Thương Tiến Tửu

Chương 29: Mệnh số



Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ồ.”

Tiêu Trì Dã không nhận được câu trả lời mong đợi, lại quay đầu nhìn y, hỏi: “Sao ngươi không cãi?”

Thẩm Trạch Xuyên giơ tay mở ô ra: “Nhà ta không cha anh, cũng không người thân, về làm gì?”

Tiêu Trì Dã dùng khăn lau nước trên gáy, đứng lên rồi nói: “Đúng nhỉ, phủ của Kiến Hưng vương Đôn châu bị tịch thu rồi. Với cái thân phận của ngươi thì có về cũng chỉ để vạn người chửi rủa thôi.”

“Cho nên mệnh ấy à.” Thẩm Trạch Xuyên lẳng lặng nhìn Tiêu Trì Dã, qua một hồi thật lâu mới cất tiếng, “Đầu thai không tốt, chính là mang tội.”

Tiêu Trì Dã không nhìn y, nâng tay quẹt giọt mưa trên trán, nói: “Thế sao ngươi còn sống?”

Thẩm Trạch Xuyên cười: “Ngàn vạn người muốn ta chết, nhưng ta mà để người khác được hài lòng thì chẳng phải chính mình sẽ không dễ chịu sao.”

Tiêu Trì Dã nói: “Ngươi ở trong chùa Chiêu Tội mới có đường sống.”

Thẩm Trạch Xuyên cất hai bước, vòng qua vũng nước trên mặt đất, y nói: “Nếu ta ở trong chùa Chiêu Tội, ngươi sẽ cảm thấy chém đầu ta mới là kết cục ta nên nhận. Tiêu Trì Dã, dù ngươi có cật lực che giấu đến mấy đi nữa, ngươi đã quen đứng từ trên cao nhìn xuống rồi. Ngươi cũng giống như kẻ đứng nhìn ngươi hôm nay thôi, hàng tầng hàng lớp ánh mắt như thế, giờ cũng khiến ngươi phải khổ sở cùng cực.”

Y bật cười, vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Trì Dã.

“Ta vì cầu sống, ngươi vì cầu chết. Tiêu gia đã từng nhốt ta, giờ Lý thị nhốt ngươi. Chuyện đời có kỳ lạ không chứ? Chim lồng nhớ rừng cũ, cá chậu nhớ nước xưa [1]. Từ đầu chí cuối mệnh môn[1] của ngươi đều lộ ra ngoài. Không về, ngươi chính là phế vật vô chí cao, điều khiến người ta tiếc nuối nhất trên thế gian này chính là sói thuần thành chó. Ở Khuất đô, răng nanh của ngươi còn có thể sắc bén được bao lâu?”

1.

“Ngươi đi theo ta đợt săn thu.” Tiêu Trì Dã nghiêng đầu nhìn y, “Cứu ta một mạng chỉ để hả hê lúc này thôi ư?”

“Ta chỉ là con sâu cái kiến.” Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng nói, “Dù ta không xuất hiện thì ngươi cũng có thể sống.”

“Ngươi rốt cuộc,” men say của Tiêu Trì Dã đã tan ráo, hắn nói, “muốn làm gì.”

“Báo ơn.” Vành ô của Thẩm Trạch Xuyên phủ qua Tiêu Trì Dã, y đứng gần đến vậy, “Báo ơn tha mạng của các ngươi.”

Tiêu Trì Dã bỗng túm cổ áo Thẩm Trạch Xuyên: “Ta tưởng ngươi đã thành tâm sửa sai, làm người tử tế rồi chứ.”

“Ta sai cái gì.” Ánh sáng trong mắt Thẩm Trạch Xuyên còn lạnh hơn cả cơn mưa thu này, y thậm chí còn ép gần thêm một bước, chừng như sắp dán vào đến nơi rồi, hỏi Tiêu Trì Dã, “Ta sai cái gì?”

