Thương Tiến Tửu

Chương 30: Lang vương



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dường như Tiêu Trì Dã đã quên mất sự thất thố đêm qua, hắn đánh ngựa băng qua phố, làm cho các sạp hàng rong hai bên đường kêu la oai oái. Hắn tới cửa cung, vừa lúc thấy xe ngựa của vương phủ nhà mình.

Triêu Huy vén rèm cho Tiêu Phương Húc, bảo: “Nhị công tử đến rồi.”

Tiêu Phương Húc chống đầu gối nhìn ra ngoài, ánh mắt xuyên qua con trai hướng đến Thẩm Trạch Xuyên cưỡi ngựa không thạo đang theo sau. Ông ngồi yên chưa nói gì, chờ Tiêu Trì Dã đi tới trước mặt, trông thấy vết bầm trên mặt Tiêu Trì Dã mới hỏi: “Tối qua làm gì?”

“Đi uống rượu.” Tiêu Trì Dã ghìm cương, cầm roi ngựa bật cười, “Không để ý giờ, ngủ dậy thì muộn mất rồi. Cha, bàn xong rồi ạ?”

Tiêu Phương Húc gật đầu, hỏi: “Đấy là con của Thẩm Vệ à?”

Gió thu chợt táp vào mặt, lướt qua tóc mai Thẩm Trạch Xuyên. Y đón ánh mắt của Tiêu Phương Húc, bỗng sao vô cớ run lên, ngón tay nắm dây cương quặp lại không thoải mái.

Thế nhưng Tiêu Phương Húc chẳng làm gì cả.

Tóc mai lão lang vương Ly Bắc đã điểm bạc, tuy lúc này đang ngồi khuất trong xe ngựa, song vẫn có thể nhìn ra sự cường tráng vạm vỡ khác hẳn người bình thường. Sự uy nghi ấy không phải thứ có thể luyện ra trong một sớm một chiều, đó là uy nghiêm được trăm tôi nghìn luyện qua núi thây biển máu, là sự hùng mạnh đã được khảm vào cốt nhục, ngay cả “bệnh” cũng không che đậy nổi.

Thể chất tráng kiện được trời ưu ái của Tiêu Trì Dã hoàn toàn thừa hưởng từ cha hắn, lực cánh tay ghê người của hắn, chiều cao siêu phàm của hắn, vai dài lưng rộng của hắn, cả đôi chân dài mạnh mẽ với sức bật phi thường, không thứ nào không phải do cha tặng.

So với Tiêu Ký Minh có phần hòa nhã và phong độ hơn, Tiêu Trì Dã mới là con sói con. Chỉ cần hai anh em đứng cùng nhau, liếc một cái sẽ thấy, người đem lại cảm giác công kích hơn chắc chắn là Tiêu Trì Dã.

Mà giờ phút này khi lang vương chân chính đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên vốn đã học được cách khắc chế lại có ham muốn trốn chạy mãnh liệt.

Ánh mắt này khác hoàn toàn với lúc bị Tiêu Trì Dã xô ngã, đây là ánh mắt khiến người ta bất giác phát run.

Giây phút ấy Thẩm Trạch Xuyên nhớ lại lời của Tề thái phó.

“Giờ Tiêu Phương Húc bệnh ẩn, Tiêu Ký Minh bộc lộ tài năng, ai cũng kiêng dè Tiêu Ký Minh. Nhưng Lan Chu à, hai mươi năm trước, Tiêu Phương Húc mới là người đã thực sự phóng ngựa định biên thùy. Theo cách nhìn hiện tại, Thích Thời Vũ là tổng soái năm quận, rõ ràng quyền chức cao hơn, nhưng ông ta lại không được phong vương. Bởi lẽ Khải Đông là ‘đất vua phong’, toàn bộ năm quận đều là đất của vua Đại Chu kể từ ngày lập quốc. Nhưng Ly Bắc lại khác, lãnh thổ của Ly Bắc ngày nay mênh mông như thế, trải tuốt từ Lạc Hà quan đến tận cùng núi Hồng Nhạn ở phía Đông Bắc, từng tấc đất ấy đều là Tiêu Phương Húc dẫn thiết kỵ Ly Bắc đánh hạ vào năm Vĩnh Nghi đấy!”

“Thống soái của thiết kỵ Ly Bắc bây giờ là Tiêu Ký Minh, ‘thiết mã sông băng’ lắm uy phong. Nhưng đội quân hùng mạnh này cũng là do Tiêu Phương Húc gầy dựng nên. Thiết kỵ Ly Bắc không lâu đời như quân phòng vệ quận Biên, nó là đội trọng kỵ Tiêu Phương Húc đặc biệt thành lập năm Vĩnh Nghi để cản phá giặc ngoài khi kỵ binh Biên Sa liên tục xâm chiếm ải Lạc Hà. Ngựa chiến của Ly Bắc, lính tráng của Ly Bắc, đao thép gắn xích của Ly Bắc, mọi đặc trưng mắt thường thấy được của thiết kỵ Ly Bắc ngày nay đều đến từ Tiêu Phương Húc.”

