Thương Tiến Tửu

Chương 251: Đại thắng



Cáp Sâm đứng dậy giữa cơn rung chấn, hắn quay lại, nhìn mây sét ập tới.

Cơn dông gột rửa thiết kỵ, lẫn vào bùn bắn tung tóe lên vó ngựa. Đàn sói tru tréo lao điên cuồng, cảm giác áp bức đã lâu chưa gặp càn quét qua sa trường, ấy là mũi nhọn thuộc về thiết kỵ Ly Bắc.

Giây phút Tiêu Trì Dã xuất hiện trên chiến trường Trung Bác, cuộc đột kích của Cáp Sâm đã thất bại. Hắn không thể đánh vào cổng thành Đoan châu, trái lại còn thiệt hại mất tướng mạnh cùng lính tinh nhuệ ở nơi đây, còn nấn ná sẽ chính là tiêu hao, lúc này hắn phải rút quân.

Quân tiên phong ở cổng thành đã quay đầu ngựa, lính truyền tin ở đằng sau con hào phi vun vút phất cờ hồng ưng. Thiết kỵ Ly Bắc bủa vây thành một hàng dài chặn chết phía Đông Nam, bọ cạp gồng sức đẩy vũ khí công thành, bắt đầu rút lui về sông Trà Thạch ở phía Đông.

Cổng thành lập tức mở toang, Đàm Đài Hổ dẫn theo quân phòng vệ đã nhẫn nhịn hai ngày cầm đao xông ra, vận hết sức bình linh gào lên: “Nhị gia tới rồi!”

Cáp Sâm cài loan đao nhảy phốc lên con ngựa trống, ra lệnh bằng tiếng Biên Sa cho quân tinh nhuệ tách khỏi hàng, chia thành hai nhánh làm lá chắn bọc hậu, ngăn cản Cẩm y kỵ và thiết kỵ Ly Bắc ở phía Tây và phía Đông Nam, câu giờ cho đội quân nhu đang rút lui ở giữa.

“Phủ quân!” Hoắc Lăng Vân một tay thúc ngựa, dẫn Phong Đạp Sương Y chạy tới cạnh Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên dùng tay trái nhặt Ngưỡng Sơn Tuyết lên, y không lên ngựa, mà nhìn Cáp Sâm dẫn đầu quân tinh nhuệ phi về phía Nam, đi nghênh chiến Tiêu Trì Dã.

Phủ quân nói: “Chuẩn bị.”

Hoắc Lăng Vân phản ứng nhanh, hắn giơ tay trên ngựa, hô với lên tường thành: “Chuẩn bị——!”

Bóng lưng của Cáp Sâm sắp biến mất vào mưa, nhưng mái tóc đỏ của hắn quá chói mắt, chẳng khác nào một cái bia sống thắp sáng trong mưa. Thẩm Trạch Xuyên nhìn xoáy vào hắn như đang nhìn xoáy vào một con thỏ đang di chuyển. Dường như Cáp Sâm cảm nhận được gì đó, hắn ngoảnh lại trong tích tắc, qua làn mưa xối xả, thấy Thẩm Trạch Xuyên mấp máy môi.

Nỏ máy trên đầu tường tức thì nhả tên, mũi tên khổng lồ giữa không trung hệt như chiếc xe bò đâm ngang húc dọc, chỉ trong nháy mắt đã vụt tới sau lưng Cáp Sâm. Mưa xiên mưa xéo, trong thời khắc nguy cấp, Cáp Sâm buộc phải xuống ngựa, ngay giây phút hắn lăn mình, mũi tên khổng lồ đã đâm vào đội tinh nhuệ, toán kỵ binh bị đâm ngã chổng vó xuống đất, ngựa chiến không tránh kịp, hễ bị bắn trúng là bỏ mạng ngay tại chỗ.

Bầy ngựa chiến hoảng sợ hí lên, nghiêng ngả ngã oạch xuống bùn, máu tức thì phọt tung tóe, đội ngũ này đã bị đánh tan tành. Tiếng nỏ máy khiến toán kỵ binh kinh hồn bạt vía, lực sát thương siêu việt của nó tuyệt không phải thứ sức người có thể ngăn cản, mỗi lần xuất hiện trên chiến trường là sẽ kéo theo vô vàn thương vong.