“Lúc ngươi bò ra khỏi hố tử thần Trà Thạch, không nhìn các thành Đoan châu sao?” ngón tay Tiêu Trì Dã ghì siết, “tám thành tàn sát, vó ngựa băng qua cổng thành, bắn lên toàn là máu người.”

“Thẩm Vệ binh bại.” Cuối cùng Thẩm Trạch Xuyên cũng xé rách lớp vỏ ngụy trang ấy, phơi bày ra dòng hận ý sục sôi, “Bốn vạn người Trung Bác mai táng ở hố tử thần Trà Thạch! Hôm ấy ta mất cả đại ca lẫn sư nương, ta sai cái gì?”

“Thẩm Vệ đáng chết!” Tiêu Trì Dã cũng đã mất kiểm soát, đột nhiên ấn Thẩm Trạch Xuyên lên tường, nói, “Thẩm thị phải tru! Ngươi cũng họ Thẩm! Cớ gì mà ngươi không sai?!”

Chiếc ô giấy dầu lăn long lóc trên mặt đất, Thẩm Trạch Xuyên đập vào tường, bị Tiêu Trì Dã nhấc lên mũi chân không với nổi tới đất, y giơ chân sút một phát vào ngực Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã bị đau lùi lại mấy bước, nhưng không hề buông tay ra, túm cổ áo Thẩm Trạch Xuyên lôi theo người ngã xuống đất.

Mưa đang tí tách bỗng tuôn xối xả, nện xuống ồ ạt. Một loạt âm thanh va chạm vang lên trong con ngõ tối, mấy thứ xô đổ bị giẫm bẹp dưới chân.

Các chị em phường Hương Vân cả kinh, tất cả đều xách guốc gỗ túm tụm bấu ở cửa ngóng.

“Sao lại đánh nhau rồi!” Hương Vân vội vàng khoác thêm áo, xỏ guốc gỗ chạy tới, “hai vị gia! Có chuyện thì nói, tội gì phải động tay động chân!”

Thẩm Trạch Xuyên cưỡi trên người Tiêu Trì Dã, đấm hắn một cú lệch đầu. Một tay Tiêu Trì Dã chụp lấy cổ tay Thẩm Trạch Xuyên, thô bạo kéo lại gần mình, đầu lưỡi liếm máu mới vừa bị đánh ra giữa răng, nói: “Ngươi ta ai cũng đừng mong yên ổn!”

Hương Vân đã đi gọi tạp dịch, hợp lực kéo hai người bọn họ ra. Tiêu Trì Dã vung tay, mấy tạp dịch cao to lực lưỡng chỉ thấy chỗ hổ khẩu tê dại. Thế nhưng Tiêu Trì Dã lại không nhào lên nữa, hắn giơ tay chùi vết thương trên mặt, nói: “Cút ngay.”

Hương Vân thấy tình hình không ổn, bèn ra hiệu cho tạp dịch mau tới vương phủ gọi người.

Nào ngờ Tiêu Trì Dã lại nói: “Ai dám kinh động đến cha ta, ta đánh gãy chân kẻ đó!”

Giọng Hương Vân ngọt xớt, thuận thế đáp: “Gì đây, Nhị công tử xưa nay thương hương tiếc ngọc nhất mà, sao đêm nay lại dọa các cô nương thế? Đàn ông rượu vào, động tay động chân cũng là chuyện bình thường, thôi cũng xong rồi, chúng ta cười một tiếng xóa ân cừu nhé.”

Tiêu Trì Dã đứng dậy, cởi chiếc áo choàng lấm lem ra ném cho Hương Vân, buông câu: “Đi vào.”

Hương Vân ôm áo khuyên: “Nhị công tử, bên ngoài lạnh thế này…”

Nàng dần dần không dám nói nữa, lặng lẽ xua tay với các chị em, đùn mọi người vào lại bên trong cửa. Có điều lần này không khép hẳn cửa, một đám chị em đang bám vào cửa sổ hóng chuyện.

