Thương Tiến Tửu

Chương 32: Sơn túc



Hơi nước mịt mờ, mưa rơi lộp độp.

Thẩm Trạch Xuyên muốn xuống nước ngâm, lúc khom lưng Tiêu Trì Dã đứng đằng sau nhìn thấy rõ đường cong eo mông của y, vì động tác của y mà lại càng thêm nổi bật.

Có cơ bắp, rất săn chắc.

Nhưng một chút cũng không giống người tập võ, bởi Tiêu Trì Dã chẳng nhìn ra tẹo uy hiếp nào.

Thẩm Trạch Xuyên trầm mình xuống nước, hai chân ngâm nước mưa lạnh dần dần ấm lại. Tiêu Trì Dã xuống nước, dựa vào một đầu khác cách y rất xa.

Thẩm Trạch Xuyên ngạc nhiên hỏi: “Ngươi tránh xa như thế làm gì?”

“Ta thích.” Tiêu Trì Dã cục cằn gấp chiếc khăn ướt đắp lên mắt, khoanh tay, không buồn nhìn Thẩm Trạch Xuyên nữa.

Một lúc lâu sau, Tiêu Trì Dã lại cảm thấy không ổn, bèn đưa tay kéo khăn xuống nhìn chòng chọc vào Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy Tiêu nhị lúc này hệt như con ưng của hắn vậy, tưởng chừng chỉ chọc một cái là sẽ nhảy dựng lên ngay.

“Ngươi muốn xem cái gì?” vẻ mặt Thẩm Trạch Xuyên ấm áp tựa gió xuân, dùng giọng điệu như đang lừa trẻ con trên phố ăn kẹo hồ lô, “ngươi nói đi, ta cho ngươi xem.”

Tiêu Trì Dã gập một chân lên, tỉnh bơ kéo kéo mảnh che chắn duy nhất còn lại bên hông, nói: “Vừa nãy sờ rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên hơi trầm mình xuống, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn hắn.

Tiêu Trì Dã bị ánh mắt săm xoi của y chọc tức, mới hỏi: “Làm sao?”

Thẩm Trạch Xuyên lộ cằm lên: “Mới vừa rồi tâm tình còn đang tốt cơ mà, sao tự dưng đã giở chứng rồi?”

“Bây giờ tâm tình ta cũng vẫn tốt.” Tiêu Trì Dã nói, “Tắm có thể ngậm miệng, không cần nói chuyện… Ngươi có thể đừng ngước nhìn ta như vậy được không?”

Thẩm Trạch Xuyên khoan thai đứng dậy, nước chảy xuống ngực y, mái tóc ngâm trong nước xõa ra như mực, tựa đóa hoa ngọc lan trồi lên từ làn hơi nước.

Tiêu Trì Dã không chịu nổi.

Sao hắn lại nghĩ đến “hoa”?

Hắn mở mắt thấy Thẩm Trạch Xuyên đang lại gần, lúc Thẩm Trạch Xuyên ngồi xuống cạnh hắn, hắn thậm chí còn ngửi được mùi hương trên người Thẩm Trạch Xuyên.

Không thơm, nhè nhẹ, muốn ngửi thêm vài lần.

Tiêu Trì Dã rụt cánh tay đang gác ở bên về, bất chợt giật lấy quần áo móc trên giá rồi dìm ngập xuống nước phủ lên hông. Xong xuôi hết mấy việc này, hắn mới bình tĩnh nhìn sang Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Sao, ngạc nhiên quá à? Sợ ngươi nảy lòng háo sắc với Nhị công tử nên mới phải che lại đấy.”

“Ta cảm ơn ngươi…” trông Thẩm Trạch Xuyên có vẻ không vui.

Tiêu Trì Dã cúi xuống, mới phát hiện ra mình kéo nhầm quần áo của Thẩm Trạch Xuyên.

“… đã giặt đồ hộ ta.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Làm ta phải ngâm ở đây đến ngày mai.”

Sự im lặng khó xử nhanh chóng lan ra giữa hai người, bên ngoài gió thổi ào ào, mưa thu lạnh lẽo.

Mãi một lúc sau Tiêu Trì Dã mới lên tiếng: “Quần áo này cũng không mặc được nữa, Mãnh có thể gọi Thần Dương.”

