Thương Tiến Tửu

Chương 252: Thằn lằn



Mưa dần ngớt, Tiêu Trì Dã rút quân về cổng thành Đoan châu. Quân phòng vệ bắt tay vào ráo riết dọn dẹp chiến trường, nước trong hào tràn ra, ngâm vữa đoạn đường trước cổng, bùn ngập vó ngựa, người ai cũng bẩn ê hề.

Thẩm Trạch Xuyên đứng trước cổng thành, nhìn Lãng Đào Tuyết Khâm phi tới gần. Tiêu Trì Dã cúi người xuống từ trên lưng ngựa, Thẩm Trạch Xuyên nâng tay phải, nhẹ nhàng cụng một cái với hắn. Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên, không thu tay về ngay. Hắn xoay bàn tay nâng cằm Thẩm Trạch Xuyên lên gần, dưới cơn mưa, rũ mắt, kề trán với Thẩm Trạch Xuyên.

Hai người chìm sâu trong mưa.

Thẩm Trạch Xuyên khép mắt, nước mưa theo lông mi y lăn vào sống mũi Tiêu Trì Dã, y chậm rãi nở nụ cười, rồi dần dần cười thành tiếng.

Kiều Thiên Nhai phóng ngựa tới, giữa đường ghìm cương vẹo người ngó Kỷ Cương, hỏi: “Sư phụ đi đâu rồi?”

Kỷ Cương đứng hồi lâu ở cổng lối thông, ném áo choàng trong tay cho Kiều Thiên Nhai, nhìn màn mưa.

Kiều Thiên Nhai trùm cái áo lên người mình, nói: “Sư phụ, sau trận này Kỷ gia quyền lại nổi danh rồi, Kỷ lão cha dưới suối vàng biết được, chết cũng sẽ nhắm mắt.”

Kỷ Cương ngửa mặt ngắm trời, mưa rơi xuống mắt. Thật lâu sau, ông nói: “Đoan châu năm nay sẽ được mùa.”

Kiều Thiên Nhai bật cười.

Kỷ Cương chắp tay sau lưng, quay đi thở dài, không nhìn Thẩm Trạch Xuyên nữa, nói: “Ngươi mau đi kêu đại phu đi!”

***

Đến giờ Mão hôm sau mưa mới tạnh hẳn, ống trúc trong đình viện gõ “lanh canh” vào đá rêu xanh. Đinh Đào bọc áo khoác ngắn, đứng canh dưới hành lang với Lịch Hùng, nhìn đại phu ra ra vào vào.

Lịch Hùng nói: “Ta khát.”

Đinh Đào ghì chặt quyển sổ, đáp khẽ: “Thế thì ngươi tự đi mà rót nước uống, ta phải canh ở đây.”

Lịch Hùng có vẻ luống cuống, nó đứng chềnh ềnh ở hành lang, lắc đầu nguầy nguậy, không chịu đi một mình.

Khổng Lĩnh bên trong vén rèm tiễn đại phu, sắc mặt ngưng trọng. Phí Thịnh mới ngủ dậy, đến lượt trực, thấy người đi ra bèn đến tiếp ngay, bảo thuộc hạ dẫn đại phu sang sảnh bên rồi hỏi Khổng Lĩnh: “Tiên sinh, chủ tử sao rồi?”

Khổng Lĩnh lắc đầu, vào phòng cùng hắn, đè thấp giọng: “Lát nữa vào, đừng quấy rầy phủ quân. Nhị gia đang lo, túc trực nguyên cả đêm không ngủ ở đó rồi.”

Phí Thịnh không dám lắm lời nữa, theo Khổng Lĩnh vào phòng, thấy rèm trúc buông trong buồng, Tiêu Trì Dã đã cởi giáp đang xem đơn thuốc, đại phu hẵng chưa đi đứng khép nép trước mặt Nhị gia, khom lưng khẽ nói: “… Sau này không tiện cầm đao nữa… Hai ngón tay đó…”

Phí Thịnh nghe loáng thoáng đôi câu ấy, thấy không ổn. Lòng hắn chùng xuống, trông sắc mặt Tiêu Trì Dã lạnh lẽo đến độ người hầu hạ trong phòng đều câm như hến.

“Eo… Cẳng chân…”

Lại còn cánh tay phải suýt bị Cáp Sâm bẻ gãy.