Thẩm Trạch Xuyên nhặt ô lên, người bẩn không ra hình thù gì nữa. Y dính mưa, tóc bết lên mặt càng tôn lên làn da trắng nõn.

“Lần sau,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “muốn tìm ta thì đến thẳng cửa, con ngõ này tám trăm năm nữa ta cũng không đi qua đâu.”

“Nếu mà biết ngươi đi qua đây.” Tiêu Trì Dã nói, “Ta có phải ói trong nhà cũng không thèm tới.”

Thẩm Trạch Xuyên cười mỉa: “Thế thì đúng là oan gia ngõ hẹp rồi.”

Tiêu Trì Dã cất bước về phía y: “Từ bây giờ ta sẽ để mắt đến ngươi.”

“Thân mình ngươi kham chẳng nổi mà còn lo lắng vì ta như vậy.” Thẩm Trạch Xuyên giơ ô, đứng xa ra, “Con rết trăm chân chết cũng không ngã, mới có một trận săn thu đã đòi đánh ngã Hoa gia, đúng là mơ hão.”

“Ngươi vẫn nên nghĩ cách giữ cái mạng đi.” Ngực Tiêu Trì Dã cụng vào ô, liếc y, “Không có Thái hậu bảo vệ, ngươi còn sống được bao lâu?”

“Long đình đổi người rồi.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Suy nghĩ cố chấp của ngươi, chẳng phải cũng nên đổi rồi sao?”

“Ngươi không giết được ai đâu.” Tiêu Trì Dã nói, “Người nợ ngươi chính là kỵ binh Biên Sa và Thẩm Vệ.”

“Ngươi nói sao thì là vậy.” Thẩm Trạch Xuyên lại khoác lên lớp vỏ nhu mì ấy rồi, y cụp ô, dịu dàng bảo Tiêu Trì Dã, “Ta nghe ngươi được chưa?”

Ngọn lửa không tên trong người Tiêu Trì Dã chợt bùng lên, hắn nói: “Được, vậy đêm nay ngươi ở cùng ta.”

“Ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong màn.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Ngươi còn có sở thích chung giường chung hưởng với người khác cơ à? Xin lỗi nhé, ta thì không đâu.”

Hôm nay Tiêu Trì Dã thấy y trông kiểu gì cũng giống như sắp làm chuyện xấu, bởi vậy nói: “Ngươi trốn cái gì? Chẳng phải ta nói sao thì là vậy sao!”

“Có phải ngươi,” Thẩm Trạch Xuyên chỉ chỉ đầu, “mụ đầu rồi không?”

“Người không nhiệm vụ trong Cẩm y vệ xếp vào cấm quân.” Tiêu Trì Dã nói, “Rốt cuộc ai mới là người mụ đầu đây?”

Thẩm Trạch Xuyên thoáng dừng lại, rồi hỏi: “Tổng đốc muốn ta làm gì?”

Trên má Tiêu Trì Dã vẫn còn vết đỏ, vẻ hung tợn giữa mày đã tiêu tan, lại biến về bộ dạng lười nhác lêu lổng, hắn xoay người ngồi xuống hành lang dưới hiên, trỏ vào đôi ủng trên chân mình.

Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi cong khóe môi với hắn: “Được.”

Tinh mơ hôm sau, Thần Dương tới đón người thì bắt gặp Thẩm Trạch Xuyên đang ôm đao Lang Lệ ở cửa phường Hương Vân, sửng sốt.

Thẩm Trạch Xuyên đương tựa vào cửa bèn đứng thẳng dậy, hành lễ với Thần Dương.

Thần Dương tức thì cảm thấy không ổn, bèn hỏi: “Thẩm… Đề kỵ sao lại ở đây?”

