Thương Tiến Tửu

Chương 33: Thúc điệt



Lý Kiến Hằng ném đồ xong, ôm mặt nghẹn ngào.

Tiêu Trì Dã tránh đồ quỳ, mãi lâu sau, Lý Kiến Hằng bình tĩnh lại một chút rồi mới bảo: “Ngươi đứng dậy đi! Không cần phải quỳ như vậy, ngươi với ta là huynh đệ, như thế xa lạ quá.”

Tiêu Trì Dã đứng dậy, nói: “Các lão chẳng qua tính tình cương trực mà thôi.”

Lý Kiến Hằng rầu rĩ, bưng mặt rất lâu mới lên tiếng: “… Ba ngày hết hai bọn họ đến đòi nợ, ta đều duyệt, bạc chảy ra ngoài như nước, ta cũng chẳng nói gì. Mấy hôm nay, lúc nào ta cũng bất an, ăn cũng không ngon, thật sự chẳng vui vẻ được chút nào hết. Giờ Hoa Tư Khiêm chết rồi, Kỷ Lôi cũng sắp chém. Ta xin mấy ngày nghỉ ngơi thôi cũng không được sao? Sách An, ngươi không biết đâu, ta ngồi ở đây, bọn họ rất không hài lòng. Nếu thiên hạ này còn lựa chọn nào khác, chắc chắn bọn họ sẽ không cần ta.”

Hắn nói đến đây thì lại bắt đầu đau khổ.

“Nhưng ta có muốn làm hoàng đế đâu? Đẩy ta lên là bọn họ, bây giờ mắng ta cũng là bọn họ! Ngự sử Đô sát viện cứ săm soi ta cả ngày, ta ra cửa ngắm hoa, bọn họ cũng muốn trình một cái tấu văn vẻ lên mà mắng ta! Một tên thái giám, giết thì giết thôi, nhưng Hải Nhân Thời kia, sao ông ta không thể chừa cho ta chút thể diện chứ? Dù gì ta cũng là hoàng đế của Đại Chu mà!”

Lý Kiến Hằng càng nói càng giận, nhưng trên bàn lại chẳng còn thứ gì để đập nữa, hắn giận quá lại tự đấm đùi mình.

“Ông ta nói Mộ Như như người hạ lưu, thế bọn họ thì thanh cao tốt đẹp cái gì! Trước kia chúng ta uống rượu ở phố Đông Long, mấy người đó có ai không phải bề ngoài đạo mạo không, đến lúc cởi quần ra thì cũng khốn nạn như nhau cả thôi! Mộ Như vốn là người ta lựa ra từ gia đình trong sạch, nếu không phải con chó Tiểu Phúc Tử kia nhảy vào, nàng có thể rơi vào tay Phan tặc được sao? Lòng ta đau muốn chết!”

Lý Kiến Hằng xả giận, Tiêu Trì Dã chỉ im lặng lắng nghe. Đến lúc hắn xong thì giận đã tiêu hơn nửa.

“Nếu bọn họ thật sự coi ta là hoàng đế, kính trọng ta, ta cũng sẽ chịu chăm chỉ học hành. Hoàng huynh gửi gắm giang sơn vạn dặm này cho ta, ta cũng muốn làm một quân chủ thịnh thế mà.” Lý Kiến Hằng hờn tủi, “… Nhưng Hải Nhân Thời chướng mắt ta.”

Lúc này Tiêu Trì Dã mới lên tiếng: “Hoàn toàn ngược lại, chính vì các lão đặt nhiều kỳ vọng ở Hoàng thượng nên mới có thể thẳng thắn như vậy. Hoàng thượng tuyệt đối đừng để bụng, phải biết rằng, Hải các lão đối với ‘ngọc thô Nguyên Trác’ Diêu Ôn Ngọc kia cũng rất nghiêm khắc.”

Lý Kiến Hằng bán tín bán nghi: “Thật sao?”

Tiêu Trì Dã nói: “Nếu không thì sao hôm nay các lão phải giết Song Lộc?”

Lý Kiến Hằng tự mình suy nghĩ một lát, rồi nói: “… Cũng đúng.”

Nếu Hải Lương Nghi không coi trọng hắn, tại sao chuyện gì cũng hỏi hắn?

Lý Kiến Hằng hồi tưởng lại mấy ngày sau khi lên ngôi, Thái hậu đưa điểm tâm cho hắn, sau khi Hải Lương Nghi biết được đã dặn riêng hắn, bảo hắn đổi hết đũa thìa thành đồ bạc.