Hôm qua lúc Thẩm Trạch Xuyên mới về, trông người vẫn còn ổn, đến khi rửa mặt sạch sẽ mới thấy mặt đã trắng bệch. Hai ngón tay phải vốn đã sưng, lúc đánh nhau với Cáp Sâm trong con hào nắm gãy mất, lại còn ngâm nước bẩn, cuối cùng phải cầm Ngưỡng Sơn Tuyết bằng tay trái, tay phải hoàn toàn không nhúc nhích nổi. Y không lên ngựa về thành, vờ như chẳng sao, trên thực tế vết thương ở eo đã bị rách lúc cử động, động tác lên ngựa quá khó khăn cho y, chỉ có thể cố gắng chống đỡ, để Hoắc Lăng Vân dắt ngựa.

Thần kinh căng thẳng của Thẩm Trạch Xuyên vừa mới thả lỏng, cơn mưa dầm đã bắt đầu phát tác. Y tưởng mình chỉ ngủ thôi, nhưng thật ra là nửa hôn mê. Cơn sốt kéo xình xịch tới đêm qua, đến giờ vẫn chưa đỡ, ăn cái gì nôn ra cái đó, dạ dày nhét toàn bánh bao cứng, sau khi nôn sạch sành sanh ra thì chỉ còn dịch chua.

Rèm buông che ánh sáng, Tiêu Trì Dã chờ đại phu đi rồi hé ra một chút nhìn Lan Chu.

Tóc Lan Chu xõa ra trên chăn, cả người không cuộn vào được, nằm đè sang bên nửa không đau. Gò má thấp thoáng, khóe mắt cong cũng chẳng có sự dụ hoặc mọi ngày, ngỡ như chỉ đang ngủ bình thường thôi. Tiêu Trì Dã chạm vào khóe mắt y, y không động đậy, chỉ cần Tiêu Trì Dã ở bên cạnh, y sẽ dám không đề phòng như vậy. Trông y rất nhỏ rất nhỏ, bao phủ hoàn toàn trong bóng của Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã thấy khó thở, ngực hắn chỗ nào cũng đau. Hắn cúi xuống, hôn lên trán Lan Chu, ngón tay khẽ khàng như đang vuốt ve một con thú con vẫn còn lông tơ.

Đại phu trong viện đi tới đi lui, đút cho phủ quân một chén thuốc, đến giờ Tỵ Thẩm Trạch Xuyên lại nôn. Kỷ Cương không nhìn nổi, xách đại phu đến tiếp tục trông. Sảnh bên chật ních người. Niềm hân hoan sau khi thoát nạn còn chưa tiêu tan, một bầu mây đen đã bao trùm tòa phủ.

Giờ Thân quân báo từ chiến địa tới, chất chung một đống với quân báo từ quận Biên, đều giục Tiêu Trì Dã mau đọc. Tiêu Trì Dã không dám rời Thẩm Trạch Xuyên, bèn chuyển hết toàn bộ sang sảnh bên, tranh thủ lúc uống miếng nước mới đứng ở sảnh bên, vừa nghe các đại phu láo nháo giải thích đơn thuốc vừa đọc quân báo.

Đinh Đào không dám nhí nhố lúc này, bèn túm tay áo Lịch Hùng, nói: “Cuối hành lang có bình nước, để ta rót cho ngươi một cốc.”

Lịch Hùng không xê chân, nó xoa mũi, ủ rũ gật đầu.

Đinh Đào kéo mãi không kéo được Lịch Hùng, khó hiểu: “Sao ngươi không đi?”

Lịch Hùng không nói, nó nhìn cái người vừa mới vào cửa, Phí Thịnh đang dẫn vị đại phu mới tới vào trong, chớp mắt đã qua hành lang, vén rèm vào phòng, trong phòng còn có chúng tiên sinh Khổng Lĩnh đang canh chừng ở gian ngoài.

Vị đại phu mới tới này mặt mày đoan chính, nói giọng Phàn châu: “Thân thể của phủ quân, không thể dầm mưa, nôn thế này, chắc chắn là thuốc không vào rồi,” hắn phất tay áo ra hiệu cho dược đồng đi theo mở hộp thuốc, lấy ra bọc kim, cho Cao Trọng Hùng đứng bên cạnh xem, “ta sẽ châm vài châm.”

Khổng Lĩnh đứng dậy, nói: “Từ từ đã, chờ Nhị gia tới rồi quyết định.”

