuyên chống tay vào ghế, quay sang Tiêu Trì Dã, chậm rãi mỉm cười, ôn hòa nói, “Vậy thì sao ta không làm hết chuyện xấu đi, để ngươi có cớ mà hận nhỉ.”

Hôm sau.

Tiêu Trì Dã vào cung mới biết Ngụy tần chết rồi.

Lý Kiến Hằng đã thay quần áo, mấy hôm nay hắn khóc nhiều đến nỗi tiều tụy đi trông thấy, ngồi trên tòa cao, nói: “Nghe bảo trượt chân, ngã xuống giếng, đến tận tối qua mới tìm thấy xác.”

Cái chân trượt cũng khéo quá.

Lý Kiến Hằng thấy xung quanh không có ai, mới len lén hỏi: “Sách An, chẳng lẽ là ngươi…”

Tiêu Trì Dã lắc đầu.

Lý Kiến Hằng có vẻ yên tâm, hắn thấp thỏm cựa quậy trong ghế, nói: “Giờ ta ở trong cung, cứ tối đến hễ mở mắt ra là lại thấy nội hoạn, phát khiếp lên được. Trước kia bọn họ đều gọi Phan Như Quý là lão tổ tông, bây giờ lão tổ tông còn đang trong ngục kia kìa! Sách An, ngươi nói coi bọn họ có hận ta hay không…”

Hắn hết than lại oán một thôi một hồi, đều là vì sợ. Cuối cùng mới bảo Tiêu Trì Dã điều cấm quân qua, tạm thời thay giùm việc tuần phòng trong cung.

Tiêu Trì Dã đương nhiên không từ chối, lại một lát nữa thì thấy Lý Kiến Hằng nói: “Ly Bắc gửi thư tới, bảo Ly Bắc vương với đại ca ngươi đang trên đường đấy. Sách An, mấy ngày nữa là ngươi được gặp bọn họ rồi.”

Lý Kiến Hằng hơi cố lấy lòng, hắn sắp trở thành chủ nhân của thiên hạ này, thế mà còn nhát gan hơn cả ngày xưa. Khí thế ngông cuồng tự đại ở trường săn dường như đã bị mài ráo trong trận săn mùa thu kia, hắn đã thấu tỏ rốt cuộc ai mới là cường quyền.

Tiêu Trì Dã không cần phong thưởng, tâm nguyện của hắn Lý Kiến Hằng hiểu nhất. Vậy mà đến tận ngày hôm nay, Lý Kiến Hằng vẫn không hề mở miệng nhắc tới chuyện cho hắn về Ly Bắc.

Mặt Tiêu Trì Dã không đổi sắc, lòng lại chùng xuống.

Năm ngày sau, Ly Bắc vương vào Khuất đô.

Bữa ấy mưa thu rả rích rơi, trời vừa hửng sáng Tiêu Trì Dã đã đánh ngựa ra khỏi thành, đứng ở căn đình nơi tiễn người năm đó, đợi một mạch hai canh giờ tận đến khi cuối cùng cũng nhìn thấy mấy cánh ưng phá chân trời bay ra.

“Mãnh” trên vai hắn tức thì phấn khích lên, lao vút vào trong mưa liệng vòng ôn chuyện cùng anh chị em.

Thiết kỵ ùa tới trong mưa như một bức tranh thuỷ mặc đặc quánh, tràn tới trước mặt Tiêu Trì Dã. Hắn không đợi thiết kỵ lại gần đã nhảy khỏi đình, chạy ào vào màn mưa đón.

“Cha!”

Tiêu Ký Minh bật cười trên lưng ngựa, nói với cha ở đằng trước: “Bây giờ trông nó cao thế thôi, cơ mà vừa thấy cha là hiện nguyên hình ngay.”

Tiêu Phương Húc cởi chiếc nón trúc của mình xuống, cúi người chụp lên đầu Tiêu Trì Dã, nhìn hắn một lát rồi nói: “Cao lên rồi.”

Tiêu Trì Dã nhe răng cười hớn hở: “Đúng rồi, đại ca còn thấp hơn con nửa cái đầu đấy!”

“Lại khoe đấy.” Tiêu Ký Minh nói, “Từ lúc cao hơn con, năm nào gặp cũng phải nhắc một lần.”

Tiêu Phương Húc bảo Triêu Huy dắt ngựa, còn mình thì xoay người xuống, dang hai tay mạnh mẽ ôm lấy con trai, vỗ vỗ lưng hắn thùm thụp, gọi: “Tên nhóc đần!”

Tiêu Trì Dã bị vỗ mà cười toe toét, hắn nói: “Con đợi mãi, trên đường gặp chuyện gì ạ?”

