Thương Tiến Tửu

Chương 28: Ngõ say



Sau khi tân đế đăng cơ, mưa thu Khuất đô rơi liên miên. Ngói cũ đen sì, đèn trắng treo cao, đứng trên tường thành vương cung phóng mắt xuống, khắp nơi đều bao phủ trong cái lạnh đìu hiu.

Vì đợt săn thu mà Cẩm y vệ bị thu yêu bài toàn bộ. Kỷ Lôi, Kiều Thiên Nhai cùng những Cẩm y vệ từ hàng ngũ phẩm trở lên bị hạ ngục cùng với Hoa Tư Khiêm và Phan Như Quý, đồng loạt giao cho ba pháp ti hội thẩm.

Tiết Tu Trác thuyên chuyển khỏi khoa hộ, thăng lên chức Đại lý tự thừa. Chức quan này thoạt nhìn thì không có nhiều quyền lực bằng Đô cấp sự trung khoa hộ, song lại có thể chân chính bước vào trung tâm của ba pháp ti của Đại Chu. Nói cách khác, hắn không chỉ có quyền tra xét bất kỳ án nào, mà còn có quyền tham gia xem xét và phản biện đề án của bộ Hình và Đô sát viện.

“Tiết Tu Trác.”

Hoa Thái hậu tựa nghiêng trên giường tu di[1], nhàn nhã gõ gõ quân cờ bằng ngọc đen trong suốt.

1.

“Trước trường săn Nam Lâm, chưa từng nghe đến người này. Hắn là ai trong Tiết gia?”

Lưu Tương cô cô nhè nhẹ quạt lư hương, đáp: “Thưa Thái hậu, là con thiếp thứ ba của Tiết gia. Trước đây chưa nghe đến người này bao giờ nên nô tỳ đã đặc biệt đi nghe ngóng thử.”

“Tiết gia có người kế tục.” Hoa Thái hậu nói, “Mấy năm nay, nổi bật nhất chính là Diêu Ôn Ngọc. Lão cáo già Hải Lương Nghi, ai gia cứ tưởng sở học cả đời của lão chỉ truyền lại cho Diêu Ôn Ngọc, sớm muộn gì rồi cũng sẽ tiến cử Diêu Ôn Ngọc nhập sĩ[2] vào nội các thôi. Nào ngờ lão lại im ỉm im ỉm đi dùng tên Tiết Tu Trác chẳng ai để ý.”

2.

Lưu Tương cô cô nói: “Đầu tiên Tiết Tu Trác hợp tác với bố chính sứ Quyết Tây Giang Thanh Sơn bí mật thu thập chứng cứ, sau đó bắc cầu qua Hải các lão. Lúc còn giữ chức Đô cấp sự trung khoa hộ, hắn làm việc cho sáu bộ, giờ đã thăng lên Đại lý tự thừa, đang thẩm án của các lão chúng ta, chỉ e là đã hạ quyết tâm truy tra đến chót rồi, sẽ không chịu bỏ qua đâu.”

“Bây giờ ai gia không ra ngoài được.” Vẻ suy tư hiện lên trong mắt Hoa Thái hậu, “Tiết Tu Trác muốn tra, cứ để hắn tra. Hoa gia giờ đang trong thời điểm nguy cấp, bảo đại ca, cần có quyết tâm tráng sĩ cắt cổ tay, mới có thể đông sơn tái khởi.”

Lưu Tương cô cô vâng lời, nhẹ nhàng lui xuống.

***

Thẩm Trạch Xuyên giũ nước mưa trên ô, ngồi trong hành lang đổ nát của tòa viện hoang. Non nửa canh giờ sau, thân hình như núi của Hề Hồng Hiên mới bước qua cửa, bung ô đi thẳng tới.

“Bây giờ chỗ nào cũng nhan nhản tai mắt, suýt nữa ta không thoát được đấy.” Hề Hồng Hiên kéo lại áo, nhíu mày hỏi, “Gọi ta ra đây lúc này là có việc quan trọng gì à?”