“Kỷ Lôi trong hình ngục vẫn chưa xử.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Cẩm y vệ tạm thời xếp vào cấm quân, Tổng đốc đại nhân quản lý.”

Thần Dương nhìn gương mặt tỉnh rụi của y, cảm thấy da đầu tê ran, bèn khẽ gật đầu rồi vội vàng lên lầu.

Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn đi lên lầu, Hương Vân đang xách váy đi xuống, thương cảm: “Cơm còn chưa ăn đúng không? Quần áo bẩn cũng không thay. Linh Đình—”

Vẻ mặt người chị em trên lầu rất ư chán chường, tựa vào lan can nói: “Sao ma ma vẫn còn gọi Linh Đình thế, cứ quên là con bé được chuộc ra ngoài rồi thôi.”

Hương Vân như vừa tỉnh mộng: “Quen mồm! Cô mang ít đồ ăn tới cho đề kỵ đại nhân đi.”

Lúc vào Thần Dương thấy Tiêu Trì Dã hẵng đang nằm ngủ trên giường, trái phải không người hầu hạ, bèn đi tới gọi khẽ: “Tổng đốc, Tổng đốc?”

Tiêu Trì Dã uể oải vùi mặt, lại ngủ một lát nữa, rồi bỗng nhiên ngồi bật dậy, hỏi: “Sao lại là ngươi? Thẩm Lan Chu đâu!”

“Đang thủ ở dưới lầu, Tổng đốc… Mặt ngài sao vậy?” Thần Dương ngạc nhiên hỏi.

“Đi săn.” Tiêu Trì Dã xuống giường xoay tay vai, “Đại ca bảo ngươi đến gọi ta à?”

“Là vương gia.” Thần Dương nói, “Sáng sớm có thư, hỗ thị[2] Sa Khâu đêm qua bị kỵ binh Biên Sa cướp. Lát còn phải vào cung nghị sự, Hải các lão đã triệu tập bộ Binh, bộ Hộ, Ly Bắc chúng ta lại phải dùng binh rồi.”

2.

Tiêu Trì Dã vốc nước rửa mặt rồi ra cửa ngay. Lúc xuống lầu thấy Thẩm Trạch Xuyên đang đứng cạnh một chị em, hắn bèn bước mấy bước xuống, đoạt lấy cái đĩa từ phía sau, nhét bánh vào miệng mình.

Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn: “Ăn chậm thôi, sặc chết không cứu kịp đâu.”

Tiêu Trì Dã nuốt ực cái rồi cười với y, vòng tay khoác vai y kéo người ra ngoài, tỉ tê: “Lan Chu à…”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn.

Hắn thản nhiên: “Qua đêm rồi vẫn còn giận sao? Ta ngủ một giấc là quên hết rồi đấy. Đi, Nhị công tử dẫn ngươi đi chơi.”

Thẩm Trạch Xuyên lấy vỏ đao gạt tay hắn xuống, nói: “Nhị công tử, đừng được thể sờ gáy ta.”

***

Mọi người tụ tập trong Minh Lý Đường.

Lý Kiến Hằng không dám cựa quậy trên long ỷ, trước tiên đánh giá nét mặt của Hải Lương Nghi, kế đó mới dời mắt về phía người khác, cố hết sức ra vẻ oai nghiêm.

“Hiện giờ vị trí bỉnh bút Ti Lễ giám đang bỏ trống, sổ sách các bộ chuyển đến nội các, trước khi ký, lão thần đều phải trình lên Hoàng thượng.” Hải Lương Nghi nói với Lý Kiến Hằng, “Sổ sách đêm qua, Hoàng thượng thấy thế nào?”

Lý Kiến Hằng ôm người đẹp nghe tỳ bà cả đêm qua, thấy Hải Lương Nghi khấu đầu thì tức thì chột dạ xê xê cái mông, nói: “Ổn, ổn rồi!”