Hải Lương Nghi là người cứng nhắc, lại còn ăn nói thận trọng. Nhưng ông khác Hoa Tư Khiêm, ông không có môn đồ, ông chỉ có mỗi một người học trò là Diêu Ôn Ngọc. Hải Lương Nghi vì tránh hiềm, Diêu Ôn Ngọc thành tài như vậy mà đến nay vẫn chưa nhập sĩ làm quan. Ông không kết đảng trong nội các, dốc sức liều mạng ở trường săn Nam Lâm, lao ra cứu Hàm Đức đế cũng chỉ có mình ông.

Ông là cô thần trong sách vở, sườn núi chót vót, ngàn thước không cành.

Trong lúc Lý Kiến Hằng nhớ lại, Tiêu Trì Dã cũng có suy nghĩ riêng.

Lý Kiến Hằng nói một câu rất đúng, nếu thế gian này còn lựa chọn khác, người bước lên long ỷ hôm nay sẽ không phải Lý Kiến Hằng hắn. Nhưng đến cả Hàm Đức đế cũng đã bó tay, Lý Kiến Hằng có lẽ là lựa chọn duy nhất trong trời đất này rồi.

Bọn họ đã nâng đỡ hắn, ắt phải dẫn dắt hắn. Đại Chu hiện giờ vận nước nguy nan, Khuất đô nhìn như mới qua một đợt sóng, kỳ thực sóng gió đã sớm nổi lên một lần nữa.

Chúng trung thần lòng son do Hải Lương Nghi cầm đầu đều đang nhìn Lý Kiến Hằng, có lẽ trong mắt bọn họ hắn chính là khúc gỗ mục, nhưng Hải Lương Nghi đã nâng tay, dùng tấm lưng già cỗi để chống đỡ cho Lý Kiến Hằng, muốn hắn kiên trì, muốn hắn quay về chính đạo, muốn hắn làm một đế vương có thể lưu danh.

Tiêu Trì Dã trước giờ không hợp văn thần, bởi triều đình Khuất đô kiêng kị binh quyền biên thùy. Những người này không chỉ là lồng giam vô hình của hắn, mà còn là xương sống cho Đại Chu dựa vào để tập tễnh tiến về phía trước.

Võ tướng không sợ chết, bởi vì không thể.

Văn thần không sợ chết, bởi vì không ẩu.

Lý Kiến Hằng đã quen xun xoe luồn cúi rồi, cần chính là một người thầy có thể nghiêm khắc uốn nắn như Hải Lương Nghi.

“Mộ nương tử chung quy lại vẫn không có danh phận, nếu Hoàng thượng thật sự có lòng, chi bằng hãy thẳng thắn giãi bày với các lão. Đại Chu chính đang cần hoàng tự để trường tồn, chỉ cần Hoàng thượng có thể thành khẩn, các lão nhất định sẽ không chiếu lệ.” Cuối cùng Tiêu Trì Dã bảo, “Còn Kỷ Lôi và Phan Như Quý, nghe nói Đại lý tự còn chưa phán?”

Trong đầu Lý Kiến Hằng lúc này chỉ còn toàn những ý nghĩ tốt đẹp về Hải Lương Nghi, lơ đễnh gật đầu, nói: “Sổ không khớp, còn phải tái thẩm…”

***

Viên đông châu rỗng không, lúc Thẩm Trạch Xuyên móc miếng vải mỏng ra, chữ viết đã nhòe không đọc được nữa, y đốt mảnh vải.

Nhất cử nhất động của Tiêu Trì Dã đêm qua đều ở trước mắt y, tên này có lẽ đã sờ được viên đông châu, nhưng không đọc được bên trong viết cái gì. Có điều, chắc chắn Tiêu Trì Dã đã sinh nghi, câu hỏi trên núi Phong ấy Thẩm Trạch Xuyên trả lời sai rồi. Đến cả gốc gác tiền của cấm quân Tiêu Trì Dã còn nói cho y, tức là đang chờ y nói thật, vậy mà y lại bình thản phủ nhận như thế.

Thẩm Trạch Xuyên đun thuốc, một hơi uống cạn. Vị đắng ngập trong miệng, y chịu đựng cái đắng này, giống như nỗi đau ngày đêm mỗi lần nhìn lại. Cuối cùng, y cười nhạt, lau miệng rồi nằm xuống ngủ.

Y lại nằm mơ.

Trong mơ, gió lạnh vẫn gào thét trong hố tử thần Trà Thạch, y không nằm trong hố nữa mà đang đứng một mình trên miệng hố, nhìn xuống bốn vạn quân sĩ đang giãy giụa cầu sống như đàn kiến.

Kỵ binh Biên Sa vờn quanh hố, tựa cơn thuỷ triều đen trong màn đêm đặc quánh, bọn chúng che trời lấp đất nuốt chửng sức sống của quân phòng vệ Trung Bác, biến nơi này thành một lò sát sinh.