“Hề Cố An vào hình ngục rồi.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Tâm nguyện nhiều năm của ngươi đang ở ngay trước mắt, lúc này mà còn không thừa thắng xông lên, vẫn còn chờ hắn chó cùng giứt rậu hay sao?”

“Tội chết của hắn đã định.” Hề Hồng Hiên nói, “Giờ ta nhúng tay vào mới là vẽ rắn thêm chân.”

“Trên đời này chẳng có cái gì là ‘đã định’ cả.” Gương mặt trắng nõn của Thẩm Trạch Xuyên không hề có ý cười, y nói, “Càng lúc mấu chốt lại càng không thể sơ suất. Không chết trong hiểm cảnh thì ắt sẽ có đường sống.”

Hề Hồng Hiên nhìn sườn mặt y, nói: “Án Hoa đảng đã giao cho ba pháp ti rồi, bao nhiêu con mắt đang nhìn chòng chọc như thế, ngươi định ra tay kiểu gì?”

“Ta không ra tay.” Thẩm Trạch Xuyên lia mắt, “Hắn làm chó săn cho Hoa gia, những tội ác gây nên lúc đương nhiệm nhiều vô số kể. Chỉ lần lôi ra một hai chuyện giao cho Đại lý tự, hắn sẽ thực sự nắm chắc phần chết.”

“Mang đao ngự tiền, vây bắt trữ quân, hai chuyện này còn chưa đủ cho hắn chết sao?”

“Hắn là Đô chỉ huy sứ của tám đại doanh, vốn có đặc quyền mang đao ngự tiền. Vây bắt trữ quân không liên quan tới hắn, hắn có thể khăng khăng rằng mình thấy tình hình bất ổn nên mới về đô kiếm viện binh. Bây giờ tân đế kiêng kỵ cấm quân, tuy đã tóm Hoa gia rồi, nhưng lúc này lại đang cần sự hỗ trợ của tám đại gia tộc. Ba pháp ti phúc tra thì tốn thời gian, cứ càng dềnh dàng, Hề Cố An sẽ càng khó chết.” Thẩm Trạch Xuyên khẽ cười lạnh, “Chỉ cần Hề Cố An không chết, ngươi sẽ vẫn là Hề nhị, vĩnh viễn không ngày lộ diện.”

Hề Hồng Hiên trầm ngâm một hồi lâu mới hỏi: “Ngươi tính thế nào?”

“Hề Cố An bắt đầu chuyên trách tám đại doanh từ năm Hàm Đức thứ tư, trong bốn năm này, tám đại doanh lĩnh tổng cộng chín trăm vạn lượng quân lương. Nhưng tiền chi ra kiểm được trong sổ sách chỉ có bảy trăm vạn, hai trăm vạn lượng kia đâu? Đều biến mất trong tay Hề Cố An.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Chuyện tra sổ sách vốn là Tiết Tu Trác làm, đảm bảo hắn chỉ cần tra thêm một chút là sẽ moi được càng nhiều khoản trống. Lượng bạc lớn cỡ này, cả Phan Như Quý lẫn Hoa Tư Khiêm đều có thể lấy, bởi vì bọn chúng chỉ tham thôi. Nhưng Hề Cố An thì không thể, bởi vì hắn không thể tham. Trong tay hắn nắm giữ tám đại doanh đảm nhiệm tuần phòng Khuất đô, nếu hắn không giải thích rõ ràng được khoản tiền này đi đâu, vậy chỉ có thể nghi hắn đang lợi dụng danh nghĩa của tám đại doanh, lấy tiền mua chuộc quân sĩ cho mình, tư dưỡng thân binh.”

Hề Hồng Hiên bỗng thấy không rét mà run, hắn lặp lại: “… Tư dưỡng thân binh.”

“Hắn đứng bên giường thiên tử, tư dưỡng thân binh để làm gì?” Thẩm Trạch Xuyên hỏi.