Cáp Sâm bò dậy, loan đao bỗng vung về trước đỡ đao Lang Lệ của Tiêu Trì Dã! Nhưng Tiêu Trì Dã không phải Thẩm Trạch Xuyên, loan đao của Cáp Sâm chỉ chững lại trong tích tắc đã bị Tiêu Trì Dã ấn thẳng xuống đất, suýt nữa tuột khỏi tay.

Lực tay này quá khủng khiếp!

Cả người Cáp Sâm oằn xuống theo, hai tay hắn chống loan đao, chợt gầm lên một tiếng định vùng dậy.

Tiêu Trì Dã không đội mũ, nước mưa chảy dọc tóc mai hắn, máu đen chưa gột sạch lăn qua mặt, hắn chậm rãi kéo đao Lang Lệ, trong khoảnh khắc nhìn xuống nở một nụ cười rợn tóc gáy với Cáp Sâm.

“Ta, đang, tìm, ngươi, đấy.”

Mưa quất điên cuồng, mây mù âm u che trời lấp đất, tưởng chừng sắp sập xuống chiến trường tới nơi, sấm nổ đoành từng trận sát da đầu, Cáp Sam nhìn thấy răng nanh của sói giữa bóng đêm thâm trầm.

Loan đao quét xéo “đanh” cái, đánh đao Lang Lệ trượt ra.

Cáp Sâm lập tức lui người, vó trước của Lãng Đào Tuyết Khâm đạp lên dấu chân hắn lưu lại, bùn bẩn văng lên. Kỵ binh chung quanh lẫn lộn với thiết kỵ Ly Bắc, đao mới của thiết kỵ đã uống no máu ở quận Biên, sắc lẹm như đang há miệng gầm rống. Cáp Sâm cấp tốc thoái lui rồi lại lần nữa lên ngựa, đao Lang Lệ bất thình lình bổ tới, ngựa của hắn lùi mấy bước theo. Hình như Tiêu Trì Dã đã dưỡng đủ tinh thần, từng bước áp sát.

Đàm Đài Hổ vọt tới, bật mình nhảy vào giữa toán kỵ binh đang định rút lui, vung đao chém chân ngựa, dẫn theo người cấp tốc truy đuổi toán bọ cạp đang di chuyển khí giới. Hắn nặn ra một nụ cười dữ tợn: “Đi cái con mẹ tụi bây! Lũ trọc đến ngày đền mạng rồi!”

Cuối cùng Đoan châu cũng bắt đầu phản công, Cẩm y kỵ lao rầm rầm qua con hào, đùn kỵ binh về phía Đông. Thiết kỵ chạy dọc sông Trà Thạch chặn mặt Bắc của đội ngũ gần bờ sông, cắt đứt đường về của kỵ binh ở ngay trên bờ sông, cùng quân phòng vệ và Cẩm y kỵ tạo thành ba mặt bao vây, buộc chúng kỵ binh phải kéo đến bãi đất trống ở giữa.

Lỗ hổng duy nhất còn lại hiện giờ chỉ còn phía Bắc, nhưng Cáp Sâm lại không hạ lệnh rút lui về phía Bắc, bởi vì phía Bắc tiếp giáp với doanh Sa Tam, hắn sợ đây là cái bẫy mà Tiêu Trì Dã đã dày công sắp đặt, còn sợ Lục Quảng Bạch đang mai phục ở phía Bắc hơn cả, hắn đã rơi vào tuyệt cảnh bốn bề đối địch.

Đao Lang Lệ sượt qua yết hầu, Cáp Sâm cúi phắt xuống né, vừa đỡ đao vừa dùng tiếng Biên Sa nói: “Thay đổi tiền đạo!”

Quân tinh nhuệ đón đánh thiết kỵ lập tức lui xuống, bọ cạp chộp lấy thời cơ, dàn thành một bức tường chéo ở phía Đông Nam, thúc ngựa lao tới vung cao chùy sắt.