Nói rồi hắn ngửa đầu, huýt một tiếng.

Suối nước nóng yên tĩnh trong chốc lát, cả Lãng Đào Tuyết Khâm lẫn Mãnh đều không tới.

Tiêu Trì Dã lại huýt tiếng nữa.

Mãnh bên ngoài rúc đầu vào cánh, không thèm đáp lại hắn. Mưa to như vậy, nó chẳng hề muốn bay ra chịu ướt một tí nào.

Sự yên tĩnh này như kéo dài đến vô tận.

Cuối cùng Thẩm Trạch Xuyên nói: “… Để ta vắt đi.”

Tiêu Trì Dã lại ấn chặt quần áo xuống, nghiến răng nghiến lợi với y: “Chờ chút!”

***

Hai người vật vờ trọn một đêm trong suối nước nóng, đến lúc quần áo khô đã là giờ Mão. Cuối cùng Thẩm Trạch Xuyên cũng mặc đồ vào, lúc thắt đai lưng còn cảm nhận được ánh mắt như hổ rình mồi kia. Song y chẳng nói gì, vờ như không biết.

Tiêu Trì Dã vén rèm lên, bên ngoài vẫn còn tối om. Thinh không đong đầy sương núi, ngập tràn thứ mùi ẩm ướt sau cơn mưa. Đường xuống núi khó đi, trên thềm đá phủ một lớp băng mỏng.

Hai người một trước một sau.

“Thao trường ở phía Tây Nam núi Phong,” Thẩm Trạch Xuyên đứng trên cao nhìn ra xa, “tuy rất gần Khuất đô nhưng lại được che chắn hoàn toàn bởi núi Phong, tám đại doanh sẽ không tuần tra nơi này. Ngươi chọn vị trí này rất đẹp.”

“Nếu không có núi Phong, ta cũng sẽ không muốn miếng đất này.” Tiêu Trì Dã gạt cành phong ra, quay đầu ra hiệu cho Thẩm Trạch Xuyên chui qua tay hắn.

Thẩm Trạch Xuyên đi qua, cảnh vật trước mắt trải dài trong chớp mắt, hết thảy che đậy đều hóa thành sương mù, có thể nhìn thấy rõ thao trường của cấm quân, trên thao trường đã có một đội đang chạy.

“Đợt săn thu cấm quân không động tay.” Thẩm Trạch Xuyên quan sát chốc lát, “Nhưng có thể nhìn ra được trang bị rất đầy đủ. Bây giờ Hoa Tư Khiêm đã chết, ngay sau khi niêm phong xong án săn thu, Đô sát viện sẽ đến tìm ngươi.”

Bổng lộc của Tiêu Trì Dã hiển nhiên không nuôi nổi hai vạn cấm quân, hắn cũng không thể tham ô quân lương của thiết kỵ Ly Bắc. Nhưng chỉ bằng số tiền mà bộ Hộ phát hàng năm trước đợt săn thu thì cấm quân rõ ràng không thể xây dựng quy mô lớn như vậy. Hề Cố An chết vì “không minh bạch”, giờ cái “không minh bạch” này sắp đến tìm Tiêu Trì Dã rồi.

Tiêu Trì Dã nói: “Cứ việc đến.”

Số tiền này từ đâu ra, giờ hắn không nói nữa, Thẩm Trạch Xuyên cũng không hỏi nữa.

Một lát sau, Tiêu Trì Dã cất tiếng: “Rất nhiều việc tay chân của bộ Công đều giao cho cấm quân làm, bắt đầu từ năm năm trước, từng khoản bạc phát cho cấm quân đều được ghi vào sổ, giấy trắng mực đen, Đô sát viện có tra cũng chẳng ra được gì đâu.”

Bởi vậy mà Tiêu Trì Dã trở thành con quỷ đòi nợ có tiếng trong bộ Hộ, ai cũng tưởng hắn lấy tiền đi rượu chè đàng điếm, lại không biết mấy năm nay hắn rất tiết kiệm, thứ duy nhất có thể coi như tiêu hoang là tiền uống rượu thôi. Tuy Lý Kiến Hằng đổ đốn, nhưng lại rất hào phóng với anh em. Mỗi lần gọi Tiêu Trì Dã đến phố Đông Long, mời cô nương, tụ tập đám bạn xấu đều là hắn tự bỏ tiền ra.

