Thương Tiến Tửu

Chương 31: Cái gáy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thế lại càng phải cởi.” Tiêu Trì Dã tháo giáp tay, treo cả áo choàng và áo ngoài lên giá gỗ dưới hiên. Quân lính trong nội đường thao trường định qua hành lễ với hắn, hắn giơ tay ngăn lại, xoay người ung dung nhìn Thẩm Trạch Xuyên, bảo: “Vừa lúc cho ta mở mang tầm mắt, xem thân thể rèn luyện qua tâm pháp Kỷ gia khác ta ở đâu.”

“Nếu cả hai đã là đồng môn,” Thẩm Trạch Xuyên gác đao Lang Lệ ở bên, “chiêu thức đương nhiên giống nhau.”

“Chưa chắc.” Tiêu Trì Dã nói, “Sư phụ ta pha trộn quyền pháp ngoại gia, đến lúc truyền cho ta đã rất khác Kỷ gia quyền rồi. Nếu mà giống nhau thì đêm đó ngươi phải nhận ra mới phải.”

“Thỉnh giáo thì cứ nói là thỉnh giáo đi,” Thẩm Trạch Xuyên quét chân, vẽ ra một vòng, “còn bảo cởi đồ làm gì? Nghe cứ như cầm thú không bằng.”

Tiêu Trì Dã chỉ thấy trong nháy mắt ấy, y bỗng nhiên đã biến thành một con người khác. Mưa mù sương núi dày đặc khiến cho gương mặt của Thẩm Trạch Xuyên nhòa đi, cơ thể thon gầy lại càng thêm bắt mắt.

“Tâm nguyện của ông đây chính là làm mặt người dạ thú.” Tiêu Trì Dã xuống thềm, bước vào màn mưa, “Năm năm trước ta đạp ngươi một cú, có hận không?”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Nếu ta bảo hận, chẳng phải là luôn trằn trọc trăn trở về ngươi sao. Không hận, một chút cũng không hận.”

Tiêu Trì Dã đứng thế chuẩn bị, hắn nói: “Tiếc quá, nếu hận ta thì hôm nay có thể báo thù rồi.”

Gió lạnh thấu xương, Tiêu Trì Dã lại chậm rãi bồi thêm một câu: “—Nếu ngươi làm được.”

Mưa tuôn ồ ạt, Mãnh nhảy vài bước rồi bỗng xòe cánh dưới hành lang. Chỉ thấy giây phút ấy, Tiêu Trì Dã nhảy bật tới trong mưa.

Hắn tung một quyền, đánh không trúng, nhưng lực đạo mạnh mẽ mang theo bọt nước bắn lên má Thẩm Trạch Xuyên.

Tiêu Trì Dã đấm trượt, quét sang trái. Thẩm Trạch Xuyên giương tay đỡ, khi cánh tay hai người đập vào nhau, Thẩm Trạch Xuyên nhíu mày vì đau, lùi lại mấy bước.

Kỷ gia quyền!

Thẩm Trạch Xuyên mím môi, lại bật cười.

Sư phụ ra đòn trầm ổn mạnh mẽ, Tiêu nhị hiển nhiên không trầm ổn bằng, song lại hung hãn hơn nhiều. Lực của hắn quả thực quá kinh hồn, chỉ lãnh một cú này thôi đã khiến cánh tay Thẩm Trạch Xuyên cứng đờ.

Kỷ gia quyền chính là để truyền cho người như vậy, bởi từ trong ra ngoài đều đặc biệt phù hợp. Thể trạng này cho Tiêu Trì Dã tư cách coi khinh quần hùng, vậy nhưng chỉ cần ông trời ưu ái là có thể thắng được ư?

Thẩm Trạch Xuyên không tin nhất chính là mệnh trời cho!

Thẩm Trạch Xuyên tung chân vụt cái, nước mưa chợt bắn về phía Tiêu Trì Dã. Chân quét vừa nhanh vừa hiểm, phải là người thường thì nhất định sẽ tránh hại tìm lợi, tránh đi mũi chân trước tiên.

Nhưng Tiêu Trì Dã chính là muốn nghênh khó xông pha, hắn giương tay đỡ, “bốp” một cái chặn lại chân Thẩm Trạch Xuyên, vững chân tiến về trước.

Thẩm Trạch Xuyên đã không còn kịp thu chân về nữa, đối mặt với Tiêu Trì Dã giống như đối mặt với hổ báo đã lên dây, chỉ cần trong lòng dao động, ánh mắt trốn tránh, chiêu thức lẩn lút, Tiêu Trì Dã sẽ tức tốc cường kích, tuyệt không cho đối thủ bất kì cơ hội nào để ra tay.