Một cái tay thò ra giữa biển xương khô cuồn cuộn, Kỷ Mộ tựa một con rối, nửa thân trên cắm đầy tên trồi lên, quay về phía Thẩm Trạch Xuyên nghẹn ngào gọi: “Ca đau quá…”

Thẩm Trạch Xuyên như bức tượng đất, không cử động được, không kêu được. Y thở dồn dập, mồ hôi tuôn như mưa, răng nghiến chặt.

Tên kỵ binh Biên Sa cầm đầu đội mũ sắt, trong cơn ác mộng ngày nối ngày của Thẩm Trạch Xuyên, mái tóc tung bay theo gió đã hóa một màu đỏ quạch. Gã nâng cánh tay, nhẹ nhàng chỉ về phía con hố tử thần, mũi tên sau lưng ồ ạt lao xuống như đàn châu chấu, cắm chi chít vào thân người, đâm thủng da thịt, máu nóng tóe tung.

Thinh không mờ tuyết cũng đã hóa đỏ, Thẩm Trạch Xuyên nhìn Kỷ Mộ chìm vào bùn máu, bị con sóng đỏ đặc sệt nuốt chửng.

Tay y lạnh, máu cũng lạnh.

Thẩm Trạch Xuyên tỉnh giấc.

Y như không có chuyện gì xảy ra, ngồi dậy, quay lưng về phía ánh sáng ngoài cửa sổ, cúi đầu im lặng một lát, rồi xuống giường mặc quần áo.

Cận vệ mai phục ngoài trạch viện nhìn Thẩm Trạch Xuyên ra khỏi phòng, ăn cơm, đến nhà tắm.

Sau nửa canh giờ, cận vệ nhìn không chớp mắt nãy giờ nhíu mày, hỏi người bên cạnh: “Sao y còn chưa ra?”

Hai người liếc nhau một cái, đều cảm thấy không ổn. Lúc cận vệ chạy vào nhà tắm chỉ thấy xấp quần áo gấp gọn gàng, Thẩm Trạch Xuyên đã mất dạng từ lúc nao.

Hề Hồng Hiên bao cả lầu hai, mời người đến dùng trà. Hắn ngồi lâu buồn tiểu, bèn đứng dậy đi nhà xí. Vừa mới ra khỏi phòng, chưa đi được mấy bước trong hành lang đã bị vỗ một phát.

Hề Hồng Hiên quay ngoắt lại, xém chút nữa đã lui vài bước, sau đó nói: “Sao ngươi… sao xuất quỷ nhập thần thế!”

“Dạo này nhiều việc.” Thẩm Trạch Xuyên tiện tay hắt trà nguội, “Đại lý tự thẩm ba lần rồi mà Kỷ Lôi và Phan Như Quý hẵng còn chưa phán, là tại vì Hải Lương Nghi và Tiết Tu Trác vẫn chưa cạy được thứ cần thiết từ miệng bọn chúng.”

Hề Hồng Hiên ngó quanh quất, nhỏ giọng: “Ngươi muốn giết Kỷ Lôi, nhưng bao nhiêu con mắt đang ở đấy, sao làm được? Án Hoa đảng liên lụy cực rộng, những người sợ bị bọn chúng cắn lây quá nhiều. Hải Lương Nghi đề phòng bọn chúng chết đột ngột nên đã cử người canh phòng nghiêm ngặt. Ngươi không động thủ được đâu.”

“Ta không động thủ,” Thẩm Trạch Xuyên cười như đang đùa với Hề Hồng Hiên, “nhưng ta có cách làm cho Kỷ Lôi mở miệng.”

Hề Hồng Hiên nhìn y một hồi lâu, tự mình nâng ấm rót trà cho y, hỏi: “… Cách gì?”

Thẩm Trạch Xuyên nhấp trà, nói: “Cho ta gặp Kỷ Lôi.”

***

Kỷ Lôi đã chịu hình liền mấy ngày, tóc rối chân trần đeo gông nằm trong ngục, nghe thấy có người đi tới, thế rồi cửa ngục mở ra, hắn bị trùm đầu lôi ra ngoài.

Kỷ Lôi bị đẩy lên xe ngựa, một lát sau lại bị kéo xuống, ném xuống đất. Bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng nước tí tách ở góc tường.

Kỷ Lôi bò dậy, qua lớp vải đen hỏi: “Ai?”

Giọt nước bắn “tách”, không ai trả lời.

Lưng Kỷ Lôi run lên, hắn chống tay, dè dặt hỏi: “… Hải các lão?”

Nhưng vẫn không ai trả lời.