“Tám đại gia tộc chiếm cứ đã lâu, là ung nhọt trong xương của Đại Chu. Tiêu gia có thể ngang hàng với Hoa gia, chính là bởi Tiêu Phương Húc ổn cư ở Ly Bắc. Tiêu Phương Húc không chết, Tiêu gia chính là đại thụ che trời cắm rễ ở Ly Bắc! Cái danh lang vương tuyệt không phải hư danh.”

Tiêu Trì Dã quay lại, nói: “… Là con của Thẩm Vệ.”

Thẩm Trạch Xuyên xuống ngựa, hành lễ với Tiêu Phương Húc.

Tiêu Phương Húc nhìn y một lúc mới nói: “Thẩm Vệ đã chết, con trẻ vô tội. Tiên đế thả ngươi ra tức là đã xá tội cho ngươi rồi. Sao ngươi lại đi theo thằng bé này?”

Thẩm Trạch Xuyên quỳ một chân, cúi đầu đáp: “Ti chức làm việc trong Cẩm y vệ, giờ tạm thời xếp vào cấm quân để Tổng đốc đại nhân sai phái.”

“Thì ra là thế.” Tiêu Phương Húc nhìn Tiêu Trì Dã, “Con làm khó người ta làm gì?”

Tiêu Trì Dã liếm liếm vết thương trong miệng: “Sao con làm khó y được? Con với y bây giờ chính là vào sinh ra tử đấy. Lan Chu nhỉ?”

Tiêu Phương Húc không nhìn Thẩm Trạch Xuyên nữa, nhàn nhã tán phiếm với Tiêu Trì Dã.

Thẩm Trạch Xuyên chống một gối, từ trong vũng nước trên mặt đất, bắt gặp nụ cười vô tư lự của Tiêu Trì Dã, và cả ánh mắt Tiêu Phương Húc ngắm con trai.

Mưa bắn nhiễu cảnh trong nước.

Thẩm Trạch Xuyên thu mắt về.

Artist: 饿狐

Lúc Tiêu Ký Minh trở ra thì Tiêu Phương Húc đã đi trước. Thích Trúc Âm đi sau hắn vài bước, bỗng dưng hỏi: “Ai kia?”

Tiêu Ký Minh nhìn về phía bên cạnh Triêu Huy, nét mặt không đổi, nói: “Đấy là Thẩm Trạch Xuyên.”

Thích Trúc Âm dừng bước, hơi bất ngờ: “Con của Thẩm Vệ á? Sao lại đi theo A Dã?”

Tiêu Ký Minh: “A Dã ham chơi, chắc là bắt nạt y rồi.”

Thích Trúc Âm nhìn hồi lâu mới nói: “Mặt mũi như thế cũng quá nổi bật rồi. Nghe nói mẹ y là vũ kỹ Đoan châu, may mà là vũ kỹ Đoan châu chứ không phải vũ kỹ quận Thương.”

Thích đại soái Thích Thời Vũ háo sắc, là kiểu người nhìn thấy mỹ nhân là chân hết nhích. Thích Trúc Âm anh em thì ít, di nương trong nhà lại vô số kể.

“Lại nói,” Thích Trúc Âm nghiêng người, “A Dã cũng hai mươi ba rồi đấy, còn chưa lấy vợ à?”

“Diệc Chi cũng sốt ruột thay nó.” Tiêu Ký Minh nói, “Ly Bắc không cần nó lấy quý nữ hào môn, chỉ cần một cô gái gia cảnh bình thường, xuất thân trong sạch là được. Năm nào Diệc Chi cũng gửi chân dung tới Khuất đô, lựa nữ nhi ở khắp Ly Bắc cho nó, cơ mà mãi chả thấy nó ưng ai.”

Thích Trúc Âm bật cười: “Quý nữ kiêu ngạo không chơi được với hắn đâu. Con gái bình thường thì nhát quá, đến gần hắn là sợ. Với lại tính tình hắn như thế, mấy cô nương đỡ nổi chứ? Muốn tìm người tâm đầu ý hợp thì, ta thấy khó như lên trời ấy. Đã thế hắn lại còn ham lui tới mấy phường bán hoa, ngươi cứ cẩn thận đấy, đừng để đến ngày hắn rước một kỹ tử vào cửa.”

Tiêu Ký Minh biết tất cả mẹ kế của nàng đều là danh kỹ Khải Đông, ngày nào cũng cãi nhau ỏm tỏi trong viện, làm nàng cứ về nhà là đau đầu, cho nên từ nhỏ nàng đã ghét cay ghét đắng kỹ tử.