“… Không được!” Hề Hồng Hiên phản đối thẳng thừng, hắn giơ tay lau mồ hôi, “ta thần kinh chắc? Ăn bám Hoa đảng thì chỉ mình hắn chết thôi, ý đồ mưu phản là cả nhà ta chết đấy! Đây là tội tru di cửu tộc!”

Thẩm Trạch Xuyên bật cười, y hạ giọng: “Vua nào triều thần nấy, bây giờ tân đế sắp lên ngôi, đây là thời cơ chuẩn nhất cho ngươi lộ diện. Hề Cố An đang dâng mạng để tặng quà mừng ngươi thăng chức đấy.”

“Ngươi muốn ta…” Hề Hồng Hiên nhìn chằm chằm Thẩm Trạch Xuyên giây lát, bỗng cũng phá lên cười, hắn nói, “Ngươi đủ ác đấy. Dầu gì Thái hậu cũng đã cứu ngươi hai lần, thế mà thật ngươi chả cảm niệm ân tình tí nào cả.”

“Ân tình ấy à.” Thẩm Trạch Xuyên nhấc ô, “Giết người xong rồi trả cũng không muộn. Vả lại tranh đấu hôm nay chỉ là Tiêu, Hoa đánh cờ thôi mà, liên quan gì đến ta đâu?”

Dứt lời, y xòe ô ra, khẽ gật đầu với Hề Hồng Hiên rồi cất bước vào màn mưa đêm. Hề Hồng Hiên ngồi một mình dưới hành lang, chờ tới khi y biến mất mới sờ ra sau lưng, sờ được một mảng mồ hôi lạnh.

***

Mấy ngày sau, Đại lý tự chỉnh lý lại án săn thu.

Đại lý tự khanh Tưởng Tạ chủ thẩm, Hải Lương Nghi giám sát, Tiết Tu Trác bồi thẩm. Đây là án lớn, do Đô sát viện kiểm tra và giám sát, lấy “tiểu nhân cấu đảng”, “tham thuế loạn chính”, “nguy hại xã tắc” làm tội danh trình lên Đại lý tự.

Trong đó “tiểu nhân cấu đảng” khiến cho sáu bộ sợ bóng sợ gió, những quan viên hồi trước đã từng ghé Hoa phủ, được Hoa Phan tiến cử người nào người nấy đều thấp tha thấp thỏm. Mấy ngày này người dâng sớ tố cáo Hoa Tư Khiêm và Phan Như Quý nhiều không đếm xuể, ai cũng hùng hồn bộc lộ lòng trung, sợ bị liên lụy.

Lý Kiến Hằng cứ thấy tấu chương là lại đau đầu, hắn vốn không phải người ngồi yên được một chỗ, chỉ là đang trong thời gian quốc tang nên hắn cũng không dám nhởn nhơ chơi đùa. Hắn đã chứng kiến cảnh Hải Lương Nghi giằng co với Hoa Tư Khiêm đêm đó, trong lòng rất sợ Hải Lương Nghi.

Hải Lương Nghi cứng nhắc bao nhiêu. Râu cắt gọn gàng, luôn rũ ở trước cúc thứ hai của áo. Phát quan đeo ngay ngắn, tóc chải không rối một sợi. Ngày nóng trong nhà không cởi cúc, tháng đông thượng triều không lồng tay áo. Lúc đứng thẳng như tùng xanh trên núi, lúc đi nhẹ tựa gió thổi tĩnh cốc. Khi làm việc tuyệt đối không cẩu thả, có thể cúi nghe án ba ngày ba đêm không lộ mệt mỏi.

Lý Kiến Hằng lôi thôi quen rồi, hễ thấy lão thần như phu tử[3] này là chân lại nhũn nhèo cả ra.

3.