Lý Kiến Hằng ăn lương của vua, lại không có chính phi quản, hễ hết tiền là lại vào cung xin, Hàm Đức đế đối với việc ăn tiêu của hắn trước nay chưa bao giờ keo kiệt, dù phạm vào tiền của chính mình cũng sẽ đưa cho hắn, thế nên Lý Kiến Hằng không thiếu tiền.

Tiêu Trì Dã không về được Ly Bắc, nhưng hắn chưa bao giờ oán Lý Kiến Hằng. Bởi hơn ai hết, hắn hiểu Lý Kiến Hằng thực sự coi đám bạn xấu này là anh em ruột thịt.

Nghĩ tới đó, Tiêu Trì Dã nói: “Thái hậu cứu ngươi thì ắt sẽ phải dùng ngươi. Nếu sóng yên biển lặng, có lẽ ngươi có thể từng bước thăng chức trong Cẩm y vệ. Nhưng tiên đế lại đột nhiên nổi dậy, Thái hậu… Có phải Thái hậu đến tìm ngươi rồi không?”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn vào mắt Tiêu Trì Dã.

Y không thể trốn tránh, một khắc cũng không thể. Khứu giác của Tiêu Trì Dã nhạy bén dị thường, chỉ cần y để lộ chút chột dạ nào, Tiêu Trì Dã chắc chắn sẽ nhìn ra.

Thẩm Trạch Xuyên thản nhiên đáp: “Chưa từng.”

Gió lạnh cuốn qua, phất vạt áo hai người.

Tiêu Trì Dã chậm rãi thở ra hơi lạnh, cười một tiếng vô tư: “Thế thì vận may của ngươi tốt đấy.”

Đến lúc về tới Khuất đô thì trời đã tảng sáng, Tiêu Trì Dã ngồi trên ngựa nói: “Ta phải vào tảo triều, ngươi về trước đi.”

Thẩm Trạch Xuyên gật đầu, nhìn Tiêu Trì Dã đánh ngựa đi mất. Lúc y về lại trạch viện thì không thấy Thần Dương đâu, chắc là đã đến cửa cung chờ Tiêu Trì Dã.

Thẩm Trạch Xuyên móc viên đông châu từ trong tay áo ra, y kẹp viên đông châu giữa hai đầu ngón tay, quan sát nó trong ánh sáng nhạt nhòa. Thế nhưng y còn chưa rút mảnh vải ra đã khựng lại.

Lúc cởi đồ y bỏ đông châu vào túi áo tay phải. Vậy mà bây giờ, lại lấy đông châu ra từ tay trái.

Thẩm Trạch Xuyên khẽ chậc một tiếng, nhíu mày.

***

Tiêu Trì Dã đã tới cửa cung, xuống ngựa chui vào xe ngựa nhà mình rồi nhanh chóng thay quan bào. Thần Dương còn chuẩn bị cả đồ ăn sáng, cháo hẵng nóng, Tiêu Trì Dã ăn một bát.

“Tối hôm qua đi thao trường tìm người mà không thấy.” Thần Dương quỳ gối bên rèm, thấp giọng, “Dạo này Khuất đô bất ổn, người ra ngoài vẫn nên dẫn theo người.”

Tiêu Trì Dã đặt bát xuống, nói: “Ngươi cho người theo dõi Thẩm Lan Chu mọi lúc cho ta.”

Thần Dương: “Toàn bộ người bên ngoài trạch viện đều là người của chúng ta, chỉ cần y bước ra khỏi cửa, nhất định sẽ không trốn nổi con mắt người. Có điều Hoa gia đã thua rồi, Tổng đốc, bây giờ theo dõi y có ích gì?”

Tiêu Trì Dã không đáp, hắn rũ mắt hồi lâu, sắc mặt không được tốt. Đến lúc Thần Dương bên ngoài nhắc phải vào chầu, hắn mới lấy khăn sạch lau tay, nói: “Ta cảm thấy tên này rất khó đoán. Ngươi nhìn y bây giờ, có nhìn ra được y biết công phu không?”