Khiến Tiêu Trì Dã phải phòng ngự lại dễ đối phó hơn khiến Tiêu Trì Dã phải tấn công nhiều!

Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên dồn lực xuống chân làm cho động tác của Tiêu Trì Dã hơi trệ lại. Chớp cái, Thẩm Trạch Xuyên bị Tiêu Trì Dã xốc lên không trung. Cả người y ngửa ra sau, hai tay chống đất, thế rồi thân mình bật dậy như ngọn liễu mềm trong gió, vừa bật lên đã quét chân thoái lui.

Tiêu Trì Dã một lần nữa gập tay đỡ, song lần này ánh mắt hắn vô cùng bình tĩnh: “Châu chấu đá xe, ta nên nói ngươi không biết tự lượng sức mình, hay nên tiếc ngươi dũng khí đáng khen đây!”

Vừa dứt lời, Tiêu Trì Dã trở tay chộp lấy cẳng chân Thẩm Trạch Xuyên. Vai hắn quỵ xuống, định quật ngã Thẩm Trạch Xuyên xuống đất.

Thẩm Trạch Xuyên đã bị tung lên, tiện đà đạp lên vai Tiêu Trì Dã. Lực eo kinh người của y lại một lần nữa phát huy tác dụng, hai chân quặp lấy cổ Tiêu Trì Dã, mạnh mẽ kéo Tiêu Trì Dã ngã vật xuống theo.

Bàn tay Tiêu Trì Dã trượt thẳng lên trên, chộp lấy nơi vừa mới cong ra thành độ cung ấy, cảm giác trong lòng bàn tay săn mềm trơn mượt đến khó tin.

Điều hắn muốn chính là chạm vào Thẩm Trạch Xuyên.

Bởi vì hắn nghĩ trăm lần cũng không thông. Cho dù là Kỷ gia quyền hay Kỷ gia đao, chỉ cần luyện tập quanh năm, cơ bắp trên người chắc chắn sẽ lộ ra. Vậy mà Thẩm Trạch Xuyên không chỉ giấu được như thể chưa từng tập võ, lại còn có thể khiến cả Thần Dương lẫn Kiều Thiên Nhai đều nhìn lầm, tưởng rằng y đã hỏng trọn khí huyết, suy yếu tàn tật rồi.

Thẩm Trạch Xuyên áp sát rướn người lên, bất thình lình thụi cùi chỏ vào đầu Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã nghiêng đầu né, không buông eo y ra, túm người kéo khít vào ngực mình, trượt từ eo y lên ngực.

Đông châu còn giấu trong ngực!

Thẩm Trạch Xuyên gập lưng, bắt lấy cánh tay Tiêu Trì Dã, quật ngã người qua vai trong mưa.

Nước tức thì tóe sũng tóc.

Thẩm Trạch Xuyên muốn lui, nào ngờ chân dài của Tiêu Trì Dã quàng qua chặn lại, móc y về phía mình. Cả người Thẩm Trạch Xuyên chúi về phía Tiêu Trì Dã, rồi thoáng chốc lại như dây đàn bật ngược, giẫm lên đất trầy trật đứng vững.

Tiêu Trì Dã lại lần nữa bật dậy bổ tới, tung hụt một cú đấm móc, nhưng lại bắt được một sợi tóc dài của Thẩm Trạch Xuyên trong mưa khi y xoay người tránh.

Sợi tóc này dính mưa, còn chưa thỏa mãn đã lướt qua đầu ngón tay Tiêu Trì Dã, gợi chút ngứa ngáy ẩm ướt.

“Không đánh nữa.” Tiêu Trì Dã đột nhiên siết tay, nhìn Thẩm Trạch Xuyên. “Mưa to rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên quay lại, nói: “Sờ đủ rồi à?”

Mặt Tiêu Trì Dã tỉnh bơ: “Không mềm cũng không cứng.”

Thẩm Trạch Xuyên thoáng giễu: “Ta còn tưởng ngươi định lột cả quần áo cơ đấy.”

“Ta mà lột thật,” Tiêu Trì Dã nói, “thì bây giờ chúng ta đã hoàn toàn thành thật với nhau rồi.”

Nói rồi hắn giơ tay kia lên, ngón tay huơ huơ con dao Thẩm Trạch Xuyên mang theo mình.

“Tâm pháp Kỷ gia phải dùng đao, ngươi suốt ngày dùng mấy cái thứ này thì cả đời không đánh lại ta đâu. Đánh không lại ta thì ngươi báo thù kiểu gì?”

Con dao của Thẩm Trạch Xuyên vốn giấu ở mé ngoài đùi, y rũ mắt nhìn lướt qua, rồi lại nhìn Tiêu Trì Dã: “Đánh đánh giết giết tổn thương hòa khí, cùng nhau giả ngây giả dại chẳng phải vui hơn sao?”