Vì án Hoa đảng, Hải Lương Nghi liên tục tìm hắn bẩm báo tình hình. Lý Kiến Hằng cảm thấy long ỷ của Minh Lý đường cứng quá, ngồi lâu đau mông, bèn bảo người lót mấy lớp đệm vào. Thế mà Hải Lương Nghi lại bắt gặp được, cũng nhất quyết can ngăn, khuyên hắn phải có định tính.

Khoái cảm cầm quyền dường như chỉ kéo dài có chớp mắt, rồi ngay sau ấy là gánh nặng chất chồng. Những buổi tảo triều dài đằng đẵng khiến Lý Kiến Hằng phát nản, hắn ngồi trên long ỷ, nhiều lúc thậm chí còn chẳng hiểu người phía dưới đang nói cái gì.

Không có tiền?

Thu thuế đi! Giết một đám quan tham ô là chẳng phải lấy lại được sao? Còn om sòm cái gì nữa vậy.

Lý Kiến Hằng không dám nói ra, hắn sợ Hải Lương Nghi đã đành, lại càng sợ đám văn thần võ tướng này. Hắn chẳng hiểu bọn họ cãi nhau cái gì, cũng chẳng hiểu tại sao Hoa đảng không thể lập tức chém đầu, càng không hiểu ngày nào Thái hậu cũng đưa điểm tâm cho hắn là có ý gì.

Hắn cuộn tròn trên long ỷ, như thể chỉ đang trong một hồi mộng mà thôi.

“Hoàng thượng ốm à?”

Tiêu Trì Dã bị triệu vào cung, gặp thái y của Thái y viện bên ngoài Minh Lý đường.

Thái y nói: “Lo nghĩ quá độ, lại còn gần đợt thu lạnh. Lát nữa tổng đốc vào, xin hãy khuyên nhủ Hoàng thượng.”

Tiêu Trì Dã cởi đao Lang Lệ ra, bước vào Minh Lý đường.

Lý Kiến Hằng vừa uống thuốc xong, bây giờ đương thừ người trên giường, nghe thấy Tiêu Trì Dã đến thì vội vàng lê giày kêu người tiến vào.

“Sách An.” Lý Kiến Hằng gọi, “Vừa đúng lúc, phòng điềm thực sắp đưa kẹo mắt cọp[4] tới đấy, ngươi cũng nếm thử đi, mấy năm trước chúng ta ăn trong tiệc bách quan rồi đấy.”

4.

Tiêu Trì Dã khấu đầu: “Tạ Hoàng thượng ban thưởng.”

Lý Kiến Hằng khoác áo, im lặng một lát mới bảo: “Sách An, ngồi đi.”

Tiêu Trì Dã ngồi xuống, người hầu hai bên lui hết ra ngoài. Lý Kiến Hằng bỗng đứng dậy, sốt ruột đi đi lại lại tại chỗ: “Sách An, sao vẫn chưa chém đầu Hoa Tư Khiêm? Đại lý tự bảo cái gì mà phúc thẩm, còn cái gì để mà thẩm nữa à? Hả!”

Tiêu Trì Dã nói: “Đại lý tự phải tra án ba lần, đây là quy định để đề phòng án oan sai. Chứng cứ án Hoa Tư Khiêm rất xác thực rồi, trước khi hết năm chắc chắn sẽ có thể chém.”

“Đêm dài lắm mộng.” Lý Kiến Hằng lo ngai ngái, “Trông Thái hậu chẳng cuống gì cả… Ngươi biết không, ngày nào bà ta cũng sai người đưa điểm tâm cho ta, bà ta muốn làm gì? Cũng muốn hạ độc ta ư?”

“Hoa gia bây giờ đang bị nghìn người lên án, Thái hậu đương nhiên phải ra vẻ từ ái rồi.” Tiêu Trì Dã trông mặt hắn hoang mang, hai con mắt thâm sì, bèn hỏi, “Đêm Hoàng thượng ngủ không ngon sao?”