Kỷ Lôi hắng họng, lê đầu gối về phía trước, đụng phải song sắt. Hắn lần lần mò mò, ngồi vững lại rồi la: “Không phải Hải các lão, thì là Tiết Tu Trác! Hôm nay lại muốn dùng cách gì tra tấn ta? Cứ tới đi!”

“… Nói, sao không nói?!”

“Là ai, rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm gì… Ngươi tưởng ngươi không nói thì ta sợ à? Ta không sợ… Ta không sợ!”

Ký Lôi cúi đầu dùng tay cọ rơi túi, đảo mắt, nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên đang ngồi trên ghế ngay trước mặt.

Thẩm Trạch Xuyên mặc đồ màu nguyệt bạch, tay gác lên thành ghế, chống cằm thản nhiên nhìn Kỷ Lôi chăm chú.

Cổ họng Kỷ Lôi bật ra tiếng cười, hắn bám lấy song sắt gí mặt vào, gằn giọng: “Là ngươi à… Chó hoang Trung Bác. Nghiệt súc tìm sư thúc ngươi làm gì thế, báo thù cho Kỷ Cương, hay là báo thù cho chính ngươi?”

Thẩm Trạch Xuyên chẳng nói một lời, đôi mắt đượm tình ấy đã mất hết ý cười, chỉ còn ánh nhìn xoáy sâu nặng trĩu, đen như mực.

Kỷ Lôi thậm chí còn chẳng tìm thấy hận thù ở trong đó, hắn cảm thấy ngồi ở kia không phải một con người bằng máu bằng thịt, mà là một con chó mất nhà đói quá, đã bắt đầu uống máu ăn thịt người rồi.

Kỷ Lôi hạ ánh mắt, căm hận: “Kỷ gia không con, người làm đứt huyết mạch của Kỷ Cương là ngươi. Ngươi nhìn ta làm gì? Thẩm Trạch Xuyên, người giết Kỷ Mộ là Thẩm thị các ngươi, người làm nhục Hoa Sính Đình cũng là Thẩm thị các ngươi. Ngươi sống lâu như vậy, ngươi đối mặt với chính mình kiểu gì thế? Ngươi là ác quỷ dưới mấy vạn oan hồn, ngươi là hơi tàn đáng chết của Thẩm Vệ, ngươi đáng bị lăng trì róc thịt…”

Kỷ Lôi thấp giọng cười, thoáng lộ vẻ điên dại.

“Ngươi nghĩ ta sẽ sợ ngươi ư? Không ai muốn một con thú hoang tạp chủng cả, ngươi cởi quần đi theo Tiêu nhị là có thể sống yên ổn à? Ha ha!”

Thẩm Trạch Xuyên cũng cười.

Tiếng cười của Kỷ Lôi dần im bặt, lạnh lùng nói: “Buồn cười lắm à? Hoàn cảnh của ta hôm nay, cũng sẽ là hoàn cảnh của ngươi sau này.”

Thẩm Trạch Xuyên duỗi chân, tựa vào ghế như đang suy tư, nói: “Ta sợ quá cơ.”

Y vừa mở miệng, đã mang theo sự trào phúng nhẹ tênh.

“Ác quỷ, tạp chủng, chó hoang, nghiệt súc.” Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy, ngồi xổm xuống ngoài song sắt, chậm rãi cười thành tiếng với Kỷ Lôi, y vừa điên cuồng vừa khắc chế, “Ngươi nói đúng, đó đều là ta. Ta là ác quỷ bò ra từ hố tử thần Trà Thạch, là tạp chủng Thẩm Vệ để lại sau khi tự thiêu, là chó hoang không nhà để về, là nghiệt súc ngàn người chửi rủa. Ngươi hiểu ta như vậy, sư thúc, ta vui lắm.”

Kỷ Lôi bất giác run lên.

Thẩm Trạch Xuyên liếc hắn, ánh mắt còn hung ác hơn y năm đó, tựa hồ bên dưới tấm da đẹp đẽ này là một người đã chết, còn sống là một con thú không tên.

“Năm năm trước,” Thẩm Trạch Xuyên tới gần song sắt, ngắm vẻ mặt sợ hãi của Kỷ Lôi, nhẹ nhàng nói, “người quỳ ở đây chính là ta. Ngày ấy ngươi đưa ta vào chùa Chiêu Tội, đã nói gì với ta nhỉ?”

Mắt và họng Kỷ Lôi căng lên, hắn muốn đáp, nhưng lại thốt không đặng.

“Ta thật lòng tưởng nhớ ân tình của chư vị đấy.” Thẩm Trạch Xuyên thành kính nói, “Từng ngày, từng đêm.”

===