Đao Lang Lệ mạnh mẽ vung lên, mặt đao hứng nhận muôn giọt mưa dồn dập, nằm ngang giữa không trung tựa mắt xích cuối cùng ràng buộc thiết kỵ. Tiêu Trì Dã chưa động, thiết kỵ Ly Bắc sau lưng cũng chưa động.

Cáp Sâm nói: “Xung phong!”

Vó ngựa của bọ cạp lao ầm ầm vào bùn lầy, bùn trộn mưa tát lên mặt, thét tiếng Biên Sa. Tiêu Trì Dã buông tay, quân phòng vệ trên đầu tường còn chưa nhìn rõ, đã nghe thấy tiếng thiết kỵ chỉnh tề tra đao vào vỏ, vậy mà lúc này thiết kỵ lại thu đao.

Tiêu Trì Dã đứng hàng đầu bỗng tuốt ra thanh trường đao mới, thiết kỵ như vén lên tấm nắp sắt, chỉ nghe thấy một loạt những tiếng “soạt”, vô vàn thanh trường đao đồng màu lộ ra bên bụng ngựa. Trường đao chưa thấy máu ở quận Biên, bọn chúng mới chỉ lộ mũi nhọn trong hố tử thần Trà Thạch, lúc này mưa đang xối, chảy dọc những mũi đao vẫn là nước mưa.

Chùy sắt của bọ cạp bổ tới trước mặt, thiết kỵ Ly Bắc bỗng tách ra, bọn họ nhanh chóng chia hàng tiền đạo sang hai bên, để lũ bọ cạp thuận lợi chạy thẳng vào. Bọ cạp vào được một nửa, Cáp Sâm thấy không ổn, nhưng lệnh rút lui của hắn không truyền được đến nơi đây, bởi vì đội tiền đạo hai bên của thiết kỵ bắt đầu chạy về.

Tiêu Trì Dã chạy ở đầu trước nhất, sượt qua người bọ cạp. Lôi đình oanh tạc, mưa càng nặng hạt, chùy sắt của bọ cạp còn chưa chạm được vào trọng giáp, đã bị trường đao tước đầu.

Thiết kỵ Ly Bắc phía Đông Nam tựa một chiếc lồng sắt được gia cố, bọn họ “nuốt sống” lũ bọ cạp, khiến bọ cạp rơi vào vòng vây càng sâu, thế rồi giống như Tiêu Trì Dã, dùng trường đao thắt cổ bọ cạp tại chỗ.

Thiết kỵ nhất tề lóe đao, ngay sau đó là tiếng đầu lăn.

Cáp Sâm lập tức hạ lệnh: “Về phía Đông!”

Không thể đánh nữa, lợi thế của kỵ binh đã gần như biến mất ở nơi này, bọ cạp lao vào vòng vây của thiết kỵ là chỉ còn nước bị thảm sát. Cáp Sâm mạo hiểm tập kích Đoan châu, hắn đã mất quá nhiều ở đây, phải lập tức ngăn lại tổn thất, mau chóng phá vây vượt sông.

Bọ cạp đằng sau không ham chiến, bọn chúng lên ngựa hối bộ binh kéo khí giới, toàn bộ xông về phía Đông.

Cáp Sâm lao băng băng giữa mưa, nước mưa lạnh giá quất vào gò má hắn, hắn chú mục vào phía trước, cấp tốc chém giết mở đường. Nhưng bên cạnh bỗng dội tới tiếng vó ngựa, Lãng Đào Tuyết Khâm không hề nhường. Loan đao của Cáp Sâm đỡ đòn bị nứt một mảng, tốc độ của Tiêu Trì Dã nhanh hơn, cả hai đều ra sức bứt tốc, bọn họ hệt như hai viên đạn bắn vào cơn dông!

Cáp Sâm vọt tới mũi biên giới, sa mạc bên bờ Trà Thạch nằm ngay trước mắt, kỵ binh xuống nước sống mái một trận với cấm quân mai phục nơi đây, bãi cạn tuyền một sắc đỏ.

Cáp Sâm phi vào nước, Lãng Đào Tuyết Khâm húc vào cổ con ngựa chiến bên cạnh làm con ngựa chiến của Cáp Sâm chếch đi, hắn phải siết cương khống chế ngựa. Tiêu Trì Dã vung đao cắt phăng dây cương của Cáp Sâm, con ngựa mất đà quay ngoắt lại, hất văng Cáp Sâm xuống bãi cạn.