Triêu Huy đáp: “Tiểu thiếu gia ở nhà mắc phong hàn. Vương gia phải vòng qua Đăng châu mời đại sư Nhất Quy tới nhà xem.”

Tiêu Trì Dã hỏi: “A Tuân bị ốm ư? Bao lâu rồi, sao trong thư đại ca không nói!”

Tiêu Ký Minh bảo: “Ốm vặt thôi, có Diệc Chi ở nhà chăm rồi, đệ đừng lo.”

Tiêu Trì Dã cảm thấy hơi mất mát.

Năm năm trước lúc hắn rời Ly Bắc, đại tẩu đang mang thai, giờ nhóc A Tuân đã bốn tuổi rồi mà hắn vẫn chưa được gặp một lần, chỉ có thể qua thư của cha anh biết một vài chuyện hay ho về cháu trai mình.

Hắn muốn về nhà.

Cảm giác mất mát của Tiêu Trì Dã tan biến trong giây lát, hắn cười: “Đệ đã chuẩn bị quà sinh nhật rồi, lần này đại ca về thì mang về hộ đệ đi.”

Tiêu Phương Húc phủi vành nón hắn cái, bảo: “Trước khi đi, Tuân nhi vẽ riêng cho con một bức tranh đấy, lát nữa Triêu Huy sẽ đưa cho con. Đây không phải chỗ để tám chuyện, vào cung cái đã, tối về phủ rồi cha con chúng ta nói tiếp cũng không muộn.”

Đoàn người lên ngựa, cùng vào Khuất đô.

***

Ly Bắc vương đã nhiều năm chưa lộ diện, tứ tướng thiên hạ bây giờ đã biến thành những cái tên rực rỡ huy hoàng, chẳng mấy ai còn nhớ Ly Bắc vương Tiêu Phương Húc nữa.

Tề thái phó vào thu béo lên, bây giờ đương rửa chân trong mưa, ngoe nguẩy mấy ngón chân, nói: “Nếu nói tứ tướng thiên hạ thì hai mươi năm trước cũng có. Lúc ấy Tiêu Phương Húc của Ly Bắc, Thích Thời Vũ của Khải Đông, Lục Bình Yên của quận Biên, với cả Phùng Nhất Thánh của ải Tỏa Thiên chính là thống soái binh mã bốn phương. Về sau Phùng Nhất Thánh tử trận, Phùng gia tuyệt hậu. Bây giờ e chẳng ai còn nhớ những cái tên này nữa, nhưng bọn họ đều là hãn tướng ngựa đạp biên cương, dẹp trừ Biên Sa năm đó đấy.”

“Phùng Nhất Thánh á hả.” Kỷ Cương đang xào rau bên trong hô với ra, “Sao lại không nhớ? Xuyên nhi! Hai con trai của Phùng tướng quân đều chết trận trên chiến trường, sau đó ông nhận con nuôi, chính là đại ca của sư phụ đấy!”

Thẩm Trạch Xuyên vừa xới cơm vừa hỏi: “Đại ca của sư phụ ấy ạ?”

Kỷ Cương vỗ đầu: “Ta quên không bảo con!”

Tề thái phó cằn nhằn: “Cơm xong chưa? Hừ, đại ca ông ta còn không phải Tả Thiên Thu à! Cái này thì có gì mà phải nói, đoán cũng đoán được!”

Thẩm Trạch Xuyên bưng đồ ăn ra, chia đũa cho Tề thái phó rồi cung kính: “Mời tiên sinh ăn cơm.”

Tề thái phó uống một ngụm rượu, chốt: “Có người hầu hạ vẫn là sướng nhất.”

Kỷ Cương lau mồ hôi, ngồi ở đầu bên kia bàn, nói: “Mới nãy con bảo, Tiêu nhị nói hắn là đồng môn của chúng ta, thế có khi sư phụ hắn chính là Tả Thiên Thu đấy!”

Thẩm Trạch Xuyên và hai miếng cơm.

Kỷ Cương bùi ngùi: “Ta với ông ấy cũng nhiều năm chưa gặp rồi. Lần này con giao thủ với Tiêu nhị rồi đúng không, sao? Đao pháp của hắn có xu thế cương mãnh phải không?”

Tề thái phó bảo: “Để Lan Chu ăn đã, ăn no rồi nói. Lần này hung hiểm, không cần gấp chuyện gì sất, nghỉ ngơi mấy ngày cũng được.”

“Ta phải nhận ra sớm hơn mới phải.” Kỷ Cương nói, “Tiêu nhị đeo nhẫn ban chỉ, trên đời này người kéo cường cung giỏi nhất chính là Tả Thiên Thu.”