Tiết Tu Trác quỳ đằng sau vốn đang không biểu cảm, nghe thấy lời này thì lại chậm rãi nhíu mày.

Hải Lương Nghi chờ một lát, thấy Lý Kiến Hằng không có ý định tiếp tục mới nói: “Giờ đang vào thu lạnh, nếu Ly Bắc phải dùng binh thì ắt hẳn sẽ phải trình báo quân lương dự chi lên Khuất đô. Vương gia, lần này cần bao nhiêu?”

Tiêu Phương Húc cười: “Ta bệnh lâu không ra mặt, các yếu vụ trong quân đã sớm giao cho Ký Minh rồi. Ký Minh, thiếu bao nhiêu bạc, con nói cho các lão đi.”

Tiêu Ký Minh dập đầu rồi nói: “Mười hai bộ Biên Sa đánh cướp hỗ thị lúc này là vì sắp vào mùa tuyết rơi, lương thực của các bộ Biên Sa đã cạn kiệt, chỉ có thể cướp hỗ thị. Như năm ngoái, quân điền của Ly Bắc tự cung tự cấp được, không cần tiếp tế quân nhu. Nhưng năm nay tiên đế băng hà, khá chắc mười hai bộ Biên Sa sẽ thừa cơ xâm chiếm. Nếu phải xuất binh thì không chỉ cần đẩy lui địch, mà còn phải đóng binh nghiêm phòng. Ta đã đệ trình định mức lên bộ Hộ rồi.”

Thượng thư bộ Hộ tân nhiệm lấy tấu chương ra, Song Lộc trình lên Lý Kiến Hằng.

Lý Kiến Hằng xem một lát, bảo: “Một trăm hai mươi vạn lượng sao, cái này thì khó gì đâu? Miễn các tướng sĩ không phải chịu lạnh chịu đói là được.”

Thượng thư bộ Hộ Tiền Cẩn có vẻ hơi khó xử: “Hoàng thượng có điều không biết… Khoản rỗng năm năm trước còn chưa bù xong, quốc khố hiện giờ đang không có nhiều tiền như vậy.”

Lý Kiến Hằng nói: “Thế thì một trăm vạn lượng cũng được.”

Tiền Cẩn khấu đầu: “Điều động tám đại doanh cho đợt săn thu dùng hai mươi ba vạn lượng, tiên đế… năm mươi tư vạn lượng. Tiền còn lại trong quốc khố bây giờ còn phải dùng để phát bù lương bổng cho các quan viên lớn nhỏ trong Khuất đô. Sắp cuối năm rồi, các quan văn cũng phải ăn Tết. Một trăm vạn lượng khẳng định là không có, Hoàng thượng, chỉ có thể phát cho thiết kỵ Ly Bắc sáu mươi vạn lượng thôi.”

Lý Kiến Hằng thật sự không ngờ làm hoàng đế mà cũng có ngày túng thiếu thế này. Hắn vốn định bán một cái ân tình cho Ly Bắc, cũng coi như xoa dịu Tiêu Trì Dã, nào ai biết làm gì có tiền đâu, lần này xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chui tọt xuống gầm bàn, qua loa ậm ừ vài tiếng.

Minh Lý đường lặng ngắt một hồi.

Tiết Tu Trác đột nhiên lên tiếng: “Hoàng thượng, vi thần có một cách.”

Lý Kiến Hằng như vớ được cọng rơm cứu mạng: “Ngươi nói, ngươi nói đi.”

Tiết Tu Trác nói: “Lúc Hoa đảng quyền khuynh triều dã có niêm yết giá với một số việc vặt, không ai dám kháng cự, ‘băng kính’ thu hàng năm cũng rất lớn. Phan Như Quý thì tranh thủ trắng trợn vơ vét tiền lúc đi thu mua. Hai kẻ này đã hạ ngục, chi bằng tịch thu tài sản của hai nhà Hoa, Phan để trợ cấp quân lương. Hôm qua nhị công tử Hề gia Hề Hồng Hiên đã nhận tội, trình tấu lên Đại lý tự cung cáo Hề Cố An tư dưỡng thân binh, đến cả nhà cửa của Hề gia ở Khuất đô cũng đã đem cho thuê, chính là để trả bù những khoản rỗng trong sổ sách của tám đại doanh lúc Hề Cố An còn tại chức.”