Vừa đáp đất Cáp Sâm bèn lăn một vòng, hắn đã làm mất dao lê lúc giao chiến với Thẩm Trạch Xuyên ở con hào, giờ chỉ có loan đao và dao găm. Tứ bề vang lên những tiếng giết chóc đinh tai, hắn dùng tay không múc nước sông rửa đôi mắt bị máu che.

Tiêu Trì Dã cũng tuột xuống, thân hình cao lớn chặn đứng tầm nhìn về phía Đông của Cáp Sâm, biến thành ngọn núi giữa Cáp Sâm và đại mạc. Cáp Sâm giơ thanh loan đao lưỡi móc ra trước ngực, điều chỉnh hô hấp, mạnh mẽ xông bổ vào Tiêu Trì Dã.

Lưỡi đao va chạm tóe lên âm vang chói tai.

Tiêu Trì Dã chặn Cáp Sâm, đẩy Cáp Sâm chùn bước. Cáp Sâm miễn cưỡng ổn định thân mình, mưa quất vào lưỡi đao, trong chớp mắt bắn ra, hắn bỗng rút đao, lách mình tránh đi khi đao Lang Lệ quét tới.

Nước sông bắn “ào” theo từng bước chân của hai người.

Trên má Tiêu Trì Dã vẫn còn máu, lối đánh chỉ tiến không lùi của hắn giống như một kẻ liều mạng, bộc lộ ham muốn tấn công mãnh liệt. Mỗi lần chém lại là một lần làm cho tay Cáp Sâm tê dại, loan đao cơ hồ sắp hóa thành sắt vụn trước những đòn tấn công cấp tập của đao Lang Lệ.

Cáp Sâm bỗng trượt xuống dưới đòn bổ của Tiêu Trì Dã, lúc sắp sửa ngã vào nước hắn gắng tì tay chống người dậy, rồi ngay sau đó ngồi xổm xuống giơ đao, lần nữa đón đỡ.

Tiêu Trì Dã không đổi tư thế, cứ thế dồn hết sức mà đè. Thanh loan đao giương lên đỡ của Cáp Sâm dần dần oằn xuống, gần chạm đến vai hắn, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được sự sắc bén của đao Lang Lệ. Tiếng thở nặng nề như kéo bễ bật ra từ cổ họng Cáp Sâm, hắn bị Tiêu Trì Dã ép đến mức hai chân đau nhói, đã gập hẳn lại.

Cáp Sâm sẽ không quỳ trước Tiêu Trì Dã.

Mười hai bộ quỳ trước Đại Chu, người chết đói nhiều không đếm xuể. Hắn đi tới ngày hôm nay, chính là để tìm một lối thoát. Cáp Sâm yêu hồ Xích Đề, nhưng bao nhiêu năm ngủ trong đao kiếm, hắn chưa một lần cúi đầu trước thiết kỵ, hắn là hùng ưng chao liệng trên trời cao.

Cáp Sâm vận hết sức cự lại lực của Tiêu Trì Dã, gầm lên vùng dậy bật tung đao Lang Lệ. Hắn hung hãn bổ tới, suýt nữa chém vào cổ Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã chợt lui về sau một bước, sau đó gập cùi chỏ thụi rớt loan đao của Cáp Sâm. Con ngựa bên người hí một tiếng ngã xuống, Cáp Sâm xoay dao găm, trước khi Tiêu Trì Dã ra đòn lại xông tới lần nữa. Đao Lang Lệ không kịp xoay lại, Tiêu Trì Dã buông chuôi đao, dùng giáp tay phải đỡ dao găm, tay trái siết thành quyền đấm thẳng một cú làm Cáp Sâm ngã sõng xoài vào nước.

Cáp Sâm uỳnh xuống đập dậy một đợt sóng, hắn sặc nước, bất thình lình vồ tới ôm eo Tiêu Trì Dã trước khi Tiêu Trì Dã kịp tiếp tục, móc chân qua, vật ngã Tiêu Trì Dã vào nước. Nước bắn tung tóe, Tiêu Trì Dã trở tay túm lấy phía sau cổ áo Cáp Sâm, thít cổ Cáp Sâm từ đằng sau.