“Nếu mà nó gặp người nào vừa ý thật.” Tiêu Ký Minh lại muốn thở dài rồi, đầu cũng đau theo, “Ai mà ngăn nổi, mười con trâu cũng không kéo lại được.”

“Đừng mất bò mới lo làm chuồng.” Thích Trúc Âm ngẫm nghĩ, “Chưa bàn đến những cái khác vội, cá tính tuyệt đối không được quá mạnh. Diệc Chi nhà ngươi trời sinh nhu mì, hắn mà rước ai quá nóng tính về thì chẳng phải Diệc Chi sẽ bị bắt nạt suốt ngày sao?”

“Chưa đâu vào với đâu cả.” Tiêu Ký Minh bỗng bật cười, “Quá sớm.”

“Nhân duyên là khó nói nhất.” Thích Trúc Âm cũng cười, “Biết đâu ngày nào tự dưng lại thông thì sao?”

Tiêu Trì Dã thấy sau lưng ớn lạnh. Hắn cảnh giác quay đầu lại, thấy Thẩm Trạch Xuyên đứng cạnh Triêu Huy, chẳng biết đang nghĩ gì.

“Lát nữa đến phòng làm việc của cấm quân nhận yêu bài.” Tiêu Trì Dã chặn lại ánh sáng trước mặt Thẩm Trạch Xuyên, “Trước khi điều lệnh cuối cùng của Cẩm y vệ truyền xuống, ngươi phải đi theo ta cả ngày lẫn đêm.”

“Cả ngày lẫn đêm.” Thẩm Trạch Xuyên lặp lại cụm từ này, ngẩng mặt nhìn hắn, “Đêm còn muốn ta ôm bô cho Nhị công tử à?”

“Nếu ngươi muốn thế cũng được.” Tiêu Trì Dã tiến thêm một bước, “Mấy hôm nay ta bận, phải ở lại trạch viện phía sau phòng làm việc của cấm quân.”

Thẩm Trạch Xuyên không đáp.

Tiêu Trì Dã đã quay đi đón Tiêu Ký Minh.

***

Đại lý tự chưa phúc tra xong, hai phủ Hoa, Phan đã bị tịch thu trước. Lý Kiến Hằng bèn thừa cơ vịn cớ Thái hậu “lo nghĩ quá độ”, đóng cung Ân Từ của Thái hậu lại.

Quân lương Ly Bắc gom góp được một con số, miễn cưỡng coi như bù đủ. Tiêu Phương Húc và Tiêu Ký Minh không thể ở lại lâu, chỉ dăm hôm sau đã lên đường.

Nhưng Tiêu Trì Dã lại không có vẻ gì là không cam cả, trải qua đêm say rượu đó, hắn cứ như đã vứt bỏ dã tâm đợt săn thu rồi. Thỉnh thoảng Lý Kiến Hằng lại thưởng hắn vài thứ, lần nào hắn cũng hớn hở nhận.

Không chỉ có vậy, hắn còn bắt đầu chây lười. Đáng ra trọng trách tuần phòng là của cấm quân, thế nhưng hắn đánh cá ba ngày thì phơi lưới hai ngày, thường xuyên chẳng thấy bóng dáng đâu. Bộ Binh bắt đầu sinh nghi, rộ lên đề xuất đòi thay người.

Nhưng Lý Kiến Hằng nhất quyết không đồng ý, lăn lộn khóc lóc đều vận dụng hết, thậm chí còn định trở mặt với Thị lang bộ Binh trình tấu.

Hắn quăng bản tấu của Thị lang bộ Binh, nói: “Tiêu Sách An có công cứu giá, sao mà không đảm đương nổi chức Tổng đốc cấm quân? Hắn có làm hỏng việc gì đâu, trẫm sẽ không thay người!”

Cả hai lại khôi phục lại bộ dạng chơi bời lêu lổng trước đợt săn thu, Lý Kiến Hằng thấy nhẹ nhõm hơn chút. Tiêu Trì Dã đêm đó càng giống như tưởng tượng ra thôi, cái tên không ra gì này mới là huynh đệ hắn.

Tiêu Trì Dã không đả động gì đến chuyện về Ly Bắc, Lý Kiến Hằng cũng thấy rất phấn khởi. Hắn cho rằng đây là huynh đệ cảm thông cho nhau, hắn cũng có làm gì được đâu! Ở lại Khuất đô thì không thể chơi hay sao? Đã thế bây giờ hắn còn là hoàng đế, dựa vào quan hệ này, chẳng phải Tiêu Trì Dã muốn gì được nấy à!