Lý Kiến Hằng nghe đến tịch thu tài sản thì hứng thú ra mặt, nóng lòng muốn thử: “Được! Ta… Trẫm cũng nghĩ thế từ lâu rồi!”

Hải Lương Nghi cân nhắc một hồi, đoạn lên tiếng: “Không ổn, Đại lý tự còn chưa phúc thẩm xong, sao có thể vượt pháp phán thẳng được?”

Tiết Tu Trác nói: “Thời điểm đặc biệt, cũng là cực chẳng đã. Khuất đô có thể chờ phúc thẩm, nhưng kỵ binh Biên Sa sẽ không chờ, không thể để thiết kỵ Ly Bắc bụng đói đánh giặc được.”

Hải Lương Nghi còn đang do dự, Lý Kiến Hằng đã vỗ bàn phê chuẩn.

Lúc đi ra, Tiêu Ký Minh mở lời hỏi Thích Trúc Âm nãy giờ im lặng: “Quận Biên vẫn ổn chứ?”

Thích Trúc Âm ngẩng đầu nhìn mưa rơi ngoài mái hiên: “Lục Quảng Bạch còn ở quận Biên, mười hai bộ Biên Sa tất nhiên sẽ không động. Ly Bắc các ngươi thiếu chủ tướng, khó tránh rắc rối.”

Tiêu Ký Minh đứng hồi lâu, thở dài: “Tướng tài khó cầu, tìm không dễ.”

Thích Trúc Âm nói: “Cho dù Khuất đô có biến động thế nào, trách nhiệm của người làm tướng vẫn là bảo vệ nước nhà. Ký Minh, tướng tài khó cầu, dưỡng tài không dễ. Ly Bắc là trọng địa biên thùy của Đại Chu, ngươi mà cứ mãi không chọn người nối nghiệp thì sẽ chỉ hại Ly Bắc thôi.”

Làm hãn tướng một phương, trở thành tường đồng vách sắt của Đại Chu, là ước nguyện ban đầu của mỗi người bọn họ. Nhưng người ắt sẽ phải già, buộc tính mạng của toàn quân vào một cá nhân, mấy năm còn được, nhưng qua mười mấy năm, thậm chí vài thập niên, thiết kỵ Ly Bắc sẽ không thể sống thiếu Tiêu Ký Minh nữa.

Giả một ngày kia thiết kỵ Ly Bắc mất đi Tiêu Ký Minh, vậy đội quân tung hoành sa trường uy danh không ngã suốt mấy chục năm này sẽ ra sao?

“Ta biết ngươi kỳ vọng nhiều ở A Dã.” Thích Trúc Âm xuống thềm, chậm rãi quay đầu, “Nhưng hắn đã định trước là không thể bay khỏi Khuất đô rồi. Ngươi đặt ánh mắt này lên người hắn, mấy năm nay, dù ngươi có không nói ra, hắn không phát hiện ra hay sao? Ngươi càng kỳ vọng, hắn lại càng khổ sở. Ly Bắc không phải đôi cánh của hắn, mà là lồng giam của hắn. Ký Minh, chúng ta là bạn tốt nhiều năm, ta khuyên ngươi một câu, chọn người khác đi.”

Mái cung ở nơi xa phủ tịnh trong sương mù, con quạ đen đơn độc kêu vài tiếng, rồi lại chìm vào yên tĩnh.

===

[1]: Trích《 Quy viên điền cư · Kỳ một 》· Đào Uyên Minh