“Làm sao mà ta ngủ được.” Lý Kiến Hằng nói, “Bọn họ chưa chết… Làm sao mà ta ngủ được. Sách An, ngươi đi bảo Hải Lương Nghi hộ ta đi, khỏi phúc thẩm, xử ngay tại chỗ!”

Thế sao được.

Tiêu Trì Dã là Tổng đốc cấm quân, chẳng liên quan gì đến ba pháp ti, sao hắn có thể nhúng tay vào hội thẩm của ba pháp ti được? Hơn nữa, sau vụ săn bắn mùa thu, người phải tóm tiếp theo chính là Tiêu Trì Dã hắn. Nhóm quan văn do Hải Lương Nghi đứng đầu cũng không chịu thả Tiêu Trì Dã, Tiêu Phương Húc mấy hôm nay cũng hay tin rồi.

Chẳng ai bằng lòng đánh cược trong chuyện này cả, Tiêu Trì Dã ở Khuất đô, Ly Bắc mới có thể chuyên tâm cống hiến. Đại họa ở sáu châu Trung Bác là khối tâm bệnh, Tiêu Ký Minh có thể cứu Khuất đô một lần, có thể cứu Khuất đô hai lần, nhưng hắn có thể cứu Khuất đô một cách vô điều kiện vô số lần sao? Cứ cho là hắn có thể đi, nhưng ai tin được?

Tiêu Trì Dã tuyệt đối sẽ không bất hòa với văn thần lúc này.

Tự Lý Kiến Hằng cũng hiểu không làm được, thành thử lại càng thần hồn nát thần tính. Lúc kẹo mắt cọp được đưa tới, hắn chỉ ăn qua loa mấy cái, chẳng nếm được vị gì.

Tiêu Trì Dã vừa đi, hắn nằm kềnh luôn ra giường, cảm thấy làm hoàng đế chán chết.

Song Lộc vẫn luôn đi theo hầu hạ hắn thấy thế bèn quỳ xuống bên giường, thì thầm: “Vạn tuế gia… hay là nô tỳ ra ngoài đi dạo cùng người một chuyến nhé?”

Lý Kiến Hằng nói: “Không đi, mệt lắm.”

Song Lộc chuyển con mắt, tiếp tục: “… Hay là mời Mộ Như cô nương đàn tỳ bà cho người nhé?”

Lý Kiến Hằng nhổm dậy, mắt lại ngó ngó ra ngoài, thấy không có ai mới nói: “… Không được đâu, đang quốc tang mà. Đã thế nàng ấy lại còn đang ở phủ của Phan Như Quý, giờ mà đưa vào cung thì chẳng phải sẽ bị mắng sao?”

Song Lộc cười ồ một tiếng: “Vạn tuế gia, người là hoàng đế mà, trong cung này chỉ nghe người thôi. Nội hoạn chúng ta làm việc, ngoại thần bọn họ làm sao biết được? Chúng ta len lén…”

Lý Kiến Hằng tức thì phấn chấn hẳn lên, kẹo cũng chẳng buồn ăn, nói: “Không cho Hải các lão biết hả?”

“Không ai biết hết.” Song Lộc lê gối, “Người là chủ tử của chúng ta chứ có phải ông ta đâu. Chúng nô tỳ làm việc vì Hoàng thượng, Hoàng thượng không cho ai biết thì người đó nhất định sẽ không biết.”

“Được!” Lý Kiến Hằng vỗ tay, “được, tranh thủ lúc nào xem. Mau đi đi, càng lẹ càng tốt, bảo Mộ Như vào, Phan Như Quý sắp chết rồi, ở lại cái viện đó cũng xui bỏ xừ!”

Lúc Tiêu Trì Dã ra khỏi cung, trời lại đổ mưa, tự dưng hắn thấy bức bối thế nào. Tinh thần xông xáo trước buổi săn thu dường như đã tiêu tan hết chỉ trong một đêm, bây giờ đến đao hắn cũng chẳng muốn rút.