Thần Dương nói: “Trông y rõ ràng còn yếu hơn cả lúc mới vào Cẩm y vệ, nếu không phải Tổng đốc bảo đợt săn thu y ra tay giúp đỡ thì tất nhiên tôi không nhìn ra chút manh mối nào. Cơ mà, nếu Tổng đốc bảo Triêu Huy tới xem thì có lẽ sẽ nhìn ra vài thứ.”

“Lần trước Triêu Huy vào đô đã gặp y rồi, không nhìn ra bất cứ điều gì bất thường.” Tiêu Trì Dã nói, “Thân thể của y…”

Hắn bỗng im lặng, thoáng sau mới nói: “Ngươi lập tức gửi thư về Ly Bắc, mời sư phụ tới.”

Thần Dương sửng sốt: “Muốn mời…”

“Bất kể y dùng biện pháp gì để che giấu, khẳng định không qua nổi mắt sư phụ.” Tiêu Trì Dã xoay chiếc nhẫn ban chỉ, giọng lãnh đạm, “Với cả ta… cũng có việc cần tìm sư phụ.”

***

Lý Kiến Hằng cho nghỉ buổi tảo triều hôm nay vì còn chưa ngủ đủ, mới nghe thấy Song Lộc bẩm báo, Hải Lương Nghi đang quỳ ở bên ngoài. Lý Kiến Hằng lập tức tỉnh ngủ, nhưng Mộ Như vẫn còn đang thiêm thiếp trong ngực hắn, nhất thời không rút người ra được, chỉ có thể nghển cổ khẽ dặn Song Lộc: “Ngươi đi! Đuổi ông ta đi!”

Song Lộc ra ngoài không được bao lâu lại quay về quỳ, thưa: “Các lão nhất quyết đòi gặp Hoàng thượng, nô tỳ bảo Hoàng thượng chưa dậy, các lão bảo ông ta sẽ quỳ chờ Hoàng thượng.”

Lý Kiến Hằng quýnh lên, Mộ Như trong lòng vừa mới tỉnh giấc, hắn vội vàng dỗ: “Cục cưng ngoan, mau mặc đồ vào đi, đến Trầm Minh điện ở đằng sau dùng bữa nhé! Trẫm phải tiếp kiến các lão!”

Tóc Mộ Như đen như thác nước, nhỏ nhắn xinh đẹp, bây giờ cũng không bướng bỉnh làm nũng mà chỉ ngoan ngoãn mặc quần áo vào. Mặc xong rồi, nàng mới đưa đôi mắt thâm tình liếc Lý Kiến Hằng một cái, yêu thương vô ngần mà nâng người rời giường.

Lý Kiến Hằng yêu chết dáng vẻ ấy của nàng, lại lưu luyến kéo tay nàng, chỉ hận không thể ôm người ngồi vào lòng mà chấp chính.

“Lần tới,” Lý Kiến Hằng hôn nàng liền mấy cái, “lần tới trẫm nhất định sẽ không để nàng phải trốn nữa.”

Hắn ôm người ta thủ thỉ một hồi lâu, Song Lộc lại vào giục lần nữa, Lý Kiến Hằng mới quyến luyến để Mộ Như đi.

Sắc mặt Hải Lương Nghi nghiêm nghị, tiến vào khấu đầu.

Lý Kiến Hằng ngồi trên long ỷ, nói: “Mời các lão đứng dậy, mời các lão mau mau đứng dậy.”

Hải Lương Nghi bất động, lại dập đầu một cái nữa.

Lý Kiến Hằng không được đáp lại, liếc trái ngó phải, thấy mặt mình nóng ran lên. Hắn khụ hai tiếng rồi nói: “Hai hôm nay trẫm mắc phong hàn, buổi sáng muốn ngủ thêm một lát…”

Hải Lương Nghi nói: “Hoàng thượng độ này cần mẫn làm việc hằng đêm, lão thần cũng đã nghe được. Chỉ là tấu sớ trình lên đều không được thánh ứng, lão thần vẫn luôn trăn trở nên mới tới can gián Hoàng thượng trực tiếp. Giờ Hoàng thượng đang vào độ tuổi sung sức, cần cù chấp chính, quét hết ủ rũ lúc trước, thế sự hưng thịnh ở trong tầm tay.”