Tiêu Trì Dã nói: “Chỉ sợ ngươi miệng nam mô bụng bồ dao găm, im ỉm im ỉm cho ta một nhát thôi.”

“Chỉ có chữ sắc mới mang dao trên đầu[1].” Thẩm Trạch Xuyên xòe tay ra, “Nhị công tử là chính nhân quân tử mà, sợ gì?”

1.

Tiêu Trì Dã đặt lưỡi dao vào lòng bàn tay Thẩm Trạch Xuyên, ung dung: “Vừa mới bảo Nhị công tử của ngươi là mặt người dạ thú xong, sao lại đã biến ta thành chính nhân quân tử rồi?”

Thẩm Trạch Xuyên định rút tay về.

Nhưng Tiêu Trì Dã lại tóm được cổ tay y, nói: “Hôm nay ngươi ngoan phết nhỉ, Nhị công tử dẫn ngươi đi hưởng thụ nhé.”

“Tổng đốc.” Thẩm Trạch Xuyên bỗng nghiêm mặt, “Xin ngươi đấy, ta không thích nam sắc. Chúng ta hợp tan vui vẻ đi, tội gì phải dây dưa như vậy?”

Tiêu Trì Dã hơi ngớ ra, ngoảnh lại mới thấy cấm quân đang túm tụm ở cửa sổ nội đường thao trường hóng kịch vui.

Đô chỉ huy đồng tri của cấm quân là hán tử mặt sẹo cầm đầu giết tám đại doanh đêm đó, hắn bám vào cửa, tiên phong huýt sáo.

“Đánh nhau mà cứ như lưu manh ấy, Tổng đốc ơi, làm gì thế! Bình thường dạy bọn tôi có thấy cười bao giờ đâu!”

“Dây dưa!” cả đám nháy mắt ra dấu với nhau, phá lên cười ầm ĩ, “dây dưa nó phải khác chứ! Tổng đốc hai mươi ba rồi, ở nhà lại không có vợ thương, có bao nhiêu sức phải xả hết lên người ta chứ, làm sao mà giống nhau được!”

Tiêu Trì Dã phát hiện Thẩm Trạch Xuyên định chuồn êm, bèn kéo mạnh y về phía mình, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ta cứ thích dây dưa vậy đó, kìa Lan Chu, chạy đi đâu thế? Ta còn chưa dây dưa xong đâu! Không thích nam sắc là vì chưa nếm được thức ngon thôi, để Nhị công tử dạy ngươi nhé.”

Về độ vô lại thì Tiêu Trì Dã hắn chỉ phục mỗi Lý Kiến Hằng thôi. Màn bá vương ngạnh thượng cung ai không diễn được chứ, lấy cái trò muỗi này ra để làm khó hắn thì cũng quá coi thường rồi.

Hắn chẳng cho Thẩm Trạch Xuyên cơ hội đáp lời, lôi người đi thẳng.

Đàm Đài Hổ ở đằng sau sờ sờ vết sẹo, hỏi tay lính bên cạnh: “Kia là ai? Sao chưa thấy ở cấm quân chúng ta bao giờ!”

“Họ Thẩm.” Tay lính len lén nháy mắt, “Cái tên ở Trung Bác đó.”

Bản mặt mới đang tí tởn của Đàm Đài Hổ chợt lạnh ngắt, chống tay thò đầu ra rồi lại quay ngoắt lại: “Mẹ kiếp kia chính là Thẩm thị làm vạ Trung Bác à? Tổng đốc mang y theo làm gì! Thẩm Vệ giết nhiều người như vậy, tám cái đầu còn chả đủ chém! Phủ Kiến Hưng vương đã bị đập nát bươm, y thì lại ở Khuất đô ăn sung mặc sướng, nhưng cô nhi chết cha chết mẹ bên sông Trà Thạch còn đang phải gặm bùn kia kìa! Đệt mẹ nó chứ, sao ngươi không nói sớm?!”

***

Tiêu Trì Dã dẫn Thẩm Trạch Xuyên lên núi Phong.

Trên núi có một đường thang hẹp bằng đá, nước chảy ngập giày, lạnh đến khó chịu. Nhưng Tiêu Trì Dã không quay đầu lại, gạt lá phong đẫm nước chui sâu vào trong con đường mòn. Hai người giẫm bùn lún cả giày, chân thấp chân cao mà đi.

Gần nửa canh giờ sau, Tiêu Trì Dã mới dừng lại.

Căn nhà tranh trong mưa nhỏ nhỏ xinh xinh, mỗi tội không giống chỗ cho người ở.

Hắn nghiêng mình, nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Ở trường săn Nam Lâm ngươi cứu ta một lần, để trả thù lao, chỗ này chia cho ngươi một nửa.”