“Giờ Tiêu Phương Húc cũng vào Khuất đô rồi đấy, nói không chừng ông lại được gặp đại ca ông cũng nên.” Tề thái phó gắp đồ ăn, “Tả Thiên Thu tử chiến ở Thiên Phi Khuyết, tuy chặn được kỵ binh Biên Sa, nhưng lại cũng mất vợ. Bởi vì trận chiến ấy mà ông ta được tôn danh ‘lôi trầm ngọc đài’, cũng bởi vì trận ấy mà hoàn toàn quỵ ngã. Nghe đồn ông ta đã xuất gia, cũng có thể là được Tiêu Phương Húc che chở, mai danh ẩn tích dạy dỗ con trai cho Tiêu Phương Húc.”

Kỷ Cương ngậm ngùi: “Một tướng công thành vạn xương khô, uy danh hiển hách thì sao chứ? Đến cuối cùng cũng chỉ là vốc cát vàng thôi. Da ngựa bọc thây tẫn trung lương, có sống cũng chẳng vui vẻ. Tả Thiên Thu mai danh, Tiêu Phương Húc bệnh ẩn, Lục Bình Yên già yếu, chờ hai mươi năm nữa, tứ tướng hôm nay sẽ ở nơi nao? Sau rốt cũng chỉ là sóng dạt cát trôi, đời đời luân chuyển mà thôi.”

Tề thái phó ngà ngà say, nhìn Thẩm Trạch Xuyên ăn cơm, thật lâu sau mới nói: “Sống chỉ một lần, vô duyên vô cớ chịu khổ một chuyến, quá mệt. Tóm lại đều phải chết, không bằng nuôi chí cao rồi hẵng chết! Lan Chu, nào, ăn thêm bát nữa đi!”

Đến lúc cơm no rượu đủ thì trời đã tối mò.

Tề thái phó nằm kềnh trên chiếu, Thẩm Trạch Xuyên ngồi dưới hiên lau chân cho tiên sinh. Kỷ Cương cầm hai kiện áo choàng tới, khoác lên người bọn họ rồi tự mình ngồi xổm ở một góc hút thuốc.

Tề thái phó gối lên quả đu đủ, nói: “Lan Chu, nói lại lần nữa tình hình ở trường săn.”

Thẩm Trạch Xuyên bèn kể tường tận lại một lần.

Tề thái phó nhắm mắt lắng tai nghe, Thẩm Trạch Xuyên nói xong rồi, ông vẫn im lặng.

Dây leo trong sân dầm mưa, từng giọt từng giọt sà xuống lá cây. Chẳng biết bao nhiêu giọt sau, Tề thái phó mới cất tiếng: “Trận này, Tiêu nhị coi như đã bộc lộ hết tài rồi, vậy mà lại bị vây vào tình cảnh giống cha anh hắn. Tân đế xưng huynh gọi đệ với hắn suốt năm năm ròng, hắn giấu kỹ như vậy, sao có thể không khiến người ta sợ hãi cho được? Giờ tân đế vẫn còn khảm niệm tình cứu mạng của hắn, nhưng tình nghĩa này có thể chịu đựng được bao nhiêu mài mòn đây? Ta cứ tưởng nhẫn nại như hắn sẽ có thể nhịn được thêm một chút nữa, có cả trăm ngàn cách để khiến Thích Trúc Âm ra mặt, thế mà hắn lại cứ nhất định phải tự mình làm cơ.”

Kỷ Cương gõ điếu thuốc trong bóng tối, nói: “Sói con cũng muốn về nhà, trong mộng chỉ toàn đồng cỏ Ly Bắc thôi. Hắn đã lớn mấy đâu? Có khí phách mới là tuổi trẻ.”

“Việc nhỏ không nhịn ắt loạn đại mưu.” Tề thái phó bảo, “Nếu hắn nhẫn nhịn nốt lần này, chẳng phải đã có thể dùng thân phận công tử ăn chơi mà về rồi sao?”

Tiêu Trì Dã đang đứng ngoài cửa cung, ngẩng đầu nhìn vương cung muôn trùng bóng tối. Những tường son mái cong kia tựa như những trắc trở ông trời cho hắn, bên dưới vẻ ngoài bất cần lông bông của hắn là con mãnh thú đang gầm rống trong câm lặng.

Thẩm Trạch Xuyên ngồi thẳng tắp, trong giây khắc ấy đã lạ lẫm nghiệm ra ý nghĩa hành động lần này của Tiêu Trì Dã.

Hắn muốn về nhà.

Hắn muốn dùng thân phận của một con người, đường đường chính chính mà về nhà.

===