Thần Dương và Triêu Huy tới đón hắn, Tiêu Trì Dã lên xe ngựa. Xe đi được một nửa, Tiêu Trì Dã bỗng vén rèm lên: “Bảo cha với đại ca một tiếng, đêm nay ta không về.”

Dứt lời không đợi hai người kịp phản ứng đã nhảy tuột xuống xe ngựa, chẳng mang cái gì theo, đi về hướng phố Đông Long.

“Lại đi uống rượu rồi.” Triêu Huy cũng xuống xe, nói với Thần Dương, “Đệ về bảo với vương gia và thế tử đi, ta đi theo công tử. Đang quốc tang, uống say làm loạn lên lại khó coi ra.”

Thần Dương nói: “Bây giờ còn đứng nói là huynh đã không tìm thấy người nữa rồi đấy. Tổng đốc đã không muốn ai đi cùng thì… kệ ngài ấy đi.”

Triêu Huy là phó tướng của Tiêu Ký Minh, Thần Dương là phó tướng của Tiêu Trì Dã. Tuy bảo cả hai đều là người Tiêu gia, song cách nhìn nhận chung quy lại vẫn không giống nhau, Triêu Huy càng giống huynh trưởng hơn.

Hắn quay đầu lại trong mưa, quả nhiên đã chẳng thấy bóng dáng Tiêu Trì Dã đâu.

Cẩm y vệ treo yêu bài, người bên dưới tạm thời xếp vào cấm quân, làm cho đội tuần phòng.

Thẩm Trạch Xuyên vừa mới trực xong ca đêm nay, lúc về nhà đi qua con ngõ sau phường Hương Vân ở phố Đông Long.

Vì mưa nhỏ nên không mở ô.

Y đang đi thì chợt nghe thấy tiếng nôn ọe ở đằng trước, rồi một người chị em đi guốc gỗ, không mang tất chạy bước nhỏ đuổi theo sau, lại bị nhẹ nhàng ngăn lại.

Tiêu Trì Dã chống tường, chỉ vào cửa sau, ý bảo nàng tránh xa một chút.

Các chị em phường Hương Vân đều quen hắn, biết hắn lúc say không cho người khác chạm vào, bèn gấp khăn tay đặt bên cạnh, dịu dàng bảo: “Nhị công tử, đỡ rồi lại vào nhé, chuẩn bị sẵn canh nóng cho ngài rồi đấy.”

Tiêu Trì Dã không đáp.

Tiếng guốc gỗ đi xa rồi, hắn mới ngồi xổm xuống, dạ dày quặn lại đến khó chịu.

Người nên sống trong men say như thế, hắn chỉ có mỗi cái lối thoát này thôi.

Lưng đột nhiên chúi xuống.

Tiêu Trì Dã quay phắt lại nhìn, ánh lạnh trong mắt hắn khiến người ta hoảng sợ. Hắn thấy người, ngẫm nghĩ ít khi mới mở miệng: “… Ngươi đạp ta làm gì.”

Thẩm Trạch Xuyên nói không chớp mắt: “Ta không đạp.”

Tiêu Trì Đã vòng tay ra sau sờ soạng lưng mình một lúc, kéo kéo áo rồi cứng đầu nói: “Đây là bằng chứng!”

Thẩm Trạch Xuyên quan sát hắn một chốc, hỏi: “Uống ngu rồi à Tiêu nhị?”

Tiêu Trì Dã hỏi lại: “Trông ta giống thằng ngu à?”

Không đợi Thẩm Trạch Xuyên trả lời, hắn đã tự mình đáp.

“Ông không phải thằng ngu.”

Thẩm Trạch Xuyên ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, nói: “Đừng ngáng đường ta, ta phải về nhà.”

Tiêu Trì Dã quay lại, ngây người phút chốc, rồi nói với bức tường: “Đừng ngáng đường ta, ta cũng phải về nhà.”

Thẩm Trạch Xuyên định cười thì lại nghe thấy hắn.

“Ta mà không về được nhà, ngươi cũng đừng hòng về nhà.”

===