“Thù lao ta muốn là vàng thật bạc trắng.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “… Chứ không phải tắm chung.”

“Tiền tài danh lợi đều là vật ngoài thân.” Tiêu Trì Dã vươn hai cánh tay, xốc rèm vải đi vào, đứng ở cửa vừa cởi đồ vừa nói với ra, “Chỗ này đến cả cha hoàng đế cũng chưa được hưởng qua đâu.”

Thẩm Trạch Xuyên vén rèm lên, thấy Tiêu Trì Dã đã trần nửa thân trên. Đường nét cơ bắp trên bờ vai lưng kia rõ ràng sắc nét, mạnh mẽ như dùng đao khắc ra.

Trong nhà ngoại trừ giá treo quần áo thì chỉ có một suối nước nóng thông ra bên ngoài. Đồ của Tiêu Trì Dã mắc lên một đầu giá áo, đầu kia hiển nhiên là để cho y.

Ủng Tiêu Trì Dã cũng đã cởi, quay lại liếc Thẩm Trạch Xuyên một cái, nói: “Ngươi muốn quay lưng lại cởi, hay là muốn xem ta cởi?”

Thẩm Trạch Xuyên rút đai lưng, quay lưng lại. Viên đông châu nằm trong lòng bàn tay, y bèn tiện tay bỏ vào túi tay áo. Ánh mắt trên lưng không hề rời đi, tay Thẩm Trạch Xuyên ngưng lại phút chốc, rồi kéo áo ngoài xuống.

Tiêu Trì Dã nhìn tấm áo rơi xuống đất, cần cổ trắng nõn nà của Thẩm Trạch Xuyên cuối cùng cũng kéo dài xuống dưới, tựa như giấy Tuyên Thành hoa lê tắm trong ánh trăng, phần lưng thoạt nhìn vừa mỏng vừa mượt.

Tiêu Trì Dã nghĩ.

Đúng rồi, hắn cứ nhìn gáy Thẩm Trạch Xuyên mãi, hình như chính là vì giờ khắc này đây.

Gáy của một nam nhân, sao có thể đẹp kinh tâm động phách đến vậy. Vượt qua tất cả những gì Tiêu Trì Dã từng biết, điều ấy không chỉ khiến hắn kinh ngạc, mà còn khiến hắn bối rối.

Răng của con sói con Ly Bắc sắc, nhưng lại chưa từng cắn vào một cái cổ như vậy, cũng chưa từng cắn một người như vậy. Ánh mắt hắn đi xuống, tưởng như mang theo lực vuốt ve, từ gáy Thẩm Trạch Xuyên men theo đường cong khẽ phập phồng kia, không ngừng trượt xuống dưới.

Mượt.

Artist: 七天白日

Miệng Tiêu Trì Dã khô khốc, bỗng dưng sực tỉnh, vội vàng dời mắt đi.

Điên rồi à!

Hắn nghĩ.

Phố Đông Long thiếu gì các chị em như vậy! Nào có ai không phải là hàng thật giá thật đâu? Cớ sao hắn nhìn thấy lưng của một nam nhân mà lại cồn cào như lên cơn đói vậy.

Ngày xưa Tiêu Trì Dã ghét nhất là người bị sắc đẹp cám dỗ, bởi những tiền bối mà hắn ngưỡng mộ không ai không phải là người có tâm chí kiên định, ai trong số bọn họ cũng đều xứng danh chính nhân quân tử ngồi mà không loạn[2].

Giống như cha hắn, giống như đại ca hắn, giống như sư phụ hắn.

Danh tướng thiên hạ thay đổi, song hắn chưa bao giờ kính nể Thích Thời Vũ, chính là bởi Thích Thời Vũ háo sắc. Sau trận Trung Bác, người hắn hận nhất là Thẩm Vệ, cũng là bởi Thẩm Vệ vừa mang tội ác tày trời lại vừa háo sắc!

Ấy vậy mà giờ phút này hắn lại thấy hơi choáng váng, bản năng bị mỹ tóm được, bị dục thôi thúc lại một lần nữa có xu thế ngóc đầu.

Tiêu Trì Dã gian nan khắc chế ánh mắt, cảm nhận rõ ràng mâu thuẫn giữa tâm và dục. Hắn không yêu người này, nhưng hắn vì sắc đẹp của người này mà lại một lần nữa nổi lên khao khát được ôm y, chà đạp y, cắn xé y.

“Không xuống sao?” Thẩm Trạch Xuyên chẳng hề phát giác, quay lại thản nhiên bước đến gần hắn.

Tiêu Trì Dã gắt: “… Ừ!”

===

• Tác giả có lời muốn nói:

Phần gáy quả thực là bộ phận ám chỉ sắc dục.