Cáp Sâm không hít được hơi, con dao găm chọc phải trọng giáp, hắn tức thì dừng lại, dùng dao găm mò mắt Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã đành phải buông tay ngả về sau tránh, Cáp Sâm chuyển sang quặp chặt cánh tay Tiêu Trì Dã, sau đó nghiêng mình vật Tiêu Trì Dã ngã nhào qua vai.

Cáp Sâm đè lên mặt Tiêu Trì Dã, khiến Tiêu Trì Dã không thể thở giữa dòng nước xiết. Hắn cặp con dao găm định cắt đầu Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã trở tay chộp lấy con dao, lúc mũi dao găm vào da thịt hung bạo vùng dậy, húc thẳng vào cằm Cáp Sâm.

Cáp Sâm nổ đom đóm mắt, chính thời khắc sơ hở ấy, ngực ăn luôn một cú thụi cùi chỏ của Tiêu Trì Dã, hắn không ngăn được máu giữa răng. Tiêu Trì Dã buông con dao găm, tay cầm máu lại lần nữa đấm ngã Cáp Sâm.

Lần này quá ác.

Cả mũi miệng Cáp Sâm đều chảy máu ròng ròng, hắn thậm chí còn hơi váng đầu. Tiếng chém giết chập chờn gần xa, cơn mưa xóa nhòa tất thảy cảnh vật, lúc chống tay hắn phát hiện tay áo da của mình đã bị rách, đóa hoa Xích Đề trong túi tay áo trôi ra ngoài theo dòng nước. Cáp Sâm không bắt được hoa, đóa hoa chớp mắt bị vó ngựa giẫm nát.

Tiêu Trì Dã lại rút đao Lang Lệ, mắt hắn ướt. Cáp Sâm đã từng nhìn thấy dáng vẻ này của sói, trong cơn bão tuyết ấy, Tiêu Trì Dã đã dùng ánh mắt này đuổi hắn mấy chục dặm.

Thiết kỵ Ly Bắc đập tan tác kỵ binh, bọn họ phi dọc sông Trà thạch, chặn chết đường trốn của kỵ binh. Nước bãi cạn đỏ quạch, thây chất thành đụn ở khúc quanh, mưa ngâm trắng mủn muôn vàn gương mặt, Cáp Sâm không chờ được viện binh hắn để lại ở Cách Đạt Lặc.

Cáp Sâm thở dốc, ngửa cổ dầm mưa, hắn không vượt qua được bờ vai Tiêu Trì Dã, không nhìn được bên kia bờ Trà Thạch, hắn suy sụp mặc niệm: “Thiên thần phù hộ——”

Đao Lang Lệ cắm phập xuống bãi cạn, máu xuôi lưỡi đao tản vào sông, cơ thể của Cáp Sâm quỳ “bịch” xuống dòng nước xiết, rồi ngã gục vào.

Mưa xối rần rật, ngực Tiêu Trì Dã phập phồng. Tiếng vó ngựa sau lưng đã ngừng, đất trời bao la, các thiết kỵ đều đang nhìn hắn. Tiêu Trì Dã quay mặt về sông Trà Thạch, giơ cao tay xách mái tóc đỏ.

Bầu tĩnh lặng dài đằng đẵng, chỉ có tiếng nước nao nao.

Đàm Đài Hổ lội nước hai bước, hắn vứt đao, bật khóc về phía trước: “Thắng rồi!”

“Chúng ta…” tiếng nấc nghẹn đè nén trong cổ họng các thiết kỵ tràn ra, tiếp ấy bùng nổ hàng tiếng gào thấu trời: “chúng ta là sói!”

Khói mù trường nửa năm rốt cuộc đã rút lui, nhiệt huyết của biết bao con người đã lưu chảy theo dòng Trà Thạch nối liền Nam Bắc, trong cơn mưa tầm tã, Ly Bắc đã đòi về được tôn nghiêm của mình.

Tiêu Trì Dã siết tay, tròng mắt lặng lẽ đỏ hoe.

===