Lý Kiến Hằng cười gượng vài tiếng: “Phải, phải…”

“Nhưng Hoàng thượng thâm cư đại nội, yêm tặc vây quanh, nếu dung túng không quản, dần dà, Hoàng thượng tất sẽ tai che mắt cản, rời xa chính sự!” Hải Lương Nghi cương quyết, “thần nghe nói, tiểu nội hoạn Song Lộc nhận hối lộ từ người khác, đưa rất nhiều kẻ gian tà tới bên Hoàng thượng. Dựa theo cung quy, nếu không lĩnh chỉ nhận mệnh, dám cả gan đưa người ngoài vào cung phải bị đánh chết!”

Song Lộc quỳ “bịch” xuống, kinh hãi nhìn Lý Kiến Hằng: “Hoàng thượng, Hoàng thượng…”

“Minh Lý đường là thánh địa quang minh của thiên hạ, há chứa chấp hoạn quan làm loạn.” Hải Lương Nghi nhìn Lý Kiến Hằng, “Hoàng thượng!”

Trống tim Lý Kiến Hằng nện thùm thụp, hắn nhìn gương mặt nghiêm khắc của Hải Lương Nghi, lại nhớ tới muôn trùng khủng hoảng đêm ấy. Lòng bàn tay hắn vã mồ hôi, lau lên long bào một cách không có tiền đồ, ngay cả lời cũng không dám tiếp.

Thị vệ bên ngoài đã vào lôi Song Lộc đi, Song Lộc gào khóc thê thảm: “Hoàng thượng, Hoàng thượng!”

“Tội…” Lý Kiến Hằng nhìn Song Lộc, “Tội không đáng chết…”

“Hoàng thượng.” Hải Lương Nghi kiên quyết, “Phan Như Quý xây dựng yêm đảng, cấu kết với Hoa Tư Khiêm, làm mưa làm gió trong ngoài Khuất đô, bây giờ cần phải nghiêm cẩn phòng ngừa, răn đe cảnh cáo! Không những thế, dâm loạn hậu cung, mị hoặc thánh thượng cũng phải đánh chết!”

Lý Kiến Hằng sợ điếng người: “Không dám, không dám! Có hiền thần như các lão ngày ngày đốc thúc, trẫm sao dám làm bậy! Những chuyện bắt bóng bắt gió đó các lão tuyệt đối đừng tin.”

Hải Lương Nghi lại lạnh lùng nói: “Không có lửa làm sao có khói, Hoàng thượng, hồng nhan họa thủy không thể giữ lại!”

Lý Kiến Hằng sợ thật rồi, làm sao hắn có thể để Mộ Như chết được? Hắn bèn hoảng hốt đứng dậy, nhọc nhằn rằng: “Các lão, trẫm biết sai rồi. Song Lộc đã hầu hạ ta nhiều năm, giờ ngươi… Thôi vậy, từ giờ trở đi trẫm nhất định sẽ cần cù chấp chính!”

Hải Lương Nghi dập đầu, sau rốt cũng cho hắn một chút mặt mũi.

Lý Kiến Hằng vịn vào bàn, nghe tiếng trượng đánh bên ngoài, từng cú từng cú nối đuôi nhau như đang đánh lên chính người hắn. Cảm xúc hắn rối như tơ vò, nhìn Hải Lương Nghi, vừa ấm ức, cũng vừa sợ hãi.

Lúc Tiêu Trì Dã vào thì thấy người đang hất nước cọ sân, vết máu chảy dài dưới chân, đỏ quạch đến ghê người. Tất cả nội hoạn của Minh Lý đường đều đang quỳ bên ngoài, im thin thít không dám ngẩng đầu.

Tiêu Trì Dã bước vào cửa, Lý Kiến Hằng đương ngây ra như phỗng trên long ỷ, thấy hắn tới thì thẫn thờ bao lâu, cuối cùng òa khóc.

Lý Kiến Hằng vừa khóc vừa ném đồ, gào: “Hoàng đế cái kiểu quái gì thế này? Để cho người ta gí thẳng mặt hạ nhục như thế! Dưới bầu trời này có đất nào không phải của thiên tử! Ta sủng hạnh một nữ tử thì có gì sai? Có gì sai!”