Huống hồ về Ly Bắc làm gì? Chỗ đó vừa khổ vừa lạnh, đâu có thoải mái tự tại như Khuất đô!

Tiêu Trì Dã muốn ra thành cưỡi ngựa, Lý Kiến Hằng duyệt. Tiêu Trì Dã muốn mở rộng viện làm việc của cấm quân, Lý Kiến Hằng duyệt. Tiêu Trì Dã muốn nửa ngày làm việc nửa ngày chơi, Lý Kiến Hằng không chỉ duyệt, mà còn duyệt vô cùng phấn khởi.

Hai người không có việc gì làm là lại chơi mã cầu, Lý Kiến Hằng không được đi lêu lổng ở phố Đông Long, nhưng lại có thể gọi Tiêu Trì Dã đến nghe tỳ bà cùng. Mộ Như ở lại Minh Lý đường, Lý Kiến Hằng vốn tưởng Tiêu Trì Dã sẽ khuyên răn vài câu, nào ngờ Tiêu Trì Dã nửa chữ cũng chẳng nói, vui vẻ xuôi theo hắn.

Làm hoàng đế thế này sướng bỏ mẹ ra!

Khi cơn mưa cuối cùng của Khuất đô đổ xuống, Hề Cố An đã bị Đại lý tự phán chém đầu. Hề Hồng Hiên vì bán của tạ tội, trái lại lại lọt mắt Lý Kiến Hằng, được điều đến bộ Hộ làm một chức quan cỡ vừa. Hắn vốn sành chơi, cái đó lại chẳng quá đúng ý Lý Kiến Hằng, ngày nào cũng đến bày cách chơi cho Lý Kiến Hằng.

Hề Cố An vừa mới phán, Hoa Tư Khiêm đã cắn lưỡi tự sát trong ngục, ôm theo toàn bộ lời khai cùng chứng cứ phạm tội xuống mồ, không mảy may can hệ tới Thái hậu. Giờ chỉ còn Kỷ Lôi và Phan Như Quý là vẫn chưa phán, Hải Lương Nghi muốn cạy miệng hai kẻ này mà mãi vẫn chưa thành công.

Trong phòng ẩm thấp, Thẩm Trạch Xuyên mới về. Y vừa đẩy cửa ra đã thấy viên đông châu nằm trên bàn. Thẩm Trạch Xuyên khép cửa lại rồi mới nhặt hạt châu lên, bỗng nghe thấy Thần Dương gõ cửa.

Y đẩy cửa, Thần Dương nói: “Tổng đốc bên kia gọi ngươi.”

Lòng bàn tay Thẩm Trạch Xuyên nắm viên đông châu, mảnh vải bị thấm ướt. Y thản nhiên: “Ta thay quần áo rồi đi.”

Thần Dương nói: “Không cần, cứ thế đi đi. Tổng đốc không giỏi chờ người đâu.”

Nói rồi bước sang một bên tỏ ý phải đi cùng Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên chỉ có thể buông tay bước ra cửa, đi cùng Thần Dương.

Tiêu Trì Dã đang khoác áo, thấy y tới thì nói: “Mang đao theo, ra ngoài cùng ta.”

Thẩm Trạch Xuyên ra ngoài, lúc Tiêu Trì Dã dẫn ngựa tới, y mới phát hiện Thần Dương không đi cùng.

Tiêu Trì Dã lên ngựa, con ưng gộc giũ nước trên cổ rồi đậu xuống vai hắn. Thẩm Trạch Xuyên đành phải đi theo hắn, ngựa ra khỏi thành, đội mưa đến thao trường núi Phong.

Lúc tới thao trường, chung quanh vắng tanh vắng ngắt. Tiêu Trì Dã tháo cương cho Lãng Đào Tuyết Khâm, vỗ một cái cho nó tự chạy đi chơi. Mãnh bay vào trong hành lang, không chịu dầm mưa nữa.

“Cởi đồ ra.” Tiêu Trì Dã xoay người, vừa cởi áo choàng vừa nói với Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên ôm đao, hếch cằm. Nước chảy xuống vạt áo trước của y, cái cổ trắng nõn cứ thế lộ ra.

Tiêu Trì Dã cảm thấy hắn nhìn thấy cổ Thẩm Trạch Xuyên cứ như người ta nhìn thấy mèo vậy, không nhịn được muốn xoa mấy cái.

Cái tật quái gì không biết.

Hắn nghĩ, đến cả áo ngoài cũng đã cởi ra. Thấy Thẩm Trạch Xuyên vẫn đứng yên thì lại giục: “Đực ra đấy làm gì? Cởi ra nhanh lên!”

Thẩm Trạch Xuyên nâng tay đặt lên đai lưng mình, liếc hắn một cái, chậm rãi nói: “Ta mà cởi, là cởi sạch đấy.”

===