Đại phu xòe tay ra, đáp: “Cứu người như cứu hỏa, không thể chậm trễ. Không thì các ngươi mau phái người đi giục Nhị gia tới đi, ta sẽ tranh thủ chuẩn bị.”

Cao Trọng Hùng vâng liên tục, trở ra, đi tới cửa thì phát hiện Lịch Hùng đang chặn cửa.

Đại phu cúi xuống vén rèm lên, lúc đi vào trong, miệng hẵng còn dặn dò dược đồng: “Xách hộp vào——”

Trong chớp mắt dược đồng thu bọc kim, Phí Thịnh phát giác gì đó, hắn bỗng đặt tay lên chuôi đao, quát: “Dừng bước!”

Thế nhưng dược đồng tức thì vung tay, ánh kim chớp lóe. Phí Thịnh tránh được chứ các tiên sinh thì không, hắn chỉ có thể rút đao đón đỡ, một tràng ám khí va chạm kêu “lanh canh” đập vào Khổng Lĩnh.

Bàn ghế trong gian ngoài xô đổ kềnh, Khổng Lĩnh đứng không vững, lúc ngã xuống thảm còn vội vàng hô hoán: “Người, mau gọi người tới!”

Tên đại phu đã nhảy vào buồng trong, rèm trúc rơi “roẹt” cái chặn tầm mắt tất cả. Phí Thịnh kinh hoàng toát mồ hôi lạnh, vừa mới dợm bước đã bị dược đồng vung ghế chặn đường.

Nguy rồi!

Phí Thịnh thất thanh: “Bảo vệ phủ quân!”

Cận vệ dưới hành lang phá cửa sổ vào mà không kịp, Cao Trọng Hùng bỗng dưng bị xô ngã oạch ra đất, chỉ thấy Lịch Hùng xông tới như tên bắn, gào lên một tiếng vọt vào trong buồng, đột ngột bổ nhào vào tên đại phu làm hắn ngã đập xuống đất. Cả hai đụng vào chân giường, rèm lủng lẳng. Châm thép kẹp giữa ngón tay đại phu nhắm thẳng vào mắt Lịch Hùng, Lịch Hùng dùng tay vặn, bổ đầu một cái làm tên đại phu đập xuống đất.

Cú này làm đầu óc tên đại phu quay cuồng, hắn trở tay chộp lấy cổ Lịch Hùng, vặn mình lật Lịch Hùng xuống đất, quặp cổ Lịch Hùng. Trong lúc quần lộn cả hai va sập cái bàn thấp trong buồng, ấm trà rơi xuống, trà nóng “choang” cái bắn hết lên mặt Lịch Hùng. Lịch Hùng thở phì phò, vung nắm đấm vào mặt đối phương, kết quả vung hụt.

Tên đại phu đè Lịch Hùng, má Lịch Hùng cứa vào miếng sứ vỡ chảy đầy máu, nó gào: “Thằn lằn! Thằn lằn!”

Đại phu giơ châm thép, nào ngờ lưng bỗng khụy xuống, cả người bị trực tiếp đập văng ra ngoài, lăn lông lốc trên mặt đất. Hắn che nửa mặt, rú lên một câu gì đó bằng tiếng Biên Sa, rồi ngay tức thì quơ tay mò cây châm thép làm rơi. Tiêu Trì Dã xách cổ áo tên thằn lằn lên, nện thẳng xuống đất.

Bên gian ngoài chỉ nghe thấy liền mấy tiếng “cốp”, rồi lặng ngắt.

Chúng cận vệ đè dược đồng xuống, Phí Thịnh còn chưa thở ổn, rèm trúc đã rào một tràng, tên đại phu đầu be bét máu lăn ra tấm thảm bên gian ngoài, hơi thở tắt ngóm.

Sắc mặt Tiêu Trì Dã buốt giá, đè nén lửa giận, lạnh giọng nói: “Từ sân đến cổng, mười bước một người lấp kín cho ta. Ai lọc người? Tự mình cút xéo!”

Trong sân ngoài sân tức thì đồng loạt quỳ xuống.

Cận vệ vây kín phủ, vậy mà vẫn có thể để đối phương ngang nhiên vào phòng. Phí Thịnh còn chưa ngưng toát mồ hôi lạnh đã lập tức dập đầu, không dám ho he một câu.

===